Chương 51: Tôi không hề nhận lầm người (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngược lại Dịch Hân vẫn im lặng ngồi trên ghế ở đầu phòng bếp, nhìn phần thức ăn đơn giản được đặt trước mặt, đây chính là thức ăn của cô sao?

Chậc, thoạt nhìn, cũng không đến nỗi tệ lắm.

Mặc dù, khi so với đồ ăn của anh ta, đó là một sự chênh lệch quá lớn.

"Cho tôi đôi đũa, hầu tôi ăn cơm." Dịch Hân ra lệnh.

Chung Tình vẫn bất động, trong lòng bàn tay lại thầm đổ đầy mồ hôi, dinh dính vô cùng khó chịu, tim của cô đập liên hồi, khiến cô cảm thấy mình đã sắp không thể chống đỡ nổi rồi.

Chung Tình đưa cho Dịch Hân chiếc đũa, Dịch Hân cầm đũa, cười với Chung Tình, hỏi như vô ý: "Thoạt nhìn, tuổi của cô không nhỏ, tới nhà họ Dịch được bao lâu rồi?"

Chung Tình nghe được lời như thế, lòng hơi trầm xuống, xem ra là cô nghĩ nhiều, căn bản anh ta vẫn chưa nhận ra mình.

Đã yên tâm hơn, diễn xuất của Chung Tình bắt đầu trở nên tự nhiên hơn, cô cung kính dùng chất giọng khàn khàn, học như một bà cụ, chậm rãi nói: "Đã đến được ba bốn năm."

"Ồ?" Dịch Hân nhướng mày, gật đầu một cái, lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào Chung Tình.

Mặt Chung Tình rất bình tĩnh, đồng thời cũng tự nói thầm với mình, phải bình tĩnh, càng bình tĩnh, mọi chuyện sẽ càng thuận lợi hơn.

Cô rất thông mình, suy nghĩ vừa chuyển đã nhanh chóng nhìn về phía Dịch Hân rồi nói: "Tiểu thiếu gia, tôi sẽ phục vụ cậu, cậu muốn ăn gì? Tôi sẽ đi lấy."

"Cái này." Dịch Hân chỉ thức ăn trên bàn Chung Tình, ngồi yên ổn ở nơi đó, mang dáng vẻ hưởng thụ há miệng chờ Chung Tình đút.

Chung Tình giả vờ rất giống, cố ý ra vẻ mình già rồi không tiện làm việc, cầm đũa gắp thức ăn cho Dịch Hân.

Dịch Hân ăn được thức ăn ngon, thậm chí còn nhắm mắt lại.

Vừa ăn vừa nói: "Không ngờ, đồ ăn của người hầu cũng không tồi..."

Dịch Hân càng như thế, Chung Tình càng yên tâm, càng cảm thấy không cần gì phải lo lắng, thậm chí, lá gan cũng ngày một lớn hơn, thỉnh thoảng còn đáp lại lời của Dịch Hân.

Dịch Hân cũng không đói, ăn một chút rồi cũng không ăn nữa, khoát tay ý bảo no rồi, sau đó đứng lên ra vẻ như phải đi.

Chung Tình thở phào nhẹ nhõm, thầm lau mồ hồi.

Nhưng, ai ngờ, sau một giây, trong lúc bất chợt Dịch Hân lại cúi đầu, tiến sát tới bên tai cô, không hề báo trước: "Cô hầu gái nhỏ, em không biết thiếu gia đã tìm em bao lâu đâu... Hôm nay, thiếu gia sẽ không cho em biến mất nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net