Chương 55 : Hang Động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Sở Chiêu vừa nghiêng tai lắng nghe, vừa thoải mái ung dung nói với Song Lâm :"Chớ sợ, có lẽ là người nào khác tới tránh mưa thôi, chắc vừa chạy gấp nên mới té đau, chúng ta vào trong xem thử." Nói xong liền tiện tay rút ra thanh bội kiếm giắt bên hông, bước về phía trước, Song Lâm thấy hắn thong dong như vậy, do dự một chút rồi nói :"Hay là chúng ta ra ngoài, kêu thị vệ vào lục soát xem sao."

Sở Chiêu nở nụ cười, một tay cầm kiếm, một tay vỗ nhẹ bả vai Song Lâm bảo :"Ngươi cứ yên tâm, tới đằng trước là hồ nước nằm chính giữa động Thanh Lương, tên là Phù Dung Thanh Trì, bình thường trong đó đều có nô tỳ hầu hạ, sợ cái gì? Lạc gia không thể nào biết hôm nay trời mưa, càng không biết được chúng ta sẽ vào đây trú mưa, ngươi không cần cẩn thận quá mức."

Song Lâm thấy hắn nói cũng có lý, bèn theo hắn vào trong, vòng suốt mấy khúc hành lang mới nhìn thấy trong động có một tia ánh sáng, hẳn là bên trong có người ở, mà âm thanh kia cũng càng thêm rõ ràng, đứt quãng, dường như đau đớn nhưng chất chứa một chút vui sướng.

Song Lâm càng nghe càng cảm thấy bất thường, Sở Chiêu đứng nép sau một khối đá to cao ngó sang, hóa ra nơi này được xây từ những tảng đá kỳ lạ, từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy rõ được mỗi một vũng nước trong động, xung quanh hồ có đặt đế đèn hình hoa sen đã được đốt, đế đèn hoa sen chỉa nhánh thành một trăm ngọn nến, chiếu sáng rọi hang động, nom cực kỳ chói lóa, còn bậc thang dẫn xuống hồ nước... không ngờ lại có hai tên nam tử lõa thể!

Sở Chiêu và Song Lâm đứng trên vách đá, do trong hồ có đốt đèn sáng trưng nên bọn họ nhìn rất rõ thân hình và khuôn mặt hai người kia, cũng phát hiện nam tử bị đè phía dưới, hai tay còng chéo ra sau lưng bị buộc lại bởi đai lưng trắng bạc, đang quỳ sát trên bậc thang, tóc bị thô bạo nắm kéo, vẻ mặt đau thấu đó chính là Phúc Vương Sở Mân vừa gặp ban nãy!

Còn nam tử khác thì áp lên người hắn, một tay nắm tóc Sở Mân, một tay kiềm chặt lấy thắt lưng hắn, không chút thương tiếc dùng lực đánh mạnh vào hắn, từ góc nghiêng khuôn mặt nhìn qua, vóc dáng thon dài, đôi chân dài vì dùng sức mà bắp thịt căng chặt, hoàn toàn khác với thần thái lạnh lùng đạm bạc và khí chất hào hoa phong nhã thường ngày, không sai, đó không ai khác chính là Thụy Thân vương Sở Tiêu!

Song Lâm nhìn thoáng qua, càng nhìn càng cảm thấy hoảng sợ. Sở Chiêu chợt xoay người đẩy y lùi về phía sau tảng đá, bịt miệng y lại, lia ánh mắt bảo y đừng làm ồn. Vào lúc này, âm thanh bên dưới ngày càng lớn dần, chợt nghe Sở Mân vừa rên rỉ vừa hỏi :"Hôm nay Hoàng thúc coi như đã báo được thù rồi ha? Mùi vị của điệt nhi (*cháu) so với tiểu thẩm thẩm (*thím nhỏ) thì thế nào?"

Lời vừa dứt, hắn bỗng nhiên bị đau mà ngâm dài một tiếng, sau đó thở hổn hển, dường như định nói gì đó nhưng bị chặn lại miệng, ưm ô trong chốc lát, tiếng vỗ mông ba ba vang lên, sau đó càng lúc càng dồn dập, khiến người ta mặt đỏ mang tai, kéo dài một hồi lâu rồi từ từ dừng lại.

Một lúc lâu sau đó, Sở Mân yếu ớt nói :"Vì sao Hoàng thúc chẳng nói gì thế?"

"Nói gì đây? Nghe đồn hình như ngươi đi cầu hôn Thôi Tam tiểu thư của tiêu cục Hưng Thịnh đúng không?" Giọng Sở Tiêu bình tĩnh vang lên.

"Hoàng thúc nổi máu ghen à?"

"..."

"Lạc gia đang chờ ta cưới một nữ tử dòng dõi cao quý, sinh hạ một đứa cháu đích tôn thừa hưởng huyết mạch của phụ hoàng, bọn họ ngụy trang cực kì tốt, ta tạm thời không muốn đối kháng bọn họ. Vả lại Hoàng thúc cứ khăng khăng bỏ lơ ta, chi bằng ta tìm một nữ tử thấp cổ bé họng về làm Vương phi, hạnh phúc chung sống hết quãng đời còn lại với nàng cũng không tệ..."

Song Lâm nghe đến đây, trong bụng dâng lên một ngọn lửa giận, chợt Sở Mân bỗng rên rĩ ngâm nga, sau đó chịu không nổi rốt cuộc xin tha :"Ta sai rồi, lần sau không dám... gây vạ gái nhà lành nữa... Hoàng thúc thương ta, tha cho ta đi... Thả tay ra...Ta muốn hôn nhẹ Hoàng thúc... Hoàng thúc cho ta sướng đi mà...~" Hắn cầu xin không ngớt, giọng điệu vừa mềm mại vừa ngọt xớt.

Sau cùng hắn cúi đầu kể lể :"Hoàng thúc thương xót tiểu chất (*cháu nhỏ), nếu như Hoàng thúc bằng lòng ngày ngày đến gặp tiểu chất, chứ đừng để tiểu chất mượn hơi Đại Hoàng tử mới có thể thấy mặt Hoàng thúc, tiểu chất hôm nay có chết cũng cam lòng."

"Thái hậu đang chọn kế phi cho Hoàng thúc đó, dựa vào đâu Hoàng thúc có thể cưới người này người nọ, mà không cho phép ta cưới phi?"

Sở Tiêu rốt cuộc lên tiếng :"Ta không cho ngươi cưới phi hồi nào? Tại ngươi suốt ngày nuôi con hát bao hoa đán (*diễn viên đóng vai con gái có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá), tiệc tùng bét nhè suốt ngày, nên đâu nhà nào dám gả con gái cưng vào cái chuồng bẩn thỉu của ngươi? Nghe bảo hôm rồi ngươi lại nổi hứng chuộc thân cho một con hát nam khác đúng không?"

Sở Mân đáng thương nói :"Hoàng thúc yêu dấu của ta, còn không phải do ngươi cứ lơ ta miết nên ta mới cố ý làm thế để chọc giận ngươi đấy thôi?"

Sở Tiêu lạnh lùng nói :"Việc trước kia ta không nói tới, tự ta cũng có Vương phi, đáng tiếc ta số mệnh khiếm khuyết, vô duyên với hôn nhân. Chuyện quá khứ cứ xóa sạch hết, từ nay về sau, ta sẽ nghĩ cách để không bao giờ nạp phi, còn nếu ngươi ở bên cạnh người khác, bất kể nam nữ chạm phải một đầu ngón tay của ngươi, ta đời này kiếp này, tuyệt không nhìn ngươi một lần nào nữa."

Sở Mân vô cùng vui vẻ đáp lại :"Người khác không biết thì thôi, lẽ nào Hoàng thúc còn không hiểu tấm lòng của tiểu chất hay sao? Chỉ cần trong lòng Hoàng thúc còn tiểu chât ngày nào, thì ngày đó tiểu chất sẽ không thích người khác. Mấy kẻ trong Vương phủ chỉ là bia gỗ (*bia gỗ đỡ cung tên, ý chỉ đồ hờ) thôi, hiện giờ Đại Hoàng tử và Thái tử điện hạ đang đấu tranh gay gắt, ta nào dám cuốn vào. Vương Hoàng hậu không phải là người bình thường, khả năng chịu nhục ác đến mức khiến người ta kinh sợ.

Còn vị cao cao tại thượng kia thì quân tâm khó lường, tuy Lạc gia chúng ta thế lớn nhưng đã bị người khác chiếm vững thân phận trưởng tử Nguyên hậu (*hoàng hậu đầu tiên của vua), đừng nói tới cái khác, chỉ mỗi tên Sở Vân ngu đần đó thôi đã vạn vạn không bằng Sở Chiêu rồi.

Lạc gia chúng ta đứng trên cao đã lâu, ánh mắt thiển cận, tự cao tự đại, ta thờ ơ quan sát, cảm thấy không tất phải liều mạng tranh giành, có lẽ đến một lúc nào đó, Lạc gia chúng ta sẽ bị nhổ cỏ tận gốc, dưới tổ chim chẳng còn trứng nguyên vẹn... Ta hiện giờ chỉ đành vui được ngày nào thì ráng vui ngày ấy, cũng mong Hoàng thúc hãy thương tiếc điệt nhi..."

Lời nói đứt đoạn ngắt quãng chìm trong tiếng động rất nhỏ, bên trong hang núi quá mức yên lặng, Song Lâm cảm thấy như tiếng hai người hôn nhau đang vang rõ tận bên tai, không khỏi mặt mày đỏ bừng, tiếng nước sóng sánh dội vào bờ, Sở Tiêu vừa dốc sức vừa hỏi Sở Mân:"Ngươi không sao chứ? Ban nãy ta hơi mạnh tay, có làm đau ngươi không?"

Giọng nói Sở Mân dẫn theo một tia quyến rũ :"Nếu là đau kiểu này, Hoàng thúc yêu dấu, cứ làm điệt nhi thật đau vào... Mai này dẫu điệt nhi không ở cạnh, Hoàng thúc vẫn có thể khắc cốt ghi tâm điệt nhi...A~..."

Sở Mân rên một tiếng thật dài, Sở Tiêu thấp giọng bảo :"Đừng có buông thả như vậy, sự việc còn chưa đến nước đấy, quân quyền đều nằm trong tay Lạc gia, bằng không vị kia cũng không nhẫn nhịn lâu tới vậy, cơ mà đường đệ của ngươi quả thật rất ngu xuẩn. Theo ta thấy, ngươi chi bằng dùng khỏe ứng mệt (*một binh pháp, nhằm ý đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, tương đương với ngao sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi), chờ bọn hắn lưỡng bại câu thương rồi tận dụng lợi thế trung gian, ngươi danh chính ngôn thuận hơn tên đường đệ của ngươi nhiều."

Trong lòng Song Lâm kinh hãi, vạn vạn không ngờ Thụy Thân vương bình thường thanh cao, lạnh lùng mà nhã nhặn lại có những suy nghĩ này trong đầu. Y giương mắt nhìn Sở Chiêu, thấy ánh mắt hắn thâm trầm nặng nề, chẳng biết đang nghĩ đến điều gì.

Sở Mân thở dốc một hồi rồi nói :"Ta không có hứng thú với vị trí kia, cả nhà hăng tiết như uống máu gà, người không ra người quỷ không ra quỷ. Năm đó Sở Húc là một đứa nhỏ, đáng yêu biết nhường nào, mỗi khi ta nằm mơ thấy nó giọng sữa bập bẹ gọi Mân Hoàng huynh, còn cầm một quả đào bị cắn mất một ngụm đưa cho ta, bảo trái này rất ngọt.

Nghĩ đến mà nản lòng thoái chí, hiện giờ mẫu hậu xem ta như kẻ thù, ta cũng lười tiến cung gặp bà ấy, ta chỉ muốn được vui vẻ sống từng ngày thôi, được ngày nào hay ngày nấy. Mẫu hậu ta nằm ngủ cũng mơ được làm Thái hậu, năm ấy phụ hoàng mất, Lạc gia không nâng nàng trở thành Thái hậu, khi đó không thể, hiện giờ càng không thể, nhưng bà ấy vẫn không chịu sáng mắt. Nói cho cùng, mẫu hậu chỉ không phục Lạc Quý phi ngu ngốc nhưng sống tốt hơn bà ta nhiều mà thôi..."

Song Lâm cảm giác hình như bàn tay bịt miệng y của Sở Chiêu bỗng nhiên siết chặt, khiến y gần như không thở được, y khẽ giãy giụa, Sở Chiêu mới phản ứng kịp mà buông lỏng tay ra, lắc đầu với y.

Bỗng Sở Tiêu phía dưới cười lạnh một tiếng :"Sở Chiêu có thừa nhân từ, nhưng không đủ dũng mãnh, cũng do vị kia và Vương Hoàng hậu tính tình quá mạnh mẽ nên mới nuôi ra một đứa con trai yếu ớt, không biết vương đạo sát phạt (*đạo làm vua là phải biết giết chóc, trừng phạt) như hắn, làm đế vương mà không có thủ đoạn sát phạt, tâm cơ tàn nhẫn thì làm sao có thể hàng phục thần tử được chứ. Còn tên đường đệ của ngươi thì ngoan độc quyết tâm, nhưng lại quá mức lạnh lùng, khó có thể khiến thần tử thật lòng thuần phục. Hai đứa con trai của vị kia, kỳ thật chẳng ai thành tài cả, ta mắt lạnh mà nhìn, tên đường đệ kia của ngươi, thành đá mài đao cho Thái tử là cái chắc rồi."

Sở Mân nở nụ cười :"Ta còn tưởng rằng chỉ mình ta nhìn ra thôi chứ? Mấy năm nay vị kia đột nhiên có nhiều phi tử hẳn lên, ai cũng biết đám người này chẳng ra thể thống gì cả, đúng là ngụy trang qua loa, đứa con trai ông ta chân chính yêu thương vẫn là Thái tử. 

Tuy lúc nào cũng ra vẻ yêu cầu cao, kỳ thật là làm trò bịp bợm mà thôi, chỉ cần nhìn vào việc Thái tử từng trải nghiệm lục bộ, hiện giờ lại ngày ngày tuần tra khắp nơi, rồi có một đám lão thần tử ủng hộ nữa, cũng sắp cắm căn mọc rễ thật sâu rồi. 

Mắt thấy mấy năm nữa là sẽ có kết quả ngay, cái hồ nước đục dơ bẩn này, ta thật lòng muốn được xuất kinh hưởng thụ tự do, nhưng hết lần này tới lần khác lại chẳng rời khỏi được, chỉ có Hoàng thúc là đồng bệnh tương liên (*cùng cảnh ngộ nên thông cảm nhau) với ta thôi."

Sở Tiêu cười lạnh :"Đao là đao tốt, đáng tiếc vẫn chưa được tôi luyện qua nước lạnh hay trăm gọt ngàn giũa, sợ rằng cục đá mài đao này sẽ ngược lại đập mẻ cây đao mất thôi, đôi phu thê kia cũng biết tính toán lắm, cơ mà thế sự khó liệu."

Sở Mân thở dốc trong chốc lát rồi bỗng khó nhịn nói :"Hoàng thúc yêu dấu, chúng ta đừng nói nhiều chi nữa, thế có mất hứng lắm không? Mặc kệ bọn họ làm gì, ta chỉ muốn được hưởng thụ từng ngày, từng ngày một với Hoàng thúc mà thôi."

Hai người dần dần dính sát vào nhau, tiếng nước ào ào vang lên, hình như cả hai đều xuống nước hết rồi. Sở Chiêu xanh mặt, buông lỏng bàn tay bịt miệng Song Lâm ra, phất tay khác bảo y tiếp tục giữ im lặng, sau đó không tiếng động kéo tay y, rồi nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài. 

Mặt càng xanh, bước chân hắn đi càng thêm nhanh, Song Lâm không nói tiếng nào, để mặc hắn nắm chặt cổ tay lôi y về phía trước, mãi đến khi tới phòng khách, Sở Chiêu mới tựa như hoảng sợ quay đầu buông tay y ra, mặt lạnh dặn dò :"Chuyện hôm nay, không được tiết lộ một chữ nào ra ngoài, cũng không được nói cho mẫu hậu biết, để người khỏi lo lắng, có hiểu không?"

Song Lâm khoanh tay vâng dạ, Sở Chiêu hít sâu một hơi, chỉnh sửa quần áo đầu tóc rồi bước ra tiền sảnh, may mà dọc đường chẳng gặp phải ai cả. Chắc hẳn chỗ này vốn có người hầu, nhưng Phúc Vương vì hẹn hò với Thuỵ Vương nên đuổi người hầu đi hết rồi, dù sao Phúc Vương xuất thân Lạc gia, lại là Thân vương, đàm người hầu tất nhiên không dám chống lại, Song Lâm chỉ đành đè xuống nỗi lo lắng trong lòng.

Vài tên thị vệ đang ngồi trên ghế đá trước tiền sảnh chơi đùa, thấy Thái tử điện hạ đi ra lập tức vội đứng lên, Sở Chiêu hỏi :"Bên ngoài hiện giờ ra sao rồi?"

Thị vệ cười nói :"Mưa vẫn còn lớn lắm, cơ mà đám người ở đó không thấy được điện hạ, chắc hẳn lát nữa sẽ phái người đi tìm."

Sở Chiêu nói :"Ra ngoài thôi, chuyện hôm nay chúng ta tới đây, không một ai được phép nói tới, kẻ nào dám lộ một chữ, giết chết không tha!"

Hắn xưa nay khoan dung, đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc tàn khốc như vậy, đám thị vệ dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn kính trọng chấp hành, người có thể hầu hạ bên cạnh Sở Chiêu đều là tâm phúc thân tín, kỷ luật rất nghiêm minh.

Dứt lời xong Sở Chiêu bèn lập tức bước ra ngoài, đám thị vệ vỗi dắt ngựa qua cho hắn, Sở Chiêu phóng người lên ngựa, thấy thị vệ và Song Lâm đều lên ngựa thì tức khắc vọt thẳng vào trong mưa, con đường dẫn đến cửa động lót đầy đá vụn sỏi nát, dù bị móng ngựa xô loạn lưu dấu nhưng vẫn bị mưa to rửa sạch tất cả mọi thứ.

Sở Chiêu và đoàn người giục ngựa xuyên suốt đến một dãy nhà lá bên chân núi, có rất nhiều huân quý cũng đang đứng dưới hiên trú mưa, Đại Hoàng tử Sở Vân cũng có mặt ở đó, hắn vừa thấy Sở Chiêu bèn cười cười nghênh đón :"Nãy giờ Nhị đệ chạy đi đâu vậy? Khiến vi huynh vô cùng lo lắng, lỡ mà bị bệnh thì không hay đâu."

Một đám người đã sớm dâng lên canh gừng nóng và quần áo khô, vây quanh hầu hạ Sở Chiêu.

Sở Chiêu cười nói :"Đuổi theo một con thỏ nên đi hơi xa, ai ngờ con thỏ nom trắng tuyết dịu dàng mà thật ra lại ranh ma như cáo, đuổi hết mấy dặm mà bỗng gặp mưa to, nên đành bỏ qua thôi."

Sở Vân chẳng hiểu gì cả, bèn cho rằng Sở Chiêu đang châm chọc hắn nên cười đáp :"Nếu trời giáng mưa to, sớm biết ý trời khó phạm, Nhị đệ xưa nay nhân hậu khoan dung, bỏ qua thì bỏ qua thôi, hà tất chi phải cố chấp một vật không thuộc về mình."

Sở Chiêu khẽ vuốt cằm cười bảo :"Hoàng huynh nói cũng có đạo lý, cô nghĩ kĩ rồi, cùng lắm chỉ là một con thỏ tinh ranh thôi, không cần phải bỏ nhiều công sức như vậy, giảm thân phận lắm, nghĩ muốn thứ gì thì tự ắt có hạ nhân đưa tới, hà tất phải lao tâm lao lực, làm ầm làm ĩ khó coi."

Con ngươi Sở Vân co rút, nhưng vẻ mặt lại mang theo nét cười, hai huynh đệ cứ như anh em hòa thuận bình thường, cười cười nói nói vui vẻ với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net