Chương 56 : Phản Kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Đêm đó, sau vừa hồi cung Song Lâm lập tức phát sốt, lẽ ra sức khỏe y vốn không kém như vậy, nhưng một đêm dầm mưa nhiều lần như thế gộp lại nên mới đổ bệnh. Lần trước gặp cướp đã tổn hại nặng về sức khỏe, đến khi ra ngoài cung thì ba năm dồn sức gắng lực tạo thành tích, đến giờ bị bắt ép hồi cung, vừa vào cung thì gặp liên tiếp bao nhiêu chuyện, cộng thêm mấy ngày nay suy nghĩ quá nhiều, thành ra ngã bệnh cũng là chuyện bình thường.

Bị bệnh đương nhiên không thể hầu hạ, y đành tạm biệt Vụ Tùng, lệnh tiểu nội thị lấy cho y chút thuốc trị cảm trị lạnh tới rồi miễn cưỡng uống, sau đó mơ mơ màng màng nằm xuống giường nghỉ ngơi. Ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau, y cảm giác cơ thể mình vẫn còn khó chịu, đầu đau như muốn nứt ra, mũi nghẹt tịt, cả người bủn rủn, gắng gượng ăn một chút điểm tâm, đang định tiếp tục đi ngủ thì Kha Ngạn tới châm cứu cho y, y có hơi bất ngờ cười bảo :"Cảm lạnh thôi mà, sao ngươi lại qua đây?"

Kha Ngạn là con trai của Phó sứ Thái Y Viện, hiện đã có chức vụ chính thức trong Thái Y Viện, rất được Hoàng hậu xem trọng, một nội thị như y vẫn chưa tới mức quấy rầy đến hắn.

Kha Ngạn nói :"Tối hôm qua đã khám bệnh chữa trị cho ngươi một lần rồi, ngươi ngủ mê nên chắc không biết Thái tử điện hạ cũng tới phải không!? Ngài ấy dặn không được đánh thức ngươi, để ngươi nghỉ đủ rồi hẵn hầu hạ tiếp, tránh để lại mầm bệnh."

Song Lâm ngẩn người, Kha Ngạn nói tiếp :"Ngài ấy đích thân tới đây thăm ngươi, nghe bảo còn tự mình chẩn mạch cho ngươi, rồi lệnh người suốt đêm truyền ta vào đây khám bệnh cho ngươi. Đã bảo là chỉ cảm lạnh thôi, nhưng sắc mặt ngài ấy vẫn không tốt lên, nói gì mà phòng hôi quá, tiểu nội thị cẩu thả, thuốc thang không đúng, quở trách một hồi lâu, căng thẳng muốn ngươi mau mau hết bệnh để hầu hạ tiếp! Hiện giờ đám cung nhân nội thị trong Đông Cung này ngươi là người được điện hạ coi trọng nhất đó."

Song Lâm nghĩ tâm trạng Thái tử không tốt có thể không phải vì y đổ bệnh đâu, mà là vì hôm qua gặp phải Phúc Vương và Thuỵ Vương mới đúng. Nhưng y chẳng hó hé việc này, chỉ xuôi theo lời Kha Ngạn cười nói :"Chắc tại Thái tử đang thiếu người thôi."

Kha Ngạn lắc đầu, bước tới cởi áo ngoài cho y, đỡ y nằm xuống, từ từ hơ châm qua ngọn nến, ghim châm vào huyệt vị của y, một lát sau mới nói :"Hầu hạ trong cung không dễ dàng, chủ tử xem nặng ban thưởng quang vinh cũng chưa chắc là phúc, lỡ đi nhầm một bước là khó mà bảo toàn mạng nhỏ, nếu đã có cách thì ngươi mau chuyển sang nơi khác công tác đi!"

Song Lâm nghe nói thế, trong lòng không khỏi hồi họp, thử hỏi dò xét :"Chuyển đi đâu mới tốt?"

Kha Ngạn suy nghĩ một chốc rồi bảo :"Nói chung đừng dính tới quý nhân trong cung là tốt nhất."

Song Lâm cảm giác da thịt mình nóng lên, cơn đau buốt trong đầu từ từ giảm dần, trong lòng ngược lại có sức suy nghĩ nhiều, ngoài miệng bèn thăm dò :"Hôm bữa trong Khôn Hoà Cung, nương nương ho mạnh quá, mấy hôm nay có khỏe hơn chưa?"

Tay Kha Ngạn run rẩy, Song Lâm cảm thấy da lưng mình bỏng rát, Kha Ngạn vội cuống quít mồi ngải cứu (*dùng lá ngải khô quấn thành cái mồi châm lửa cháy rồi đốt vào chỗ đau cho kẻ ốm gọi là cứu), giọng điệu che đậy bảo :"Phượng thể nương nương quý trọng, là người có phúc, đương nhiên có thể triệt tiêu trăm bệnh. Với lại ngươi xuất cung ba năm, tình hình bên ngoài thế nào rồi? Chẳng nói gì cho ta biết cả, hồi cung lâu thế này mà vẫn chưa mời ta được bữa cơm."

Song Lâm nghe hắn vụng về lái sang chuyện khác, trong lòng chìm dần xuống, biết đám người Thái Y Viện có luật tuyệt không được tiết lộ hay bàn tán bệnh tình của chủ tử trong cung, chỉ đành buồn cười đáp :"Ngoài cung cũng thế thôi, có cái gì tốt được chứ..."

Kha Ngạn có hơi bất mãn, lải nha lải nhải phiếm chuyện với y, Song Lâm thấy hắn tuy hành động chín chắn hơn trước nhưng vẫn nói năng dong dài như cũ, bèn nhịn không được cười hỏi :"Ngươi cũng có tuổi rồi mà? Kha đại nhân vẫn chưa bàn chuyện cưới hỏi cho ngươi hả?"

Kha Ngạn im lặng một hồi rồi bảo:"Trước mắt cứ vậy, cha ta bảo đợi sang đầu xuân năm sau hẵn nói kĩ."

Song Lâm cũng yên lặng, cảm nhận sức nóng trên da, dần dần toàn thân đổ hết cả mồ hôi, rồi thiếp đi trong ấm áp, tỉnh lại cả người đầy mồ hôi, cơ mà cảm giác nhẹ nhàng hơn nhiều. Kha Ngạn đã sớm đi từ lâu, trước khi đi đã viết đơn thuốc, giao cho tiểu nội thị hầu hạ Song Lâm sắc cho y uống.

Song Lâm bị bệnh nằm nghỉ tận một tuần, Sở Chiêu kêu Vụ Tùng truyền lời, dặn y phải khỏi cho hết bệnh mới được tiếp tục hầu hạ, chớ sốt ruột Cũng trong một tuần này, sự trả thù của Vương Hoàng hậu bị đụng phải nghịch lân đã tới rồi.

Ngự Sử Đài có Ngự sử dâng thư tố cáo Đại Hoàng tử bất hiếu, đích mẫu (*mẹ cả) mang bệnh nhưng hắn chưa từng đến thỉnh an, không làm hết phận sự người con, còn thường xuyên mở tiệc đãi khách, rượu chè linh đình, ăn nhậu mua vui, không chút kiêng kỵ, hoang dâm vô độ, không ra hình người, bất trung bất hiếu.

Thư vừa dâng lên, Nguyên Thú Đế lập tức hạ chỉ nghiêm khắc trách phạt Đại Hoàng tử Sở Vân bất kính Hoàng hậu, ngu muội không biết đại nghĩa, chưa làm tròn đạo hiếu, đồng thời ra lệnh cho Đại Hoàng tử phi tới Khôn Hoà Cung hầu bệnh, vẹn tròn bổn phận làm con, khai trừ khỏi toàn bộ nhiệm vụ đang thi hành, đóng cửa đọc sách, tự kiểm điểm bản thân, còn trách sư phó trong quý phủ Đại Hoàng tử dạy dỗ qua loa, trừ lương nửa năm, xuống chức nửa cấp.

Việc vừa xảy ra, Sở Vân tức khắc á khẩu không trả lời được, bệnh tật Vương Hoàng hậu mọi người đều hiểu rõ trong lòng, rằng Vương Hoàng hậu không muốn thấy mặt Nguyên Thú Đế nên mới cáo ốm giam mình trong cung, cũng không chịu gặp Thái tử, ngoại trừ Thái Tử phi ai mà chẳng biết chuyện này, Nguyên Thú Đế chẳng than tiếng nào thì thôi, còn ai dám cả gan nói thẳng Vương Hoàng hậu đang oán hận Bệ hạ?

Vương Hoàng hậu nói mình bị bệnh, vậy đó chính là bị bệnh. Ba năm liền không gặp Hoàng đế, Hoàng đế vẫn không hề động tới quyền lực của Hoàng hậu, ai dám nói Vương Hoàng hậu không đúng? Nếu Vương Hoàng hậu bị bệnh, ngài ấy vốn là quốc mẫu, là đích mẫu của tất cả Hoàng tử Hoàng nữ, Đại Hoàng tử thân là Hoàng tử mà không chịu hầu bệnh kề cạnh, đó chính là bất hiếu.

Hiện tại dưới gối Nguyên Thú Đế có hai đứa con trai, một đứa con gái, Công chúa được Vương Hoàng hậu nuôi dưỡng, Thái tử điện hạ chỉ cần rãnh rỗi là lại thỉnh an Khôn Hoà Cung, Thái Tử phi từ khi gả tới giờ ngày nào cũng đến Khôn Hoà Cung hầu hạ, chỉ mỗi Đại Hoàng tử là không bao giờ bước qua cửa Khôn Hoà Cung, so ra thì vị Hoàng trưởng tử này quả thật có hơi quá đáng.

Tội danh bất hiếu bị chụp lên đầu, tiếng tăm Sở Vân vừa kiếm được chẳng mấy chốc như đông thủy tuôn trào trôi đi mất, còn bị phạt đóng cửa đọc sách, khai trừ khỏi toàn bộ công vụ, khiến tài nghệ vừa được bộc lộ trên triều đình của hắn trở nên không đất dụng võ.

Song Lâm đang đổ bệnh hay tin này cũng không khỏi cảm khái một câu, chiêu này của Vương Hoàng hậu quả thật đủ ngoan độc cay cú. Nàng ta cáo ốm mấy năm, không gặp người ngoài, còn Đại Hoàng tử Sở Vân tử nhỏ đã được Lạc Quý phi tự mình nuôi nấng, xưa giờ không gần gũi với Hoàng hậu, nghĩ cũng biết nhất định là đang khinh thường vị đích mẫu này, ban đầu còn qua loa thỉnh an cho có lệ, đợi đến khi thành niên phải lập phủ thành thân, càng không thèm chú ý tới vị Hoàng hậu vô hình này, nên đương nhiên cũng chẳng lo lắng tới 'bệnh tình' của nàng.

Vương Hoàng hậu chưa từng so đo ba vụ lễ nghi này, ẩn nhẫn chừng mười năm, rốt cuộc một kích tất trúng, gắn chắc danh tiếng bất hiếu lên đầu Đại Hoàng tử. Vô luận Nguyên Thú Đế có nghiêm phạt hay không, sách sử vẫn sẽ có một đoạn tiếng xấu về Đại Hoàng tử, còn khai trừ khỏi công vụ, đồng nghĩa với việc tạm thời chặt đứt liên hệ. Cộng thêm Thái tử hung hăng ra sức trả thù vì chuyện dưỡng liêm ngân gần đây, nói cho cùng Thái tử rốt cuộc là kim tôn (*tượng vàng)ngọc quý, con rồng cháu phượng, dẫu bách quan có bất mãn vụ hủ tục thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không dám biểu hiện ra mặt, còn tội Đại Hoàng tử bất hiếu đã định, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Nếu ở hiện đại thì ô danh bất hiếu cũng chỉ là tiếng tăm xấu mà thôi, nhưng đây là cổ đại, nên việc bất hiếu chính là sai trái đạo đức. Kiếp trước Song Lâm từng nghe rằng, Hoàng hậu của Vua Càn Long qua đời, ông ta bèn giận lây sang Hoàng trưởng tử Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương lúc đó đang làm tang, hạ chỉ nghiêm lệnh trách cứ bọn họ lễ nghi nghèo nàn, không có lòng bi thương quyến luyến, không làm tròn bổn phận làm con, không ra thể thống gì cả, rồi ngầm ra vẻ tư cách lập trữ (*trở thành người kế vị) của hai người đã mất.

Ngay lúc đó Hoàng trưởng tử Vĩnh Hoàng vừa có hai mươi tuổi, Tam a ca Vĩnh Chương cũng mới mười ba mười bốn tuổi, lại chẳng phải con ruột của Hoàng hậu, nên không biểu hiện quá mức đau thương. Từ khi bị phụ hoàng trách mắng, kế đó về sau sầu não uất ức, hai năm sau liền từ trần, chỉ có hai mươi tuổi thôi, có thể nghĩ được cõi lòng con trẻ có bao nhiêu sợ hãi la rầy.

Phụ tử trong hoàng thất cổ đại, không chỉ đơn giản là phụ tử, mà còn là quân thần, đối với bọn họ mà nói, bị quân phụ trách phạt nghi ngờ, đó chính là chuyện lớn như trời sụp. Ví dụ như Chu Cao Sí bị Chu Lệ hoài nghi kiêng kị, sai người giám thị suốt hai mươi năm, quan thuộc Đông Cung kẻ bị giết người bị giam, bị hai tên đệ đệ mưu hại, nhưng Chu Cao Sí vẫn gắng gượng giả trang ra vẻ hiếu tử trong sáng, vất vả chống đỡ đến khi cha chết, bản thân đăng cơ làm người thắng cuối cùng, lại chỉ đăng quang ngôi vị Hoàng đế được một năm ngắn ngủi đã lập tức chết bất đắc kỳ tử.

Trong lịch sử người bị quân phụ ngờ vực hù dọa đến độ sầu lo mà chết còn có Thái tử xui xẻo Thác Bạt Hoảng (*), do đó bây giờ Đại Hoàng tử bị trách cứ như vậy, bất kể thế nào trong lòng khẳng định sẽ rất khó chịu.

(*Thái tử Thác Bạt Hoảng yêu mến tín phật, nhưng phụ thân Thái Võ Đế lại cực kỳ ghét phật, thậm chí còn hạ chỉ diệt trừ phật môn. Thác Bạt Hoảng lập tức nảy sinh mâu thuẫn cực lớn đối với cha mình, Thái Võ Đế ngứa mắt con trai, dung túng bề tôi là hoạn quan Tông Ái hãm hại con trai minh, giết chết rất nhiều quan viên Đông Cung, Thác Bạt Hoảng kinh sợ ra sức bảo vệ quần thần nhưng vô dụng, rốt cuộc chết trong buồn rầu)

Nhưng trớ trêu thay, Vương Hoàng hậu lại thật sự mang bệnh, Song Lâm nhớ đến Kha Ngạn lời nói mập mờ, khiến hành động gấp rút lạ thường của Vương Hoàng hậu trong khoảng thời gian này chợt có lời giải đáp. Vì sao Hoàng hậu tình nguyện để tiêu cục nổi lên mặt nước? Vì nàng sợ mất đi quyền nắm giữ đối với tiêu cục, chi bằng trực tiếp buộc Tiêu Cương lên cùng một thuyền với Thái tử, nối liền quyền lợi giữa đôi bên, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện chạy vạy bôn ba cho Sở Chiêu. Tại sao y đang yên lành sống ở ngoài, tự dưng nàng lại để y tiếp tục ở lại hầu hạ trong cung? Để cho y có thể tiếp xúc nhiều với Thái tử, nếu y thật sự là một gã nô tài từ nhỏ đã làm tiểu nội thị, rất khó sẽ không bị hành động, lời nói của Vương Hoàng hậu và Thái tử làm cho cảm động, từ đó quyết một lòng cống hiến sức lực.

Nếu quả thật tình huống của Vương Hoàng hậu không được khả quan, vậy bố cục triều đình như thế nào? Sở Chiêu nhân hậu, mất đi sự che chở của Vương Hoàng hậu, còn có thể khống chế được chiếc thuyền chao đảo trong gió bão này không? Ngày ấy nghe được cuộc đối thoại giữa Phúc Vương và Thuỵ Vương, giả như Nguyên Thú Đế thật sự vì Sở Chiêu nên đưa Đại Hoàng tử ra làm đá mài đao, vậy y có thể quyết đoán đối kháng với huân quý Lạc gia, bảo vệ an toàn Sở Chiêu không?

Chỉ cần Sở Chiêu còn ngồi trên ngôi vị Thái tử một ngày, chuyện như dưỡng liêm ngân sẽ không ngừng tái diễn, vô số mưu tính nói xấu bôi nhọ đều sẽ hướng về phía y, biết bao nhiêu người sẽ ra sức chia rẽ tình phụ tử, biết bao nhiêu người sẽ ra sức gây xích mích tình nghĩa quân thần? Đến lúc đó cha không phải cha, con không phải con, quân không ra quân, thần không ra thần. Mà bản thân y là nội thị bên cạnh Sở Chiêu, phải nên làm gì để bảo toàn chính mình đây?

Vương Hoàng hậu từng dặn y phải thay Sở Chiêu đảm bảo đường lui, chuyện tình đã tới nucớ này, Vương Hoàng hậu hy vọng Sở Chiêu tiến hay lui để bảo toàn cả đời? Còn cô tiểu Công chúa nhỏ tuổi kia nữa, ngây thơ khờ dại, phải bảo vệ nàng ấy thế nào đây?

Chắc là do suy nghĩ quá nhiều, nên bệnh cảm của Song Lâm lại kéo dài thêm mấy ngày. Trong khoảng thời gian này, Vụ Tùng và Băng Nguyên đến thăm y mấy lần, nói rằng Đại Hoàng tử và Đại Hoàng tử phi hằng ngày đều đến Khôn Hoà Cung đàng hoàng thỉnh an hầu bệnh, ngay cả Phúc Vương và Thuỵ Vương cũng tới thỉnh an mấy lần, bèn không khỏi có hơi buồn cười.

Vụ Tùng nói :"Thật sự là a di đà phật, mấy năm nay chịu đựng, rốt cuộc cũng nhìn thấy Đại Hoàng tử có được ngày này. Nghe bảo cứ như nước chảy dâng tặng biết bao nhiêu của ngon vật lạ, thuốc bổ quý báu cho Khôn Hoà Cung, nương nương nhận lấy rồi thưởng người. Mấy năm nay Khôn Hoà Cung rất vắng vẻ, hiện giờ hạ nhân ai nấy mặt mày rạng rỡ, ngay cả Đông Cung chúng ta cũng được hưởng lây không ít."

Băng Nguyên cũng cười bảo :"Đáng tiếc Song Lâm đang bệnh, nên không được ban thưởng, nhưng điện hạ vẫn nhớ kĩ ngươi, ngày ấy còn đích thân tới thăm ngươi. Sớm biết xuất cung vài năm mà được điện hạ coi trọng như vậy, ta cũng nên xuất cung làm công tác mấy năm mới phải."

Vụ Tùng nói :"Cái đó là Song Lâm lang thang bên ngoài, ngươi cho rằng mấy người như chúng ta sống ngoài cung chắc tốt lắm à? Trốn chui trốn nhủi, bị người khác lừa gạt. Điện hạ thương ại Song Lâm còn nhỏ đã bơ vơ ngoài cung, ngậm không biết bao nhiêu đắng cay mà nói, vả lại điện hạ dối đại chúng ta rất khoan dung, ngươi còn chưa thỏa mãn nữa hả?"

Băng Nguyên cười đáp :"Ta chưa thỏa mãn cái gì, chúng ta thân là nô tài... Ta chỉ sợ điện hạ lại đối đãi Song Lâm như Tuyết Thạch năm ấy, vết xe đổ còn mới đây thôi, ai mà biết có xui xẻo lọt vào tấm mắt vị kia torng Thiên Hội Viện không đây, chúng ta là nô tài, sống chết đều dựa vào chủ tử, dẫu sao cũng môi hở răng lạnh, máu chảy ruột mềm cả thôi." Đoạn lại nhéo nhéo nựng nựng mặt Song Lâm và nói :"Song Lâm bình thường nom cũng ưa nhìn, nhớ đừng qua lại với chỗ đó."

Vụ Tùng ho nhẹ một tiếng :"Đừng nhắc lại việc này nữa, Thái Tử phi nương nương đã hiểu chuyện rồi, sẽ không gây khó khăn cho Thái tử điện hạ nữa đâu, ngươi cũng chú ý lời nói chút đi."

Băng Nguyên cười như không cười, không nói gì thêm, Song Lâm chẳng còn cách nào khác hơn đành nhìn trái nhìn phải gợi chuyển, lái chủ đề sang chuyện khác.

Hôm sau sức khỏe y khỏi hẳn, nên tiếp tục hầu hạ Sở Chiêu. Sở Chiêu đang ở trong thư phòng, thấy y tới bèn quan sát trên dưới một phen rồi nói :"Hết bệnh rồi ạ? Nghỉ thêm mấy ngày nữa cũng không sao đâu, cô cũng đâu thiếu người hầu hạ."

Song Lâm cúi đầu nói :"Đã khỏi hẳn rồi ạ, đa tạ điện hạ niệm tình chú ý..."

Hiển nhiên trong lòng Sở Chiêu có việc nên không kiên nhẫn nghe y nói mấy lời cảm tạ ân đức này, lập tức phất tay bảo :"Được rồi, ngươi mồm này lòng nọ, đừng nói mấy lời xã giao qua loa lấy lệ nữa. Ngươi cảm lạnh thế này là do cô không đúng, hiện giờ khỏi bệnh, vừa lúc cô đang có một chuyện cần ngươi làm thay, gần đây mẫu hậu có hơi chán ăn, ngươi đi tìm món nào dưỡng sinh bồi bổ được dạ dày thì mang tới đây hiếu kính cho mẫu hậu, làm xong cô sẽ ban thưởng."

Song Lâm khoanh tay nhận lệnh, rồi trở về nhanh chóng bắt tay vào làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net