Chương 144: Tang Tang biết đánh đàn tranh cùng đàn tỳ bà (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~

Thẩm Dao ở hậu trường một lúc lâu vẫn không ra, cô giáo Hứa đứng bên ngoài đợi một lúc, hơi nhíu mày lẩm bẩm một mình. "Con bé còn chưa chuẩn bị xong sao?"

"Tang Tang." Cô giáo Lưu thấy thế liền mỉm cười vẫy tay kêu Diệp Tang lại đây, Diệp Tang nghe được có người kêu mình lập tức tung ta tung tăng đi qua, thịt trên khuôn mặt nhỏ cũng lắc lư theo, vui vẻ nói, "Cô giáo ~"

"Ngoan."

Cô giáo Lưu không nhịn được liền nhéo má của bé, "Con đi xem Dao Dao được chứ?"

Người duy nhất trong lớp này có thể nói vài lời với Thẩm Dao chỉ có Diệp Tang.

Đứa nhỏ kia ở trong đó lâu như vậy cũng không ra, người làm cô giáo như cô cũng có chút không yên tâm.

Diệp Tang ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng ~"

Bé đứng dậy, đi bộ thong thả tới hậu trường.

Cô giáo Hứa buồn cười nói, "Đứa nhỏ này......"

"Thật đúng là nghe lời."

Cũng không biết phụ huynh đã dạy như thế nào.

Cô giáo Lưu khẽ thở dài, "Đừng hỏi, hỏi nữa cũng là con của người khác."

Dù sao thì các cô cũng không xứng đáng có được cô nhóc kia.

*

Mọi người đều biết, Diệp Tang là kẻ mù đường, cô bé mơ mơ màng màng đi vài vòng, lãng phí hơn mười phút, còn đi vào hậu trường của lớp khác.

Sau nhiều lần trải qua trăm ngàn cay đắng, cuối cùng tiểu gia hỏa cũng tìm được hậu trường của lớp mình.

Bé mệt mỏi ngáp một cái, buồn ngủ đến nỗi chùm tóc thẳng dựng đứng.

"Chị." Diệp Tang bước chân ngắn, thò đầu ra nhìn xung quanh, sau đó mắt mèo sáng lên, nhìn thấy Thẩm Dao hốc mắt hơi phiếm hồng, ngây thơ hỏi: "Chị đang làm gì vậy?"

Thẩm Dao hơi nhắm mắt, nghe được tiếng của Diệp Tang, đuôi mắt của cô bé hơi cong lên, đôi mắt khôi phục lại vẻ kiêu sa như trước.

"Không có gì."

Cô bé lạnh lùng quét về phía Diệp Tang, giọng điệu có vẻ không mấy thân thiện.

"Em tới đây làm gì?"

Diệp Tang từ sau bức màn đi tới, nghiêng đầu, "Cô giáo kêu Tang Tang tới."

Thẩm Dao nghe được hai chữ "Cô giáo" này, đuôi lông mày xinh đẹp liền nhíu lại, hơi giật giật đầu ngón tay, chỉ cảm thấy đau thấu tim.

Cô bé cắn môi không nói lời nào.

Diệp Tang vốn dĩ còn buồn ngủ, nhưng sau khi ra ngoài, bé liền có tinh thần hơn khi nãy nhiều.

Tiểu gia hỏa rất nhạy cảm với cảm xúc của mọi người, hai má phồng lên, đôi mắt mèo đen tuyệt đẹp nhìn Thẩm Dao, thấp giọng nói: "Chị ơi, chị không vui sao?"

Thẩm Dao nhìn chằm chằm bé, không nói lời nào.

Con nhóc này tuy rằng cái gì cũng ngốc, nhưng lại có nhận thức rất tốt về cảm xúc của mọi người.

"Không có."

Cô bé lạnh lùng phủ nhận, quay đầu đi chỗ khác, thấp giọng lẩm bẩm, cũng không biết là châm chọc hay không, "Không vui, em cảm thấy điều này có ý nghĩa với danh viện à?"

Từ nhỏ đã phải xem mặt đoán ý, cũng phải học được cách ngụy trang.

Cho dù bị tát trước mặt mọi người, cũng phải mỉm cười.

Thẩm Dao làm sao có thể không hiểu những sự thật này?

"......" Diệp Tang lâm vào khó hiểu.

"Nhưng mà..."

Tiểu gia hỏa chậm rãi nghiêng người, nhỏ giọng thì thào nói, "Danh viện cũng sẽ buồn bực, sẽ thương tâm."

Bé nhỏ giọng nói, "Không có thất tình lục dục, đó là hòa thượng ~"

"......" Thẩm Dao không phụ sự mong đợi của mọi người mà bị nghẹn họng.

Trong lòng của cô bé cũng phân vân, ngước mắt, có chút ghét bỏ đẩy ra tiểu gia hỏa đang tới gần, chợt, khóe môi của cô bé khẽ nhếch lên, khẽ cười, "Đó không phải là hòa thượng."

"Môi trường sống không giống nhau mà thôi, chị không muốn lớn lên, nhưng cũng không có lựa chọn."

Thẩm Dao đọc từng chữ rõ ràng:

"Mẹ chị nói rằng những gì chị học được bây giờ là để mở đường cho tương lai."

Đến nỗi tương lai trong miệng Thẩm San San, đơn giản chính là gả vào hào môn.

Có thể nói, vừa sinh ra bé đã không có quyền được chọn tương lai của chính mình.

Đối với mẹ, tất cả những gì Thẩm Dao có thể làm là nghe lời.

"Nhưng mà......" Diệp Tang nghiêng đầu, duỗi ra ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Diệp Sang, thấy Thẩm Dao không có đẩy mình ra, bé đánh bạo đi qua.

Cô nhóc từ từ chạy đến ôm chầm lấy Thẩm Dao, nhưng giọng nói ngọt ngào như sữa kia lại nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, "Nhưng chị ơi, nhìn chị không vui chút nào."

Mắt mèo của Diệp Tang sáng lấp la lấp lánh.

Bé không thể hiểu tại sao trẻ em phải học cách sống theo những kỳ vọng của người lớn trước khi chúng học cách trưởng thành.

Tiểu gia hỏa mềm như bông ôm ở trong ngực, giống như ôm mặt trời nhỏ.

"......" Thẩm Dao hơi cứng người, nhìn cô nhóc trong lòng ngực, môi mấp máy, nhưng lại không nói ra lời phản bác.

-- Nhưng chị ơi, nhìn chị không vui chút nào.

Cũng không biết trong trí nhớ của Thẩm Dao bị lời nói của Diệp Tang làm cho xúc động hay không, cô bé ngẩn ngơ mà nhìn về phía Diệp Tang trong lòng ngực mình, đôi mắt đen láy khẽ rụt lại.

Một lúc sau, đầu ngón tay của cô gái nhỏ khẽ nhúc nhích, đau đớn xuyên tim khiến nước mắt cô bé rơi xuống, cằm đặt lên vai Diệp Tang, dở khóc dở cười.

"Đúng vậy."

"Chị không tốt như em tưởng, chị cũng là người."

Cô bé từ nhỏ đã phải lớn lên như một đứa trẻ phải ngoan, không được phụ sự kỳ vọng của mọi người.

Nhưng chưa ai hỏi bé, sống có vui hay không.

Bé không muốn lớn lên, cũng định sẵn không thể trở thành bộ dáng như mẹ mong đợi.

"......" Diệp Tang nhìn đầu ngón tay sưng đỏ của Thẩm Dao, bé hơi chu cái miệng nhỏ lên, ngó qua đặc biệt giống như trẻ con, "Chị đừng đau, Tang Tang thổi cho chị."

Tiểu gia hỏa nhẹ nhàng thổi vài cái, sau đó ngẩng đầu, ngoan ngoãn bị Thẩm Dao ôm không thể cử động được.

Bé đã hiểu, bây giờ những gì mà chị cần chỉ là một cái ôm.

*

Quả nhiên, sau vài phút, Thẩm Dao lau nước mắt và cười nhẹ, tâm trạng nặng nề đã tốt hơn trước rất nhiều.

Hốc mắt vẫn còn hơi sưng đỏ, rũ mắt nhìn tiểu gia hỏa ấu trĩ đang thổi đầu ngón tay giúp mình, đuôi lông mày của Thẩm Dao không khỏi cong lên, chỗ mềm mại nơi đáy lòng hoàn toàn bị chọc trúng.

Cô bé khẽ mở miệng, giọng nói ôn hòa bình thản xưa nay chưa từng có: "Đừng thổi, vô dụng."

Thẩm Dao nhẹ giọng nói xong, khóe môi cong lên, mặt mày nhẹ nhàng rũ xuống, cùng tiểu gia hỏa đi ra ngoài.

Cô giáo đợi trong lớp rốt cuộc cũng thấy hai người trở lại, cô thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi: "Thế nào? Đi lâu như vậy mới trở lại. Xảy ra chuyện gì sao?"

Chùm tóc của Diệp Tang dựng lên, cặp mắt mèo trong vắt, "Chị bị thương."

Cô giáo Lưu hơi giật mình, "Bị thương?"

Cô vội vàng bước tới kiểm tra, phát hiện đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô gái nhỏ có vết đỏ, nhìn rất nghiêm trọng thậm chí còn xuất hiện cả tơ máu.

Cô giáo Lưu hơi hít một ngụm khí lạnh.

Đứa nhỏ này, đã tập bao lâu?

"Con mới có 6 tuổi......" Cô lẩm bẩm tự nói, "Không cần liều mạng đến mức này."

Tình trạng hiện tại của Thẩm Dao khẳng định là không thể lên sân khấu.

Nhưng tiết mục này không thể nói bỏ là bỏ được.

Việc cấp bách bây giờ là tìm người thế vào vị trí của Thẩm Dao.

~~~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa1314

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net