Chương 129: Ở nhà của Mộ thúc thúc vài ngày (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: KlaraHa1314

~~~~~~~~~~~~~~~


Sợi dây lý trí cuối cùng của Hoắc Nghiêu đã hoàn toàn sụp đổ.

Sự thật chứng minh, tên cẩu Hoắc Nghiêu bị chọc giận thật sự có bản lĩnh.

Anh nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa trên lầu, nghiến răng, không giận mà cười ném xuống một câu: "Diệp Tang Tang, con chờ đó cho ba."

Dưới ánh mắt của mọi người, Hoắc Nghiêu chạy lên lầu mà không hề ngoái lại, bộ dáng hùng hổ kia làm mọi người ở đây không hẹn mà cùng thắp một ngọn nến cho cô nhóc.

Diệp Tang: "......"

Tiểu gia hỏa yên lặng ôm chặt cây cột lạnh lẽo có chút luống cuống.

Trực giác nói cho bé biết.

Trận giáo dục tình thương này là không thể thiếu.

"Ba ba, ba ba......" Diệp Tang sợ tới mức nói lắp lên, bé gắt gao ôm lấy cây cột lạnh lẽo, ngay sau đó đã bị Hoắc Nghiêu xách cổ lên.

Động tác thành thạo này cực kỳ giống lần đầu tiên gặp mặt, Hoắc Nghiêu đã xách cổ bé như vậy.

Tiểu gia hỏa giãy giụa vài cái không thành công, khuôn mặt nhỏ tròn trịa không khỏi phồng lên, tóc tai rũ xuống, một bộ dạng có chút sống không còn gì luyến tiếc.

Đầu tóc đẹp đẽ, cuối cùng cũng rũ xuống, bộ dáng cực kỳ đáng thương kia làm mấy nhân viên bên cạnh đau lòng mà nhỏ giọng thì thầm.

"Mẹ ơi, boss của chúng ta không phải là muốn đánh mông của tiểu khả ái chứ?"

"Cũng không phải không có khả năng này. Đến lượt tôi, tôi cũng tức chết."

"Tôi làm ở chỗ này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy có người dám dỗi chủ tịch đó."

Mấu chốt là đối phương còn mẹ nó là một đứa nhóc năm tuổi.

......

Thẩm Sơ Trần chậm rãi đi theo phía sau, hơi ngẩng đầu nhìn lên thấy Hoắc Nghiêu xách cổ nhóc con kia xuống lầu.

Khóe miệng anh giật giật, trong lòng có dự cảm không lành.

Tên cẩu Hoắc Nghiêu này sẽ không đánh con gái của anh thật chứ?

Diệp Tang bị xách xuống lầu cố giãy giụa vài cái, thút tha thút thít ô oa một tiếng, nước mắt lưng tròng khóc hết nước mắt:

"Con sai rồi ba ba, đừng đánh mông Tang Tang được không, ô ô ô."

Hoắc Nghiêu cười lạnh: "Xin tha cũng vô dụng."

Bây giờ còn nhận sai cái rắm!

Anh xem như đã hiểu.

Con nhóc này nhạy cảm, hiểu chuyện sớm hơn người ta. Cũng làm người hận không thể treo nó lên đánh một trận cho hả giận.

Anh nghiến răng, cười lạnh: "Hôm nay dù cho ông trời có tới cũng không cứu được con."

Diệp Tang đang muốn nói đạo lý với Hoắc Nghiêu, cô nhóc nhu nhược nhỏ giọng nói: "Tang Tang năm tuổi."

Tiểu gia hỏa nỗ lực ngẩng đầu, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc: "Nhân gia đã lớn rồi."

"Ngươi không thể đánh mông của Tang Tang."

Bảo bảo năm tuổi như bọn họ cũng cần liêm sĩ!!

Hoắc Nghiêu nhìn chằm chằm Diệp Tang, ngoài cười nhưng trong không cười: "Người lớn?"

"Người lớn cũng cần có một tuổi thơ hoàn chỉnh."

Giọng điệu chém đinh chặt sắt kia của anh làm Diệp Tang rốt cuộc dần dần ý thức được, mình bị đánh đòn là chuyện không tránh khỏi.

Tục ngữ nói rất đúng.

Việc xấu trong nhà không thể khoe ra ngoài.

Dạy con cũng phải đi vào văn phòng của mình mà dạy.

Tốc độ đi đường của Hoắc Nghiêu nhanh hơn so với ngày thường không ít, trong lòng ngực còn ôm một đứa nhóc mập mạp, đặc biệt bắt mắt.

Dọc theo đường đi không ít những ánh mắt không rõ lý do, đánh giá nhìn chằm chằm của nhân viên.

"Ngọa tào, người kia là boss của chúng ta sao?"

"Mẹ ơi, tổng tài xuống lầu làm gì? Kiểm tra tiến độ làm việc của chúng ta sao?" Có người lo lắng hỏi.

Giám đốc mới vừa hoàn hồn sau trò hài kia. Bà ngơ ngác lắc đầu, từ từ nhận ra được một vấn đề, "Không đúng......"

"Từ từ!!"

"Mọi người có chú ý tới cô bé vừa rồi kêu boss của chúng ta là gì không?"

Mấy người nhân viên đang cười lăn cười bò kia cũng ngừng cười, nhớ lại cô bé hồi nãy vội vội vàng vàng chạy đến chỗ này, trong miệng ủy khuất kêu:

"Ba ba đừng đánh con, ô ô ô...... Hoắc Nghiêu đừng đánh con."

......

"...... Ba ba?"

Sau khi hồi tưởng xong, mọi người chậm rãi nhận ra điều gì đó, "Không lẽ là con gái của chủ tịch mình?"

Một hòn đá làm dậy sóng cả hồ.

"-- ngọa tào! Boss của mình có con gái?"

"A a a, chủ tịch kết hôn? Hay là chơi ẩn hôn? Con lớn như vậy?"

Một nhân viên nữ khác hét lên, đôi mắt sáng lấp lánh nói: "Vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên nhìn thấy tiểu bảo bối đó ư?"

"Có thể làm cho boss tụi mình tức điên như vậy, mà vẫn sống đến bây giờ, cũng chỉ có tiểu khả ái kia thôi."

Đồng nghiệp kia che miệng cười một tiếng, "Hồi nãy làm tôi thiếu chút nữa cười chết."

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn đến boss "Hoạt bát" như thế."

......

Hoắc Nghiêu lúc này đang đi thẳng tới văn phòng mà không biết tin mình có con đã gây ra cú sốc lớn như thế nào cho nhân viên.

Tiểu gia hỏa bị xách theo nằm ở trên đùi anh, nhìn thấy vẻ mặt háo hứng giơ bàn tay lên của Hoắc Nghiêu, bị dọa tới mức chùm tóc dựng thẳng lên, "Ba ba, ba ba......"

Kết quả.

Hoắc Nghiêu biết rõ tính cách của Diệp Tang nên lúc này không cho cô nhóc có cơ hội mở miệng nói chuyện, không chút do dự đánh vào mông của Diệp Tang.

"......" Diệp Tang ngừng khóc, vẻ mặt dại ra.

Anh đánh không đau, nhưng mấy bàn tay trực tiếp đánh đi xuống, làm cô nhóc nằm trên đùi Hoắc Nghiêu hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Vẻ mặt của tiểu gia hỏa như bị cả thế giới phản bội, bé ngẩng khuôn mặt trắng nõn, khóc nức nở bị đánh ngốc, "Ngươi, ngươi đánh mông của Tang Tang......"

Nước mắt của Diệp Tang lăn xuống, ủy khuất đến suýt chút biến dạng, "Ô ô ô --"

Bé, bé mất mặt quá. Ô ô ô.

"......" Thẩm Sơ Trần mới vừa bước vào cửa liền nghe tiếng khóc thê thảm nức nở, thiếu chút nữa liền dọa anh ngốc.

Anh giật giật khóe môi, mắt đào hoa vừa nhấc.

Nhìn Hoắc Nghiêu bị tức giận thiếu chút nữa điên lên, lại liếc nhìn Diệp Tang đang khóc lóc thảm thiết.

Rõ ràng là một cảnh đáng thương như vậy, nhưng không biết tại sao, có lẽ bởi vì nhân vật chính bị đánh là tiểu gia hỏa này. Nên cảnh tượng trước mắt này khiến cho người ta đột nhiên muốn cười.

Thẩm Sơ Trần hắng giọng, thu liễm ý cười, cảm thấy lúc này mình cần thiết phải đứng ra bày tỏ một chút tình thương vĩ đại của cha.

"Thôi, Tang Tang đừng khóc."

Thẩm Sơ Trần cực kỳ không biết xấu hổ mà đi qua, khom lưng thuận tay ôm lấy nhóc con từ trong ngực Hoắc Nghiêu đi.

Thẩm Sơ Trần ghé vào bên tai cô gái nhỏ, ôm lấy đứa nhóc mũm mĩm trong lòng ngực, khóe môi đỏ thắm nhếch lên một cái, anh cười thấp giọng nói, "Hoắc Nghiêu không làm người, không bằng Tang Tang ở với ba đi."

"Ba ba yêu con nhất." Anh không xuất hiện còn tốt. Xuất hiện một cái làm Diệp Tang càng cảm thấy bản thân thê thảm.

"Ba ba, ba ba......" Tiểu gia hỏa nước mắt lưng tròng từ trong lòng ngực anh giãy giụa trốn đến sau lưng Hoắc Nghiêu.

Bởi vì ghi hận chuyện Hoắc Nghiêu đánh mông mình, nên Diệp Tang không có dựa quá gần.

"Ngươi không chỉ lừa nhân gia......"

Tiểu gia hỏa thấp giọng thút tha thút thít, nhìn về phía Thẩm Sơ Trần, rưng rưng nước mắt nhìn cực kỳ khổ sở, "Ngươi còn thả chó cắn nhân gia."

Hoắc Nghiêu: "......" Cơn giận của anh vừa nguôi ngoai lại bùng lên.

Đôi mắt đen lạnh lùng của anh quét về phía Thẩm Sơ Trần, có chút không thể tin được, "Cậu thả chó cắn nó?!"

~~~~~~~~~~~~~~~

#KlaraHa1314

Link WordPress: https://coxanhh.wordpress.com

Link Wattpad: https://truyen2u.net/tac-gia/KlaraHa1314

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net