Chương 7 : Vu Oan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Nô Nêm

Đêm đó, Phó Song Lâm vừa rửa mặt xong, theo thói quen sửa soạn trải giường chiếu. Đây là thói quen mà thuở nhỏ y tập được ở cô nhi viện, mỗi ngày cần phải sửa soạn đồ đạc và đệm chăn một lần.

Cơ thể y bẩm sinh mang bệnh, được các sơ thiên vị, nên phải chịu xa lánh. Từng có đứa vì đố kị nên đem ví tiền khách để sót bỏ vào ngăn tủ của y, sau đó vu cho y ăn cắp tài sản, lúc đó y không biện bạch được, chuyện này do liên quan đến danh dự của cô nhi viện nên được nhân viên quản lý dém xuống.

Từ đó về sau, y tự tập được thói quen phải mỗi ngày kiểm tra đồ đạc bản thân, hơn nữa, việc tra xét lần trước càng khiến y cẩn thận từng bước một trong cung đình.

Liễu Thanh bên cạnh thấy y dọn dẹp giường chiếu, chẳng hiểu sao lại nhìn chăm chăm qua, tựa hồ có hơi lo lắng, y quay đầu lại nhìn thì Liễu Thanh lập tức xoay mặt đi trò chuyện với Lưu Phàm, dường như hành động ban nãy chỉ là vô ý.

Động tác quái dị này khiến lòng y hoài nghi, trước khi lên giường ngủ, y suy nghĩ giây lát rồi lại cẩn thận mò xung quanh giường lần nữa. Khi tay vươn tới dưới gối thì sờ được một vật cứng, trong lòng y thở dài một hơi, né tránh tầm nhìn người khác, thả màn xuống, lên giường lật gối lên.

Dưới gối là một chiếc khoá trường sinh bát bảo bằng ngọc, bảo thạch tương khảm xung quanh khoá hoàng kim, quanh hoa xán lạn, đây là thứ mà Tam Hoàng tử chỉ đi dự tiệc mới mang theo. Hôm nọ ngắm hoa, Hoàng hậu mang theo Tam Hoàng tử tới Ngự hoa viên dự tiệc rượu, lúc về Tam Hoàng tử vẫn mang, nhưng bởi vì quá hưng phấn nên vẫn quấy tới tối mới bằng lòng ngủ, như vậy chắc hẳn chiếc khoá trường sinh này bị người trộm mất sau khi Tam Hoàng tử ngủ.

Y chưa bao giờ dám coi thường trẻ con, bởi chính bản thân y lớn lên trong một đám con nít, không có cha mẹ và gia đình yêu thương, nên tất cả vật chất trong cuộc sống đều phải tự dựa vào bản thân vắt óc mới có được, của cải có hạn, cho nên vu oan vu cáo, đùn đẩy trách nhiệm, tập thể cô lập, những điều này đều hình thành một cách tự nhiên, hoàn cảnh sinh hoạt ép bọn họ phải lớn lên.

Hiện giờ quanh Khôn Hoà cung đã tắt đèn, bên ngoài vang lên tiếng gõ mõ đêm khuya. Giờ hợi vừa qua, cổng cung liền khoá, nội viện vẫn còn thái giám và cung nữ trực đêm, hiện tại không thể lẻn vào nội viện Khôn Hoà cung, nhưng nếu sáng mai cung nữ hầu hạ Tam Hoàng tử phát hiện khoá trường sinh trong hộp trang sức mất tích, nhất định sẽ đến chỗ minh và Liễu Thanh kiểm tra thử.

Tình cảnh ngậm đắng nuốt cay kiếp trước chiếu lại trong đầu, kẻ làm việc này ngoại trừ Liễu Thanh thì còn ai khác đây? Y khẽ thở dài, Hoàng gia há lại đặt trong mắt mấy thủ đoạn đấu đá vụng về này của nô bộc? Chuyện này nếu xảy ra, y và Liễu Thanh chỉ có nước cùng chịu phạt. Đây không phải xã hội pháp chế kiếp trước, lấy chứng cứ quyết định mọi chuyện, không tuỳ tiện xử tử, vo luận làm hay không làm đều bị tình nghi như nhau. Liễu Thanh chỉ vừa tám tuổi, cách suy nghĩ vấn đề còn quá đơn giản, cho rằng chỉ cần loại trừ y là được.

Đêm dần khuya, y hít một hơi thật sâu, ngồi xếp bằng suy ngẫm, giúp bản thân an tĩnh lại, nghĩ xem bản thân hiện tại nên làm gì, ăn miếng trả miếng bỏ lại giường Liễu Thanh? Ngày mai đối chất vẫn là hai người cùng bị xử phạt.

Bề trên đôi khi không quan tâm tới chân tướng cho lắm, bọn họ trong mắt bề trên cũng giống hệt chó mèo, đều là thứ có thể tiện tay xử trí, lại chẳng có bao nhiêu cống hiến. Vương Hoàng hậu ôn nhu khoan dung nhẽ nào lại lưu giữ tai hoạ ngầm bên cạnh đứa con thương yêu của nàng, vứt bỏ khoá trường sinh?

Càng không thể nào, vật quý trọng bên người biến mất một cách bí ẩn, đổi lấy sẽ chỉ là một cuộc khảo xét nghiêm minh những kẻ bên cạnh Tam Hoàng tử, liên luỵ nhiều, quy mô rộng lớn, áp lực khi đó Liễu Thanh chưa chắc gánh nổi, đợi tới lúc gã nói ra sự thật, khoá bát bảo ở trong tay mình, bản thân còn yên ổn nổi sao?

Thứ này nhất định phải nội trong đêm nay xử trí cho được, bởi vì đợi tới trời sáng, cô cô hầu hạ bên cạnh Tam Hoàng tử sẽ phát hiện có đồ vật bị thiếu mất.

Y lặng lẽ mặc vào áo khoác, giả vờ cần đi ngoài, cầm khoá trường sinh bát bảo trong tay, bước khỏi cửa. Trời đã cuối thu, khí hậu giá rét, trong viện tối như mực lại im phăng phắc, y đi tới gõ cửa phòng thái giám quản lý bọn họ Trương Hồng.

Trương Hồng đã lên giường từ lâu, nghe được tiếng gõ bèn ra mở cửa, thấy y thì buồn bực hỏi :"Phó Song Lâm? Không lo ngủ lại đến đây gõ cửa làm chi?" Trương Hồng là Phó Tổng quản của Khôn Hoà cung, cùng Nhân Hỉ chia nhau quản lý trong ngoài viện tử, Phó Song Lâm lập tức quỳ xuống nói :"Xin Trương công công cứu lấy ta."

Trương Hồng ngây người, vừa nhìn vào chuỗi khoá trường sinh bát bảo bằng ngọc trong tay Phó Song Lâm, vừa hỏi :"Tam Hoàng tử ?"

Phó Song Lâm nói :"Hôm nay hầu hạ Tam Hoàng tử xong lúc về không để ý, buổi tối dọn dẹp quần áo và đồ đạc mới phát hiện khoá trường sinh của Tam Hoàng tử rơi vào trong ống giày, tiểu nhân thật sự không cố ý, xin công công cứu ta."

Trương Hồng cầm lấy khoá trường sinh bát bảo bằng ngọc, ánh mắt chớp động, hỏi y vài câu về tình hình ban ngày. Phó Song Lâm chỉ mới sáu tuổi, cơ thể nhỏ gầy nhưng ổn trọng cẩn thân, ít nói kiệm lời, khoá trường sinh rớt ngay trong ống giày sao y có thể không nhận ra được?

Lại cố ý đợi đến đêm khuya mới tới, ngoài miệng nói sợ, nhưng sắc mặt lại hoàn toàn bình tĩnh không đúng tuổi. Trương Hồng ánh mắt chuyển đậm, biết rõ lời Phó Song Lâm có trăm ngàn chỗ hở nhưng không gặng hỏi tiếp, chỉ nói :"Lúc ngươi qua đây có ai biết không?"

Phó Song Lâm lắc đầu, Trương Hồng nắm chặt khoá trường sinh trong tay, cười nói :"Coi như ngươi thông mình, còn biết tìm tới ta, mà thôi, che chở ngươi lần này, trở về đừng nói cho ai biết, hiểu chưa?"

Phó Song Lâm quỳ xuống, dập đầu nói :"Xin nghe theo công công phân phó."

Trương Hồng lại cười, tâm tình có chút khoái trá.

Giờ dần hôm sau, nội viện mở cửa, các cung nhân dậy sớm lặng lẽ chuẩn bị đỡ đần chủ tử rời giường. Còn Vãn Phong - cung nữ quản lí trang sức của Tam Hoàng tử - thì toát mồ hôi, nàng sáng sớm kiểm kê hộp trang sức của Tam Hoàng tử, định cài cho Hoàng tử vài thứ thì phát hiện khoá trường sinh bát bảo hôm qua không thấy. Đây là đồ Bệ hạ ban tặng, giá cả đắt đỏ không nói, còn từng được quốc sư Hoằng Quang làm phép.

Hôm qua sau khi dự tiệc rượu trở về, Tam Hoàng tử chơi đá cầu trong sân, chạy như điên mồ hôi nhễ nhại, Hoàng hậu muốn ăn cơm tối với Tam Hoàng tử, nên bọn họ vội giúp bé tắm rửa thay quần áo, nàng lấy khoá trường sinh xuống rồi tiện tay đặt vào hộp trang sức, trong lúc vội vàng quên đóng hộp lại, lẽ nào trong viện có trộm!!

Nhưng dù cho là ai lấy mất, người kiểm kê quản lí quần áo trang sức, vật dụng hàng ngày như nàng nhất định không thoát khỏi xử phạt. Tuy Hoàng hậu luôn khoan hậu rộng rãi, nhưng đặc biệt chú ý tới Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho cung nữ vứt bừa bãi bảo bối của con trai mình?

Nàng đã làm Đại cung nữ nhiều năm, xưa nay cần cù, ai ngờ ban ngày ban mặt mà cũng có trộm! Nàng vừa hận đến nghiến răng, vừa nhớ lại xem hôm qua có ai ra vào trong phòng. Đang lúc phiền toái chợt có một tiểu nội thị chạy tới, nói :"Vãn Phong cô cô, Trương gia gia bảo hoa trong vườn hình như hơi héo, mời ngài tới xem thử."

Vãn Phong ngẩn người, mỗi sớm trong Ngự hoa viên đều có người tới chăm hoa, mặc dù đã vào đông nhưng hoa vẫn tươi tốt, cho dù nơi khác không tốt, nhưng hoa trong Khôn Hoà cung nhất định sẽ bảo đảm, hoa hơi héo là hoa ở đâu ra? Nhưng nàng vốn mẫn cảm cơ linh, không ép hỏi tiếp, theo tiểu thái giám đi ra cửa hông, quả nhiên thấy được Trương Hồng thưởng hoa ở bên ngoài, thấy nàng liền khom người nói :"Phong nhi cô nương xin lượng thứ."

Vãn Phong hành lễ rồi bước tới nhìn hoa, quả nhiên nhìn thấy được trong bó hoa mai vàng thơm ngát là chiếc khoá trường sinh bát bảo bằng ngọc. Nàng thở phào nhẹ nhõm, vươn tay đón lấy nhành hoa, tiện thể cầm chặt khoá trường sinh vào trong tay, rồi khom người nói :"Trương công công hậu đức, Vãn Phong khắc ghi trong lòng."

Trương Hồng mỉm cười :"Phong nhi cô nương là người do Hoàng hậu nương nương huấn luyện, luôn rất có khả năng, tương lai còn phải nhờ cô nương chiếu cố."

Vãn Phong tay khẩy mấy nhành hoa, gật đầu, ý bảo nhận tình, liền mang hoa trở về cung thất, không nói gì thêm.

Do đó cả ngày hôm nay sóng yên bể lặng, chỉ có Liễu Thanh khi thấy khoá trường sinh vẫn như cũ được Tam Hoàng tử mang theo bên mình thì mặt mày hoảng sợ, không hay biết vẻ mặt của mình đã lọt vào tầm mắt của Vãn Phong.

Ít lâu sau Liễu Thanh bỗng dưng phát sốt, theo quy củ của nội viện, phát sốt phải bị cách ly, đặc biệt Liễu Thanh đang hầu hạ Tam Hoàng tử, càng phải cẩn thận hơn. Gã từ đó bị dời ra ngoài, về sau Phó Song Lâm cũng chẳng gặp gã nữa, chuyện này cứ thế không tiếng động qua đi.

Phó Song Lâm trong lòng nặng nề, mặc dù có hơi tiếc hận Liễu Thanh nhưng y biết, trong cung đình, nhân nhượng một bước có thể hại chết mình.
Chuyện y mạo hiểm cầu xin Trương Hồng giúp đỡ, chẳng khác quy định nơi làm việc cũ là bao, khi bản thân bị chọc vào yếu điểm, hãy nghỉ cách khiến cấp trên thành đồng loã với ngươi.

Trong Hồng Lâu Mộng, Bình nhi đánh mất vòng tay, là do tiểu nha hoàn Bảo Ngọc cầm lấy, Bình nhi tra được lại không để lộ ra, chỉ lặng lẽ thông tri cho Xạ Nguyệt âm thầm xử lý, thay đổi cách công bố sự việc.

Vì sao nàng lại làm như vậy? Bởi nếu chuyện nha hoàn trộm độ bị lộ ra, từ chủ tử tới nô tài đều bị mất mặt. Tương tự, Trương Hồng được phân công quản lí đám tiểu nội thị bọn họ, nếu việc khoá trường sinh thất lạc bị vạch trận, truy xét trách nhiệm, người bị liên luỵ không chỉ là cung nhân hầu hạ Tam Hoàng tử, mà còn có chủ quản đám tiểu nội thị bọn họ, ngay cả thái giám Tổng quản Nhân Hỉ chọn lựa bọn họ vào Khôn Hoà cung hầu hạ cũng khó tránh khỏi cái mác khuyết điểm tra xét sơ sài.

Đương nhiên khuyết điểm cũng chỉ là khuyết điểm, Nhân Hỉ có được sự quan tâm sâu sắc của Hoàng hậu, chắc chắn sẽ không bị phạt nặng, nhưng nếu lặng im giải quyết việc này, Trương Hồng trông chớp mắt chiếm được nhân tình của ba người, đạt được tín nhiệm của Nhân Hỉ và Đại cung nữ Vãn Phong hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng Phó Song Lâm tương lai có thể sẽ hầu hạ Thái tử hoặc Tam Hoàng tử.

Còn biến số không ổn định như Liễu Thanh, tiểu nhân tự có biện pháp của tiểu nhân, có thể không tiếng động xoá đi hơi thở của gã.

Vô luận là hậu thế kiếp trước hay hiện tại, mỗi vụ việc xấu xảy ra, chẳng có người quản lý thông minh nào lại để chuyện này bại lộ trước mặt cấp trên, mà luôn nghĩ cách che đậy, để chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, chẳng ai dại dột nhảy vào miệng chó, tổn hại lợi ích của nhau.

Cung đình càng thêm thể hiện rõ điều này, đại thái giám và cung nữ thể hệ (*đồng nghiệp trong một phạm vi nhất định có liên hệ, tổ hợp tạo thành chỉnh thể) một phương, muốn giấu diếm chủ tử một việc nhỏ nào đó, đối với bọn họ mà nói sẽ chẳng khó khăn mấy.

Phó Song Lâm so với trước kia càng cẩn thận hơn, chỉ là bên cạnh Tam Hoàng tử thiếu mất một tiểu thái giám hầu hạ nhưng Hoàng hậu lại không bổ sung thêm người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net