Chương 57 : Không Như Ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Vừa khỏi bệnh đã phải nhận một công việc hời hợt, Vương Hoàng hậu chán ăn, đây là tâm bệnh, không phải việc mà Song Lâm có thể làm tốt được. Trong cung nhiều Ngự trù như vậy mà còn bó tay, chắc hẳn Sở Chiêu cũng chẳng ôm hy vọng quá lớn đây, y đành cố gắng làm hết sức thôi.

Song Lâm suy nghĩ một hồi, thừa dịp bản thân đang có mác làm nhiệm vụ, bèn cầm lệnh bài xuất cung, đi tìm Tiêu Cương.

Vài ngày trước Tiêu Cương vừa đi tiêu một chuyến xong, thấy Song Lâm tới thì hết sức vui mừng, ôm y cười bảo :"Lâu quá không gặp ngươi, bên Đông Cung bận dữ vậy à?"

Song Lâm cười nói :"Bị cảm lạnh, nên phải nghỉ mấy hôm."

Tiêu Cương vội nhìn kĩ y từ trên xuống dưới một phen rồi nói :"Chả trách gầy đi nhiều thế này, hôm nay có chuyện gì mà phải xuất cung?"

Song Lâm cười cười :"Không có chuyện gì lớn cả, chỉ là Hoàng hậu nương nương chán ăn, nên Thái tử điện hạ lệnh ta ra ngoài, xem có món gì tốt không để Đông Cung kính hiến nương nương, tỏ lòng hiếu thảo thôi."

Tiêu Cương nói :"Vậy thì tốt, ta mới từ Vân Nam trở lại, có mang về ít nấm thông khô, nấm kê tông (*một loại nấm cực kỳ quý của Vân Nam)ngâm muối hảo hạng, tươi không gì bằng, vô cùng ngon miệng, trong kinh không có hàng đâu. Nghe bảo đưa cho người bệnh lâu năm ăn, rất là bồi bổ sức khỏe, hôm qua ta đã sai người đưa một ít cho Tam muội muội, phần còn dư ngươi cứ mang về đi, cơ mà nghe đồn hình như ẩm thực trong cung có nhiều kiêng cữ, nhớ cẩn thận đừng rước lấy phiền phức."

Song Lâm nói :"Đông Cung, phủ Thân vương, phủ Hoàng tử kính hiến món ngon cho Bệ hạ, Thái hậu và Hoàng hậu để bày tỏ hiếu tâm là chuyện rất bình thường, đương nhiên phải để trong phủ ăn thử trước, đảm bảo an toàn thì mới dám dâng lên."

Tiêu Cương nghe thế nên an tâm bảo :"Tuy ta là người thô lỗ, nhưng cũng biết trong cung không dễ sống, ngươi ở trong cung quả thật chẳng dễ dàng gì."

Song Lâm giải quyết xong nhiệm vụ, trong lòng cũng thả lỏng, bèn hỏi Tiêu Cương :"Phúc Vương còn tới tìm ngươi không?"

Tiêu Cương nhíu mày nói :"Ta còn tưởng rằng hắn biết ta là Tiêu Cương nên mới đến cầu thân, nào ngờ từ sau vụ hôm kia ta từ chối, hắn hình như hoàn toàn chẳng khó chịu hay khúc mắc gì cả, vẫn thường xuyên tìm ta bảo tiêu như cũ, xưng huynh gọi đệ với ta, cứ như hoàn toàn không phát hiện lai lịch của ta vậy, sợ rằng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định với Diệu Diệu."

Song Lâm nhớ tới cuộc đối thoại ngày đó giữa Phúc Vương và Thuỵ Vương bèn nói :"Hắn sẽ không đánh chủ ý với Diệu Diệu nữa đâu, ngươi đừng hỏi ta vì sao lại biết, nhớ phải chú ý kĩ vào việc hôn nhân của Diệu Diệu."

Tiêu Cương than thở :"Ta sao lại chẳng quan tâm, nàng còn là một đứa trẻ, bây giờ nếu tìm sui gia trong kinh, tính tình nàng ngây thơ khờ dại như vậy, gả vào nhà nào mà chẳng ăn tươi nuốt sống nàng ấy, hiện tại Diệu Diệu còn đang rất hào hứng so đo với ta đây. Ta đi tiêu cả ngày, giờ ngươi lại chẳng có ở nhà, không ai quản thúc được nàng, ta phát sầu đến thúi ruột tới nơi, vả lại ta thấy gần cổng cung có nhiều Đại thái giám có nhà riêng lắm, chi bằng ta cũng tặng cho ngươi một căn?"

Song Lâm nghĩ đến tình thế trong cung, nhíu nhíu mày, suy tư một hồi mới nói :"Trong kinh hung hiểm (*nguy hiểm đáng sợ), mua một nhà dân tầm thường làm nơi thường xuyên lui tới là được, khỏi cần mua căn nhà làm gì."

Tiêu Cương cười cười đồng ý, rồi kể cho Song Lâm nghe phong cảnh tươi đẹp của Vân Nam, Song Lâm hỏi :"Lần này áp tải tiêu gì vậy?"

Tiêu Cương nói :"Tiêu do Phúc Vương ủy thác, hắn dùng đường dây mạng lưới Lạc gia để thực hiện việc buôn bán của mình, người dọc đường đều là tiêu của hắn, đầu kia là một đơn vị đồn trú lớn, rất thuận lợi, ta nghĩ trước điểm này, nên đã mua rất nhiều thuốc trị thương để nhân viên trong tiêu cục dùng. Còn dùng chút quan hệ mua được hàng thượng hạng, hiện giờ hắn ta đã khai trương vài tiệm dược liệu nhà thuốc bán thuốc thô ở kinh thành, lợi nhuận cực cao."

Trong lòng Song Lâm rung động, đất Vân Nam có rất nhiều dược liệu như củ tam thất, nhân sâm,... bèn tiện hỏi :"Ngươi xem, nếu chúng ta nương theo đường lối của hắn, tự chúng ta cũng thu mua thuốc thang, kiếm chút tiền thì sao nào?"

Tiêu Cương ngẩn người, nhìn về phía Song Lâm, Song Lâm xưa nay cực kỳ nhạy cảm với cơ hội làm ăn nên ra sức chỉ điểm hắn :"Ai mà chẳng biết Vân Quý (*tên gọi chung của hai tỉnh Vân Nam và Quý Châu) có cả kho tàng thuốc quý, tam thất và hoa hồng vốn hiếm có, nhưng ngành nghề này phần lớn đã bị các nhà giàu vọng tộc lũng đoạn, cộng thêm núi cao đường xa, vận chuyển phiền phức, giá thuế cao, nguy hiểm lớn.

Nếu hiện giờ chúng ta mượn ngọn gió đông của Lạc gia, tranh thủ tích trữ dược liệu cho bản thân, nhưng không đến mức cạnh tranh cao thấp trong kinh thành với hắn, chúng ta chạy đến Tô Châu bán thuốc cũng được. Ta thấy thêm vài năm nữa, sợ rằng triều đình sẽ dùng binh, đến lúc đó mấy thứ thuốc thăng sẽ lên giá rất nhiều, tích trữ chút hàng vừa lúc để bản thân dùng, ngươi nhân dịp vận chuyển sẽ giúp chúng ta bớt được không ít việc, khỏi bị lo thiệt."

Tiêu Cương dở khóc dở cười :"Đang nghiêm chỉnh làm ăn tiêu cục mà còn muốn kẹp chuyện riêng vào nữa."

Song Lâm bảo :"Việc bình thường mà, vả lại nếu hắn đã xưng huynh gọi đệ với ngươi như vầy, ắt hẳn sẽ không so đo với ngươi đâu."

Tiêu Cương nói :"Ngươi nói xem ta nên làm thế nào đây, nếu mai này Lạc gia biết chuyện..." Hắn không nói tiếp, nhưng Song Lâm đã biết ngụ ý của Tiêu Cương, nếu Lạc gia biết bọn họ dùng đường lối mạng tuyến của Lạc gia để kiếm tiền cho Thái tử, đến lúc đó khẳng định giận muốn chết mất.

Song Lâm cười cười, tiếp tục bàn thêm vài vấn đề kinh doanh của tiêu cục với Tiêu Cương, rồi cầm theo mấy bọc nấm thông khô và nấm kê tông ngâm muối lớn về Đông Cung, giao mấy thứ này cho phòng bếp Đông Cung để bọn họ chế biến. Bên phòng bếp thấy Song Lâm mang về nên không dám thờ ơ, vội liên mồm bảo sẽ làm súp gà tùng nhung (*nấm matsutake) và rau trộn (*salad) kê tông cho Thái tử nếm thử.

Sở Chiêu ăn vào cảm thấy rất ngon, mấy thứ này vốn không có trong cung, do khoảng cách xa nên khi tiến cống khó đảm bảo được độ tươi ngon, nếu có thành đồ tiến cống thật thì cách thức để làm món này cũng rất khó, do đó vẫn mấy thứ này vẫn chưa được ra mắt bề trên. Hỏi ra thì biết đây là thứ Song Lâm mang về, hắn có hơi bất ngờ, đêm đó lập tức đích thân dẫn Thái Tử phi cầm theo hai món này đi dâng tặng Khôn Hoà Cung.

Vương Hoàng hậu chẳng nể mặt bất kì ai, nhưng con cái của mình thì vẫn phải cho chút thể diện, với lại hai món này quả thực được làm rất dày công tỉ mỉ. Ở hậu thế, nấm tùng nhung là vật quý hiếm, chưa có biện pháp nuôi trồng nhân tạo. Dưới điều kiện khắc nghiệt của cổ đại, căn bản không thể nào vận chuyển được nấm tùng nhung tươi ngon, cho nên thứ này vô cùng sang quý, lại cực kỳ bổ dưỡng, khó được nhất là mùi vừa thơm, vị vừa bùi, ăn rất là ngon.

Vương Hoàng hậu hiếm được một lần thèm ăn, nên ngon miệng ăn hết cả chén canh, còn ăn thêm vài đũa nấm kê tông, khen Sở Chiêu mấy câu. Tâm trang Sở Chiêu, khi trở về tức khắc ban thưởng cho Song Lâm một phen, ngay cả Thái Tử phi cũng sai người ban thưởng cho phòng bếp.

Vài ngày sau, Băng Nguyên hầu hạ Thái tử đi thỉnh an Khôn Hoà Cung, khi trở về sắc mặt vui mừng, nhẹ nhàng nói cho Vụ Tùng và Song Lâm biết :"Thái Tử phi nương nương hình như có thai rồi, Hoàng hậu nương nương hết sức phấn khởi, chỉ là hiện giờ mạch đập chưa ổn, nên không cho phép chúng ta tiết lộ."

Vụ Tùng nghe tin tốt mà lấy làm kinh hãi :"Tiểu Hoàng tử chỉ mới có hơn sáu tháng..." Rồi lập tức vẻ mặt hưng phấn gặng hỏi :"Do Thái y khám ra hả?"

Băng Nguyên lắc đầu nói :"Thái Tử phi đứng cạnh hầu bệnh, ngửi được mùi dầu thì nôn mửa không ngừng, Đại Hoàng tử phi trêu ghẹo bảo nhìn như có hỉ vậy, Hoàng hậu nương nương nghe thế bèn truyền Thái y tới chẩn bệnh, thời gian còn sớm, Thái y cũng không dám xác nhận, chỉ bảo rằng có khả năng. Nương nương cho truyền nữ quan bên cạnh Thái Tử phi nương nương tới hỏi thăm tình trạng kinh nguyệt và tình huống thường ngày, nữ quan nói rằng Thái Tử phi điện hạ gần đây rất lười biếng, có hơi chán ăn, thích chua thèm ngủ, kinh nguyệt cũng bị chậm mấy ngày.

Nương nương nghe thế lập tức vui mừng giương mi, cảm thấy khả năng cao tới bảy tám phần, tuy có chút trách giận điện hạ quá lỗ mãng, không điều dưỡng thật tốn cho sức khỏe Thái Tử phi, nhưng tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, hôm nay còn ăn thêm một chén cháo tổ yến, rồi lệnh cho Thái y ra sức bồi bổ cho thân thể Thái Tử phi, không cho phép Thái Tử phi tới hầu bệnh nữa, bảo trước cứ chăm dưỡng sức khỏe thật tốt đi rồi hẵn nói."

Vụ Tùng cũng vui lây bảo :"Vậy là tốt rồi, điện hạ chắc cũng cao hứng lắm!? Hiện giờ bên Đại Hoàng tử mới chỉ có một tiểu Quận chúa, nghe nói đang gấp rút nạp thêm rất nhiều thiếp thất nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì, Thái tử của chúng ta vừa có một Hoàng tôn, chưa tới một tuổi mà Thái Tử phi lại có thai nữa rồi, thật may mắn quá!"

Song Lâm nghe thế trong lòng nổi lên nghi ngờ, nếu vẫn chưa thể chẩn ra, như vậy bào thai sẽ có trong khoảng thời gian ba tháng gần đây. Thái tử vừa tuần tra công trình trị thủy về, vậy là phải hơn một tháng trước, nhưng mà một tháng trước, Thái tử còn đang buồn rầu vì Tuyết Thạch, sau đó lại xảy ra chuyện dưỡng liêm ngân, nếu y nhớ không lầm, lúc đó Thái tử không hề ngủ lại chỗ của Thái Tử phi...

Việc này có liên quan đến danh tiết của Thái Tử phi, y xưa nay cẩn thận, nên không mở mồm xằng bậy. Bởi dù Thái tử mỗi ngày đều trở về Đông Cung, nhưng vẫn thường xuyên ghé Thiên Hội Viện thăm nom tiểu Hoàng tôn, ba cái chuyện nam nữ này, cứ dốc sức tranh thủ tận dụng thời gian không gian lúc rãnh rỗi là làm được thôi...Cơ mà y cảm thấy Sở Chiêu không phải người như vậy.

Sở Chiêu là một người trang nghiêm thế này, chẳng nhẽ lúc làm chuyện ấy cũng đường hoàng chính trực giống ông chồng nhỏ làm từng bước từng bước một à! Song Lâm vừa suy nghĩ miên man, vừa giao ban với Băng Nguyên, tối nay là tới lượt y trực đêm.

Đến tẩm điện của Thái tử, Sở Chiêu vẫn như thường ngày đang ngồi mài mực luyện chữ, Song Lâm khẽ tay nhẹ chân bước qua châm trà, mắt thấy Sở Chiêu bỗng ngưng bút, ngơ ngác đờ người nhìn vào tờ giấy. Song Lâm cẩn thận nhấc chén trà lên, nước trà bên trong khẽ sóng sánh, chén trà chạm khẽ với đĩa trà, vang lên tiếng động thanh thúy, Sở Chiêu như bị thức tỉnh, hắn đảo mắt nhìn vào y, rồi hững hờ nhìn lại mặt bàn, gật đầu tiếp tục viết chữ. Song Lâm đặt tách trà mới xuống, cầm tách trà cũ đi rửa rồi cất, lúc quay về thì thấy Sở Chiêu mạnh tay vo tròn tờ giấy mới viết xong, thẳng tay giục ném vào sọt rác.

Tay hắn cầm bút mà vẻ mặt ngơ ngác, bỗng nhiên đặt bút xuống viết vài câu :"Lòng này buồn rầu khó nói hết, quân vương bị lừa dối, trung tâm bị che mờ. Tâm trạng sầu muộn chán nản mà thất vọng, có ai hiểu được sự khổ sở của ta. Lời muốn nói nhiều chẳng đếm được, không cách nào thốt thành tiếng, ta nguyện tỏ rõ tâm chí nhưng quân vương vẫn không thể hiểu được."

Song Lâm nhận ra đây là bài《 Tích Tụng 》trong 'Cửu Chương' của Khuất Nguyên, nói về cảm giác buồn khổ khi chịu gièm pha. Bỗng dưng Sở Chiêu lại viết mấy câu này, không có lí do nào cả, nhẽ nào bề trên đã xảy ra chuyện? Hay là hắn lại bị Nguyên Thú Đế trách mắng? Nhưng không phải dạo gần đây đã có tiến triển thuận lời rồi sao?

Sở Chiêu viết một hồi, sau đó tự mình xem xét, rồi nhúng bút vào nước sạch, lau khô mực đầu ngòi lông rồi đặt lại vào trong khay đựng bút. Đây không phải hành động bình thường, trong bụng Song Lâm kinh hãi, mấy năm nay Sở Chiêu vô cùng cần cù, chưa bao giờ ngơi nghỉ một ngày, cho dù là ở bên ngoài vẫn kiên trì luyện chữ không ngừng nghỉ, tại sao hôm nay lại không viết chữ?

Y cẩn thận dè dặt không dám hỏi, Sở Chiêu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của y, có chút tự giễu bảo :"Chẳng có chuyện gì lớn cả, hôm nay trong triều lại có người dâng sớ, nói cô đợt trước lúc còn ở Hình Bộ đã tự ý tha tội cho một phạm nhân bị phụ hoàng định tội, không thực thi xử phạt."

Song Lâm sợ hết hồn :"Bệ hạ nói thế nào?" Nếu Hoàng đế đã phán định hình phạt, mà Thái tử lại xá tội, việc này nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ. Lớn chính là Thái tử vượt quá giới hạn, không đặt quân phụ vào mắt, mua ơn bề tôi, chẳng hiểu Sở Chiêu xưa nay cẩn thận, tại sao lại làm ra việc trắng trợn để người khác nắm thóp thế này.

Sở Chiêu cười khổ bảo :"Lúc đó cô không biết phụ hoàng đã định tội, chỉ cho rằng Hình Bộ muốn xử phạt, theo quy tắc sẽ không xử tử, cô bèn sửa lại thành lưu vong, chắc hẳn là bị người mưu hại rồi. Vẻ mặt phụ hoàng tự nhiên, không nói gì, chỉ bảo ta có lòng nhân hậu thôi, còn trong lòng ngài ấy nghĩ gì thì không biết. Mấy người này dốc sức ly gián cha con ta, dụng tâm hiểm ác đáng sợ, nhưng hết lần này tới lần khác ta lại chẳng phân trần được chữ nào... Tình cha con có sâu đậm tới đâu cũng chẳng chống cự được nguy cơ gièm pha ngày đêm cả."

Song Lâm không tiện mở lời, đành an ủi hắn :"Điện hạ chớ lo lắng quá mức, Bệ hạ anh minh, tất nhiên sẽ tin nặng điện hạ, hiện tại tình trạng điện hạ đang rất tốt, không cần phải suy nghĩ nhiều."

Kỳ thực ngày ấy lời Thuỵ Vương và Phúc Vương nói cũng có lý, Nguyên Thú Đế nếu thật sự thất vọng với Thái tử thì làm sao sẽ ủy thác trọng trách, dốc lòng rèn đúc như bây giờ, chẳng qua hiện giờ y cũng chẳng dám nhắc lại sự tình ngày ấy trong hang núi.

Sở Chiêu rũ mi, im lặng thật lâu rồi mới nói một câu :"Sống trên đời, mười chuyện có tám chín chuyện không như ý, người tri kỉ cũng chẳng quá hai ba."

Song Lâm thấy hắn tâm sự nặng nề, y vốn không phải người biết nói chuyện, cũng chỉ đành yên lặng theo, đứng nhìn Sở Chiêu lần nữa nhấc lên bút, rèn viết từng chữ từng chữ một.

Editor muốn nói : nguyên văn của đoạn trích Tích Tụng :

"情沉抑而不达兮, 又蔽而莫之白也. 心郁邑余侘傺兮, 又莫察余之中情. 固烦言不可结而诒兮, 愿陈志而无路. 退静默而莫余知兮, 进号呼又莫吾闻 | Tình trầm ức nhi bất đạt hề, hựu tế nhi mạc chi bạch dã. Tâm úc ấp dư sá sế hề, hựu mạc sát dư chi trung tình. Cố phiền ngôn bất khả kết nhi di hề, nguyện trần chí nhi vô lộ. Thối tịnh mặc nhi mạc dư tri hề, tiến hào hô hựu mạc ngô văn"

Loại thơ Ly Tao này tối nghĩa quá, mình chưa đủ trình để hiểu nên đã lấy thể bạch thoại của đoạn thơ này để dịch ra. Trình mình thấp nên chỉ dịch thô sơ được nhiêu đấy, nếu bạn nào trình cao xin hãy dịch đoạn trên giúp mình để mình sữa lại nhé :"> Mãi iu  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net