Chương 81: Cô mang thai con của hắn! (27)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ cần cô ở bên người. . . . . . . . . . . . . Ở bên cạnh hắn. . . . . . . . . . . . .

Ý nghĩ này, bao nhiêu năm vẫn cố chấp ẩn dấu ở trong đầu hắn.

Cố chấp đã trở thành bản tính quen thuộc như bản tính ăn, mặc, ở, đi, lại của hắn.

Dịch Giản chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận mùi vị tươi mát của cô, hắn cảm thấy trong giây phúc này, hắn có thể phóng túng chính mình. . . . . . . . . . . .

Hắn đưa tay ra, ôm hông của cô, đem thân thể của cô, tàn nhẫn mà chụp vào trong ngực, đè cô lên bàn đá.

Áo choàng, bởi vì động tác của hắn, mà rơi xuống đất.

Đó là áo choàng Tây Ban Nha màu đỏ, có tua rua chung quanh.

Bờ môi Dịch Giản, khẽ mơn trớn, đảo qua từng điểm trên da thịt của cô.

Chung Tình hoàn toàn không biết nên làm gì, cô cảm thấy mình cũng không cần phải làm hành động gì.

Bởi vì, hắn chủ động.

Chuyện này, cô nghĩ, vẫn là hắn nên chủ động, nếu không, sau đó làm thế nào, cô cũng không biết .

Thật ra, cô hơi lo lắng, có cảm giác nếu mình cùng hắn làm chuyện này, có khả năng cô sẽ phải chết.

Những lời đồn đại kia, có một số là sự thật.

Thiếu Tướng, không thể tiếp cận .

Bởi vì, sẽ chết người.

Mà cô, là kẻ sợ chết nhất.

Cô nên tránh né hắn!

Thế nhưng, mục đích không đạt thành, cô sẽ tuyệt đối sẽ không né tránh!

Trong từ điển của cô, sẽ không bao giờ làm chuyện vô ích, cô đấm lưng cho hắn, trả lại áo choàng cho hăn, thậm chí còn phí nhiều tâm tư để đọ sức với hắn, nếu đã làm như vậy, tất nhiên sẽ không thể bỏ cuộc.

Nếu không, sau này, người bị dày vò sẽ là cô.

Chung Tình nghĩ tới đây, liền đưa tay nhỏ mềm mịn ra, học dáng vẻ Dịch Giản vuốt nhẹ phần eo của mình, mà cũng vuốt nhẹ ở bên hông Dịch Giản.

Thân thể Dịch Giản cứng đờ, không nói gì, đôi mắt cũng không mở, cũng không có ngăn cản cô.

Vô cùng vui vẻ tiếp tục hôn, sau đó lập tức chuyển đến bờ môi của cô.

Tàn nhẫn mà xâm nhập.

Chung Tình không kịp hô, cảm thấy hô hấp của mình, đều bị Dịch Giản nuốt lấy.

Khóe mắt của cô, mang theo mị hoặc, ngón tay từ bên hông của hắn, không tự chủ được đổi thành nắm lấy vạt áo trước ngực hắn.

Cô theo bản năng muốn đẩy hắn ra.

Thế nhưng nghĩ đến mục đích của mình, nên cô ngẩng đầu lên, chịu đựng nụ hôn của hắn.

Cử động nhỏ của cô, trái lại khiến cho Dịch Giản nháy mắt trở nên tàn nhẫn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net