Chương 44: Tôi không hề nhận lầm người! (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì cô ghen tỵ mà châm chọc người đó một câu trong bữa tiệc gia đình, lại bị thiếu tướng chế nhạo bản thân nói chuyện quá khó nghe!

Hà An Viện vẫn luôn hận cô tận xương tuỷ.

Hiện tại, cô ta còn đứng đó, đứng chung một chỗ với người đàn ông mà cô yêu thương!

Hà An Viện lên tiếng: "Dừng kiệu!"

Trong giây phút khi cỗ kiệu dừng lại, cô ta lại thấy được một màn không thể tin kia, Dịch Giản, anh ấy lại cúi đầu, hôn Chung Tình...

Hơi thở nhẹ nhàng toàn thân anh dần trở nên sâu thẳm...

Anh ấy, lại, hôn cô ta...

Một giây kia, Hà An Viện chỉ cảm thấy thế giới của mình cũng sắp đổ nát trong nháy mắt, đầu óc cô ta trở nên trống rỗng, bên tai đã không còn bất cứ âm thanh nào nữa.

Tại sao, tại sao có thể!

Chẳng phải, không phải lúc nào anh ấy cũng ôn hoà, hờ hững với mọi phụ nữ sao?

Cô ta còn tưởng rằng, anh là một người đàn ông lạnh lùng, hoặc, anh có ham mê đặc thù... Thậm chí, cô ta còn cố chấp tin rằng, chỉ cần bản thân vẫn tiếp tục yêu anh, anh sẽ thấy được mình.

Nhưng, khi cô ta vẫn chưa đợi được thứ gì, anh lại mang hết toàn bộ khát vọng chứa đựng bấy lâu, cho một cô gái khác!

Cô ta không thể tin nổi, khi nhìn thấy một màn này, cô ta không thể tin vào mắt mình, người đàn ông lạnh lùng ấy lại có thể hôn một người con gái khác đến mức tình mê ý loạn!

Hà An Viện có cảm giác mình sắp điên rồi!

Trong lúc đó, cô ta nắm chặt tay vịn của cỗ kiệu, toàn thân run lên bần bật, một loại đả kích chưa từng có dần khiến cho thế giới của cô ta sụp đổ đến bên bờ biên giới.

Cô ta muốn nhảy xuống khỏi kiệu theo bản năng, đi về phía bọn họ, kéo bọn họ ra, sau đó bầm thây cô gái kia thành nghìn đoạn, ném vào sông làm mồi cho cá!

Nhưng... Cô ta phải khống chế chính mình!

Không được, không thể!

Cô ta... Nhất định, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh...

Hà An Viện mở miệng, rõ ràng giọng nói cũng phát run, vẻ mặt hoàn toàn tái đi, nhưng vẫn còn giả vờ mạnh mẽ, để bản thân không để lộ bất cứ dấu vết nào, nói với người phía trước: "Đi!"

.............

Đợi đến khi cỗ kiệu kia rời đi.

Dịch Giản mới buông Chung Tình ra.

Anh cúi đầu, ánh mắt còn loé lên những tia sáng bí hiểm, ghé sát vào bên tai của cô, vươn tay, từ từ xoa gương mặt của cô, thật lâu sau mới khẽ hỏi: "Đừng hỏi tôi vì sao lại thế!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net