Chương 122: Dịch Giản ghen (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế nhưng, cô lại cảm thấy không cần thiết, Thiếu Tướng đã quen đơn độc một mình, hiện tại có thể sốt ruột một chút, nhưng qua mấy ngày nữa là sẽ cảm thấy phiền chán, quên cô đi.

Đàn ông, chính là tuyệt tình như vậy.

Thật ra, như vậy cũng tốt. . . . . . . . . . . Cô chỉ sợ hắn còn có ý khác với cô, ngay cả bản thân cô đã là một nước cờ hiểm. . . . . . . . . . . . Không sợ khinh nhờn. . . . . . . . .Chỉ sợ động lòng.

Mà người đàn ông này, nếu thật sự yêu một người, sẽ không có khả năng cho phép người phụ nữ của mình chạy thoát.

Cũng may, biểu hiện của hắn, chẳng giống như là thích cô.

Thật ra, Chung Tình biết, nếu như có thể, Chung Tình cảm thấy chỉ cần người đàn ông kia đồng ý, hắn có thể làm cho người phụ nữđó si dại bên trong sự lạnh nhạt của hắn, yêu hắn. . . . . . . Sẽ cam tình nguyện chết vì hắn.

Câu nói này của cô, không hề sai.

Mỗi khi tay của hắn dao động ở trên thân thể cô, bờ môi hắn để lại dấu ấn ở trên người cô.

Mỗi khi ở trên giường, những động tác mà cô không cách nào tưởng tượng được, còn có những lời nói khó mở miệng kia, từ thân thể cho đến khuôn mặt, hắn không đỏ mặt mộtchút nào, nên lúc làm ra những hành động đó, cô liền cảm thấy có một một ngọn lửa bùng cháy, thần trí trong nháy mắt bị thiêu đốt hầu như không còn.

Không để lại một chút chỗ trống nào.

Mỗi lần cô cùng hắn quan hệ. . . . . . . Lúc đến đỉnh, cô luôn có cảm giác tim mình đập nhanh đến nỗi không khống chế được.

Sau này, cô không nghĩ tới thì thôi, một khi nghĩ tới, thì sẽ cảm thấy tất cả những điều đó, đều khiến cô hoảng sợ vô cùng. . . . . . . . . . . .

Cô nghĩ, người như vậy, không nên thân cân quá nhiều, nếu không sẽ mất mạng.

Lại nói chung quanh hắn, còn có Hà An Viện tiếu lý tàng đao*, chỉ cần có việc đụng đến người đàn ông kia, thì sẽ làm cho người ta một kích trí mạng.

*tiếu lý tàng đao: nham hiểm, khẩu phật tâm xà

Hắn như một chén rượu mạnh, một chén độc dược, sẽ nghiện. . . . . . . . . . . . không thể đề phòng.

=========================================================================

Màn đêm thăm thẳm, người người yên tĩnh.

Đêm đen như thế.

Chung Tình vẫn giống như mọi ngày, đều nghỉ ngơi rất sớm, người hầu phục dịch cô gần như đã quen thuộc tính tình mỗi ngày không ra khỏi phòng của cô, cũng cảm thấy không có mới để bẩm báo đại phu nhân, vì thế theo dõi cũng càng ngày càng phân tâm.

Ngược lại Chung Tình vẫn đợi tới nửa đêm, không hề có loại cảm giác chờ mong.

Ngày hôm qua, cô từ nơi ở của Thiếu Tướng đi ra, tính tình hết thảy vẫn bình thường, lẽ nào tối nay hắn không gọi cô sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net