Chương 169 => 176: Yêu đương vụng trộm bị bắt gặp (18 => 25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngẩng đầu lên nhìn Dịch Giản một chút, giật khóe môi, cũng không biết nên mở miệng nói chuyện như thế nào.

Dịch Giản chần chờ một lúc, mới chậm rãi nâng cô ngồi dậy, hắn nghĩ đến lòng bàn tay tay trống rỗng, ướt nhẹp, không phân biệt được đâu mồ hôi của hắn hay mồ hôi của cô, có thể cả hai người đều chảy mồ hôi rồi hòa vào với nhau.

Hắn nhìn ra cô có lời muốn nói, thật ra trong lòng hắn cũng biết cô muốn nói cái gì, hắn cũng không biết có phải vì vậy mà cảm thấy thoải mái hay không, lòng hắn bình tĩnh như nước, mở miệng hỏi lại một lần nữa: "Làm sao vậy?"

Chung Tình không dám nhìn vào mắt của hắn, không dám nhìn mặt hắn, trong lòng âm thầm run rẩy, vì sao khi hắn ngủ lại dịu dàng vô cùng, nhưng khi mở mắt ra, cô lại cảm thấy khoảng cách của hai người lại xa xôi như vậy?

"Chung Tình đưa quần áo cho Thiếu Tướng, lần trước quần áo bị hỏng, làm thủng quần áo của Thiếu Tướng, vì thế hôm nay Chung Tình đến đưa lại ."

Chung Tình nín thở, xuống giường, đi tới sô pha bên cạnh, hai tay ôm lấy bộ sườn xám màu xanh nhạt đưa cho Dịch Giản.

Dịch Giản vẫn chưa tiếp lấy, tay cũng không có đưa ra, chỉ liếc mắt nhìn Chung Tình một vòng, sắc mặt chậm rãi chìm xuống.

Chung Tình không biết đã làm hắn phật ý, thấy hắn không lên tiếng, chậm rãi đặt quần áo ở trên giá áo, đứng ở bên giường, một cử động cũng không dám.

Nếu hồi trước, vẻ mặt hắn như vậy, không thèm nhìn cô, cô sẽ tự mình rời đi.

Thế nhưng tối nay, cô lại không đi, cô không thể đi, cô lấy cớ để tìm hắn, chính là vì muốn hắn giúp cô mua mấy món đồ .

Sau đó, Chung Tình mĩm cười, coi như không nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Dịch Giản, tiếp tục nhu thuận nói: "Thiếu Tướng, ngài có muốn uống nước không?"

Cô càng như vậy, sắc mặt Dịch Giản càng lạnh.

Chung Tình cảm giác giống như mình đã làm chuyện mặt nóng dán mông lạnh, nếu là hồi trước, cô sẽ lặng lẽ cáo từ rồi rời đi.

Thế nhưng, cô lại làm như không thấy Thiếu Tướng như vậy, xoay đầu, bưng ấm trà trên bàn, rót một chén nước, đi tới trước giường đưa cho Dịch Giản.

"Thiếu Tướng, nước này còn ấm, vừa lúc uống."

Cô cúi đầu, hai tay mời trà.

Dịch Giản không tỏ rõ ý kiến, không có trả lời.

Ánh mắt của hắn nhàn nhạt quay lại, tinh tế nhìn chằm chằm cô một hồi.

Cô vẫn cúi đầu, cũng không có ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn, ánh mắt chỉ dừng ở trên chén trà, rõ ràng đây là bộ đồ trà mà mình thích nhất, nhưng vào giờ phút này xem ra có chút khó coi!

Lập tức, hắn xoay đầu, chậm rãi nằm ở trên giường nhắm mắt lại, dáng vẻ buồn ngủ.

Chung Tình nâng chén trà, ngón tay đã muốn cứng ngắt, lông mi cô run rẩy, một hồi lâu, mới dám ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Dịch Giản, lại phát hiện người đàn ông này đã sớm nhắm mắt lại, giống như đang hôn mê.

Trong lòng cô càng khẩn trương, trên mặt đã sớm không nhịn được, cô hẳn là nên rời đi, thế nhưng vẫn cố chấp đứng ở nơi đó.

Cô không muốn lần sau trở lại, bởi vì chuyện này mà cảm thấy dày vò, cũng không biết chuyện này có thể hoàn thành hay không.

Nhưng cô biết, hiện tại ngay cả một phút cô cũng không muốn sống cùng một chỗ với hắn!

Cô đứng.

Nhưng hắn không để ý tới.

Dịch Giản thế nhưng ngủ không được, nhắm mắt lại, nhìn như bình thản, nhưng trong hơi thở đều là mùi thơm của cô quấy rầy hắn.

Hắn rốt cục xoay người, vẫn thấy cô duy trì động tác như vậy, đứng ở nơi đó, đôi mắt lập tức càng ngày càng lạnh: "Tại sao vẫn chưa đi?"

Mặt Chung Tình đỏ lên, hiện lên mấy phần lúng túng, cô há miệng, muốn đem mục đích của chính mình nói ra, nhưng lại cảm thấy có chút tùy tiện, cứ như vậy, muốn nói mấy lần nhưng vẫn không có nói ra.

Xem ra tối nay, cô không làm được.

Nếu là trước kia, cô tất nhiên sẽ không thất bại như vậy, đây là lần thất bại thứ hai, thật ra cũng rất ít thời điểm cô thất bại.

Thết nhưng trước mặt là Dịch Giản, nên cô cũng không biết làm thế nào, cô đứng trước mặt hắn, sự thông minh lập tức biến mất, ngay cả năng ngôn thiện biện cũng tiêu tan.

Cô cũng nghe được trong lời nói của hắn có nhàn nhạt trào phúng, nhưng vẫn chậm chập không di chuyển thân mình, chân không bước một bước!

"Thiếu Tướng ngủ không được sao?" Chung Tình cẩn thận từng li từng tí một hỏi.

Dịch Giản không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

"Nếu không, Chung Tình bồi ngài trò chuyện?"

Ánh mắt Dịch Giản dời đi, vẫn không lên tiếng như trước, không hề để ý tới cô.

Chung Tình đứng ở nơi đó, đã liên tiếp bị hắn lơ nhiều lần, vẻ mặt của hắn hiển nhiên đã lạnh đến mức không có ngôn ngữ nào miêu tả được, cứ như vậy rất có thể đụng đến điểm mấu chốt của hắn, mất nhiều hơn được.

Chung Tình nghĩ mình có thể tự nghĩ ra biện pháp, đó chính là nhờ Trác Nhiên giúp mình. ==========

Thế nhưng, đây là cửa lớn nhà họ Dịch g, cô không ra được, làm thế nào liên lạc với Trác Nhiên đây?

Lẽ nào lần này, thật không có biện pháp sao?

Hai ngày nay, Hà An Viện không có bất kỳ hành động gì, cô cũng không biết trong lòng của cô ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, càng như vậy, cô càng thấp thỏm bất an, càng muốn an bài mọi chuyện cho xong để cho mình an tâm hơn.

Ngón tay Chung Tình run rẩy vô cùng, gắt gao cầm lấy chén trà, đã ba bốn buổi tối cô đều không có ngủ đủ.

Cô sợ chết.

Hiện tại vào lúc này, cô đang lơ lửng ở giữa con đường sinh tử, cô ăn không vô uống không ngon, ngủ không được, suốt ngày giống như một con cừu con nôn nóng bất lực, ở trong phòng đi tới đi lui, không biết làm thế nào cho phải.

Cô cắn môi, cũng không mở miệng, thậm chí cũng không dám thở.

Trong mắt hiện lên nồng đậm sợ hãi.

Cô không muốn chết. . . . . . . . . . . . Nhưng cũng không biết vì sao, vào giờ phút này, cái ý nghĩa muốn ở lại nhà họ Dịch cũng không còn, trong nháy mắt, cô đặc biệt mong muốn rời khỏi nơi này.

Cái ý nghĩ đó, giống như thuỷ triều, đem cô phủ kín.

Vốn cho rằng, trở thành vợ của Dịch Hân, làm một quả phụ là có thể sinh tồn giữa trời đất, thế nhưng hiện tại lại phát hiện, chỉ cần có Thiếu Tướng, Hà An Viện ở trên đỉnh đầu, thì sẽ mãi mãi có một loại nguy hiểm treo lơ lửng!

Nếu lần này, thật sự có thể tránh được một một kiếp, như vậy, cô sẽ nghĩ biện pháp rời đi . . . . . . . . . . . .

Chung Tình nghĩ tới đây, đôi môi hơi run rẩy, như không để ý đến tất cả, mở miệng quay về phía Dịch Giản nói: "Chung Tình muốn khẩn cầu Thiếu Tướng giúp Chung Tình một chút. . . . . . . . . . . ."

Lời của cô, mang theo vài phần điềm đạm đáng yêu.

Dịch Giản không nghĩ tới cô sẽ nói ra như vậy, hắn luôn cảm thấy cô luôn có tâm cơ, thế nhưng không ngờ cô lại không biết liêm sỉ như vậy, rõ ràng biểu hiện của hắn lạnh nhạt như thế, thế nhưng cô vẫn mở miệng cầu hắn!

Lẽ nào cô vì sống sót, có thể thật sự vứt bỏ hết toàn bộ tôn nghiêm của mình sao?

Vẻ mặt của hắn, ngày càng lạnh nhạt, hiện lên một chút khí tức khiếp người, dọa Chung Tình sơ liên tục lui lại vài bước.

Dịch Giản đột nhiên đưa tay ra, vồ lấy cô, mạnh mẽ nắm cằm của cô, buộc cô đối diện với mình!

Chung Tình chỉ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt xoay chuyển nhìn một cách qua loa.

Bờ môi Dịch Giản hết sức khẩn trương, hắn đang tức giận, thế nhưng biểu hiện lại đặc biệt yên tĩnh, hắn nhìn cô một hồi, đột nhiên lạnh lùng mở miệng: "Cô không có tự tôn như vậy sao!"

Chung Tình kinh ngạc, cô bị người này đâm trúng chổ yếu rồi, sắc mặt không nhịn được lúc đỏ lúc trắng.

Thẳng thắn nhắm mắt lại, không lên tiếng.

Cô cảm thấy ngón tay đang nắm cầm mình dùng lực đạo rất lớn, lạnh giống như băng, giống như muốn đông cô đông.

Trong giây phút này, cô cảm giác cuộc sống vinh quang trước kia của mình, đến lúc này đã mất hết tôn nghiêm.

Vẫn chưa chân chính được người khác tôn kính.

Thế nhưng, cô có thể làm gì?

Cô muốn né hắn ra, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, tránh thoát hắn!

Dịch Giản đưa tay ra, bấm hông của cô, không chịu để cô đi.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt hắn, phảng phất nhìn thấy trong đáy mắt hắn ánh lên sự lạnh lùng trào phúng!

Nồng đậm như vậy, sâu như vậy.

Thậm chí, bên trong còn ẩn giấu nồng đậm xem thường.

Xem thường!

Chung Tình từ nhỏ đến lớn vẫn chưa có tiếp xúc qua ánh mắt như thế!

Cô chẳng qua cảm thấy chỉ cần mình có thể sống sót, cái khác cũng có thể vứt bỏ!

Cô chẳng qua cảm thấy chỉ cần mình có thể làm cho cha hài lòng, là được an toàn rồi!

Cô chỉ sợ chết. . . . . . . . . . . . Nhưng vào giây phút này, cô lại bị người ta xem thường như vậy, cô lại không biết cả đời này mình có thể làm cái gì.

Cô không dám yêu, không dám lập gia đình. Người ta mười sáu tuổi đã lấy chồng sớm. . . . . . . . . . .Thế nhưng cô không dám lấy, lâu dần cũng không có ai đến cầu hôn cô, mà cô như vậy, càng khiến người ta cảm thấy cô có bệnh kín, về sau, mọi người cũng bài trừ cô ra ngoài, bề ngoài coi như đẹp đẽ, nhưng không thể gả đi!


Cô biết, những tiểu thư quý tộc bằng tuổi, đều tránh né cô, mà cô cũng không thích tiếp xúc với bọn họ. Người cô tiếp xúc, đều phải là người hữu dụng, cô không tin bất luận người nào, ngoại trừ chị hai và anh rể. . . . . . . .

Cũng không biết có phải là bị xem thường mà kích thích cô hay không, đầu cô nóng lên, đem những ý nghĩ của mình nói thẳng ra: "Ngài thì biết cái gì! Tự. . . . . . Tự tôn này kia, tôi xưa nay đều không cần!"

Không nghĩ tới cô sẽ phản kháng, Dịch Giản sững sờ, nhìn cô, lại nghe được từng lời từng chữ của cô: "Bởi vì chưa từng có người nào có thể làm cho tôi yên tâm giữ vững lòng tự tôn của mình!"

Chưa bao giờ có một người, có thể làm cho cô yên tâm, an lòng bầu bạn, làm cho cô sống có tôn nghiêm.

Cô xưa nay không dám giao hoàn toàn bản thân mình cho một người nào, cô không muốn để người kia có thể khống chế sự sống chết của cô!

Nếu cô muốn tôn nghiêm, thì không biết cô đã chết bao nhiêu lần rồi!

Khi còn bé, bác gái phòng bếp cũng dám đánh cô, cô chỉ có thể lấy một ít đồ trang sức của mẹ cô để lại mà cẩn thận từng li từng tí lấy lòng bà ta, có vậy cô có mới có cơm thừa để ăn, cô mới có thể sống!

Nếu như vào lúc ấy, cô có tôn nghiêm, cô đã bị người ta miễn cưỡng đánh chết rồi!

Sau đó, lúc cô tám tuổi, chị cả bắt nạt cô làm niềm vui, một đám anh em họ thì xé quần áo của cô, chỉ cho cô mặc đồ lót đứng ở trong sân, không người nào dám ngăn cản, cô mặc dù chỉ mới tám tuổi, thế nhưng đã sớm xấu hổ muốn chết rồi!

Nếu như vào lúc ấy cô có tôn nghiêm, cô đã sớm tự hành quyết bản thân mình rồi!

Trong lòng của cô, vẫn luôn nói cho cô biết, chưa bao giờ có một người nào có thể làm cho cô yên tâm mà sống có tôn nghiêm!

Cô từ nhỏ đã biết, ở phía sau cô không có một người nào như vậy, cho tới bây giờ, chưa từng có một người nào có thể để cho cô dựa vào.

Nếu có một người giống như Trác Nhiên che chở chị hai như vậy, thật lòng thật dạ, không giống cách cha đối xử với mẹ cô, đứng ở sau lưng cô cho cô một thế giới, thì cô cũng sẽ không biến thành bộ dáng như bây giờ, nếu như có thể, cô cũng muốn tránh!

Nếu thật sự có một người, có thể đem đến cho cô một thế giới an toàn, làm cho cô thả xuống hết thảy mọi đề phòng, cô cũng sẽ không mất đi tôn nghiêm như vậy!

Chung Tình nhìn Dịch Giản, dần dần tỉnh táo lại, cô ý thức được mình đã nói cái gì, vẻ mặt biến hoá thất thường.

Há miệng, rốt cuộc không lên tiếng, xoay người, cũng không để ý Hà An Viện ở nơi đó, co dò chạy thẳng ra ngoài.

Dịch Giản sửng sốt một hồi lâu, không biết cô sẽ nói ra như vậy, cũng không biết trong lòng của của có nhiều oan ức như vậy, trong thời gian ngắn, hắn cũng không biết trong lòng của mình rốt cuộc có tâm tình gì.

Hắn thấy cô chạy, theo bản năng liền đưa tay ra, ôm lấy cô, làm cho cô ngã vào trong lòng mình!

Cô không kịp chuẩn bị ngã vào trong lòng hắn, cả khuôn mặt theo bản năng đỏ lên.

Cô có chút hoảng loạn.

Dựa vào tính tình của cô, tất nhiên sẽ không ở trước mặt người ngoài, nói ra ý nghĩ trong đáy lòng mình, mà Dịch Giản lại là Thiếu Tướng, thì càng không thể!

Cô chỉ có thể nhắm mắt lại, không quan tâm đến bất cứ điều gì, bản năng co lại thành một đoàn, chờ hắn xử phạt mình.

Dịch Giản cúi đầu nhìn cô, đáy mắt lưu chuyển một cảm xúc không nói ra được, giống như vô cùng ngột ngạt nhưng lại có một chút bất đắc dĩ.

Hắn nhìn vẻ mặt của cô, mang theo vài phần sợ sệt và rụt rè, cũng không biết là cô bị bản thân dọa sợ, hay là bị hắn dọa sợ.

Lông mi cô vẫn run rẩy, bởi vì nín thở nên khuôn mặt đỏ lên, miệng chặt chẽ mím lại, giống như muốn đang muốn làm mình chết ngạt.

Màu sắc môi cô rất dễ nhìn, màu môi nhàn nhạt giống như màu của hoa anh đào, lưu chuyển ở dưới ánh đèn, đặc biệt mê hoặc đôi mắt của hắn.

Dịch Giản nhìn cô, vẻ mặt nhu hoãn đi rất nhiều, đưa tay ra chậm rãi xoa tóc cô, sau đó cúi đầu, chậm rãi nhẹ nhàng đụng vào đôi môi cô.

Lực đạo của hắn rất nhẹ, cảm thấy môi cô vô cùng mềm mại khiến hắn rất thích, giống như bị trúng độc, lưu luyến không rời.

Nụ hôn của hắn, một khi đã xảy ra là không thể ngăn cản, không kiêng dè chút nào bắt đầu đòi càng ngày càng nhiều.

Hắn không biết làm cách nào để có thể biểu đạt tâm tình của mình vào lúc này!

Khi cô run rẩy đôi môi, giống như đang tức giận, rồi lại mang theo vài phần sợ sệt, nói ngài thì biết cái gì!

Chưa bao giờ có một người, nói với hắn rằng "ngài thì biết cái gì"!

Ánh mắt như vậy, mang theo vài phần kiên quyết, giống như trong giây phút đó, hắn thật sự cảm giác được hắn không hề hiểu cô chút nào . . . . . . . . . . . .

Toàn thân cô run rẩy, trong trí nhớ của hắn, cô là người sẽ không dễ dàng tức giận như vậy, vào lúc thấy cô, cô chỉ là một bé gái mười một tuổi nhưng lại có cơ trí của một người trưởng thành, bây giờ nghĩ tới dường như đã cách một thế hệ.

Bởi vì chưa từng có một người nào có thể để tôi sống có tự tôn!

Trong đầu Dịch Giản bỗng hiện lên câu nói đó, cơ thể cứng lại một chút, không biết làm sao, khi hôn môi Chung Tình lại đột nhiên biến thành dã thú như thế, bắt đầu nuốt chửng cô.

Hắn giống như muốn hút môi cô vào bên trong bụng, chặt chẽ đè lên cô, liều mạng hôn.

Chung Tình cảm thấy đại não của mình muốn ngất đi, bản thân cô cũng không rõ chuyện này là như thế nào, cũng không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên bắt đầu làm những hành động như thế!

Cô chỉ có thể nhắm mắt lại, chịu đựng.

Dịch Giản đang dần dần tập trung vào trong đó, lực đạo hôn cô cũng bắt đầu chậm... lại


Mặt Chung Tình, cũng theo bắt đầu đỏ lên.

Ngón tay của hắn, chậm rãi đưa về phía gò má cô, chậm rãi vuốt nhẹ .

Lực đạo của hắn, rất ôn tồn.

Chung Tình nâng đôi mắt lên, nhẹ nhàng nhìn hắn, lại bị ánh mắt của hắn hấp dẫn không cách nào rời khỏi.

"Chung Tình. . . . . . . . . . . ." Hắn mở miệng, gọi tên của cô, đây là lần đầu tiên cô nghe được hắn gọi tên cô, nhịp tim của cô rơi xuống hai nhịp, mím môi đáp: "Thiếu Tướng. . . . . . . . . . . ."

Dịch Giản không giống như đang nói chuyện, chỉ nhìn cô, nhìn một hồi giống như có lời muốn nói.

Vẻ mặt của hắn rơi vào trong mắt Chung Tình, làm cho cô cảm thấy có chút quái lạ, mà chỗ nào quái lại, Chung Tình lại đoán không ra.

Cô luôn cảm thấy, hắn như có chuyện muốn nói với cô, thế nhưng cô lại không dám hỏi, chỉ có thể yên lặng chờ hắn mở miệng.

Ai biết lúc sau, Dịch Giản thế nhưng chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, giật môi, không nói ra một câu nào.

Hắn chỉ duỗi tay, hướng về vạt áo của cô. . . . . . . . . . . .

Thật ra, đồ cô muốn hắn đã chuẩn bị cho cô rồi. . . . . . . . . . . . Chỉ là hắn không thích cô vì mục đích mới tìm đến hắn!

Hơn nữa còn có vẻ mặt tránh hắn còn không kịp!

Mỗi khi như vậy, toàn thân của hắn sẽ hiện lên cảm giác vô lực!

Vừa mới rồi, thật ra hắn muốn nói cho cô biết, những đồ cô muốn đã chuẩn bị tốt, chút nữa cô có thể cầm đi.

Thế nhưng, hắn vẫn không có mở miệng nói ra.

Không thể mất khống chế. . . . . . . . . . . . Trái tim của cô, từ trước đến giờ không dành cho hắn, cũng không có sự tồn tại của hắn. . . . . . . . . . . . Nếu như hắn chủ động, có thể một giây sau, hắn sẽ hoàn toàn trở thành tù binh của cô, sau đó triệt để mất đi cô....


Chung Tình hoàn toàn đoán không ra tính tình của Dịch Giản lại kỳ quái như vậy, toàn thân căng thẳng gắt gao, cảm giác được nút buộc quần áo bị hắn mở ra từng chút một.

Động tác của hắn vẫn rất nhẹ nhàng, mỗi lần bọn họ ngủ, hắn phải mất nửa ngày để cởi áo.

Trời mới biết, động tác hắn chậm rì rì, nhưng lại có thể làm cho người phụ nữ mặt đỏ, tim rung, nuốt nước miếng, toàn thân khô nóng. . . . . . . . . . . .

Ngay khi Chung Tình hưởng thụ sự dày vò như vậy, lại nghe được ngoài cửa vang lên giọng nói: "Thiếu Tướng. . . . . . . . . . . . Phu nhân và Hà tiểu thư đang đi tới Cố Viên . . . . . . . . . . . ."

Động tác Dịch Giản bỗng nhiên ngừng lại.

Chung Tình đầu tiên là mờ mịt, sau đó mới rõ ràng Từ Ngang đang nói cái gì, đáy lòng của cô lập tức nhảy vọt lên cổ họng, theo bản năng nắm lấy Dịch Giản, giọng nói cũng run rẩy theo: "Làm sao bây giờ? Thiếu Tướng. . . . . . . . . . . ."

Cô vô cùng hoang mang lo sợ, toàn thân khẩn trương hẳn lên.

Dịch Giản nhìn cánh tay mà cô đang nắm lấy, ánh mắt run lên một cái, ngữ khí cũng mềm mại đi mấy phần: "Không có chuyện gì."

Lập tức hắn đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, đi ra ngoài cửa, đi hai bước, mới quay đầu, liếc mắt nhìn Chung Tình đang một thân phòng bị, đáy lòng tê rần, sau đó xoay người, kéo cửa đi ra ngoài.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Từ Ngàng vừa đi vào phòng của mình, liền nghe được ngoài cửa truyền đến một giọng nói: "Thiếu Tướng? Thiếu Tướng?"

Từ Ngang bình tĩnh đứng dậy, cởi áo ngoài, chỉ mặc một chiếc áo trong, trả lời một câu: "Ai?"

"Có phu nhân đến gặp Thiếu Tướng ." Người đáp lời là Tử Uyển.

Từ Ngang lúc này mới chậm rãi từ trong phòng mình đi ra, quần áo xốc xếch, xem ra, cũng mới từ trên giường đi xuống.

"Đại phu nhân đêm khuya tìm Thiếu Tướng, không biết vì chuyện gì?" Từ Ngang đi tới phía trước đại phu nhân, hơi khom người, sau đó ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Hà An Viện đang đứng ở bên người đại phu nhân.

Chỉ thấy đêm khuya, cô thâm trầm đứng dưới ánh đèn, vẫn hào quang loá mắt như trước, nhưng sau lưng giống như đang ẩn giấu sự tàn nhẫn, kéo dài không tiêu tan.

"Chỉ đột nhiên có chút việc gấp, muốn cùng Thiếu Tướng thương lượng, không biết hắn có ở đây hay không?" Đại phu nhân nở nụ cười mấy lần, nghiêm trang nói.

"Có ở đây, mời đại phu nhân đi theo tôi. . . . . . . . . . . ." Từ Ngang xoay người, đẩy cửa ra, chờ đại phu nhân đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net