Chương 60 : Ngày Đông Giá Rét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

An Hỉ bước vào, cung kính hành lễ với Vương Hoàng hậu, Vương Hoàng hậu nói :"Đứng lên đi, chẳng hay Bệ hạ có ý chỉ gì?"

An Hỉ nói :"Bệ hạ có khẩu dụ, xin nương nương toàn quyền phụ trách án kiện Thái Tử phi Đông Cung, tùy cơ hành sự."

Vương Hoàng hậu nói :"Thần thiếp lĩnh chỉ, làm phiền An Hỉ công công vất vả truyền chỉ."

An Hỉ khom lưng đáp :"Đây là bổn phận của tiểu nhân, nếu nương nương không còn sai bảo, vậy tiểu nhân xin được phép trở về bẩm báo trước."

Vương Hoàng hậu gật đầu đồng ý, mắt nhìn An Hỉ cẩn thận từng tí lui ra ngoài rồi quay đầu nói với Sở Chiêu :"Thẩm tra tất cả mọi người trên dưới Đông Cung, ngay cả hầu cận cũng không được bỏ sót, hiện giờ trời đã tối, con lui xuống nghỉ tạm trước đi!"

Sở Chiêu nói :"Sức khỏe mẫu hậu không tốt, vụ thẩm vấn cứ để con làm cho! Mẫu hậu đi ngủ trước đi."

Vương Hoàng hậu lắc đầu bảo :"Nếu Thái hậu sai người tới nhúng tay, con sẽ không chèn ép được. Con cứ yên tâm, ta tự có chừng mực, việc thẩm vấn ắt có đám Nhân Hỉ phụ trách, ta chỉ ngồi một bên tọa trấn thôi, con còn có việc phải làm, cẩn thận vào đừng để sai sót."

Sở Chiêu rốt cuộc vẫn không chịu hồi cung, Vương Hoàng hậu tọa trấn Đông Cung, thẩm vấn từng người từng người một, đám người Song Lâm chịu đựng cả đêm, sang ngày hôm sau mới được hồi cung nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, tin tức Thái Tử phi đột nhiên bị bệnh cấp tính truyền ra, người Đàm gia tức tốc vào cung cầu kiến, Thái tử tự mình tiếp đón mật đàm, sau đó lo liệu tang sự cho Thái Tử phi, lễ tang cực kỳ long trọng đau thương, thậm chí Nguyên Thú Đế còn đích thân ban tặng phong hào cho Thái Tử phi, phong thêm chức quan cho hai vị huynh đệ của Thái Tử phi, bên phía Vương Hoàng hậu ban thưởng rất nhiều thứ, cũng tự mình tiếp kiến mẫu thân của Thái Tử phi, an ủi thăm hỏi đủ bề.

Sau lễ tang của Thái Tử phi, Vương Hoàng hậu lập tức ngã bệnh, Sở Chiêu vừa làm xong tang sự đã tức khắc sắn tay áo chăm nom, hầu bệnh Hoàng hậu mỗi ngày, Nguyên Thú Đế cũng không giao việc, gia tăng gánh nặng cho hắn, trong phút chốc Sở Chiêu chợt trở nên im lặng đi nhiều, cả người gầy xọt xuống một vòng. Trên dưới Đông Cung hiện giờ cứ như ve mùa đông, im thin im thít chẳng nói năng gì, ai ai cũng cảm thấy bất an, cũng không ai dám khuyên bảo Điện hạ tiếng nào.

Vụ Thái Tử phi qua đời có dính dáng rất rộng, trong Đông Cung có rất nhiều người biến mất, bao quát cả Băng Nguyên, y định lặng lẽ thăm hỏi nhưng bị Vụ Tùng can ngăn, hắn thở dài nói :"Coi như không chết thì cũng không khá hơn đâu, đừng tìm hắn nữa, đây là mệnh của hắn. Trong đám nội thị thiếp thân của Điện hạ có vài người, vì sao không tìm ai khác lại tìm hắn, cũng do hắn thường ngày quá mức sốt ruột muốn thăng chức, nên thành ra tùy tiện bất cẩn. Hiện giờ chúng ta có thể bảo toàn bản thân không bị dính tới đã là vạn hạnh, ngươi còn tìm hắn làm chi."

Song Lâm yên lặng, y nghĩ tới mà sợ, nếu ngày đó Băng Nguyên kiên trì giao tráp cho y, y nhất định sẽ làm, dù sao Băng Nguyên cũng là nội thị thiếp thân hầu cận Thái tử rất nhiều năm, người bình thường chẳng ai lại đi nghi ngờ hắn.

Chính vì lí do đó, nên khi Thái Tử phi vừa thấy lụa trắng lập tức mất hết dũng khí sống, sụp đổ tìm đến cái chết, nàng vốn mắc chứng hậm hực sau khi sinh, cộng thêm việc khiến Thái tử ác cảm, đâm ra nàng âu lo nghĩ nhiều, mắt thấy nội thị thiếp thân hầu cận Thái tử đưa thứ này tới, nào tránh khỏi sợ hãi bi quan? Đâu đủ lí trí để nghĩ rằng việc này là bẫy? Tuy nói vi mẫu tắc cường (*người làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ), nhưng cung đình là nơi ăn thịt người, một tiểu cô nương mười mấy tuổi, đâu thể lập tức trở nên kỹ lưỡng, mạnh mẽ ngay được?

Còn Thái tử Sở Chiêu, lúc này đang vô cùng hối hận tự trách, hằng đêm trằn trọc không ngủ được. Dù sao đây cũng là thê tử nguyên phối (*vợ cả đầu tiên) của hắn, là mẹ ruột của trưởng tử hắn, do bản thân nhất thời sơ sẩy hoài nghi nên tạo ra sai lầm lớn, trong lòng hắn tất nhiên đau khổ tiếc nuối và hối hận vô vàn, Song Lâm ngày ngày hầu cận thiếp thân, chỉ cảm thấy hắn càng ngày càng trở nên im lặng ít nói, có đôi khi còn cầm chực sách mà thừ người ra.

Song Lâm biết rằng đả kích lớn hơn còn đang chờ đợi ở phía cuối, Vương Hoàng hậu, chỉ sợ đã không xong lắm rồi.

Lễ thiên thu không được tổ chức rầm rộ, chỉ có Thái tử dẫn người đi Vạn Phật Tự cầu phúc cho Hoàng hậu, sau đó Ngự y của Thái Y Viện bắt đầu thay phiên nhau trực ban trong Khôn Hoà Cung.

Song Lâm thường xuyên theo Thái tử đi hầu bệnh, nhìn Hoàng hậu nhanh chóng suy nhược dần, thậm chí còn không thể xuống giường được nữa, Song Lâm đứng nhìn, cảm thấy nàng đã có vẻ dầu hết đèn tắt, Sở Chiêu hiển nhiên cũng có dự cảm, hầu như cả ngày đều ở trong Khôn Hoà Cung, tự mình thử từng loại đồ ăn thức uống, nhưng hắn không phải là người dẻo miệng, ngược lại mỗi khi Công chúa Sở Hi tới thăm Vương Hoàng hậu thì bầu không khí mới vui vẻ thoải mái hơn một chút.

Nguyên Thú Đế từng sai người truyền lời rằng ông ấy muốn đến thăm, nhưng bị Vương Hoàng hậu khéo léo từ chối, trong lúc bệnh nặng, ngoại trừ Sở Chiêu và Sở Hi, nàng không thèm gặp mặt bất kì ai nữa cả.

Sở Chiêu ngày đêm cực nhọc, đương nhiên không chịu được quá lâu, một hôm hắn sang sát vách nghỉ ngơi, Song Lâm bị Vương Hoàng hậu lặng lẽ gọi tới, Vương Hoàng hậu nằm nghiêng trên giường nhìn y, có hơi than thở mở lời :"Chuyện Thái Tử phi may mà có ngươi, không thì đã xảy ra họa lớn rồi, bổn cung vẫn chưa ban thưởng ngươi. Chỉ là bổn cung hiện giờ sắp mất, bổn cung vừa đi, Đông Cung sẽ xuống dốc, người thông minh như ngươi, hẳn đã tìm trước đường lui rồi đúng không?"

Song Lâm quỳ xuống cúi đầu nói :"Nương nương vạn phúc kim an, thần phật phù hộ, chắc chắn phượng thể sẽ bình phục, tiểu nhân đã đáp ứng Hoàng hậu nương nương sẽ dốc lòng phụ tá Điện hạ, đương nhiên sẽ không ham an nhàn phú quý, xin nương nương cứ an tâm."

Y không hề nghi ngờ, nếu như y quả thật nổi lên ý định tự mình bảo vệ bản thân mà rút lui, thì đám nhân thủ bị sắp xếp ngầm trong tiêu cục Hưng Thịnh nhất định sẽ không chút do dự xử trí ba huynh muội bọn họ. Vương Hoàng hậu dẫu đang nằm trên giường bệnh, y cũng tuyệt không dám coi thường nàng lần nào nữa.

Vương Hoàng hậu cười khẽ một tiếng :"Bổn cung biết ngươi không tình nguyện, lời nên nói bổn cung đều đã nói hết, bổn cung tin ngươi lời hứa ngàn vàng, vì vậy sau khi bổn cung đi, Nhân Hỉ sẽ giao nội ứng nhiều năm kinh doanh giao cho ngươi, hy vọng ngươi làm ăn thật tốt. Bổn cung cũng không nói nhiều nữa, chỉ mong mai này, ngươi có thể niệm tình bổn cung từng có ý tốt với ngươi, niệm tình Sở Chiêu nhân hậu thiện lương, bảo vệ hắn..."

Dứt lời nàng lại ho khan, cả người lộ ra vẻ suy nhược yếu ớt, thật sâu nàng mới thở dài nói :"Chuyện tương lai, đành gắng làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời mà thôi..."

Song Lâm nhìn nàng nhắm nghiền mắt, an bình như đang ngủ thiếp, lồng ngực hô hấp nhẹ nhàng lên xuống, sắc mặt vàng vọt như nến, Nhân Hỉ bước qua, yên lặng vẫy tay kêu y lui xuống, y bèn lui xuống trở về chỗ Sở Chiêu, lại thấy Sở Chiêu mắt mở to, đã tỉnh từ khi nào, đăm đăm nhìn vào nóc nhà, gương mặt tái nhợt gần như trong suốt, thấy y bước đến cũng không nói lời nào, ánh mắt rời rạc không có tiêu điểm, ngây ngốc ngẩn người.

Trong lòng y thầm kinh hãi, bèn tiến lên châm trà, nói thật nhỏ :"Điện hạ, ngài tỉnh rồi à? Có cần uống chèn trà không!?"

Sở Chiêu kinh ngạc nhìn chằm chằm nóc nhà mà lẩm bẩm :"Ta vừa mơ thấy có một bầy sói bao vây một con sư tử mẹ, con sư tử mẹ kia đang che chở sư tử con của mình."

Song Lâm yên lặng, hồi lâu sau Sở Chiêu mới quay đầu nói với y :"Mẫu hậu làm sao qua được mấy năm nay vậy? Cô bây giờ cảm thấy mệt mỏi quá, không chịu đựng nổi rồi...cái vị trí đó...nếu cần phải bỏ qua nhiều thứ thế này, cô...không muốn nó nữa."

Song Lâm thầm thở dài thật sâu trong lòng, dù sao tuổi hắn còn trẻ, mấy ai mà có thể kiên trì xác định, giữ vững mục tiêu ban đầu chứ? Huống chi, làm Hoàng đế quả thật rất khó khăn, đổi là y, y cũng không muốn làm Hoàng đế, nhưng thân trong hoàng tộc, tranh hay không tranh không phải việc mà bản thân có thể làm chủ.

Song Lâm thấp giọng nói :"Điện hạ, có một số việc, lui, chính là chết."

Sở Chiêu mờ mịt nhìn vào nóc nhà, thật lâu về sau mới thở dài một hơi :"Đúng vậy, không chỉ có ta, mà còn có những người đứng sau ta nữa..."

Hắn rốt cuộc một lần nữa phấn khởi trở lại, hắn đứng dậy, Song Lâm giúp đỡ nâng hắn lên, bưng chén trà nóng tới cho hắn, Sở Chiêu uống một ngụm, sốc lại tinh thần và nói :"Đàm gia có vấn đề, tối hôm qua thẩm vấn, Khấu Nhi nói Thái Tử phi bởi vì nhớ nhà nên luôn hậm hực, Hoàng hậu nương nương bèn đặc biệt cho phép nữ quyến Đàm gia vào Đông Cung, giúp Thái Tử phi vơi nỗi nhớ nhà, Thái Tử phi có quan hệ thân thiết với tẩu tử nhà nàng, sợ rằng Thái Tử phi đã để lộ việc hành phòng giữa cô và nàng ấy, nhưng hiện giờ rất khó tra xét chuyện đó.

Từ khi cô nhận lệnh phụ hoàng ra ngoài tuần tra công trình trị thủy, đến khi trở về do Tuyết Thạch xảy ra chuyện nên vắng vẻ Thái Tử phi, nàng ấy từng gặp nữ quyến trong nhà mấy lần, chắc hẳn là đã tiết lộ cho họ biết. Mấy năm nay mẫu hậu và cô dốc lòng quản lý trên dưới Đông Cung, dù vậy vẫn để kẻ gian trà trộn vào, tiểu nội thị kia vô luận có làm thế nào cũng tìm không ra. Là lỗi của cô, hiện giờ Đàm gia và cô đã nảy sinh hiềm khích, trong chốc lát khó mà làm lành lại, cẩn thận nghĩ lại, ắt hẳn là Sở Vân do bị tố cáo bất hiếu, cho nên mới chó cùng rứt giậu, xuống tay độc ác."

Song Lâm nghĩ một hồi rồi nói :"Điện hạ, ngài còn trẻ, có vấp ngã cũng là điều dễ hiểu. Bây giờ ngài đã làm cha rồi, tục ngữ nói vi mẫu tắc cường, nay Thái Tử phi bị kẻ gian hãm hại, tiểu Hoàng tôn tuổi nhỏ mất mẹ, ngài phải càng thêm ý thức trách nhiệm làm cha, ra sức chăm sóc thật tốt tiểu Hoàng tôn mới phải."

Sở Chiêu giật mình, mấy ngày nay hắn bận rộn mệt mỏi vì lo liệu lễ tang cho Thái Tử phi và xử lí quan hệ với Đàm gia, sau đó mẫu hậu lại bệnh nặng, nên khó tránh khỏi bỏ quên con trai, hắn hỏi :"Đại lang đâu?"

Song Lâm nói :"Đang được nhũ mẫu chăm sóc bên Chiêu Dương Điện, mấy ngày nay nương nương không cho qua, sợ tiểu Hoàng tôn bị nhiễm bệnh, nương nương đã sai An cô cô mỗi ngày qua đấy trông chừng hòng có sơ xuất xảy ra. An cô cô xưa nay làm việc thỏa đáng, hiện giờ tiểu Hoàng tôn ăn ngon ngủ yên, rất là hoạt bát, Điện hạ có muốn đến thăm tiểu Hoàng tôn không?"

Sở Chiêu đến Đông Noãn Các của Chiêu Dương Điện gặp tiểu Hoàng tôn, thấy nhũ mẫu An thị đang cầm con hổ bằng vải chơi đùa với tiểu Hoàng tôn, thuận tiện hỏi vú nuôi của tiểu Hoàng tôn dạo gần đây tiểu Hoàng tôn thế nào, mắt thấy Sở Chiêu tới bèn cuống quít nói :"Sao Điện hạ lại rãnh rỗi đến đây thế?"

Sở Chiêu nói :"Ma ma mời ngồi, mấy ngày nay làm phiền ma ma chăm sóc Đại lang."

An cô cô nói :"Nô tỳ gánh không nổi, đây vốn là bổn phận của nô tỳ, đều do nô tỳ không hầu hạ tốt nên Thái Tử phi nương nương mới..." Nói đến đây bà nước mắt rưng rưng, Sở Chiêu nhìn bà như vậy, tâm trạng cũng không khỏi thấp xuống, Song Lâm vội vàng chuyển đề tài :"Bây giờ tiểu Hoàng tôn đã biết ngồi rồi à?"

An cô cô vội vàng lau nước mắt và nói :"Tục ngữ có câu 'bảy ngồi tám bò' (*), tiểu Hoàng tôn Điện hạ thông minh lanh lợi, bây giờ đã biết bò, còn bò rất nhanh, đặt xuống thảm một hồi là bò tới góc phòng ngay, rất nhanh nhẹn hoạt bát! Tính tình lại hồn nhiên thích cười, giống y như đúc với Điện hạ hồi nhỏ."

(*Trích trong câu 'ba lật sáu ngồi bảy lăn tám bò' nói về giai đoạn phát triển thời đầu của đứa bé sơ sinh. Ba tháng biết lật người, sáu tuổi biết ngồi,...Còn tại sao tác giả dùng bảy ngồi thì không biết =]])

Song Lâm nghe thế thì hơi kinh ngạc, từ lần đầu tiên y gặp mặt Sở Chiêu tới giờ, hắn vẫn luôn ra vẻ ông cụ non chín chắn thành thục, đâu có giống người hồn nhiên thích cười? Cúi đầu nhìn tiểu Hoàng tôn, bé mặc một bộ áo màu lục thêu mây, tay chân bé xíu như búp măng nhỏ đeo mấy chiếc vòng vàng vòng bạc, trắng trẻo mập mạp, không nhìn thấy con hổ vải bé bèn tập trung dồn sức dày vò đôi vớ trắng dưới chân, giơ chân lên miệng gặm gặm, gặm tới mức nước miếng chảy đầm đìa thấm ướt nhẹp chiếc vớ.

An thị tiếp tục nói liên tù tì :"Nhìn đôi mắt hàng mày này xem, giống y như đúc với Điện hạ, cái mũi thì hơi giống với Hoàng hậu nương nương..."

Thật ra dáng dấp tiểu Hoàng tôn có chút giống với Thái Tử phi, nhưng hiện giờ An cô cô không dám nhắc tới Thái Tử phi. Sở Chiêu cúi đầu bế ôm trưởng tử của mình, con trẻ ngây thơ, thấy phụ thân đến bèn cười thật là tươi, bong bóng nước miếng nhỏ nổ bụp bụp bên khóe miệng, lộ ra hàm lợi mềm hồng hồng có nhú vài chiếc răng sữa, nom có vẻ ngơ ngốc dễ thương.

Song Lâm vội cười bảo :"Aiyo, mới mấy ngày trước còn trống trơn mà, giờ mọc răng rồi à?"

An cô cô nói :"Đứa nhỏ này mọc răng sớm, năm đó Điện hạ tới tận một tuổi mới mọc răng..."

Sở Chiêu bỗng ôm chặt đứa trẻ mềm mại thêm mùi sữa vào lòng, cúi đầu dán mặt mình kề mặt bé con mập mạp trắng trẻo, một giọt lệ lặng im rơi khỏi khóe mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net