Chương 77: Cô mang thai con của anh! (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái hôn này, anh hôn thật lâu, ước chừng dài tận 3 phút.

3 phút, lại lâu như tới tận thiên nhai.

Chung Tình cảm thấy dường như mình đã bị ai đó dìm trong nước thật chặt, 3 phút, không cách nào hít thở, trái tim không thể nhảy lên, toàn thân không thể nhúc nhích.

Chỉ có thể để anh tùy tâm sở dục làm việc anh muốn.

Lúc anh rời khỏi môi cô, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Anh nhẹ nhàng buông ra cô, thu thế hoàn mỹ.

Động tác của anh không nhanh không chậm, vẫn duy trì phong thái lười biếng, nhẹ nhàng nhìn cô, nhếch môi, mỉm cười.

Khe khẽ mỉm cười... . . . .

Nghe nói, thiếu tướng chưa từng cười.

Nhưng mà, lúc này anh lại nở nụ cười.

Thiếu tướng cười rộ lên, lại có thể huyễn hoặc như vậy, xinh đẹp như vậy!

Chung Tình cảm thấy mặt mình cũng đỏ bừng rồi.

Trong môi nàng, vẫn nóng bỏng như cũ, cô không nhịn được giơ tay lên, sờ sờ cánh môi mình, lại cảm thấy đầu ngón tay cũng trở nên nóng bỏng rồi.

Không hiểu sao tự đáy lòng cô lại xuất hiện cảm giác sợ hãi chân thật không chút lí do.

Cô sợ cái gì chứ?

Cô lại không biết.

Chỉ là cô cảm thấy, cô như vậy không giống cô bình thường!

Cô vẫn luôn rất lý trí, tỉnh táo, đầu óc cô chưa bao giờ có cảm giác hỗn loạn như vậy.

Thậm chí, hiện tại, cô rõ ràng nhớ rõ, mới vừa rồi, nhiệt độ cơ thể Dịch Giản, như xuôi theo nụ hôn của anh, một chút một chút truyền đến trên bờ môi của cô, rồi theo bờ môi cô đi tới sâu trong lòng.

Ấm áp, quyến rũ mà thanh tịch.

Hệt như con người anh. . . .

Tạo cho cô cảm giác, ngoại trừ ấp ám trên người anh ra, tất cả những hơi ấm khác cô đều không thể xem nó là ấm áp rồi.

Rõ ràng anh là một người lạnh lùng như vậy, vì sao, lại thẩm thấu ấm áp cả lòng người như thế kia chứ?

Chung Tình nhìn Dịch Giản.

Dịch Giản lười nhác nâng đầu mình, nhìn cô.

Rất lâu, cũng không biết đến cùng bao lâu, anh rất kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ cô hồi thần.

Anh nhìn cô.

Cô khẩn trương.

Bởi vì ánh mắt ấy, có lực thăm hỏi quá mạnh.

Chung Tình nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng giải thích: "Tôi... . tôi thấy thiếu tướng ngủ một mình trong này, đêm dài sương lạnh, sợ thiếu tướng bị lạnh, cho nên mới đưa áo choàng tới.

Dịch Giản không nói gì, ánh mắt ấm áp mềm mại, lại có thể điều khiển khiến người ta ý loạn tình mê.

Chung Tình nuốt nuốt nước miếng, không đoán được rốt cuộc biểu tình hiện tại của anh là có ý tứ gì, là vui vẻ, hay mất hứng?

Cô nghĩ nghĩ, chỉ có thể tiếp tục giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net