Chương 53 : Làm Mướn Không Công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Song Lâm ngồi trong thư phòng viết cho xong tờ trình, ước chừng đến khi hết giờ cơm tối Sở Chiêu mới trở về, nói rằng đã trấn an Thái Tử phi rồi, nhưng do tâm tình cả hai đều không tốt nên không có ngủ lại.

Sở Chiêu ngồi xuống, thấy y viết xong tờ trình bèn cầm lên đọc thử, rồi bỗng nhiên cầm bút phê sữa, trau chuốt nội dung lại và nói với Song Lâm :"Quyển sổ này viết cũng cẩn thận, không ngờ ngươi lang bạc ở ngoài mấy năm mà vẫn chưa quên mất những thứ Nội Thư Đường dạy ngươi.

Lược bỏ đi mấy câu ca tụng ngợi khen như lòng trung với nước, hoàng ân mênh mông các loại, chưa đạt tới tiêu chuẩn, từ ngữ cũng không tới, ví dụ như hai câu này, hơi sửa một chút cho đối nhau, sẽ có vẻ mạnh mẽ hơn. Ngươi không quen viết sổ con, ta không trách ngươi, nhưng tập quán quan trường trước giờ là vậy."

Đoạn lại phê chữa từ đầu đến đuôi quyển sổ cho Song Lâm nghe, rồi lệnh y chép lại một lần nữa. Song Lâm ngồi một bên chép giấy, trong lòng thầm oán y chỉ cần viết ra xu hướng đại khái là được rồi, Sở Chiêu không biết có khuyết điểm thích lên mặt dạy đời từ khi nào, bỗng dưng dạy y cách viết sổ con. Y là một nội thị, tương lai không có chức vị, không biết viết tấu chương cũng đâu có sao đâu? Lẽ nào hắn cho rằng y là Tuyết Thạch chắc?

Cơ mà Sở Chiêu nói có sách, mách có chứng, thẳng thắng chính xác nói chuyện. Song Lâm có vài lần dùng phải tiếng địa phương, bị hắn sửa đến thuộc làu, rốt cuộc cho ra một bản sổ con văn chương lai láng, câu chữ màu mè, quả là người chịu sự giáo dục tinh anh thâm niên có khác.

Sở Chiêu không biết y thầm oán, thấy y chép xong thì cầm lên xem tới xem lui mấy lần, rồi đứng dậy bước tới giá sách, lựa ra mấy quyển đưa cho y và nói :"Mấy quyển này ngươi cầm về xem, bên trong có vài lời chú giải phê bình của ta, ngươi có thể đọc lấy kinh nghiệm. Ta biết ngươi xưa nay khôn vặt, thánh nhân nói 'dù là việc nhỏ nhưng cũng sẽ có chỗ hữu dụng của việc đó' (*), nếu ngươi muốn bản thân tiến bộ thì nên cố gắng đọc thật nhiều sách vào."

(*Nguyên văn là 虽小道必有可观)

Song Lâm nhận sổ con, có hơi dở khóc dở cười, nhưng vẫn cung kính thưa vâng, Sở Chiêu cho y lui xuống, còn bản thân thì ở lại thư phòng thức đến canh ba mới chịu đi ngủ.

Sáng hôm sau Sở Chiêu bàn họp với các vị phụ tá tâm phúc và Hà Tông Du, vẫn chưa ra được quyết định. Cho tới ngày thứ ba, Sở Chiêu phái người truyền Song Lâm đến thư phòng.

Song Lâm bước vào thư phòng, thấy Sở Chiêu vẻ mặt thâm trầm, Hà Tông Du thì ngồi một bên, Sở Chiêu đợi Song Lâm hành lễ xong thì hỏi :"Sổ con dưỡng liêm ngân, ngươi đã nói cho ai nghe hay cho ai xem sổ chưa?"

Song Lâm ngẩn ra, đáp lời :"Chưa nói cho ai nghe bao giờ, ngay cả Vụ Tùng, Băng Nguyên tiểu nhân cũng không lộ miệng."

Y xưa nay cẩn thận, tuy bình thường hầu hạ rất hay trò chuyện với Vụ Tùng và Băng Nguyên nhưng Song Lâm vẫn không hé một lời, ai cũng cho rằng y kiệm lời ít nói, nhưng không biết đó là thói quen y tập được từ kiếp trước, nếu không phải trong giờ làm việc thì sẽ không đề cập tới chuyện công tác, người không liên quan tới sự vụ thì chẳng cần nói chuyện sự vụ làm gì.

Sở Chiêu nhìn y một hồi rồi nói :"Có người báo ta rằng hôm qua ngươi xin nghỉ, uống rượu trò chuyện rất khí thế với thị vệ Bùi Bách Niên trực thuộc Báo Thao vệ trên ngự nhai, có đúng thế không?"

Lòng Song Lâm giật mình, hôm qua y không trực ban, Sở Chiêu thì bận rộn trong tiền điện, y rãnh rỗi bèn ra ngoài tìm Bùi Bách Niên, tính hỏi thăm chút việc, đáng tiếc Bùi Bách Niên cũng chẳng biết gì, chỉ đánh chút tiếng gió thổi (*việc vụn vặt) mà thôi. Nào ngờ lại lọt vào mắt người có tâm, báo cáo cho Sở Chiêu biết, y quỳ xuống, ngẩng đầu thản nhiên nói :"Điện hạ, tiểu nhân và Bùi thị vệ là chỗ quen biết, hắn nghe bảo ta vừa trở về nên hẹn uống rượu ôn chuyện cũ mà thôi, tiểu nhân tuyệt đối không hé một chữ nào về vụ dưỡng liêm ngân."

Sở Chiêu nói :"Đứng lên đi, hỏi cho biết thôi, đâu có nghi ngờ ngươi."

Song Lâm đứng dậy sang bên chờ hầu, Hà Tông Du mở miệng :"Đã thẩm vấn thị vệ canh chừng thư phòng hôm ấy rồi, không có ai ra vào thư phòng cả, như vậy xem ra, kẻ tiết lộ bí mật chỉ còn mấy vị phụ tá mà thôi."

Tiết lộ bí mật? Song Lâm nhìn về phía Hà Tông Du, Hà Tông Du giải thích y nghe :"Hôm nay lên triều, Đại Hoàng tử điện hạ dâng sổ con cho Bệ hạ, kiến nghị kế hoạch dưỡng liêm ngân, câu chữ y như đúc với sổ con của điện hạ, chỉ thay đổi một số từ."

Song Lâm lấy làm kinh hãi, nhìn về phía Sở Chiêu, Sở Chiêu thản nhiên nói :"Bỏ đi, hắn cố ý làm thế, chính là để cô trắng trợn lục soát Đông Cung, làm cô ngờ vực chư vị tâm phúc và quăng cốt chi thần (*bề tôi thân thiết, hữu dụng như xương cánh tay). Việc này dừng đến đây thôi, không cần tra thêm nữa, cố tra thêm chỉ khiến nội bộ lục đục, quyển sổ con này không cần trình lên chi nữa."

Hà Tông Du cau mày :"Trong đám phụ tá có người hai lòng, đây là điều hiển nhiên, nếu điện hạ không tra tới cùng, sớm muộn gì cũng xảy ra hậu hoạn. Vả lại phần tấu chương dưỡng liêm ngân này, đã được chúng ta trau chuốt nghiên cứu cặn kẽ, gia tăng thêm không ít điều khoản kiểm duyệt có hiệu quả ràng buộc, tính khả thi vô cùng cao, hiện giờ tự dưng không công để Đại Hoàng tử nhặt được món hời.

Hôm nay Bệ hạ khen ngợi không ngớt, bách quan trên dưới triều đình ca tụng, thanh danh Đại Hoàng tử vang dội, nếu chúng ta tố cáo, sợ rằng sẽ đắc tội với bách quan triều đình, nhưng chẳng nhẽ phải cứ thế ngậm đắng nuốt cay sao?"

Sở Chiêu thở dài :"Ngay cả khi chúng ta chưa bắt đầu tố cáo, cũng đã rơi vào thế bị động rồi. Nếu bọn họ nghĩ ra được kế này, tất nhiên đã sớm có cách ứng phó, ắt hẳn không khác dưỡng liêm ngân là bao, đơn giản là bồi thường cho thanh quan (*quan trong sạch) mà thôi, trắng trợn sử dụng sổ con của chúng ta thế này, khẳng định sau lưng có chỗ dựa vững chắc, nếu chúng ta cứ khăng khăng một mực điều tra, sợ rằng sự việc sẽ đến tai ngự tiền.

Nhỡ có tra được thì thôi, còn không tra được, chẳng những đánh không được chuột mà còn làm vỡ bình ngọc, (*) khiển trách chúng ta đặt điều nói bậy, không dưng hãm hại người một nhà, làm tổn thương người chân chính thuần phục cô. Đến lúc đó trên dưới Đông Cung bất an, người người nghi kỵ lẫn nhau, nội bộ lục đục không yên, lãng phí thời giờ của cô.

(*Trích từ câu chuyện con chuột chạy quanh bình ngọc, người chủ cầm chổi đánh đuổi con chuột, nhưng trái lại để con chuột kinh sợ chạy thoát, thậm chí còn sơ ý đập bể luôn cả bình ngọc)

Quân Ngọc có điều không biết, chốn cung đình này là nơi dơ bẩn nhất thiên hạ, cô từng tuổi này rồi, đã thấy không biết bao nhiêu âm mưu quỷ kế. Năm đó Tam Lang đột nhiên chết chìm, Công chúa bị người hạ độc, chuyện nào mà chẳng ra sức nghiêm tra, rốt cuộc cũng chỉ là công cốc. Vụ này ta bị thiệt là cái chắc, đành tập trung đứng vững, củng cố bước chân, cẩn thận đề phòng, đừng để trận tuyến rối loạn."

Hà Tông Du im lặng một chốc mới nói :"Điện hạ tấm lòng nhân đức, nếu ta là ngài, sẽ liều mạng ồn ào đến tai ngự tiền, vi phạm quân pháp cũng chẳng biết."

Sở Chiêu cười khổ :"Ngươi cho rằng phụ hoàng vẫn cưng chìu, tin tưởng ta như xưa sao? Một năm qua động một tí là trách ta phạm lỗi, quân tâm khó lường, nếu thật sự ầm ĩ, sợ rằng sẽ đánh mất thánh tâm, rơi mất thể diện trước mắt bách quan, thật là mất mặt."

Hà Tông Du có hơi xúc động :"Điện hạ cứ yên tâm mở lòng, Bệ hạ gởi gắm kỳ vọng ở ngài nên mới đặc biệt nghiêm khắc thôi."

Sở Chiêu cũng chẳng nói gì, tán gẫu thêm vài câu với Hà Tông Du rỗi tiễn hắn ra ngoài, sau đó trở về thư phòng, thấy Song Lâm còn đứng bên trong bèn dặn dò y đôi chuyện :"Gia đình Bùi Bách Niên có chút quan hệ với Lạc gia, ngươi là nội thị thiếp thân của ta, về sau đừng qua lại với hắn nữa. Hiện giờ cô trọng dụng ngươi, khẳng định sẽ có rất nhiều người nhìn chăm chú ngươi tìm lỗi sai, cô biết ngươi xưa nay cẩn thận, nhưng cũng phải đề cao cảnh giác thì hơn."

Song Lâm thấp giọng thưa vâng, Sở Chiêu nhìn vẻ mặt y, bỗng dưng nói :"Chủ kiến dưỡng liêm ngân này vốn rất tốt, không ngờ giữa chừng bị tiểu nhân quấy phá nên không dùng được, tương lai vẫn còn cơ hội thi triển quyền cước, bộc lộ tài năng, ngươi cứ thả lỏng đừng lo lắng quá."

Song Lâm có chút khó hiểu, cẩn thận nghĩ lại, hình như Sở Chiêu đang an ủi y à? Không phải người khó khăn nhất trong việc này chính là hắn sao? Song Lâm dở khóc dở cười, kế hoạch dưỡng liêm ngân vốn không phải ý tưởng của y, mà là y ăn cắp bản quyền của Ung Chính Đề, bản thân chẳng có việc gì phải buồn cả, Song Lâm nói :"Tiểu nhân chỉ khổ sở thay điện hạ mà thôi."

Sở Chiêu cười bảo :"Đâu có gì đâu, mấy kế tiểu nhân như thế này, có thể dùng được một hai lần, chứ đâu dùng được cả đời? Trị quốc không thể dựa vào tiểu đạo (*đường lối của tiểu nhân), việc này không đến phiên cô nói, mở mồm chỉ sợ phụ hoàng lại ngờ vực nghi kỵ, cho rằng cô mua chuộc lòng người. Trái lại nếu để Hoàng huynh kiến nghị, phụ hoàng sẽ chấp nhận, thi hành chính sách, chấn chỉnh quan trường, tạo phúc cho lê dân bách tính, có lợi cho quốc khố, thế là đủ rồi, bản thân ta cần chi phải so đo thiệt hơn."

Chợt nghe thấy những lời thánh mẫu lo cho nước rầu cho dân như vậy, Song Lâm lập tức ngạc nhiên, y nhìn vào biểu tình của Sở Chiêu, phát hiện vẻ mặt hắn không hề miễn cưỡng, ngược lại còn đường đường chính chính. Sở Chiêu không nói với Hà Tông Du, mà lại nói cho một nội thị như y nghe, cho thấy hắn không có cố ý làm màu, để người khác truyền rao ra ngoài tạo thanh thế, mà thật tâm thật lòng có ý muốn nói vậy, hắn quả thực mang nặng trách nhiệm với lê dân bách tính sao?

Trong thoáng chốc, Song Lâm cảm thấy Sở Chiêu dường như có hơi bảo thủ, nhưng suy nghĩ kĩ càng, lại cảm thấy xấu hổ vì cá tánh con buôn chỉ lo chăm chăm vào lợi ích và hiệu quả của bản thân.

Nhất thời lòng y trăm mối ngổn ngang, cảm xúc hỗn loạn, y hai kiếp người đều là lương dân bình thường, dân sinh quốc gia chưa bao giờ can hệ tới y, y xưa nay chỉ tập trung lo lắng, xem trọng quyền lợi bản thân mà quyên mất, hiện giờ trước mặt y là Thái tử một nước, công việc của hắn là suy tính về đại sự nước nhà, quyền lợi hoàng gia và cuộc sống nhân dân trong trăm năm tới. Thật ra, trên cơ bản mà nói mọi thứ đều như nhau, nhưng một quốc gia to thế này, muốn chuyển động xoay quần lên mà nói, vốn không phải việc mà sức lực một người có thể làm được.

Sở Chiêu chú ý tới vẻ mặt Song Lâm, hắn nhịn không được cười nói :"Ngươi làm sao vậy? Cô phát hiện từ khi người trở về, càng giống con người hơn trước nhiều. Hồi trước tuy tuổi còn nhỏ nhưng cẩn thận chặt chẽ, vô cùng dốc lòng, lão làng chín chắn chẳng giống một đứa bé chút nào, hiện giờ lại đem hết cảm xúc bày ra mặt, ngược lại càng tựa như đứa trẻ nhỏ."

Song Lâm cúi đầu, Sở Chiêu còn định nói tiếp thì bên ngoài vang lên tiếng Băng Nguyên tới đưa thiệp :"Điện hạ, Đại Hoàng tử điện hạ mời ngài ba ngày sau đến sơn trang (*cách gọi xưa của biệt thự trên núi) Hoán Cát săn thú, nội thị đưa thiếp đang đứng ngoài cổng đợi hồi tin."

Sở Chiêu nhíu mày cầm lấy thiếp mời, qua loa nhìn thoáng rồi ném qua mặt bàn và nói :"Nói cho hắn biết, cô nhận lời."

Băng Nguyên vội quay đầu chạy ra ngoài đưa tin, Sở Chiêu liếc nhìn Song Lâm rồi bảo :"Ngươi cũng chuẩn bị chút đi, hôm đó cô sẽ dẫn ngươi theo chơi, giảm bớt nỗi buồn bực bị cô bắt mang về cung của ngươi. Khu sơn trang của Sở Vân là nơi tổ tiên Lạc gia truyền xuống, diện tích lớn, kiến trúc tinh tế, phong cảnh cũng đẹp."

Song Lâm không hề có chút nào hứng thú với việc đi săn thú cùng Sở Chiêu, nhưng mắt thấy Sở Chiêu nhiệt tình như vậy, y cũng không nỡ làm mất vui, không còn cách nào khác hơn đành miễn cưỡng cười một cái, rồi im lặng lui xuống chuẩn bị hành lý.

Song Lâm vừa trở về phòng ít lâu, đã có một tiểu nội thị đứng ngoài viện thò đầu vào nói :"Song Lâm ca ca, Nhân Hỉ công công bên chúng ta cho mời ngươi qua gặp mặt."

Trong lòng Song Lâm lộp bộp một phát, biết Hoàng hậu đang muốn tìm y, vội sắp xếp qua loa rồi đi qua Khôn Hoà Cung, mới bước vào đã thấy Hoàng hậu mặc một bộ thường phục thu hương nửa của nửa mới, trâm cài đã tháo từ lâu, đang dựa nghiêng bên giường.

Trong phòng ánh đèn lờ mờ, nhìn nàng như đang nghỉ ngơi rất an lành, Hoàng hậu đợi y tiến lên quỳ xuống xong rồi thản nhiên bảo :"Đứng lên đi, bổn cung nghe nói hôm nay Chiêu nhi ăn thiệt, nghe kể đầu đuôi hóa ra là do sổ con dưỡng liêm ngân mà Sở Vân dâng lên phải không? Chiêu nhi sợ ta lo lắng, nên không cho người bẩm báo ta biết, ta đành phải kêu ngươi tới hỏi rõ."

Song Lâm không dám giấu giếm, y tất nhiên biết Hoàng hậu đã nắm rõ chuyện tố cáo và việc Đại Hoàng tử dâng tấu chương kiến nghị dưỡng liêm ngân. Thế nhưng chuyện sổ con dưỡng liêm ngân là do y viết bản nguyên mẫu, được Thái tử tự mình trau chuốt sữa chũa, rồi trải qua nhiều lần chỉnh đốn thay đổi từ phụ tá tâm phúc của Thái tử, sợ rằng Hoàng hậu vẫn chưa biết Thái tử đã bị Đại Hoàng tử tính kế, công khai giật lấy món hời. Y bèn bẩm báo cặn kẽ chân tướng cho Vương Hoàng hậu nghe, còn cố ý thuật lại chi tiết từng lời đối thoại giữa Thái tử và Hà Tông Du.

Vương Hoàng hậu nghe đến đoạn Thái tử nói với Hà Tông Du rằng 'phụ hoàng động một tí là la rầy hắn', nàng im lặng thật lâu, chốc lát sau Song Lâm đang cúi đầu thì nghe nàng chợt nói một câu :"Con ta bị tiểu nhân hãm hại, không công làm mướn cho người khác, ăn thiệt lớn như vậy, trong lòng khổ sở thế này, nhưng vẫn chịu đựng không nói... lại càng không than với ta câu nào, là ta không bảo vệ được nó..."

Giọng nói nàng thê lương tiêu điều, buồn bã nghẹn ngào, lời còn chưa dứt bỗng ho khan dữ dội, Nhân Hỉ và Tiễn Vân đứng cạnh hoảng sợ tiến lên xoa ngực châm trà cho nàng. 

Bỗng nàng ho mạnh một tiếng, Tiễn Vân khẽ kinh hô, Song Lâm nghe tiếng ho có điều không đúng bèn ngẩng đầu nhìn, thì thấy sắc mặt Vương Hoàng hậu gầy ốm trắng bệch, mắt đục đỏ ngầu, khăn tay che miệng đỏ tươi một mảnh, nhưng vẫn không ngừng ho khan.

Nhân Hỉ chạy ra ngoài truyền Thái y, Tiễn Vân nước mắt đầy mặt nhưng không dám phát ra tiếng nấc, chỉ yên lặng vuốt ngực cho Vương Hoàng hậu.

Khôn Hoà Cung thường xuyên truyền Thái y, do đó Song Lâm ở đây mới thấy được Kha Viện sử (*chức quan ngũ phẩm trong Thái Y Viện) vội vã chạy vào, theo sau còn có Kha Ngạn cầm túi thuốc nối đuôi. Kha Ngạn thấy Song Lâm có mặt thì không dấu vết lén nhìn y giao lưu một cái rồi gấp rút khám bệnh, chữa trị và châm cứu cho Vương Hoàng hậu.

Sau khi Vương Hoàng hậu được Thái y châm cứu thì dừng ho lại, gọi người truyền Song Lâm vào và nói :"Việc bổn cung bị bệnh, chớ nói cho Hoàng nhi biết, chỉ báo nó biết ta kêu ngươi tới hỏi thăm về việc dưỡng liêm ngân và cuộc sống hằng ngày, đừng để Hoàng nhi lo lắng."

Song Lâm chỉ đành cúi đầu dạ vâng, rồi liếc nhìn Kha Ngạn đang tiu nghỉu đứng cạnh, sau đó rời khỏi Khôn Hoà Cung.

Sở Chiêu quả nhiên biết việc Vương Hoàng hậu kêu Song Lâm qua gặp mặt, bèn gọi y tới hỏi han vài câu, cũng không nghĩ gì nhiều, hắn cười bảo :"Ngươi lui xuống chuẩn bị đi, ngày mai là săn thú rồi." Dứt lời lập tức cúi đầu đọc sách tiếp.

Mấy năm nay hắn đi trải nghiệm khắp lục bộ một lượt, nên rất thành thạo chính sự, hiện tại cũng thường xuyên được phái đi tuần tra các vùng khác, nên chỉ cần ngày nào hơi rãnh rỗi sẽ moi các thứ mới lạ ra xem kĩ, chẳng lúc nào ngơi tay, vô cùng cần cù. Song Lâm nhìn vào quyển sách hắn xem, bên trên chú giải chi chít, phê bình chằng chịt, trong bụng không khỏi bội phục, nhưng nghĩ tới việc của Vương Hoàng hậu, trong lòng cũng âm thầm lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net