Chương 165: Yêu đương vụng trộm bị bắt gặp (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi ba bốn ngày, cuối cùng vẫn là cô chờ không nổi nữa, anh không đến tìm cô thì cô cũng muốn lấy cớ đến tìm anh!

Chung Tình thừa dịp sắc trời tối tăm, thời điểm đêm khuya vắng người, chờ đại phu nhân và mấy người nữ giúp việc nghỉ ngơi, lúc này mới đứng dậy mặc quần áo sau đó suy nghĩ một chút, xếp gọn gàng bộ quần áo hôm đó Dịch Giản đưa cho mình, sau đó ôm vào lòng mới đi tới hướng Cố Viên.

Lúc Chung Tình đi đến trước cửa Cố Viên, thì thấy được Từ Ngang, "Chung tiểu thư, cuối cùng ngài cũng đến đây?"

Chung Tình nghe thấy lời nói đó thì có chút kinh ngạc, nhưng mà lại mím môi cười: "Thiếu tướng có ở đây không?"

"Có." Từ Ngang lên tiếng, thiếu tướng dặn anh ở đây chờ cô, thật ra thiếu tướng đã để anh đứng chờ ở đây ba đêm rồi, thật không ngờ ngày thứ tư cô mới đến: "Chung tiểu thư, đêm dài trời lạnh, vào phòng đã."

Chung Tình theo sau Từ Ngang đến căn nhà kiểu phương Tây.

Từ Ngang vẫn không vào nhà mà là nhìn Chung Tình đi vào, nhẹ giọng nói: "Thiếu tướng ở trên lầu... Chung tiểu thư ngài tự lên đi."

Đáy lòng Chung Tình hơi căng thẳng, vì có chút khẩn trương nên mặt cô đỏ hồng, hít sâu một hơi mới ôm quần áo đi tới cầu thang.

Trong phòng ngủ không có ai.

Tầng hai chỉ có ba phòng ở, một cái thư phòng, một phòng ngủ chính, còn có một phòng ngủ khác.

Chung Tình đặt quần áo trên sô pha ở phòng ngủ chính rồi nhìn một vòng, lúc này mới đi ra, mơ hồ nghe được trong thư phòng truyền ra một giọng nói hời hợt rõ ràng: "Ừ, anh nói..."

Cửa thư phòng cũng không đóng mà chỉ khép lại, đứng ở cửa đã có thể nhìn thấy toàn bộ sắp xếp trong thư phòng.

Bên trong cũng trang trí theo kiểu hiện đại, Dịch Giản ngồi trên sô pha, trên tay cầm điện thoại phương Tây, vừa nghe vừa tự hỏi.

Lúc thì hơi hơi nhíu mi.

Chung Tình không có thói quen nghe lén, xoay người, bước về hướng phòng ngủ.

Cô ngồi trên sô pha đánh giá khắp phòng ngủ, phát hiện cách trang trí của nơi này cũng đơn giản giống như người kia.

Trong đầu của cô hiện lên dáng vẻ gọi điện thoại vừa rồi của anh, chuyên tâm mà nghiêm túc như vậy.

Khó trách lại nói anh là một thiếu tướng rất tốt... Nói vậy, mỗi một chuyện anh làm đều rất tập trung.

Cô hơi hé mắt rồi rũ mí mắt xuống, nằm yên lặng chờ trên sô pha.

Cuối cùng vô tình ngủ quên mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net