Chương 1: Dám cắn tôi sao? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào."

Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng.

Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn.

"Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy."

Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình.

Bàn tay to của y, vuốt ve da thịt mềm mại của cô.

Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..."

Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa.

Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..."

Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà.

Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản.

Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp, nhưng, đây là Dịch tiểu thiếu gia, ai dám chọc vào đây?

Chung Tình sợ, dưới tình thế cấp bách, cô lui về phía sau, liều chết phản kháng.

Y thấy phiền, xoay người, nâng cô lên.

Cô giãy giụa, cúi đầu, cắn một phát lên tay y.

Y bị đau, vất cô xuống đất, không hề suy nghĩ mà tặng cô một cái tát.

"Dám cắn tôi sao?!"

Tính tình của tiểu thiếu gia thô bạo, bị Chung Tình cắn một cái thì khó tránh khỏi việc mất hứng, thứ còn sót lại chỉ là cơn tức giận hừng hực thiêu đốt, ngay sau đó y đứng thẳng người lên, mang theo vài phần chán ghét mà nói với người phía sau một câu: "Dìm chết cô ta đi."

Một tiếng vâng nhẹ, một mạng, đối với y mà nói, chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.

......................

Đột nhiên, có một chiếc xe con từ từ đi vào trong nhà chính.

Người ngồi kế bên chỗ tài xế là thiếu tướng của nhà họ Dịch, mặc một thân âu phục màu trắng, nhìn một màn đang xảy ra trong sân.

Một cô gái vùng vẫy, lại bị người khác kéo đầu, nhấn vào trong thùng nước.

Cảnh tượng tàn nhẫn như thế, rơi vào trong đáy mắt của thiếu tướng nhà họ Dịch, lại không gợi lên bất cứ gợn sóng nào.

Tròng mắt của anh ta vẫn vô cùng hào hoa phong nhã, ẩn chứa phong tình vạn chủng.

Dường như chuyện đó cũng không có quan hệ gì tới mình.

Không cần nhìn cũng biết, nhất định là vị tiểu thiếu gia của nhà họ Diệp lại dính vào chuyện này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net