Chương 9 : Thân Thế Thảm Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Nô Nêm

Sau lễ tết sẽ đến lễ vạn thọ (*sinh nhật của vua, vạn thọ trong vạn thọ vô cương), trong cung bận bịu gấp rút chuẩn bị, ngay cả Vương Hoàng hậu cũng bận rộn không kém, hàng người nữ quan, quan viên có việc bẩm báo cứ nối liền không dứt, mỗi ngày trôi qua lại có một chuyện mới phải làm, chỉ mỗi Song Lâm thờ ơ nhìn. Tuy vội vã, nhưng Hoàng thượng vẫn mỗi ngày đến ngủ Khôn Hoà cung như cũ.

Sắp vào đông chí (*đoạn thời gian lạnh nhất mùa đông), tiền triều được miễn chầu, Ngự Thư phòng thỉnh thoảng mới nghị sự, thế nên Bệ hạ rãnh rỗi, suốt ngày nán lại trong Khôn Hoà cung.

Vì lẽ đó nên cung nhân trên dưới Khôn Hoà cung ai nấy đều làm việc chăm chú, nghiêm túc, không dám lơi lỏng. Qua được vài ngày, mọi người mệt mỏi. Vì sao? Vì chỉ cần có mặt Bệ hạ, bốn phía Khôn Hoà cung kể cả hành lang toàn bộ đều phải đứng đầy người.

Dáng đứng của nội thị, cung nữ có quy định : người phải khom, lưng phải gù, không được di chuyển, ngay cả lau mồ hôi, gãi ngứa cũng không được, phải đợi người khác thay ca mới có thể cử động. Mà các nội thị vì thân thể khác với người thường, rất khó nín phát niệu (*dit TvT) nên phần lớn đều tè ra quần.

Ngày đó khi trở về viện, Phó Song Lâm vừa vào nhà liền ngửi thấy mùi khai khai, y nhìn quanh thì thấy Lý Quân đang phơi quần bông trên lò than, y có tính khiết, chứng kiến cảnh này mày không khỏi nhíu lại. Lý Quân ngượng ngùng, cười nói :"Hôm nay Bệ hạ liên tục khảo bài Thái tử điện hạ, ta phải đứng hầu rất lâu, lại thêm buổi sáng có uống canh..."

Tiết Tảo Phúc vừa bước vào, nghe thế thì hắng giọng nói :"Ngươi chẳng cẩn thận gì cả, hồi sáng đã bảo rồi, rốt cuộc thấy có canh vẫn tham lam uống cho nhiều vào, rốt cuộc đứng ngồi không yên !? Hầu hạ quý nhân sao có thể vô ý như vậy được?

Ngươi nhìn Nhân Hỉ công công đi, đã làm thái giám chưởng ấnluôn rồi mà còn chẳng dám uống nước, chỉ nhấp tí cho trơn môi, không dám trang điểm thoa phấn, sợ quý nhân ngửi thấy sẽ không thích. Ngươi tự nhìn mình coi có mấy cái mạng, sao không lo học người ta thông minh đi, mai này có phải đỡ lo hơn không."

Lý Quân mặt mày khó xử nói :"Lần đầu tiên uống canh gà trúc tôn (*), thấy ngon quá nên uống hơi nhiều... Tảo Phúc nhà ngươi đã sớm uống mấy lần, ta đây là lần đầu tiên uống, nhịn không được thử thêm hai ngụm có gì là lạ chứ..."

Canh trúc tôn gồm nấm tâm trúc, đùi gà, sò, muối, gừng.

Tiết Tảo Phúc lắc đầu nói :"Ta cũng chưa uống bao giờ, canh này tinh quý, cho dù là trong cung cũng chỉ có Khôn Hoà cung chúng ta mới có thôi." Vừa nói vừa vẻ mặt kiêu ngạo.

Lý Quân nói :"Đáng tiếc Thái tử sắp phải chuyển sang ngụ Đông cung, chúng ta cũng phải đi theo."

Tiết Tảo Phúc cười xì :"Ngươi ngốc hả, có Hoàng hậu nương nương chăm sóc, phần lễ Đông cung chỉ có nhiều hơn chứ chẳng hề ít hơn đâu, cẩn thẩn hầu hạ là được rồi, ngày lành còn ở phía sau."

Lý Quân ngẩn người, mê mẩn :"May là Đông cung không cần tổng nghênh giá, mấy bữa nay mệt chết chúng ta rồi."

Tiết Tảo Phúc thấp giọng nói :"Quản chặt miệng ngươi đi, nếu không phải Thái tử yêu quý tài năng của ngươi thì chẳng biết giờ này xác ngươi đang ở nơi nào đâu, bây giờ đang có rất nhiều người chờ nắm thóp Khôn Hoà cung đấy.

Nghe nói bên Quảng Minh cung mỗi buổi tối đều có nội thị, cung nữ bị xử lý, ngày nào cũng có tiểu nội thị được thêm vào. Cái kẻ cùng ban với chúng ta, Thủ Vận ấy, hôm bữa vừa bị đánh chết xong, nguyên do là trong lúc dọn tuyết hơi lớn giọng mà thôi. Ngươi còn không mau cẩn thận giùm ta." Đoạn, nhìn qua Song Lâm nói :"Nhìn Song Lâm kìa, phúc hậu thành thật, chẳng bao giờ nói lung tung cả."

Lý Quân bị hù tới mức mặt mày trắng bệch, kinh ngạc nói :"Không phải nội thị chỉ cần hầu hạ quý nhân, theo chân các sư phó học tập là được rồi sao?"

Tiết Tảo Phúc lắc đầu nói :"Ngươi làm như nơi nào cũng dễ dàng như Khôn Hoà cung, bảo để chúng ta học, là thật sự chỉ có học thôi hả? Nghe qua câu gà vừa vào chuồng đã bị thịt (*nguyên văn 新鸡进笼必被叮 cần giúp đỡ) chưa? Người mới vừa tới tất nhiên sẽ bị người cũ quăng cho những công việc khổ nhất, mệt nhất rồi.

Ngươi nhìn xem bây giờ còn có mấy ai kiên trì tới Nội thư đường học tập? Lao động mệt mỏi, ngủ thì không đủ! Sức lực đâu ra mà học hành viết chữ! Chúng ta được phân tới Khôn Hoà cung là phúc đức tám đời! Các ca ca tỷ tỷ ai cũng than mệt, nhưng trong lòng mọi người thật ra rất vui mừng, ước gì Bệ hạ mỗi ngày đều tới ấy chứ! Hoàng hậu nương nương long sủng bất suy, hạ nhân chúng ta mới sống được yên bình!"

Hắn nhìn nhìn Song Lâm đứng cạnh rồi dạy bảo :"Hiện tại Song Lâm tuy đang ở cạnh Tam Hoàng tử, nhưng cũng phải cẩn thận hầu hạ. Bây giờ có biết bao nhiêu người đỏ mắt (*ghen tỵ tới đỏ mắt) vị trí của chúng ta, đang đăm đăm tìm sai hòng kiếm lợi đó. Vạn vạn giữ cho tốt tay chân của mình, đừng tham lam tiện nghi trong chốc lát để bị kẻ khác nắm thóp."

Song Lâm nhìn hắn nói chuyện câu chữ rạch ròi, vội vã gật đầu biểu thị thu giáo, quần bông của Lý Quân cũng sắp khô, mở cửa sổ cho thông gió, Tiết Tảo Phúc ngó than củi thở dài :"Ta nghe nói trong các cung khác, chỉ có nô tài thân cận mới có thể dùng than củi, đâu có được hưởng phước như chúng ta, thật đúng là sống trong phúc mà chẳng biết phúc."

Đảo mắt cái đã cận kề lễ vạn thọ, hậu cung triều đình dù đang trong đông chí vẫn hết sức náo nhiệt. Sau khi chuẩn bị hoàn tất cả trong lẫn ngoài, chầu triều lại tiếp tục diễn ra, Bệ hạ rốt cuộc không thể giống lễ tết mỗi ngày chầu chực trong điện nữa, cung nhân trên dưới Khôn Hoà cung ai nấy thở phào nhẹ nhõm, kể cả Trương Hồng hằng ngày giáo huấn bọn họ cũng thư thái than thở :"Cuối cùng cũng bình thường trở lại."

Vương Hoàng hậu thương nhớ bọn họ khổ cực, nên phát thưởng lớn. Ngay cả những tiểu nội thị không phẩm cấp cũng có năm mươi đồng tiền thưởng, gộp chung thưởng tết và tiền tiêu hằng tháng, trong tay Song Lâm đã có gần hai trăm đồng tiền.

Trong cung chẳng có việc gì cần tiêu pha, mọi thứ đều có phần lễ, cộng thêm các Đại cung nữ và Đại thái giám Khôn Hoà cung không cắt xén phần nào, vì vậy mỗi tiểu nội thị đều có chút tiền trong tay. Có vài người trong lòng không khỏi ngứa ngáy, hứa hẹn nhau tìm một cơ hội xuất cung sẽ đi kinh thành đũa giỡn vui chơi, cũng có người định chuẩn bị gửi cho người nhà.

Lý Quân cũng thế, nhà hắn nghèo khó, vừa cầm tiền vừa hớn hở nói :"Xem ta để dành được nhiều tiền chưa này, còn nhiều hơn cha ta cả ngày cực khổ mới kiếm được nữa. Khi nào thì bề trên cho về thăm nhà vậy ? Dù sao trong cung chẳng có gì để chi, cứ đưa hết cho nhà cầm, chắc hẳn lúc này trong nhà đang thiếu tiền mua hạt giống gieo đầu xuân đây."

Tiết Tảo Phúc gõ đầu hắn, nói :"Vẫn nên chừa cho bản thân một chút thì hơn, ngươi cũng đừng ngốc quá, tuy hôm nay các cô cô và công công dễ dãi, nhưng đến sinh nhật họ chẳng nhẽ ngươi lại không góp tiền hiếu kính? Còn bên Nội thư đường nữa, tiền quà tặng lễ mọn cho các sư phụ nhất định không thể thiếu."

Lý Quân ngơ ngác đáp :"Biết rồi, đa tạ ca ca dạy bảo ta, Tảo Phúc ca ca đối ta tốt, ta ghi nhớ trong lòng, sinh nhật các ngươi ta cũng sẽ tặng quà nha."

Tiết Tảo Phúc cười xoà nói :"Ta hiếm lạ quà của ngươi chắc?" Rồi nhìn vào Song Lâm, chỉ điểm y :"Song Lâm ngươi ráng tiêu chút tiền đổi tiền đồng thành bạc vụn, sau đó nhờ người nấu chảy thành lạng bạc, như vậy không mất công tìm. Thường ngày cố tiết kiệm nhiều vào, đừng tưởng về già hưởng ngọt, ngươi tuổi còn nhỏ, nhớ giữ gìn tiền.

Chúng ta làm lụng cả đời, đến già không có con nối dòng phụng dưỡng, còn chẳng có tiền phòng thân, thì ôi thôi thê lương, cho nên phải giữ tiền nhiều vào. Giả dụ trong nhà con cháu có lòng, thì bảo mang một đứa qua làm con thừa tự, hay nhận làm con nuôi, cũng xem như có người dưỡng lão, không đến mức hao cả quãng đời còn lại trong Hộ Quốc tự."

Song Lâm nhìn Tiết Tảo Phúc là một đứa tẻ, lại ăn nói rành mạch, đạo lý rõ ràng, vô cùng lão luyện thành thục như vậy thì vô cùng bội phục, nói :"Được, cảm ơn huynh... Huynh biết nhiều thật."

Tiết Tảo Phúc cười nói :"Láng giềng hàng xóm của ta có ông nội Bá là người từng làm quan trong triều, tuổi già nên được cho xuất cung, trong tay có chút tiền, thêm con cháu bợ đỡ, nên tuy không vào được mồ tổ tông nhưng khi sống cũng có người phụng dưỡng, Ông ấy rất ưa nói những chuyện trong cung cho ta nghe, về sau cha mẹ ta bị đã động, cảm thấy trong cung có tiền nên đưa ta vào đây... Ai ngờ đâu, người đọc sách rất coi thường chúng ta.

Trong sách viết 'Thượng nhục kỳ tiên, trung thương kỳ thân, hạ tuyệt kỳ hậu' (*) chính là nói đến chúng ta. Tội nghiệp cha mẹ ta còn tưởng rằng đây là tương lai triển vọng, không biết rằng chuyện này chẳng những mất thể diện mà ngay tánh mạng cũng mong manh..." Hắn vẻ mặt phiền muộn nhìn Song Lâm và Lý Quân đang ngây người, tự giễu bản thân thật đa sầu đa cảm, không ai làm gì cũng tự mình buồn rầu, không khỏi có hơi xấu hổ nói :"Đều vậy, còn sống là tốt rồi."

(*Câu tục ngữ nói về tam đại bất hạnh khi làm thái giám : nhục nhã tổ tiên, tổn hại thân thể, không con không cái)

Tiết Tảo Phúc ra vẻ bình thường, Song Lâm biết thực ra hắn đã được người chiếu cổ, thường ngày vài cô cô hay thái giám nghe thấy tên hắn, đều nhìn hắn cười một cái liền buông tha, sắp xếp phòng cũng dành chỗ tốt cho hắn. Chuyện ăn mặc, đi lại, ngủ nghỉ của Tiết Tảo Phúc từ sớm đã có hơi khác biệt so với các tiểu nội thị khác.

Lý Quân tiếp lời :"Trong nhà nghèo, đừng nói ăn cơm, gia đình mắt thấy hạt gạo cũng chẳng còn đành bán ta đến nhà giàu mong có được miếng cơm manh áo, mấy tên môi giới dụ dỗ chỉ cần tới nhà giàu thì không lo tới cơm áo, cha mẹ ta tin răm rắp. Sau ta mới biết được thì ra là đi làm thái giám, không biết cha mẹ ta nếu hay tin thì sẽ khổ sở tới nhường nào."

Nói xong hai mắt đỏ ửng, cười miễn cưỡng hỏi Song Lâm :"Ngươi thì sao? Trông ngươi nhỏ tuổi như vậy, phỏng chừng chưa lên sáu đâu nhỉ? Gia đình cũng cam lòng gửi ngươi vô đây, chẳng sợ một đao kề sát (*đao thiến) kia..."

Song Lâm cũng không rõ gia thế của thân thể này, chỉ đành giả vờ mê man khó hiểu. Tiết Tảo Phúc cười nói :"Y nhỏ thế này, nhớ được cái gì chứ? Chẳng hiểu được điều gì đâu." Rồi yêu thương xoa đầu Song Lâm :"Nhà ta cũng có một tiểu đệ đệ bằng này, mỗi ngày chỉ biết ồn ào đòi kẹo. Lúc ta đi còn ôm chặt ống quần ta, khóc lóc không thả, ta còn nói với nó, ca ca đi kiếm tiền cưới vợ, sẽ mua thật nhiều kẹo cho nó, nó mới thút tha thút thít miễn cưỡng buông ra." Vừa dứt lời, vành mắt cũng đỏ.

Song Lâm nhìn hắn chỉ bằng tuổi học sinh tiểu học, thấy không đành liền vuốt lưng hắn an ủi. Tiết Tảo Phúc cũng đã khá lớn, thương cảm một hồi rồi lại cười nói tiếp :"Đừng nói tới mấy chuyện buồn này nữa. Ta vừa đưa cho Ngự Thiện phòng (*phụ trách bữa cơm toàn cung) ít tiền, lát nữa Phan gia gia sẽ chừa chúng ta nồi thức ăn nóng, tối chúng ta đem về tự mình vui vẻ một bữa ha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net