Chương 115: Họa tranh thuỷ mặc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: KlaraHa1314

~~~~~~~~~~~~~~~


Lão phu chưa từng gặp qua người kiêu ngạo như thế.

"Còn tuổi nhỏ......" Ông cắn chặt răng, cả giận nói: "Không coi ai ra gì như vậy, cha mẹ cháu dạy cháu như thế nào?"

Nhắc tới cái này tới, tiểu gia hỏa liền càng thêm không sợ gì cả.

Cô nhóc phồng khuôn mặt nhỏ tròn trịa, rung đùi đắc ý nói:

"Ba ba của ta nói, hoặc là nhổ cỏ tận gốc, hoặc là nghiền xương thành tro."

Hoắc Thần Du: "......"

Diệp lão gia tử không khỏi hoài nghi nhân sinh: "......"

Đứa nhỏ này học mấy câu này từ đâu?

"......" Hoắc Nghiêu bỗng nhiên cảm thấy vui mừng.

Xem ra tiểu gia hỏa này vẫn nhớ rõ mấy lời mình nói.

Tiểu gia hỏa khoanh tay nhỏ, một bộ dáng người lớn chậm rãi nói:

"Mẹ ta nói, mẹ thích lấy đức thu phục người ~"

Sắc mặt Diệp lão tiên sinh hòa hoãn trong nháy mắt.

Xem ra cái người làm mẹ này còn có thể cứu chữa.

Kết quả, ông còn không vui mừng được vài giây, liền thấy cô nhóc chớp mắt mèo đen láy, nhanh nhảu nói: "Không phục. Là người chết."

Diệp lão tiên sinh tức giận đến đầu ngón tay phát run: "...... Thượng bất chính hạ tắc loạn*."

(*Thượng bất chính hạ tắc loạn: người trên mà làm bậy thì kẻ dưới tất sẽ làm càn, làm loạn.)

Đây là cha mẹ kiểu gì vậy?!

Hoắc Nghiêu nghe vậy nhướng mày, tức khắc không vui, anh một tay ôm cô nhóc vào trong lòng ngực, hừ cười một tiếng, sự lạnh lẽo hiện trên khuôn mặt tuấn tú, "Diệp lão tiên sinh là đối với sự giáo dục của tôi có vấn đề gì sao?"

Người đàn trước mắt mặc một thân âu phục màu đen, đáy mắt toái ra sự lạnh lẽo, môi mỏng nhếch một cái, mang theo vài phần lạnh lẽo làm người sợ hãi.

Khuôn mặt cười như không cười kia phảng phất như đang nói: Ông nếu là đối sự giáo dục của tôi có nghi vấn gì, thì tôi cùng súng của tôi đối với ông cũng có ý kiến.

Quả thực là trắng trợn uy hiếp!

Diệp lão tiên sinh hít sâu một hơi, cười lạnh nói: "Ta thật đúng là chưa từng gặp qua kẻ kiêu ngạo nào như hai người các ngươi."

Thẩm Sơ Trần cười tủm tỉm chen vào nói: "Vậy bây giời ngài đã gặp được."

Anh nhìn Diệp lão tức giận đến mức mặt đỏ lên, cười cong khóe môi, cố ý nói: "Không có việc gì thì học thêm kiến thức, ông sẽ phát hiện, Hoắc Nghiêu không chỉ có kiêu ngạo, còn thực cẩu."

Ba người kẻ xướng người họa.

Trực tiếp làm Diệp lão hết sức tức giận.

Đầu ngón tay của ông run nhè nhẹ, chỉ vào Diệp Tang, gằn từng chữ một cả giận nói: "Mất dạy!"

Diệp Tang: "......"

Hoắc Thần Du nhìn ông già này không làm được gì, mỉm cười nói: "...... Lão tiên sinh."

Diệp lão gia tử tức giận đánh gãy cậu, "Đừng gọi ta!"

Ông cười lạnh nói: "Đứa nhỏ này, ngươi cũng không coi ai ra gì, cùng Hoắc Nghiêu thật đúng là từ một khuôn mẫu khắc ra."

Diệp Tang phồng khuôn mặt, "Nhân gia không có không coi ai ra gì."

Mắt mèo đen láy xinh đẹp nhìn chăm chú vào ông ta, cố chấp nói: "Tang Tang trong mắt đều là người nha ~"

Diệp lão gia tử: "......" Lại nói với con nhóc mất dạy này nữa chắc ông sẽ tức chết mất!!

Hoắc lão gia tử xem đến mức vui vẻ.

Không hổ là cháu gái ông.

Y chang lời "Tên lật lọng" này nói, thật đúng là giống với Hoắc Nghiêu khi còn nhỏ.

"Cháu biết vẽ tranh thuỷ mặc?" Bởi vì nói không lại bé, rơi vào đường cùng Diệp lão tiên sinh đành phải nghẹn một hơi, mạnh mẽ nói sang chuyện khác.

Diệp Tang thẳng eo nhỏ, chùm tóc quơ quơ: "Ta sẽ."

Được gia gia tay cầm tay dạy ra, tiểu gia hỏa cũng có đủ tự tin.

Diệp lão gia tử cười lạnh: "Được."

"Bút cho cháu, cháu tới họa!"

Ông thối lui một bước, đem bút lông trong tay đưa qua, cười lạnh dùng ánh mắt xem kịch vui mà nhìn Diệp Tang.

Hoắc Nghiêu nhướng mày, đáy lòng hơi dâng lên dự cảm không tốt.

Cô nhóc vì hồng nhan mà giận dữ anh thật ra có thể lý giải. Nhưng lấy tính cách khắc nghiệt kia của Diệp lão, tiểu gia hỏa nếu vẽ không tốt, khó tránh khỏi bị châm chọc.

Khóe môi của anh cong một cái muốn cười không cười nhìn Diệp lão gia tử, một đôi mắt đen thâm thúy xẹt qua tia lạnh lẽo.

Chỉ nghe Diệp lão xoa chòm râu, cười nói: "Trẻ con bây giờ tuổi còn nhỏ liền không biết trời cao đất dày là gì."

"Hoạ tranh thuỷ mặc đừng nói là cháu, ngay cả lão phu cũng mười tuổi mới tiếp xúc đến."

Mà Thẩm Dao 6 tuổi có thể họa thành như vậy, đã coi như là có thiên phú dị bẩm.

Một con ranh năm tuổi cũng dám cuồng ngôn như vậy, Diệp lão không giận mới là lạ.

Ông châm chọc nói, "Chắc là lại giống thằng nhóc kia, ngay cả bút cũng không biết cầm chứ gì."

Tiểu gia hỏa ngẩng khuôn mặt nhỏ, mắt mèo trợn tròn, nhỏ giọng hừ một chút trực tiếp ngồi xuống.

Dáng ngồi phá lệ ra dáng ra hình, chỉ là người bên cạnh lại khinh thường.

Thẩm Sơ Trần hạ giọng hỏi: "Nhóc con kia biết vẽ tranh thuỷ mặc thật à?"

Bộ dáng nói năng cuồng vọng của cô nhóc làm cho người tuy là đã nhìn quen sóng to gió lớn như Thẩm Sơ Trần cũng không khỏi sửng sốt.

Hoắc Nghiêu lắc đầu, mặt vô biểu tình nói: "Sẽ không."

Nhưng không sao.

Lão già này nếu dám trào phúng con gái của anh thật, chính anh sẽ làm cho ông ta biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác.

Thẩm Sơ Trần nghe vậy nhướng mày, cũng không thất vọng, rốt cuộc anh cũng không trông cậy vào nhóc con này sẽ làm được gì.

Anh như suy tư gì mà đánh giá Diệp lão gia tử, nghĩ thầm.

Lão già này nếu dám khi dễ tiểu gia hỏa này trước mặt nhiều người như vậy, anh không ngại cho ông ta biết cái gì kêu là xã hội chủ nghĩa phát xít.

Diệp lão tiên sinh bị hai vị đại lão này sôi nổi nhớ thương không khỏi hắt xì một cái.

Ông hơi nhíu mày.

Cũng không biết là ai nhớ thương mình.

......

Dưới tâm tư hoài nghi của một đám người ở đây, cô nhóc cắn khóe môi nghĩ lại tư thế ngày thường gia gia lấy bút, ngón trỏ cùng ngón cái nắm, ngón giữa vòng qua, chặt chẽ nắm lấy bút trong tay.

Tiểu gia hỏa mặt mày rũ xuống, thẳng sống lưng, dáng ngồi lấy bút phá lệ tiêu chuẩn.

"......" Lời trào phúng của Diệp lão đến miệng liền nuốt xuống ngay lúc này.

Ông hơi kinh ngạc, nhịn không được hỏi: "Các ngươi ai đã dạy cho con nhóc này lấy bút?"

Hoắc lão tiên sinh cũng chú ý tới động tĩnh của Diệp Tang, nhìn cách lấy bút tiêu chuẩn kia, tức khắc nhịn không được vui vẻ rạo rực khiêm tốn khoe ra: "Không không không, tôi cũng không biết mấy thứ này."

Ông nửa đời người đều lăn lộn lừa gạt cùng một đám cáo già trên thương trường.

Sao có thể có công phu học tranh thuỷ mặc được.

Diệp lão gia tử sắc mặt khó coi vài phần.

Không ai dạy?

Sao có thể.

Tư thế lấy bút vừa rồi, không phải một hai năm mà luyện ra.

Nhưng con nhóc này mới bao lớn?

Mẹ nó mới năm tuổi!!

Diệp lão tiên sinh dần dần hoài nghi nhân sinh.

Hoắc lão gia tử cười cực kỳ đắc ý, "Tang Tang nhà tôi bình thường trầm tính, ai nói cho ông nó chưa từng học?"

"Con bé tự học thành tài không được sao?"

Diệp lão gia tử sắc mặt trở nên xanh trắng một trận.

Ý thức được con nhóc này tiếp xúc tranh thuỷ mặc cũng được một thời gian lâu, ông liền biết lời hồi nãy của ông khả năng phải bị vả mặt.

Bất quá......

Ông ta cũng không phải người chưa từng thua. Huống chi đối phương vẫn là một đứa nhóc.

Kết quả là Diệp lão tiên sinh cũng bất chấp mọi thứ, ngồi xếp bằng xuống bắt đầu dùng các loại ánh mắt tò mò đánh giá Diệp Tang từ trên xuống dưới.

Tiểu gia hỏa bởi vì quá tức giận, dẫn tới ngay cả họa tranh thuỷ mặc cũng không thể tịnh tâm được.

Bộ dáng phồng quai hàm kia lên như con cá nóc nhỏ.

Đầu ngón tay lúc đặt bút của cô nhóc đều cực kỳ lưu loát bất đồng với người mới học lúc đặt bút đều phát run cùng đứt quãng, mỗi nét bút của Diệp Tang như là đã ở trong đầu luyện qua ngàn vạn lần, động tác đoan chính, hạ bút liền mạch lưu loát.

~~~~~~~~~~~~~~~

#KlaraHa1314

Link Wordpress: https://coxanhh.wordpress.com

Link Wattpad: https://truyen2u.net/tac-gia/KlaraHa1314

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net