Chương 151: Dịch Giản ghen (30)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô Chung, sao cô ở trong này?" Ai ngờ, xoay người liền đụng phải Từ Ngang.

Giọng nói này vừa cất lên, Chung Tình liền không thể đi, chỉ có thể giữ vừng da đầu, đi tới đình hóng mát, chào hỏi các vị đang ngồi.

Nét mặt nguyên bản lười biếng thoải mái híp mắt của Dịch Giản, cũng biến thành vẻ lãnh đạm trước sau như một, liếc cô một cái, không.

"Hôm nay vừa đúng dịp mọi người cùng tụ hội ngắm hoa, đại phu nhân cảm thấy vui vẻ, phân phó người chuẩn bị đồ ăn, không bằng đợi lát nữa, cô Chung cũng dùng chung." Từ trước đến nay dì hai luôn biết lấy lòng người, biết hiện tại Chung Tình là người đại phu nhân che chở, đương nhiên cũng vội giành nói trước.

"Chung Tình không dám quấy rầy các vị." Dĩ nhiên Chung Tình không đồng ý, nơi có thiếu tướng, cô tuyệt không muốn ở lại.

Ai ngờ đại phu nhân sai người chuyển ghế tới, xếp cho cô ngồi cạnh mình, chỉ chỉ vào đó: "Ngồi xuống, cùng nhau ăn."

"Đúng đó, ngồi xuống, nhiều người cũng vui hơn, hiện tại mọi người cũng đang nói một vài chuyện lý thú, nghe qua cũng rất thú vị, khó có được hôm nay có thể tụ nhiều người như vậy." Dì Tư cũng gọi.

Chung Tình biết nếu mình còn từ chối, trái lại lại có vẻ không hiểu chuyện, cười cười, liền quy củ ngồi ở bên cạnh đại phu nhân.

Vừa lúc, bên kia cô, là Dịch Giản.

Trong mũi, thoảng qua mùi của anh, cô cảm thấy hít thở như cứng lại, trái tim nhảy vọt lên.

Cũng không biết Dịch Giản cố ý hay vô tình, anh nghiêng người về phía cô, hít thở, chậm rãi phun bên tai cô, khiến cho cô nhột nhột, khuôn mặt cũng theo đó đỏ lên.

"Thiếu tướng, xe đã chuẩn bị tốt, có thể xuất phát ngay." Từ Ngang đứng sau lưng Dịch Giản, nhắc nhở thiếu tướng.

Dịch Giản nhíu mi, là đại phu nhân giữ anh lại ăn cơm, anh thấy không thích, mấy người đàn bà này cứ nói không ngừng, chỉ cảm thấy phiền phức, mới nói trong quân đội còn việc, phải đi.

Mới cho Từ Ngang đi chuẩn bị xe.

Chung Tình nghe được vậy thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ, động tác này của co, lọt vào mắt Dịch Giản, anh không nói gì, cũng không động, nét mặt lại nhạt hơn.

Cô muốn anh đi?

Đã thế, anh sẽ không cho cô như ý.

Tức khắc cầm đũa lên, chậm rãi gắp đồ ăn, cho vào miệng, ăn ăn, từ tốn nói một câu: "Tôi đói. . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net