Chương 58 : Nghi Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Thân là Thái tử, vốn thường xuyên phải chịu áp lực từ việc chỉ trích, cho nên những chuyện nhỏ nhặt này rất nhanh sẽ bị lãng quên trong vô số việc vặt vãnh của quá khứ. Sở Chiêu vẫn bình thường như mọi ngày, nhưng người hầu hạ bên cạnh hắn rất dễ dàng cảm nhận được tâm trạng của Sở Chiêu.

Tuy Hoàng hậu nương nương hình như đang dần dần khỏe trở lại, ngài rất hay vui đùa với tiểu Hoàng tôn, ngày qua ngày lại rất thoải mái, Song Lâm và Sở Chiêu đi thỉnh an mấy lần, thấy sắc mặt Hoàng hậu tốt hơn nhiều, nhưng sau khi trở về Sở Chiêu lại có vẻ như đang có tâm sự, biểu tình rất nặng nề.

Hoàng Thái tử đoan chính hòa nhã, lời nói và hành động của hắn rất được người khác thưởng thức, đây là ấn tượng của các đại thần trong triều đối với Sở Chiêu. Nhưng Song Lâm đã từng nhìn thấy vẻ mặt chịu đựng tức giận hay bi thương yếu ớt của hắn, cho nên y có thể dễ dàng biết được, tâm trạng mấy ngày nay của Sở Chiêu, đang vô cùng vô cùng xấu, nhưng hắn đang nỗ lực chịu đựng kìm nén.

Sở Chiêu chỉ mới mười tám mười chín tuổi, còn chưa nhược quán nhưng lại tập được cách nhẫn nhịn như vậy, Song Lâm nhìn mà cảm thấy có hơi không nên. Ở kiếp trước, mấy đứa con trai ở trong độ tuổi này, điều đáng lo lắng nhất của tụi nó chính là kiểm tra, yêu sớm và một ít việc vụn vặt trong nhà mà thôi, chỉ cần đá một trận bóng hay xem một bộ phim là thoải mái lại ngay. Còn thứ mà Sở Chiêu đang đối mặt là cuộc chiến của những người thừa kế, là sức mạnh của quyền lợi trung ương tối cao.

Hắn đã sớm lập gia đình nạp phi, thê tử là kết quả của một cuộc đám hỏi vì lợi ích chung, nhưng phu thê hòa thuận, tương kính như tân, giữa chừng còn có mấy phòng thiếp thất, khác xa so với hậu thế yêu đương tự do, vui vẻ thì thân mật, mất hứng có thể tình cảm tứ tung làm nũng linh tinh, thỉnh thoảng còn giận dỗi đôi ba câu.

Một ngày nọ, khi y mới hoàn thành xong nhiệm vụ, đang trở về trong sân phòng hạ nhân, thì gặp cung nữ Khấu Nhi hầu hạ bên cạnh Thái Tử phi. Cung nữ kia vừa thấy y lập tức vái chào hành lễ nói :"Sương Lâm công công, tì nữ Khấu Nhi, là hạ nhân bên cạnh Thái Tử phi."

Song Lâm vội trả lễ nói :"Khấu Nhi tỷ tỷ, không biết hôm nay tới đây có việc chi?"

Khấu Nhi vừa quan sát y vừa hé miệng cười :"Nghe nói trong các nội thị thiếp thân, Sương Lâm công công là người đucợ Điện hạ nể trọng nhất, nhân duyên vô cùng tốt, rất thích giúp đỡ mọi người, nhưng xưa giờ chưa từng lui tới Thiên Hội Viện, bọn tỷ muội chúng ta rất muốn được thân thiếu với tiểu công công, có ý cầu khẩn ngài làm chút chuyện này, chẳng biết có được hay không."

Từ khi được Bùi Bách Niên cảnh báo, Song Lâm vẫn luôn cẩn thận né tránh những nhiệm vụ phải tiếp xúc với Thiên Hội Viện. Cũng không biết là cố ý hay vô tình, mà Sở Chiêu đi đến sân viện của Thái Tử phi chưa bao giờ dẫn theo Song Lâm, vì vậy cho tới nay Song Lâm chỉ nhìn thấy Thái Tử phi duy nhất vào lúc thỉnh an hầu hạ ở Khôn Hoà Cung, ấn tượng cực kỳ mờ nhạt.

Song Lâm cười bảo :"Nhiệm vụ ta hơn phân nửa yêu cầu phải xuất cung, cả ngày toàn ở bên ngoài, chắc là Điện hạ sợ ta quy củ không nghiêm, hành động thô lỗ, quấy rầy quyến (*thân thích) quý nhân trong cung, cho nên không cho ta làm việc trong hậu viên. Nếu các tỷ tỷ có điều gì sai khiến, Song Lâm vô cùng vinh hạnh, nào dám không nghe lệnh?"

Khấu Nhi nói :"Miệng Sương Lâm công công ngọt quá, bảo Sương Lâm công công hành động thô lỗ, vậy bọn chúng ta nói ngọng nói nghịu, chẳng ai xứng để hầu hạ quý nhân, thảo nào Hoàng hậu nương nương cực kỳ coi trọng công công, thường xuyên truyền công công đi thăm hỏi, cũng rất hay ban thưởng cho công công."

Song Lâm cười cười không nói, Khấu Nhi lại bảo :"Hôm nay tới là có chuyện xin công công giúp một tay."

Song Lâm hỏi :"Thái Tử phi nương nương có việc gì cần làm? Tỷ tỷ mời nói."

Khấu Nhi bảo :"Việc này có liên quan tới Thái Tử phi, chứ không phải do nương nương sai phái. Gần đây từ sau khi nương nương được chẩn ra hỉ mạch thì vô cùng hậm hực, động một tí là rơi nước mắt, tuy ngài ấy chẳng nói chẳng rằng nhưng hạ nhân chúng ta ai cũng biết rõ, ngài ấy mỗi ngày đều canh cánh trong lòng chuyện quá khứ.

Mỗi lần Điện hạ truyền lời muốn tới thăm tiểu Hoàng tôn hoặc ở lại ăn bữa tối, nương nương đều đứng ngồi không yên, bắt chúng ta chuẩn bị kĩ càng thật lâu, sau đó Điện hạ đi thì ngài ấy sẽ rất thất vọng, thường xuyên đau buồn khóc ròng, có đôi khi còn nằm sấp trên giường, bụm mặt trộm khóc. Nhưng khi Điện hạ tới ngài vẫn cố gắng vui cười, cũng không nói lời tri tâm với Điện hạ, còn có hơi vui giận khác thường. Nếu chúng ta nhắc ngài chuyện ăn uống điều độ mới có lợi cho Hoàng tôn thì nàng sẽ lập tức giận dữ, nghiêm cấm chúng ta nhắc tới đứa nhỏ trong bụng.

Những nô tài hầu cận như chúng ta ai cũng cảm thấy lo lắng, lén nói cho Thái y nghe, Thái y bảo chắc là triệu chứng của phụ nhân (*con gái có chồng) thời kì tiền sản, hay âu lo nghĩ nhiều, tâm trạng lên xuống thất thường, cần có người tri kỉ khuyên nhủ, nếu thật sự có thai, phải duy trì tâm trạng vui vẻ thì mới tốt cho sức khỏe của đứa trẻ..."

Trong lòng Song Lâm hơi kinh ngạc, Khấu Nhi nói tiếp :"Theo như các tì nữ thấy, khúc mắc của nương nương thật ra nằm ở Điện hạ, Điện hạ lễ độ nho nhã, hết sức kính trọng nương nương, không hề thất lễ một tí nào, nhưng rốt cuộc lại đâm ra thiếu chút phần thân mật, chúng ta lén lút bàn bạc, sợ rằng nếu nương nương cứ tiếp tục thế này, khẳng định sẽ ảnh hưởng tới thân thể, nếu ngài ấy thật sự đang mang thai, sợ rằng đứa nhỏ cũng sẽ bị ảnh hưởng theo, thế nhưng Thái tử Điện hạ tôn quý...kỳ thực, chủ yếu cũng là do năm nay Tuyết Thạch công công xảy ra chuyện..."

Nàng đè thấp giọng, ánh mắt lóe sáng trong thoáng chốc, sau đó lựa chọn châm chước ngôn ngữ rồi nói :"...Điện hạ và Thái Tử phi nương nương có chút hiểu lầm, nương nương tuổi còn nhỏ, lại hay nghĩ nhiều, từ khi sinh tiểu Hoàng tôn tới giờ sức khỏe vẫn chưa khấm khá lên, hiện tại còn qua loa chuyện ăn uống, đêm ngày buồn rầu, nếu Điện hạ có thể đến thăm Thái Tử phi nương nương nhiều thêm vài lần, mở rộng tấm lòng cho Thái Tử phi, giảm bớt đi sự lo lắng cho ngài ấy, đó cũng là chuyện tốt, ngài nói có đúng hay không?"

Sự hoài nghi ngờ vực vài ngày trước lại dâng lên trong lòng Song Lâm, Thái Tử phi lại lần nữa có thai, có thể thấy rõ Thái Tử phi rất được Sở Chiêu cưng chìu, tại sao nàng ta lại làm ngược đi âu sầu phiền lo? Tuy Sở Chiêu ở trước mặt người khác rất trang trọng đường hoàng, nhưng người có chút gần gũi đều nhận ra rằng hắn đối xử người khác rất khoan dung rộng lượng, Thái Tử phi là mẫu thân của trưởng tử, hiện giờ trong bụng lại có thai, hắn chỉ có nước càng thêm kính trọng săn sóc, thế vì sao Thái Tử phi lại lo sợ không yên như thế? Lẽ nào...

Trong đầu y nảy ra một suy đoán hoang đường, thế nhưng, nếu thậts ự như vậy, vì sao cung nữ thiếp thân bên cạnh Thái Tử phi chẳng ai cảm thấy khác thường? Nếu Thái tử hòa thuận với Thái Tử phi, nhất định không dối gạt các nữ quan, cung nữ, nội thị hầu hạ gần kề! Vả lại cửa nẻo Đông Cung được canh phòng nghiêm ngặt... Chẳng nhẽ đã có hiểu lầm gì?

Trong lòng Song Lâm âm thầm cân nhắc phỏng tính, ngoài miệng đáp lời Khấu Nhi :"Tỷ tỷ nói rất đúng, không biết tiểu nhân có thể giúp gì cho tỷ tỷ? Điện hạ là người trang nghiêm tôn quý, chuyện của các chủ tử, quý nhân, cho dù chúng ta là hầu hạ gần kề cũng không thể chen miệng vào, chớ nói tới nơi Đông Cung có Bệ hạ và Hoàng hậu nhìn vào, đâu dám nhúng tay vào chuyện của chủ tử? Chi bằng tỷ tỷ khuyên bảo nương nương nhiều vào, Thái tử Điện hạ của chúng ta tuy ngoài mặt rụt rè, kỳ thật trong lòng nặng tình độ lượng, bình thường rất hiếm khí giận chó đánh mèo, xin Thái Tử phi nương nương hãy rộng lòng nghĩ suy, chớ có buồn phiền."

Khấu Nhi nói :"Mấy lời này chúng ta ai mà chưa từng nói chứ? Phàm là cách có thể sử dụng, chúng ta đều thử hết tất cả, tỷ muội chúng ta đã sớm nghe nói, Sương Lâm công công là người có biện pháp nhất Đông Cung, nếu như Sương Lâm công công có thể nghĩ ra cách nào đó, giúp Điện hạ và Thái Tử phi nương nương cầm sắt hài hòa (*ví quan hệ vợ chồng cũng hòa thuận gắn kết như tiếng đàn cầm đàn sắt cùng hòa tấu du dương êm dịu), giúp Điện hạ chịu đi thăm nương nương thêm vài lần, vậy những hạ nhân chúng ta cũng có được chỗ tốt, ngài nói có phải hay không?"

Song Lâm suy nghĩ một chút rồi nói :"Điện hạ ấy à, mặt ngoài lạnh lùng, thật ra lòng dạ nặng tình, rất dễ mềm lòng, thích chăm sóc người khác, nếu nương nương muốn Điện hạ nhớ tới, không bằng chủ động đưa cho Điện hạ vài thứ như đồ thêu thùa may vá của bản thân, hay thức ăn gì gì đó, Điện hạ thấy sẽ ghi nhớ điểm tốt của nương nương, chắc chắn sẽ có qua có lại để tâm tới nương nương."

Khấu Nhi nghe thế bèn vui vẻ ra mặt :"Quả nhiên vẫn là Sương Lâm công công một câu nói trúng nghĩ ra cách, nương nương chúng ta mới vào Đông Cung không lâu liền mang bầu, lúc đó Hoàng hậu nương nương còn đặc biệt căn dặn không được phép cho ngài ấy đụng đến kim thêu, tránh cho bị thương cơ thể, Thái tử nương nương còn cực kỳ săn sóc, thấy nương nương ăn không vô nên thường xuyên lệnh phòng bếp thay đổi thực đơn cho vừa miệng nương nương. Hiện giờ tiểu Hoàng tôn còn nhỏ, nương nương chăm sóc tiểu Hoàng tôn mà quên mất săn nom quan tâm Điện hạ, hiện giờ may vá không tiện làm, nhưng vẫn có thể sắp xếp món ăn, chẳng hay Điện hạ ưa thích món gì?"

Song Lâm nói :"Điện hạ xưa giờ không kén ăn, có lòng là được rồi."

Khấu Nhi biết nội thị thiếp thân trong cung tuyệt đối không dám để lộ sở thích của chủ tử, nên khong khỏi có phần bội phục tiểu Công chúa làm việc chu đáo, nói lời cảm ơn rồi tiếp tục bận bịu rời đi.

Đêm đó Thái tử bàn bạc quốc sự với phụ tá trong thư phòng, bên Thiên Hội Viện sai người đưa tới một bát canh thuốc ngó sen kim ngọc, mùi vị trong vắt thơm ngon, tâm trạng Sở Chiêu dường như tốt hơn một chút, nhưng hắn mấy ngày nay phải bận bịu công tác nhiệm vụ do Nguyên Thú Đế giao phó, nên sai người ban thưởng cho cung nữ đưa canh rồi thôi chứ không đến Thiên Hội Viện.

Thái Tử phi đưa canh suốt ba bốn ngày, ngay cả Song Lâm cũng được Thái tử ban thưởng nếm canh một lần, nhưng Thái tử bận rộn quá, chỉ ban thưởng cho cung nữ chứ mãi chẳng ghé Thiên Hội Viện.

Một hôm y được Sở Chiêu sai phái xuất cung thi hành nhiệm vụ, vừa trở về đã thấy Băng Nguyên bưng một cái tráp tuyệt đẹp mạ vàng bước ra từ trong Tụ Hiền Điện của Đông Cung, Băng Nguyên thấy y về bèn gật đầu chào, Song Lâm cười nói :"Ca ca đang làm gì mà trông gấp gáp thế?"

Băng Nguyên cười cười, chỉ tay vào trong tráp tỏ ý :"Ta mới từ trong vườn về, hôm nay Điện hạ mới có được vài thứ mới lạ ở bên ngoài, bảo lựa ra vài thứ tốt, tự tay sai người đưa tặng cho Thái Tử phi nương nương bên Thiên Hội Viện. Vụ Tùng đúng lúc phải đi Khôn Hoà Cung thưa chuyện với Hoàng hậu nương nương, không rãnh thời gian nên tùy tiện kêu một tiểu nội thị làm thay. Ai dè tiểu nội thị kia mới tới hầu hạ Đông Cung không lâu, lần đầu tiên làm việc đã nhận phải trọng trách lớn, sợ bản thân sai sót sẽ chọc giận chủ tử, gấp tới mức sắp khóc tới nơi, thấy ta tới lập tức cầu xin ta làm giùm, ta thấy hắn vội tới độ mặt mày trắng xanh nên dứt khoát làm thay hắn một lần."

Song Lâm cười một tiếng, cũng không để bụng, nhớ năm đó Sở Chiêu từng thuận tay thưởng cho y một miếng hổ phách giọt nước, chắc hẳn Thái Tử phi chân thành kiên định giữ vững ý chí mấy ngày nay đã khiến Sở Chiêu lay động, nên bánh ít đi bánh quy lại rồi. Song Lâm bèn khen Băng Nguyên hai câu :"Ca ca gặp chuyện tốt rồi, thể nào cũng được Thái Tử phi thưởng cho, đêm này nhớ mời chúng ta một chầu rượu đó."

Băng Nguyên sẵng giọng cười :"Chuyện tốt thế này, chẳng bằng tặng cho ngươi nha?"

Song Lâm vội khoát tay bảo :"Hôm nay ta còn công việc cần làm, còn chưa báo cáo xong kết quả công tác đâu, vả lại mồm miệng ta kém cỏi, nhỡ mạo phạm Thái Tử phi nương nương thì làm sao, vẫn nên để ca ca làm thôi."

Băng Nguyên cũng không dây dưa với y, cười mắng y hai câu rồi gấp rút rời khỏi.

Song Lâm bước vào trong điện nhưng không thấy Thái tử, chắc hẳn vừa đi đâu đó, các phụ tá còn đang đứng đợi đằng trước kia mà. Đợi khoảng mấy chung trà, mới nhìn thấy Sở Chiêu từ bên ngoài bước vào, vừa thấy y bèn hỏi :"Truyền lời cho cữu cữu chưa? Cữu cữu có rãnh không?"

Song Lâm khoanh tay bẩm đáp :"Hầu gia bảo, nếu Điện hạ đã mở lời, vậy ngài ấy đương nhiên rãnh rỗi, chỉ chờ Điện hạ chọn thời gian để ngài ấy sắp xếp là được."

Sở Chiêu gật đầu và nói :"Hôm nay khổ cực ngươi rồi, ngươi lui xuống trước đi, thuận tiện gọi Băng Nguyên qua đầy hầu hạ thay ta viết một cái thiệp mời."

Song Lâm nói :"Ban nãy khi tiểu nhân vào thì có gặp Băng Nguyên, Băng Nguyên bảo phải đến Thiên Hội Viện giao đồ Điện hạ tặng cho Thái Tử phi nương nương rồi, nếu Điện hạ cần gấp thì để tiểu nhân viết thay cho."

Sở Chiêu ngẩn ra :"Cô sai người tặng đồ cho Thiên Hội Viện khi nào?"

Song Lâm giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Chiêu, Sở Chiêu cũng hoang mang nhìn lại, vẻ mặt không giống như quên việc, tim Song Lâm co mạnh, bật thốt :"Nguy rồi!"

Sắc mặt Sở Chiêu lập tức tái nhợt, nhấc chân nhanh chóng lao ra khỏi cửa, không thèm gọi xe liễn, trực tiếp phóng về phía Thiên Hội Viện, Song Lâm theo sát hắn, trong lòng căng thẳng chơi vơi.

Sở Chiêu chạy tới cửa Thiên Hội Viện, bên trong đã vang lên tiếng gào khóc, lòng Song Lâm chìm xuống. Bầu trời bên ngoài tối dần, đêm đen nặng nề bao phủ toàn bộ Đông Cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net