Chương 8 : Trượt Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Nô Nêm

Đảo mắt đã tới cuối năm, trời liên tiếp rơi vài đợt tuyết lớn, dưới mặt đất kết một lớp băng thật dày. Sau khi đại yến mừng tết kết thúc, mọi người bước vào chuỗi ngày nghỉ dài (*nguyên văn 歇了大朝 không hiểu lắm), các Hoàng tử Công chúa ngừng học, ngay cả Nội thư đường cũng tạm nghỉ, các cung tần mỹ nữ trong cung cũng ham vui muốn chơi đùa những trò thú vị.

Lạc Thái hậu thấy trời quang, bèn sai người mang xe trượt tuyết đến hồ Xuân Hi, rồi mời vài vị cung phi trong hậu cung và các Hoàng tử Công chúa nhỏ tuổi tới chơi.

Lạc Thái hậu không thích Hoàng thượng Hoàng hậu là chuyện ai ai trong cung cũng biết, ngoại trừ tiệc rượu chiêu đãi quần thần hằng năm, còn lại các buổi tiệc nhỏ, chỉ cần có Hoàng hậu chủ trì, Thái hậu chắc chắn sẽ cáo ốm không đi. Mà yến hội Thái hậu tổ chức, nếu có Vương Hoàng hậu đi dự, bà nhất định sẽ tức giận nói thân thể khó chịu, rốt cuộc cũng cụt hứng bỏ về, nhiều lần như vậy, Vương Hoàng hậu cũng chỉ đành cáo ốm không dự, để cho Hoàng tử đi thay, tránh phải gánh chịu danh tiếng bất hiếu.

Xe trượt tuyết xa xỉ khổng lồ như một con thuyền lớn chạy trên băng, bên trên có chiếc giường được trải thảm đệm dày êm, màn che cũng rất dày, bên cạnh đặt mấy chậu than, trong màn ấm áp như xuân, đốt thêm hương, bày vài khay điểm tâm ngon, mấy dĩa trái cây mọng nước.

Các cung quyến (*cách gọi chung Hoàng hậu và phi tần) an nhàn ngồi trên xe trượt, ăn mặc hoa mỹ, bởi vì đang lễ mừng năm mới nên ai nấy đều mặc đồ đỏ, lại thêm quang cảnh tuyết trắng phau phau làm nền, trông nổi bật rực rỡ vô cùng.

Hơn mười tên đại thái giám đứng trước kéo thuyền, bay tới bay lui trên mặt băng bóng loáng, các cung quyến cười yêu kiều tựa nhành hoa đong đưa. Kéo được một hồi thì thấy chán, Thái hậu liền sai người mang đến một sọt bạc vụn nhỏ bằng hạt đậu tới, vứt xuống mặt băng.

Các nội thị kéo xe tranh giật nhau cướp bạc, mặt băng trơn tuột, các nội thị ngươi đẩy ta chen như thế, không thiếu người bị trượt chân, sau đó xô nhau mà ngã, chật vật không chịu nổi, các nữ quyến ngồi tựa trên giường thấy thế thì lại cười khanh khách rất vui vẻ.

Song Lâm đứng yên bên cạnh Sở Húc, Tam Hoàng tử còn nhỏ, chỉ biết vỗ tay cười to, nếu không phải Thái hậu không phép, bé hận không thể tự mình xuống nhặt đậu bạc chung vui, đoạn thúc giục Song Lâm :"Song Lâm ngươi cũng xuống nhặt nha! Ngươi xem bọn họ nhặt được quá trời luôn kìa!"

Song Lâm mỉm cười cúi đầu, chẳng hề di chuyển. Tự tôn y vẫn có, mặc dù đã trở thành nô, nhưng vẫn không thể tiếp thu loại cảm giác trở thành công cụ làm hề tìm vui cho kẻ khác được.

Sở Chiêu ngồi bên nhìn y một cái, tay đưa miếng bánh cho Sở Húc, dịu giọng nói :"Y phải hầu hạ đệ, há có thể tự ý rời đi."

Sở Húc cảm thấy có hơi kỳ lạ, dù sao nội thị bên cạnh Sở Chiêu cũng xuống nhặt hết, nhưng tuổi bé còn nhỏ, nên không có ý phản bác.

Đại Công chúa Sở Hân ngồi bên cười nói :"Năm mới đến, cũng nên để phục thị (*người phục vụ hầu hạ) thoải mái một lần. Đây chính là ân điển của Hoàng tổ mẫu, giúp bọn họ có thêm vài tháng thu nhập, ta cũng để phục thị xuống nhặt đó thôi."

Sở Hân sang năm lên tám tuổi, khoác một chiếc áo lông hồ ly màu đỏ, lộ ra khuôn mặt trắng nõn duyên dáng. Cô bé được Thái hậu tự mình dạy dỗ, trên người mang trang sức hoa mỹ tinh tế.

Bên cạnh là bào huynh Phúc Vương Sở Mân năm nay mười tuổi, cũng một thân phục sức lộng lẫy hoa lệ không kém, khoé miệng mỉm cười, hai bên má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, vành tai treo chỉ vàng, vóc người khá cao, đầu đội kim quan thân khoác áo lông cừu, nghiễm nhiên là một thiếu niên hoạt bát nhanh nhẹn, mở miệng nói :"Hài tử nhỏ như vậy, xuống đó lỡ bị giẫm đau thì sao, đã không nỡ thì thưởng y chút bạc cũng tốt."

Song Lâm rủ mắt, tự biết Sở Chiêu tuyệt sẽ không vì những lời này của Sở Mân mà thưởng cho mình. Nếu Song Lâm thật sự là một đứa nhỏ, có được thưởng cũng chẳng cảm kích Sở Chiêu, Sở Húc mà ngược lại sẽ mang ơn Phúc Vương nói đỡ y. Bản thân ra tiền ngược lại khiến người khác được lợi, chỉ có kẻ ngu si mới đi làm. Huống chi Phúc Vương là con trai trưởng của Thiên Hoà Đế, thân phận nhạy cảm, nếu không phải Thiên Hoà Đế chết sớm, chỉ sợ giờ này hắn mới là Thái tử.

Những hài tử lớn lên trong cung đình, có ai lại đơn giản được đâu? Sở Chiêu quả nhiên ung dung nói :"Đó là bổn phận của bọn họ."

Phúc Vương cười cười vuốt đai lưng khảm ngọc bên eo, chẳng hề nhắc lại. Đai lưng nạm bạch ngọc thêu li long (*rồng không sừng) thủ vỹ tương liên (*đầu đuôi nối tiếp), chất ngọc thượng thừa, nhìn vào nhẵn bóng, phát ra ánh sáng lộng lẫy, tựa hồ từng bị người vuốt ve rất nhiều lần, ngay cả Sở Hân cũng bị viên ngọc hấp dẫn, hỏi :"Sao viên ngọc này có hơi quen mắt, trước giờ không thấy đại ca ca mang theo lần nào, là Hoàng tổ mẫu vừa tặng sao?"

Ngón tay Phúc Vương mơn trớn viên ngọc, cười nói :"Là Tam hoàng thúc cho, hôm qua đánh bài thắng nên được tặng."

Sở Hân che miệng cười nói :"Thảo nào nhìn quen mắt như vậy -- ta nói, ca ngươi tốt xấu cũng nên chừa lại vài thứ tốt cho hoàng thúc, ngày nào cũng bị ca thay đổi cách đánh bẫy."

Sở Mân cười cười không nói, Thái hậu ngồi trên nghe được, bà năm nay đã hơn năm mươi, nhưng gương mặt vẫn như người mới bốn mươi, do cảnh tượng nhặt bạc ban nãy khôi hài nên vui vẻ, trên môi còn dư lại ý cười, cất giọng nói :"Đại Công chúa lại có chuyện vui gì?"

Sở Hân vội cười nói :"Còn không phải thấy được đại ca đánh bài thắng hoàng thúc nên được hoàng thúc thưởng cho ngọc hoàn bạch long hay sao."

Thái hậu cười nói :"Chẳng trách hôm nay Tiêu nhi bảo thân thể khó chịu, cáo tội không tới, hoá ra là đang đau lòng?" Đoạn quay đầu nói với cô cô đứng hầu phía sau :"Lát nữa lấy ra vài miếng ngọc bội tốt trong nội khố của ta đưa cho Thuỵ Vương, cũng quá thảm thương rồi, đánh bài với Mân nhi chẳng lần nào thắng nổi." Giọng điệu yêu thương, thể hiện lòng từ ái với Sở Tiêu.

Cao Tông có ba trai một gái, trong đó có trưởng tử là Hoài Đế đoản mệnh Sở Tễ, con thứ là đương kim Bệ hạ Sở Đình và Đại Trưởng Công chúa Sở Phi đều là do Thái hậu sở sinh. Sau khi Sở Minh Đế hoăng thệ (*đồng nghĩa với băng hà nhưng mang ý nghĩa tưởng nhớ), một cung phi khăng khăng túc trực bên linh cữu tới mức té xỉu, khi khám ra mới biết mang thai, đó chính là Sở Tiêu.

Ngay khi đó Hoài Đế lên ngôi, vì tiếng nhân hiếu nên giúp đỡ cung phi kia sinh hạ thứ đệ, phong làm Thuỵ Vương, ban tên Sở Tiêu. Còn cung phia kia chẳng hưởng phúc được bao lâu thì qua đời, còn lý do vì sao thì ai ai cũng hiểu. Từ đó Sở Tiêu cứ thế vật vờ lớn lên trong cung.

Hiện giờ Sở Tiêu vẫn chưa tới tuổi khai phủ, y ở trong cung dù bối phận cao nhưng lại không có uy danh, tuy cuộc sống không đến mức thiếu ăn thiếu mặc nhưng nhiều hơn nữa thì không có, nghĩ cũng biết, thật ra Thái hậu đối với thứ Hoàng tử không phải con ruột mình này cũng chẳng quan tâm nhiều như những gì bản thân thể hiện.

Lạc Quý phi ngồi cạnh đẩy nhẹ Đại Hoàng tử Sở Quân, nói :"Nhìn xem, sao con có thể thua kém Mân hoàng huynh cho được, mau xin Hoàng tổ mẫu ít đồ tốt, đưa cho nương con chút phí trợ cấp đi."

Sở Quân chỉ cười, Thái hậu cũng bị chọc vui, nếp nhăn nơi khoé mắt dãn ra, tay chỉ vào Lạc Quý phi và những phi tử khác, nói :"Thường ngày không biết kiếm từ ta bao nhiêu chỗ tốt chẳng nói. Đường đường là Quý phi một cung, nhất phẩm nội mệnh phụ (*) lại ở đây giả nghèo là sao."

(*Phi, tần, tiệp dư, mỹ nhân, tài tử, nữ ngự và các công chúa chưa lập gia đình là "nội mệnh phụ". Còn các công chúa có chồng, hoặc mẫu thân và thê tử của quan viên được quân chủ chính thức sắc phong là "ngoại mệnh phụ", cũng chính là "cáo mệnh phu nhân".)

Lạc Quý phi Lạc Uyển xuất thân từ nhà mẹ Thái tử, là đường muội của Huệ Hoàng hậu, khi còn bé từng được Thái hậu giáo dưỡng, cho nên tình cảm với Thái hậu luôn luôn rất tốt, nói chuyện cũng ít cố kỵ hơn các phi tần khác nhiều, Thái hậu cũng chưa bao giờ che giấu yêu thích đối với cô cháu gái này.

Nghe đồn rằng năm đó Huệ Hoàng hậu đón vị đường muội này tiến cung do muốn phong đường muội làm phi tử cho Thiên Hoà Đế, sau này Lạc Uyển phong nhãn độc đáo, nhìn trúng An Vương, nhưng An Vương lại có Vương Phi, Thái hậu liền làm chủ gả nàng vào làm Trắc phi.

Lúc đó không ít người thầm tiếc hận thay nàng người tài giỏi không được trọng dụng, ai ngờ càng về sau An Vương hiển lộ chân long, Thiên Hoà Đế lại yểu mệnh chết sớm, hiện tại trong cung không ít người bảo nàng biệt cụ tuệ nhãn (*mắt nhìn người độc đáo), biết nhìn long vận.

Lạc Quý phi làm vẻ đáng thương :"Mẫu hậu không biết chứ, sắp tới năm mới, phải thưởng tiền không biết bao nhiêu, còn phải làm quần áo mới, rồi chuẩn bị lễ vật mừng vạn thọ, còn phải đánh mấy bộ trang sức để tránh cho mẫu hậu và Hoàng thượng mất mặt nữa. Mắt thấy sang năm Quân nhi lại lớn thêm một tuổi, lại thêm một phần chi tiêu mới, thế nên đành phải nhờ mẫu hậu trợ cấp thôi..."

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều góp vui mà cười rộ lên, chỉ mình Sở Chiêu tựa hồ xuất thần nhìn về phong cảnh nơi xa, tay nắm Sở Húc. Cả thuyền người, hai đứa bé này là con trai trưởng của Hoàng hậu, địa vị vốn nên tôn quý nhất, lại vì Thái hậu không thích mà bị bài xích khỏi bầu không khí hoà hợp, thân mật này.

Cũng may xung quanh vẫn có không ít phi tần địa vị thấp im lặng làm người vô hình, Sở Chiêu do trầm ổn không hợp tuổi nên đối cảnh này bình chân như vại, còn Sở Húc do nhỏ tuổi nên không cảm nhận được sự khác biệt vi diệu này.

Thân phận của hai người khiến người khác không dám thẳng mặt bạc đãi, chậm trễ họ, thế nên người ngoài nhìn vào vẫn cứ tưởng gia đình hoàng thất rực rỡ gấm hoa đang rất hoà thuận, vui vẻ.

Vất vả lắm Thái hậu mới cảm thấy buồn ngủ, đành tự mình hồi cung trước, bảo mọi người cứ tiếp tục vui chơi. Kỳ thực mọi người đều tới cho hợp tình hình mà thôi, trong cung ít khi diễn ra hoạt động, không ít phi tần mới tới trông may muốn nhìn thấy Hoàng đế, các phi tần lớn tuổi một chút đều biết, Hoàng hậu không đến, Bệ hạ cũng sẽ không tới. Rốt cuộc đám đông vẫn phải giải tán.

Sở Chiêu mang theo Sở Húc trở về Khôn Hoà cung, người hầu thì cầm liễn đi theo phía sau. Đường trong cung từ sáng sớm đã có người quét tuyết, bước chân cũng không quá khó khăn. Tiết Tảo Phúc vui tươi, hớn hở cầm một hạt đậu bạc đưa cho Phó Song Lâm :"Ngươi còn nhỏ, sang năm có thể xuống thuyền cùng nhặt với chúng ta."

Tiết Tảo Phúc là người lớn tuổi nhất trong đám nội thị bọn họ, nghe nói trong nhà là phường bán đậu hủ, gia cảnh cũng không đến mức nghèo khổ, chẳng biết người nhà hắn bị ai khuyến khích lại đưa con trai mình tiến cung, tìm tiền đồ mới.

Tính tình Tiết Tảo Phúc khôn khéo thông minh, làm việc chu đáo, tiêu xài cũng có hơi rộng rãi phóng khoáng, rất biết tạo nhân duyên, cho dù là hài tử nhỏ tuổi như Song Lâm hắn vẫn dụng tâm lung lạc, kết giao đã thể hiện người này tuy bề ngoài lơ đễnh, hoà khí, nhưng thực ra lại kín đáo thận trọng, nói vậy thành tựu tương lai chắc chắn không nhỏ.

Phó Song Lâm từ chối hai câu rốt cuộc vẫn nhận lấy hạt đậu bạc. Mặc kệ ở nơi nào, quy luật sinh tồn đều là không được quá mức thanh cao, y không xuống thuyền giành bạc đã khiến người ta chú ý, có thể lấy lí do rằng tuổi nhỏ hoảng sợ, nếu còn cự tuyệt vật tốt người khác đưa như vậy thì khác người quá rồi.

Trở về Khôn Hoà cung, Vương Hoàng hậu cư nhiên đã sớm đợi ở đây, thấy bọn họ đi tới liền vội vã bế Tam Hoàng tử lên rồi nói :"Tay sao lạnh vậy, không mang noãn lô sao?"

Nội thị bên cạnh vội cúi đầu, Sở Chiêu nói :"Húc nhi không chịu ôm noãn lô, bảo nặng tay. Ta thấy khí trời cũng không lạnh lắm nên không ép đệ ấy mang."

Phó Song Lâm thở phào trong lòng. Vương Hoàng hậu chỉ thuận miệng trò chuyện, cũng không có ý hỏi tội, vội vàng đưa họ vào phòng rồi hỏi thăm tình hình hôm nay. Sở Chiêu cũng không sốt ruột, bình tĩnh nói chuyện, câu chữ rõ ràng, thái độ kính cẩn. Song Lâm vừa nghe vừa cảm thấy kinh ngạc, đứa trẻ nhỏ như vậy, không biết được hoàng cung dạy dỗ thế nào mà cử chỉ, lời nói, hành động đều già dặn như người lớn, chưa từng thấy hắn nôn nóng, sốt ruột hay ngây thơ bao giờ.

Bỗng có người từ bên trong bước ra cười nói :"Đã lo lắng như vậy thì lần sau đừng để chúng đi nữa, cứ bảo thân thể khó chịu, cáo lỗi không đi là được, dù sao cũng không lấy lòng nổi." Thì ra Nguyên Thú Đế đã ở trong phòng từ lâu, nói những lời này hiển nhiên ngài cũng rất bất mãn với Thái hậu. Quả vậy, đôi mẫu tử này không hợp tính nhau, cũng lười hao tâm che giấu, Song Lâm trong lòng thất kinh, tìm một góc khoanh tay đứng thẳng.

Chợt nghe Vương Hoàng hậu cười nói :"Ráng hết lễ là được. Hiện tại có Phúc Vương và Đại Hoàng tử còn đỡ, tương lai lại người lại gộp thêm Thái tử để so sánh, tội gì phải để tiếng cho kẻ khác nắm thóp. Coi như giúp con nhỏ trải nghiệm, để Chiêu nhi càng ngày càng hiểu chuyện, lòng ta cũng yên tâm."

Nguyên Thú Đế lặng im giây lát, rồi vẫy tay gọi Sở Chiêu qua hỏi bài. Sở Chiêu vẫn bình tĩnh trầm ổn, không hề oán giận tổ mẫu bất công, cũng chẳng giả vờ vui mừng hoan hỉ. Chốc sau Hoàng đế bảo Sở Chiêu quay về phòng, còn mình thì ôm Sở Húc chơi đùa, chợt thở dài :"Ta vừa muốn Chiêu nhi ôn hoà ngây thơ, vừa nghĩ như thế này cũng tốt, tương lai có thể gánh chịu trọng trách, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không đành lòng."

Nhân Hỉ mỉm cười :"Thuận theo tự nhiên là được rồi. Ta thấy Chiêu nhi cũng chẳng ra vẻ cực khổ gì, Bệ hạ cần chi lo lắng thay nó?"

Nguyên Thú Đế cười theo, duỗi tay nắm lấy tay Vương Hoàng hậu, nội thị trong phòng tất cả lập tức cúi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net