Chương 51 : Cam Tâm Tình Nguyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Lúc Song Lâm hồi cung, lòng y rối bời, y luôn cảm thấy nước cờ này của Vương Hoàng hậu tuyệt chỉ đơn thuần là vì thu mua lòng người sau khi sửa án kiện Tiêu Chấn Phi, càng không phải để mời chào Tiêu Cương, y cứ mơ hồ cảm thấy mình đang bị gài bẫy.

Trở về cung, nghe nói Thái tử đang phụng thánh mệnh tham chính trong Ngự Thư phòng, y bèn tìm Vụ Tùng và nói :"Nếu điện hạ quay về, ca ca thay ta ứng phó một chút, ta có tí chuyện cần làm."

Vụ Tùng cười nói :"Biết rồi, mau đi làm việc của mình đi thôi."

Song Lâm vội vàng đi tìm người, Khôn Hoà Cung xưa nay luôn cửa nẻo sâm nghiêm, cũng may Song Lâm là nội thị thiếp thân bên cạnh Sở Chiêu, nói rõ muốn tìm Nhân Hỉ, lập tức có người đi truyền lời giúp, Nhân Hỉ nhanh chóng ra tới, Song Lâm nói :"Nhân Hỉ Tổng quản, xin ngài truyền lời một tiếng, tiểu nhân muốn cầu kiến nương nương."

Nhân Hỉ nhìn y một cái và nói :"Nương nương đã sớm căn dặn, nếu ngươi tới thì dẫn ngươi vào."

Dự cảm chẳng lành trong lòng Song Lâm càng thêm bành trướng, sau khi y vào trong, mắt thấy Vương Hoàng hậu đang ngồi ngay ngắn trên kháng, vẻ mặt có hơi u buồn, vẫn chưa tẩy trang phấn son, bầu trời mờ tối, dáng vẻ nàng bỗng chốc thêm vài phần già yếu, mệt nhọc so cao quý nghiêm trang của bình thường.

Vương Hoàng hậu quay đầu, thấy y bước đến bèn cười nói :"Bổn cung biết, một khi ngươi hay tin bổn cung triệu kiến Tiêu Diệu Nương, ngươi nhất định sẽ tới tìm ta. Ban đầu ta nghĩ, nếu ngươi không đoán ra bước kế tiếp của bổn cung, vậy ta có thể an tâm thoải mái làm tiếp, nhưng rốt cuộc ta vẫn không nhìn lầm người, ngươi đã đoán được."

Song Lâm quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch, Vương Hoàng hậu nhẹ nhàng ho khan hai tiếng rồi cười nói :"Nếu hôm nay ngươi không đến tìm ta, vài ngày nữa Diệu Nương vào kinh ra mắt ta, ta sẽ hạ chỉ phong nàng làm Lương viện cho Thái tử, nghe bảo nàng ngây thơ trong sáng, hiền lương thục đức còn rất biết tính toán cân nhắc, nhất định sẽ được Chiêu nhi yêu thích và thưởng thức, người bổn cung coi trọng, Chiêu nhi sẽ đối tốt với nàng."

Mặt mày Song Lâm tái nhợt như tờ giấy, môn run nhè nhẹ, y cúi rạp người xuống, đầu đập vào sàn nhà lạnh như băng, nói thật nhỏ :"Xin nương nương khai ân, Song Lâm sau này nguyện vì điện hạ quên mình phục vụ, tận tâm tận tụy, không dám lơi lòng, giúp điện hạ tạo nên thiên thu vạn nghiệp, chỉ xin nương nương khai ân, bỏ qua cho Tiêu Diệu Nương, nàng ấy vẫn còn nhỏ."

Vương Hoàng hậu im lặng thật lâu, Song Lâm quỳ rạp trên nền đất không nhúc nhích, mãi đến tận khi y nhịn không được thân thể run rẩy, Vương Hoàng hậu mới cười khẽ một tiếng :"Lúc ta mười ba tuổi đã đính hôn với Bệ hạ, con ta không bàn tới thân phận quý trọng, thì tướng mạo nhân phẩm cũng là ngàn dặm có một, nếu người khác nghe được tin này, sẽ chỉ biết cảm thấy bản thân vinh hạnh, một bước lên mây.

Ngươi... quả nhiên không phải là một nô tài bình thường, ta thật tò mò, ngươi từ nhỏ đã tịnh thân tiến cung, rốt cuộc làm sao lại lớn lên thông minh như vậy. Trong cung có rất nhiều người thông minh, thế nhưng chẳng mấy ai mà không bị phú quý, quyền thế che mắt.

Tiêu Diệu Nương là một bé gái mồ côi, có tài đức gì mà có hai vị nghĩa huynh cùng nhau liều mình tận hiến cho nàng? Sao ta có thể tin ngươi sẽ nhất định hết lòng tuân thủ hứa hẹn? Chẳng bằng trói Tiêu Diệu Nương lên thuyền của Thái tử, các ngươi chỉ có thể khăng khăng một mực nghe theo. Có ngươi và Tiêu Cương liên thủ, việc giúp nàng lấy lòng mua vua Thái tử cũng chẳng khó, đến một ngày kia nàng trở thành người trên vạn người, các ngươi sẽ hết lòng ra sức vì Thái tử. Đây là một cách trực tiếp nhất mà cũng đơn giản nhất, ngươi nói có phải hay không?"

Giọng nói nàng mềm nhẹ mà rung động lòng người, toàn thân Song Lâm rét run, y bỗng nhiên vô cùng hối hận, khi y không lập tức làm theo lời Tiêu Cương nói tìm nhà gả Tiêu Diệu Nương, cứ tùy tiện tìm một nhà thương nhân giàu có nào đó ở phủ Tô Châu, có bọn họ ở đây, ai dám khi dễ nàng ấy?

Thậm chí y còn hối hận bản thân làm chuyện nguy hiểm, cho rằng dựa vào năng lực chính mình có thể gầy dựng nên sự nghiệp, khiến Hoàng hậu nương nương coi trọng, nhưng y lại quên mất, đây không phải hiện đại, mà là cổ đại! Kẻ bề trên cần dùng người, đương nhiên sẽ tóm lấy nhược điểm để răn đe uy hiếp, chứ đâu nhọc công tốn sức kiềm chế y làm chi?

Y nhẹ ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu rồi nói :"Nương nương, từ xưa đến nay, phàm là muốn lôi kéo lòng người, hoặc là ngàn vàng mua xương (*), lấy lợi ích lấy chân thành để đả động người khác, hoặc như Thái tử Đan nước Yến thuyết phục Kinh Kha (*), lấy dũng cảm lấy đại nghĩa vời lấy bốn chữ cam tâm tình nguyện. Hôm nay nương nương có thể lấy Tiêu Diệu Nương áp đảo ta, dùng mà không tin, chẳng sợ ta và Tiêu Cương lòng mang oán niệm, tương lai sẽ Nhạc Nghị chi hành (*) hay sao?"

(*Ngàn vàng mua xương : trích trong tích có người dùng ngàn vàng để đổi lấy đầu khớp xương của ngựa, bộ phận giúp ngựa chạy nhanh như bay. Sau dùng để tỏ ý trong trọng nhân tài, thể hiện khát vọng cầu người tài.
Thái tử Đan nước Yến thuyết phục Kinh Kha : Kinh Kha là môn khách của Thái tử Đan, được Thái tử Đan cảm động nên tình nguyện xả thân thay Thái tử ám sát Tần Thủy Hoàng để lập đại nghiệp, rốt cuộc thất bại, bị Tần Thủy Hoàng lột da róc xương chết.
Nhạc Nghị chi hành : hành trình của Nhạc Nghị, một đại tướng thời Chiến Quốc, từng làm tướng ba nước Ngụy, Yên, Triệu và tiêu diệt nước Tề hùng mạnh. Hành trình ở đây chắc ám chỉ việc tiêu diệt =]])

Vương Hoàng hậu im lặng một hồi, sau đó cười bảo :"Ngươi mà cũng dám so sánh với Nhạc Nghị."

Phó Song Lâm nói :"Nếu hôm nay nương nương giơ cao đánh khẽ, Phó Song Lâm tất sẽ cho nương nương thấy Song Lâm có bản lĩnh đó hay không, dẫu khó so được với Nhạc Nghị thống lĩnh thiên quân vạn mã, dụng binh như thần, nhưng chí ít vẫn có thể phụ tá điện hạ, phân chia nhân thủ, tích lũy tài phú, bày mưu tính kế.

Tuy thế nhân không biết Thôi Tam tiểu thư là con gái Tiêu gia, nhưng Tiêu Cương đứng ra giải oan cho nghĩa phụ, người có tâm nhất định sẽ tra ra được. Nương nương khổ tâm tạo dựng sự nghiệp nhiều năm, hiện giờ cứ thế buông bỏ liệu có phải quá sớm hay không?"

Vương Hoàng hậu cúi đầu thì thầm :"Cam tâm tình nguyện à?"

Phó Song Lâm cúi đầu nói :"Nương nương đợi tiểu nhân đến đây, còn không phải đợi tiểu nhân cam tâm tình nguyện thần phục nương nương và điện hạ sao?"

Vương Hoàng hậu rốt cuộc đứng lên, chậm rãi đi xuống, tự tay nâng Phó Song Lâm dạy, dịu giọng bảo :"Ngươi là một người thông minh, đối nhân xử thế lanh lợi thông suốt, không phải kẻ có thể bị lợi ích đánh động. Dũng cảm đại nghĩa, có thể lay chuyển được Tiêu Cương, nhưng không nhúc nhích được ngươi, nếu không phải bất đắc dĩ, ta cũng không muốn dùng đến chiêu này.

Con ta là người nhân hậu, tâm địa thiện lương, nhưng thiếu mất dũng chí đoạt đỉnh và nhẫn ngoan (*nhẫn nại, ngoan độc) của vương giả, hiện giờ nó còn quá trẻ, không thể khiến người thông minh như ngươi cam tâm tình nguyện thuần phục nó. Con đường phía trước gian nan nguy hiểm, người làm mẹ như ta, không thể không tính toán cho nó, không thể không vì nó mà dùng chút thủ đoạn. Kỳ thật ta sao không hy vọng đợi được một ngày ngươi cam tâm tình nguyện dốc sức cho nó chứ? Thế nhưng... thời gian còn quá ít... ta sợ rằng không chờ kịp nữa rồi." Nàng nở một nụ cười khổ sở.

Một chốc sau nàng nhẹ giọng nói tiếp :"Ngươi là người biết tiến lui, ta không cầu ngươi sát cánh vào sinh ra tử với Chiêu nhi, chỉ cầu ngươi, lúc cần thiết có thể chỉ điểm nó, phụ tá nó, khi Chiêu nhi muốn lui bước, ngươi có thể thay nó lót đường, đảm bảo con ta bình an, Chiêu nhi trọng tình nhân hậu, thật lòng thật dạ đối đãi người khác, tuyệt không bạc đãi ngươi. Hôm nay ta không lấy ngôi vị Hoàng hậu nương nương cầu xin ngươi, mà lấy thân phận một người làm mẹ, ở nơi này khẩn cầu ngươi, chẳng hay ngươi có đồng ý hay không?"

Phó Song Lâm giương mắt nhìn người làm mẹ đang vừa đánh vừa xoa này, một vị Hoàng hậu tôn quý nhất đế quốc. Ánh mắt nàng không né không tránh, trong suốt như nước, Phó Song Lâm cúi đầu, rủ nhẹ đôi mi, một lần nữa quỳ xuống và nói :"Tiểu nhân xin hứa, thân này đời này, dụng tâm mưu tính, phụ tá, bảo toàn cho Thái tử điện hạ Sở Chiêu."

Y cảm thấy gông xiềng trên người khiến y gần như hít thở không thông, thế nhưng đây là lựa chọn duy nhất của y, hoặc là thật tình hứa hẹn, hoặc là chờ Tiêu Diệu Nương phải gả vào Đông Cung, y không thể không làm.

Vương Hoàng hậu khẽ cười, ngồi lên chủ vị, khẽ giọng bảo :"Ngươi là người một lời hứa đáng giá nghìn vàng, hy vọng bổn cung không nhìn lầm người, ngươi cứ an tâm trở về. Về phần Tiêu Diệu Nương, bổn cung đương nhiên sẽ cho nàng một xuất thân thật tốt, Hương quân (*phong hào tứ phẩm cho nữ tử) thì thế nào? Mặc dù không thể ghi nhập tôn thất, nhưng cũng đủ để nàng nở mày nở mặt với nhà chồng, hơn nữa, nếu được lệnh phong Hương quân, mặc dù không phải người có trong sách vàng (*) hoàng tộc, nhưng đủ để đảm bảo không ai trong tôn thất cầu hôn nàng, bao quát cả Thái tử, như vậy, ngươi có thể yên tâm rồi chứ!?"

Sách vàng được làm từ vàng miếng ép mảnh, thường được dùng để ghi những tư liệu quan trọng của hoàng gia như gia phả hoàng gia, tư liệu thế hệ các đời vua,...

Phó Song Lâm biết đây là một cách thức uy hiếp thầm lặng khác, dẫu không gả cho Thái tử, Hoàng hậu vẫn như cũ có thể ung dung phá vỡ cuộc sống của Tiêu Diệu Nương, y cúi đầu nói :"Tiểu nhân thay mặt nghĩa muội tạ ơn long ân của nương nương."

Rời khỏi Khôn Hoà Cung, lưng áo Phó Song Lâm ướt đẫm mồ hôi.

Khi đi trên đường, y cảm giác như bản thân đang đấu một trận chiến cam go. Sống ở bên ngoài ba năm, tuy kinh doanh gian khổ, trắc trở lập nghiệp nhưng y chưa từng cảm thấy ưu sầu, năng lực của y có thể ứng phó được, do đó y đã đánh mất bản năng cầu sinh cẩn thận trong cung, lạc quan mù quáng.

Cộng thêm vài ngày nay bị tình nghĩa giữa Thái tử và Tuyết Thạch xúc động, theo bản năng đặt Vương Hoàng hậu vào hình tượng mẹ hiền, lại quên mất nàng là một nữ nhân vô cùng kiên cường kín đáo, khi che chở con cái của mình sẽ bộc lộ sự hung hãn và ẩn nhẫn đáng sợ của bản thân. Sai một nước cờ, thua cả bàn cờ, cả đời này của Song Lâm, sợ rằng đã quấn chặt với Thái tử.

Y đang đi chợt phía trước có thị vệ quát lớn :"Ai đó!"

Y giương mắt nhìn, tựa kỳ tích xảy ra, rõ ràng bụng đầy nước đắng, miệng cổ chua xót nhưng y lại muốn cười rộ lên. Cũng cảnh tượng như vậy, năm ấy y lần đầu tiên bị Vương Hoàng hậu cảnh cáo, giờ khắc này lại lần nữa bị Vương Hoàng hậu nắm thóp trong bàn tay, và y cũng một lần nữa gặp gỡ thanh niên thị vệ Bùi Bách Niên chói lóa tựa như ánh mặt trời.

Ba năm trôi qua, Bùi Bách Niên cao lớn khôi ngô hơn hẳn, hắn vẫn như cũ mặc bộ đồng phục của Báo Thao vệ màu bạc trắng, hàng mi anh khí, đôi mắt tuấn lãng, thấy Song Lâm hắn cũng giật mình không kém, nhịn không được cười rộ lên :"Sao lại là ngươi đây? Lần trước nghe nói ngươi xuất cung gặp chuyện, ta còn lo lắng biết bao, sang hôm bữa lại nghe bảo ngươi đã trở về rồi?"

Song Lâm cười nói :"Đúng vậy, Bùi đại ca còn làm thị vệ Báo Thao vệ à? Có thăng chức chưa?"

Bùi Bách Niên bình thản phóng túng cười, mặt mày sáng sủa vô kể :"Đâu có đâu có, hôm Thái tử đại hôn, tâm trạng Bệ hạ vui vẻ nên chúng ta mới nhờ phúc được thăng chức thôi." Đoạn nhìn nhìn Song Lâm rồi nói :"Ngươi vẫn còn hậu hạ bên cạnh Thái tử à?"

Song Lâm gật đầu, Bùi Bách Niên do dự một chốc rồi nói :"Nếu được thì nên sớm ngày chuyển đi thì hơn!"

Song Lâm có hơi bất ngờ liếc nhìn Bùi Bách Niên, Bùi Bách Niên chẳng nói gì thêm, vài năm qua đi, hắn đã trầm ổn hơn nhiều, chỉ vỗ vỗ bả vai Song Lâm :"Sớm chuyển đi nơi khác, tìm một công việc béo bở vào, nếu thật sự không còn cách nào khác, thì cùng lắm đừng chường mặt trước mắt Thái Tử phi, chớ chăm chỉ quá làm gì, nhớ chừa đường lui cho bản thân."

Song Lâm lấy làm kinh hãi, Bùi Bách Niên chớp mắt mấy cái với Song Lâm :"Chừng não rãnh rỗi thì xuất cung một phen, ca mời ngươi đi uống rượu, trong cung hoài chán quá, ngươi ở bên ngoài mấy năm, nhất định chẳng muốn hồi cung nữa."

Song Lâm hiểu ý mà nói :"Tuy tự do nhưng thỉnh thoảng cũng nhung nhớ bè bạn trong cung."

Bùi Bách Niên cười ha ha, lôi kéo tay Song Lâm, cầm đèn lồng tiễn y đi thêm một đoạn rồi mới cáo từ. Song Lâm trở về Đông Cung, có chút mất hồn mất vía, hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, y không hơi đâu mà làm việc, nhưng hết lần này tới lần khác hôm nay lại tới phiên y trực đêm.

Sở Chiêu ngồi trên giường, nhìn y cả đêm tựa như du hồn, thẫn thờ đờ đẫn châm nến, rốt cuộc chịu không nổi bèn ho nhẹ bảo :"Cây nến này đắc tội với ngươi hả?"

Song Lâm xoay mặt lại, có hơi kinh ngạc hỏi Sở Chiêu :"Hôm nay điện hạ không qua viện Thái Tử phi nghỉ ạ?"

Vẻ mặt Sở Chiêu chìm xuống, Song Lâm kinh sợ nhớ lại lời nói của Bùi Bách Niên, phát giác bản thân đi quá giới hạn, bèn vội vã sửa lời :"Điện hạ, phu thê như hai mà một, nếu sinh hiềm kích, sợ rằng tiểu nhân thừa dịp quấy phá."

Sở Chiêu nhắm mắt ngủ mất, Song Lâm biết mình lo chuyện bao đồng, nhưng hôm nay mới bị Hoàng hậu cảnh cáo, y không thể tiếp tục thờ ơ xem kịch, tìm cơ hội rời đi nữa, mà phải vui buồn cùng hưởng, phúc họa cùng chia với Thái tử, y cắn thả màn xuống.

Sở Chiêu đang nhắm mắt chợt buông một câu :"Sắp hết bảy tuần cúng của Tuyết Thạch rồi."

Phật pháp giảng trong vòng bảy tuần, linh hồn của con người vẫn du đãng trên nhân gian, ứng vi tu phúc, cầu nguyện cho người chết, có thể tăng phúc tuệ, sử sinh mười phương tịnh thổ, sau bảy tuần, hồn người chết vĩnh viễn rời khỏi nhân gian, hồi sinh cực lạc.

Ngoài cửa sổ, ngọn gió khẽ phất qua, ánh nến chập chờn lay lắt, Song Lâm ngẩn người trong chốc lát, y gần như cho rằng Tuyết Thạch đang nhẹ nhàng bước vào phòng, tựa như lúc trước, cốt cách thanh tú, mi mục trong sáng, tựa tuyết tựa ngọc.

Đêm yên ắng, từ từ an tĩnh, Song Lâm thổi tắt ngọn nến, lặng lẽ lui ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net