Chương 126: Dịch Giản ghen (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mày liễu không nhường mày râu*, nhìn thấy Lục tiểu thư, tôi lại nhớ đến câu nói này! Tuy Lục tiểu thư chưa bao giờ quản lý bất kỳ chuyện làm ăn nào của nhà họ Chung, nhưng mỗi lần nhà họ Chung đem lục tiểu thư theo đến nói chuyện với mọi người, thì bọn họ đều đồng ý cả."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Các vị quá khách khí rồi, lúc trước Chung Tình đi theo cha uống trà cùng với các vị chỉ có hai lần, thuận tiện nói chuyện một chút, không nghĩ tới, mọi người vẫn không quên, Chung Tình cảm động vô cùng."

Cô đương nhiên biết, tại sao bọn họ lại không quên.

Lúc nhà Thanh bị diệt, bọn họ cũng được xem như là hoàng thân quốc thích, bị rất nhiều người Hán áp bức, chèn ép.

Vì thế cha đã sớm mang một nhà đi tới thành phố X, tránh né những chèn ép kia.

Thành phố X đã có thương nghiệp của chính mình, hoàn toàn không có cách nào bước vào.

Dựa vào tích trữ, nên cả nhà cũng không coi như quá túng quẫn.

Chung Tình từ nhỏ đã lớn lên ở thành phố X, ở nơi này hết sức tiêu dao tự tại, sau đó, cha đi theo con đường buôn bán, rất nhiều cuộc buôn bán không có cách nào đạt thành, tất cả đều do cô ra mưu kế, giúp cha mở tiệc mời những người này, đàm phán thành công.

Thật ra, cô cũng không có bản lãnh gì, vì muốn sống sót ở nhà họ Chung, cô nhất định phải làm cho cha hài lòng, mà những người kia đều là cơ hội tốt nhất của cô, cô phải chặt chẽ nắm bắt lấy.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Cô biết được những người phụ nữ bên người những thương nhân này thích cái gì, một khi biết được đồ vật mà họ yêu thích, dĩ nhiên làm việc sẽ dễ dàng hơn.

Sau đó, mấy chuyện buôn bán làm ăn, cũng không tìm được được ai sắp xếp cẩn thận như cô.

Vào lúc ấy, nếu nhà họ Chung vẫn làm thương nhân, vậy thì tốt rồi.

Nhưng cha của cô lại hướng về quyền lực, sau khi nhà Thanh lụi bại, gia nhập những đội quân kia, đáng tiếc đã chọn sai người, chọn sai tướng lĩnh, chung quy vẫn bị diệt. . . . . . . . . . .

"Nhớ, đương nhiên nhớ chứ! Làm sao có khả năng quên!"

Bên này đang vui vẻ hòa thuận, cũng không phải biết ai ở nơi nào đó nhỏ giọng nói một câu: "Thiếu Tướng đến rồi."

Sau đó, những thương nhân kia dồn dập quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa.

Chung Tình chậm rãi xoay đầu, vừa vặn nhìn thấy Dịch Giản mặc một bộ âu phục trắng tinh, dáng vẻ lười biếng đang từ bên ngoài đi vào.

Bên cạnh hắn, đi theo là Hà An Viện mặc bộ lễ phục màu hồng.

Trên tay của cô ta, đeo một chiếc vòng tay làm từ vàng ròng, kích thước rất nhỏ, năm sáu cái trong lúc di chuyển phát ra âm thanh leng keng.

Mà Dịch Giản, dáng vẻ vẫn lạnh như băng, bên ngoài toát ra một chút cảm giác mát mẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net