Chương 54 : Săn Thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Ngày hôm sau trời trong nắng ấm, là một ngày thích hợp để săn thú, Sở Chiêu dẫn Song Lâm đến sơn trang Hoán Cát, còn đích thân chọn cho Song Lâm một con ngựa con ngoan ngoãn, để Song Lâm cưỡi ngựa đi theo cạnh.

Hôm nay Sở Chiêu mặc một bộ kỵ trang (*trang phục cưỡi ngựa) chỉnh tề tinh xảo màu xanh ngọc, làm nổi bật lên dáng vóc vai rộng eo thon của hắn, tôn quý và tuấn mỹ, ánh mặt trời ban mai chiếu lên hắn toát lên vẻ rạng ngời rực rỡ, cánh tay dài vung roi, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, trình độ cưỡi ngựa của Song Lâm chỉ thuộc hàng xoàng xĩnh, đành miễn cưỡng khống chế dây cương chậm rãi đi sau.


Trang phục cưỡi ngựa hiện đại

Vừa tới sơn trang, từ đằng xa đã truyền tới tiếng vó ngựa rầm vang, một đám người chạy ra đón, kẻ cầm đầu mặc một bộ kỵ trang thêu bàn long (*rồng cuộn mình) màu bạc trắng, vóc dáng cao gầy, đó chính là Sở Vân. Hắn giục ngựa tới thật gần bọn họ, rồi thắng dây cương lại, tung người xuống ngựa cười nói :"Thái tử điện hạ giá lâm, thứ lỗi vi huynh không đón tiếp từ xa."

Vô luận trong lòng hắn có nghĩ xấu về người em trai này thế nào đi nữa, ngoài mặt hắn vẫn phải cung kính cẩn thận hành lễ với Thái tử một nước Sở Chiêu, tuy bình thường Sở Chiêu ôn hòa độ lượng, đa phần đều lập tức cho miễn lễ ngay, nhưng hôm nay hắn lại ngồi yên trên lưng ngựa, đoan chính đợi Sở Vân hành lễ xong mới khẽ cười nói :"Hoàng huynh đa lễ, hôm nay cảm phiền hoàng huynh làm chủ, cô trước đã nghe tiếng sơn trang Hoán Cát có nuôi rất nhiều kỳ trân dị thú (*thú hiếm đặc sắc), trồng rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, ngay cả hoàng cung cũng không có, hôm nay nhờ phúc Hoàng huynh nên mới có thể chiêm ngưỡng một lần."

Sở Vân hơi biến sắc, sơn trang Hoán Cát là sản nghiệp Lạc gia, nhà họ Lạc mấy đời huân quý, đương nhiên quyền thế giàu sang hơn hẳn người thường. Nhưng những lời này Sở Chiêu nói ngay trước mặt các tân khách, hòng ý Lạc gia còn sung túc hơn hoàng gia, hiển nhiên có lòng ra đòn nặng vào tim, ngày thường Sở Chiêu luôn ổn trọng khiêm tốn, đây là lần đầu tiên trong bông có kim, hắn chỉ đành cười đáp :"Nhị đệ quá khen rồi."

Hắn không thèm khách sáo gọi Sở Chiêu là Thái tử điện hạ nữa, mà dùng thẳng danh từ Nhị đệ quen thuộc thường ngày, lúc bình thường Sở Chiêu quả thật rất hòa ái với hắn.

Nhưng hôm nay Sở Chiêu chỉ mỉm cười, chứ chẳng nói gì nữa, cũng không chịu xuống ngựa, mà nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, ra roi phi về phía trước, tuấn mã vung vó tung cao, đất cát bay tứ tung loạn xạ, để lại Sở Chiêu sắc mặt tái xanh đứng tại chỗ, đây là lần đầu tiên Sở Chiêu khiến hắn mất mặt như vậy.

Người hầu phía sau nín thở chẳng dám hó hé, Sở Vân đột nhiên hung hăng quật mãnh roi ngựa về phía nội thị đứng sau, miệng mắng :"Còn không mau dắt ngựa qua đây! Mắt mù rồi hả!"

Khách mời cơ bản đã đến đủ cả, từ xa xa thấy Thái tử Sở Chiêu phi ngựa tới cũng rối rít xin chào, Sở Chiêu xuống ngựa, mỉm cười trò chuyện với các khách mời và đại thần, vẫn gió vờn mây bay thanh tao, cử chỉ hành động ưu nhã như trước. Còn Sở Vân chạy vội phía sau hơi thở rối loạn, vẻ mặt kỳ quái, so với Thái tử phong độ ngất trời nom có vẻ không tiêu sái, vui mắt bằng.

Đang xã giao, chợt có một đám khách đi tới, nhìn từ xa hình như là thân vương dẫn đầu, đến gần quan sát quả nhiên chính là Phúc Vương Sở Mân cưỡi ngựa đến. Hắn mặc một bộ cẩm cầu (*áo da làm từ gấm) thêu mãng xà, hoa quán triều lữ (*华冠朝履??? cầu giải thích QAQ), phía sau có hai ba chục tên tùy tùng đi theo, một hồi sau lại có mấy chiếc xe nối đuôi dừng lại, người xuống xe là những đứa trẻ phấn trang đẹp đẽ tựa ngọc mài tinh xảo, bọc mình trong tơ lụa, nhìn kỹ chút hóa ra là mỹ thiếu niên.

Sở Vân tiến lên nghênh tiếp, Sở Mân hành lễ trước với Sở Chiêu :"Thái tử điện hạ cũng tới rồi."

Sở Chiêu cười nói :"Mân Hoàng huynh tới săn thú à? Hay tính dạo chơi ngoại thành? Mang nhiều con hát tới như vậy."

Sở Mân quay đầu nhìn, rồi qua loa có lệ bảo :"Ta không thạo săn thú, hôm nay hiếm được một lần ra ngoài giải buồn, dắt theo mấy đứa trẻ này cho vui, nếu Thái tử điện hạ có ý, gọi bọn họ đến hát hò làm trò vài ngày cho ngài cũng được."

Sở Chiêu đã sớm quen cái giọng điệu phong lưu này của Sở Mân, hắn cười lơ đễnh đáp lại, đang định nói tiếp thì liếc thấy một người cưỡi ngựa hướng tới bèn chuyển lời :"Thụy Hoàng thúc đến rồi."

Sở Mân quay đầu nhìn, sau đó tiếp tục quay đầu lại mím môi :"Không phải hắn xưa nay không tham gia mấy vụ náo nhiệt này sao? Không phải nói muốn túc trực linh cữu Thụy Vương phi à."

Sau khi Thuỵ Vương khai phủ, Thái hậu làm chủ, tìm hắn một vị Vương phi gia thế không cao không thấp, tính cách không nóng không lạnh, tướng mạo không xấu không đẹp. Kết quả thành hôn chưa được bao lâu thì Vương phi lìa đời, ngoại trừ việc vui tang lễ, phủ Thuỵ Vương hoàn toàn mờ nhạt trong kinh thành, đôi khi rãnh rỗi mới được người nhắc tới vài chữ rồi thôi.

Sở Chiêu nói :"Thuỵ Vương phi mất đã hơn một năm rồi, nghe nói Thái hậu đã ra lệnh cho Tông Nhân phủ tuyển chọn kế phi khác cho Thuỵ Vương."

Sở Mân cười như không cười, Thuỵ Vương Sở Tiêu bước tới gần. Sở Tiêu vẫn ăn mặc thanh thanh đạm đạm như trước, y phục nhạt màu, trang sức có rất ít hoa văn, vì lí do săn thú nên tay áo bào rất rộng, hắn nghiêng người hành lễ với Sở Chiêu, Sở Chiêu vội nói :"Thụy Hoàng thúc không cần đa lễ, mời đứng lên." Đoạn lại hỏi :"Hôm bữa ta sai người tặng hoa lan cho Hoàng thúc, Hoàng thúc có thích không?"

Sở Tiêu nói :"Tốt thì tốt, nhưng mà mệt công nuôi quá, phải chiều chuộng nó đủ điều, ai bảo ta thích ngửi hương thơm, nên phải dốc lòng vất vả nuôi hoa, đa tạ điện hạ nhớ tới."

Sở Chiêu nói :"Đâu có gì đâu, chậu hoa kia là đồ mẫu hậu ban thưởng, ta lại không ưa nuôi hoa, nghe bảo Hoàng thúc thích, thủ hạ ngài cũng có người giỏi trồng hoa, nên mới dứt khoát đưa sang hiến tặng cho ngài."

Sở Tiêu khẽ mỉm cười, nói với Sở Chiêu thêm vài câu vài câu, thì thấy Sở Vân tới mời bọn họ qua, bắt đầu săn thú.

Hôm nay có rất nhiều thân vương đến, người tôn thất tới cũng không ít, huân quý tụ tập một đám dưới mái nhà. Rất đông người đều biết chuyện gần đây của Thái tử điện hạ, một vài tên kiến thức hạn hẹp cho rằng Sở Chiêu bị thua thiệt, hiện giờ nhìn Sở Chiêu không kiêu không vội, vẫn vui cười như bình thường, chẳng mảy may một chút nào uể oải, trong lòng không khỏi cảm thấy Sở Chiêu sâu không lường được.

Trong triều Thái tử điện hạ rất được lòng các văn thần, xưa nay đều duy trì phong độ trung dung (*chủ trương tiết chế kiềm nén bản thân của Nho gia) vững chắc. Lần này đột nhiên mạo hiểm đắc tội bách quan, liều mình ra mặt chấn chỉnh kính than kính băng, chẳng lẽ đây là ý định của bề trên? Còn Đại Hoàng tử đột nhiên nổi lên như vậy, chẳng nhẽ việc này vốn là một tuồng kịch do hoàng gia tự biên tự diễn!?

Để Thái tử đứng ra phản kháng hủ tục, trừng phạt tham quan, sau đó cho Đại Hoàng tử lộ diện đề ra kế hoạch dưỡng liêm ngân, mặt trắng mặt đỏ (*những màu sắc của mặt nạ kịch ngày xưa, màu trắng là thiện màu đỏ là ác) có đủ cả. Nghĩ như vậy, rất nhiều người tức khắc cẩn thận ngẫm lại gần đây thái độ bản thân bày tỏ có vấn đề gì không, có đủ rõ ràng minh bạch hay không.

Trong chốc lát một đám người rối rít nhao nhao vây quanh Thái tử, kín đạo hoặc trắng ra ca ngợi Thái tử điện hạ mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn, rõ ràng Sở Vân mới là chủ nhân, nhưng hết lần này tới lần khác lại trái ngược, cứ như đây là sân nhà của Thái tử điện hạ, dù sao Sở Vân tu thân dưỡng tính không tới nơi tới chốn, nhịn không được sắc mặt bắt đầu khó coi cực kỳ.

Tiếng kèn vang lên, đám thị vệ reo hò vọt vào rừng rậm, dùng chiêng trống ầm ĩ xua đuổi con mồi, các quý tộc lập tức cưỡi ngựa xông vào săn thú. Bầu không khí sôi nổi hẳn lên, không có người đàn ông nào mà chẳng muốn thử săn bắn kích thích tới mức nhiệt huyết sôi trào cả, các thợ săn ruổi ngựa vào rừng sâu.

Song Lâm theo sát Sở Chiêu, nhìn Sở Chiêu dựng cung bắn tên ở đằng trước, tư thế mạnh mẽ cứng cáp mà thành thục, ánh mắt chuyên chú, dưới ánh mặt trời mồ hôi nhễ nhại, tràn đầy sinh lực và tuyệt đẹp.

Sở Chiêu liên tiếp bắn trung nhiều con mồi, xoay người thì thấy Song Lâm cưỡi ngựa theo sát hắn, thân hình có chút gầy yếu nhưng dáng người rất thẳng, thế ngồi linh hoạt nhẹ nhàng, thành thạo giục ngựa, vững vàng chạy theo hắn, trong bụng thầm ồ một tiếng kinh ngạc. Kĩ năng cưỡi ngựa của hắn xếp hạng một hai, không ngờ Song Lâm rời cung mấy năm mà kĩ năng cưỡi ngựa lại không hề bình thường. Song Lâm thấy Sở Chiêu quay đầu nhìn, tưởng hắn có việc cần dặn bèn ruổi ngựa tiến lên hỏi :"Điện hạ, có chuyện gì sao?"

Sở Chiêu cười nói :"Không có gì, ngươi có mang cung theo không?"

Song Lâm có chút cạn lời, săn bắn là việc của các chủ tử, chẳng có nội thị nào lại cầm cung theo bắn, bỏ chủ tử một bên cả? Lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn nói :"Tiểu nhân không đem cung tên."

Sở Chiêu cười cười, siết chặt dây cương, suy nghĩ một chút rồi bảo :"Kĩ thuật cưỡi ngựa của ngươi không tồi, đầu có cũng thông minh, chết ở chỗ sức lực không đủ. Đợi đến khi hồi cung, ta chọn cho ngươi một bộ cung tên nhẹ nhàng, để ngươi mỗi ngày kéo cung tập luyện cơ bắp."

Song Lâm giật mình, lần trước thì dạy y viết tấu chương, bây giờ thì dạy y giương cung bắn tên? Sở Chiêu rốt cuộc đang nghĩ gì vậy chứ? Buồn chán nên dạy dỗ nội thị thiếp thân để giết thời gian à? Nhưng bản thân hắn rất bận rộn, hơn nữa thoạt nhìn hình như đang thật tình chỉ dạy y. Sở Chiêu không nói gì thêm, tiếp tục phóng ngựa mà đi, lần này đại khái biết Song Lâm có thể đuổi kịp nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều, thỏa thích phóng ngựa cao bay xa chạy, Song Lâm cuống quít giực ngựa, gắt gao bám sát phía sau hắn.

Có lẽ do Sở Vân không biết chọn giờ, khi mọi người đang hưng phấn săn thú say sưa thì bỗng nhiên trên trời mây đen rậm rạp, chốc lát sau tức khắc mưa như trút nước rơi xuống, thậm chí còn kèm theo sấm giật, Song Lâm vừa nghe thấy tiếng sét vội lật đật chạy tới nói với Sở Chiêu :"Điện hạ, sét đánh không được đứng dưới tàng cây, chúng ta mau trở về sơn trang tránh mưa thôi."

Hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, rơi xuống đất thật mạnh thổi bay lớp bụi mù, màn mưa dày đặc trắng xóa, Sở Chiêu nhìn phương hướng một chút rồi quyết định :"Đi theo ta, mưa lớn quá về không kịp đâu, lần trước ta tới phát hiện có một hang núi gần đây, có thể vào đó tránh mưa." dứt lời lập tức thúc ngựa chạy trước, Song Lâm và vài tên thị vệ Đông Cung theo sát phía sau, cả bọn đi thẳng đến dưới một ngọn núi đá, quả nhiên đằng trước có một hang động.

Hang động này dường như đã được công nhân thô sơ tạo thành, trên cửa động có khắc ba chữ 'động Thanh Lương', bên trong động vô cùng mát mẻ, vừa vào trong liền xóa tan cái nóng, nơi lối vào có một tấm bình phong bằng đá thiên nhiên, đằng sau chính là một cung điện vô cùng bao la, hai bên tường điêu khắc hình kỳ lân, cỏ linh chi và thụy thú (*), màn che lụa mỏng hoa lệ treo phất phơ trên cao, sàn nhà bằng đá được được mài phẳng vô cùng trơn nhẵn. Hai bên động còn có hai băng ghế dài và trường kỷ (*loại bàn dài và gầm thấp) bằng đá, trên băng ghế dài có để sẵn nệm êm và gối mềm, bày biện bình phong xa hoa, hiển nhiên đây là nơi xây sẵn để nghỉ hè.

(*Thụy thú là thần thú mang điềm lành, bảo vệ con người, bao gồm tứ đại thụy thú : chu tước, bạch hổ, thanh long, huyền vũ quen thuộc, ngoài ra phượng hoàng,kỳ lân và tì hưu cũng là thụy thú)

Sở Chiêu nhìn đám thị vệ ướt dầm ướt dề bèn dặn dò :"Các ngươi canh chừng ở đây, dọn dẹp sắp xếp một chút, cô ra đằng sau thay y phục." Nói xong liền dắt Song Lâm vòng qua tấm bình phong sơn thủy trong cung điện, phía sau có một hành lang dẫn đến chỗ sâu trong hang núi.

Sở Chiêu đốt một ngọn đèn, sau đó mang Song Lâm đi vào, rõ ràng hắn rất quen thuộc với ngõ ngách nơi đây, bích họa (*tranh trên tường) hai bên phong phú trải dài, thơ ca đề vịnh vô số, Sở Chiêu thấy Song Lâm có vẻ hiếu kỳ không ngớt bèn giải thích cho y biết :"Mấy bức này đa số khắc về sự tích tổ tiên Lạc gia phụ tá Thái Tổ hoặc là ngự thơ của Thái Tổ, động này đông ấm hạ mát, chủ yếu dùng để nghỉ hè."

Đi hết hành lang, quả nhiên cuối đường có mấy gian phòng khắc đá, bên trong sắp sẵn đệm giường, bàn đá, ghế đá, vô cùng sạch sẽ còn có mùi hương nhạt nhạt. Song Lâm thả bao quần áo nãy giờ ôm trong ngực xuống, y là nội thị thiếp thân, đương nhiên phải mang theo bên mình các loại đồ dùng của Thái tử điện hạ, dùng túi giấy gói kĩ rồi bọc lại bỏ bao vải từ trước. Y cởi nút thắt bao, định lấy ra vài bộ áo bào sạch sẽ, dù sao một hồi nữa còn phải chào từ biệt với Đại Hoàng tử và các vị đại thần, nên y vẫn lựa bộ kỵ trang giống như trước, chuẩn bị thay y phục cho Sở Chiêu.

Sở Chiêu nhìn y một cái, thấy trên người y quần áo ướt nhẹp, tóc dính nước dán vào gò má trắng ngọc, vẻ mặt nghiêm túc nhưng nhìn dáng dấp ướt đẫm lại cứ như con mèo con vừa rơi xuống nước, khác hoàn toàn với dáng vẻ cẩn thận nghiêm chỉnh thường ngày, khiến hắn nhớ lại khi Sở Húc còn nhỏ, bé có nuôi một con mèo trắng, sau khi Sở Húc mất, sợ Vương Hoàng hậu nhìn vật nhớ người nên đuổi con mèo ấy đi mất. Song Lâm từng hậu hạ Sở Húc, tuổi tác không chênh lệch bé là mấy, nếu như Sở Húc còn sống hẳn sẽ giống như y bây giờ phải không!?

Y cũng kéo bao quần áo qua, lấy ra vài bộ y phục đơn giản không có hoa văn, đưa cho y và nói :"Ngươi cũng thay đồ luôn đi, nếu không lúc về lại bệnh nữa."

Song Lâm cũng không khách khí, dù sao trong hoàng cung bệnh một phát có thể sẽ mất cả mạng, nên nhận lấy bộ y phục, giúp Sở Chiêu thay bộ kỵ trang ướt sũng ra trước, mặc vào bộ đồ khô rồi bản thân mới tránh qua một bên thay đồ.

Hai người thay quần áo xong thì cởi tóc ướt ra, dùng khăn lau, từ cửa động nhìn ra chợt thấy mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, ắt hẳn sẽ còn mưa lâu lắm, Sở Chiêu nói :"Bên trong có giấu một hầm băng, trong hầm có hoa quả và rượu ngon hiếm thấy, một lát nữa ta dẫn ngươi vào xem cho mở mang tầm mắt! Lạc gia giàu sang, có rất nhiều thứ tốt ngươi nhất định chưa từng thấy bao giờ."

Song Lâm không hề hứng thú với hoa quả, y tới từ hậu thế, có hoa quả gì mà chưa từng thấy qua? Nhưng rượu ngon thì khác, tuy phương pháp chưng cất rượu của cổ đại thua xa hiện đại, nhưng cảm giác và khẩu vị cất rượu vốn muôn hình vạn trạng, quần chúng nhân dân phát huy trọn vẹn sức sáng tạo, đặt ra biết bao nhiêu cách thức chưng cất rượu hảo hạng, khiến Song Lâm càng thêm mê ly.

Từ sau khi Sở Chiêu dắt Song Lâm về cung, thì đối đãi Song Lâm vô cùng rộng lượng săn sóc, việc này làm Song Lâm có hơi được sủng mà sợ bèn hỏi :"Điện hạ thường xuyên đến đây lắm à?"

Sở Chiêu vươn tay cầm ngọn đèn, vừa sải chân bước vào trong vừa nói :"Ta rốt cuộc là Thái tử, Lạc gia không dám coi nhẹ ta, khi còn nhỏ phụ hoàng thường dẫn ta tới đây, bên trong động có hồ nước thiên nhiên, đông ấm hạ mát, toàn bộ động đều nằm trong lòng núi, bốn phía thông thoáng, gió lùa rất mát, không hề ngột ngạt tí nào, thậm chí còn rất hữu tình."

Hai người đi tận vào sâu bên trong động, khí lạnh đánh úp vào mặt, thời tiết nóng bức hoàn toàn biến mất, gió mát lùa khắp người, trong động vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng nước rơi tí tách và tiếng bước chân. Đi được thêm mấy bước, chợt họ nghe từ sâu bên trong truyền đến tiếng rên rỉ ngâm nga, Sở Chiêu và Song Lâm ngẩn ra, nhìn nhau một cái, lại nghe bên trong vang lên tiếng kêu yếu ớt, rành rành rõ rõ là âm thanh của một nam tử, ở nơi hang động lạnh buốt u ám, trở nên đặc biệt ghê rợn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net