Chương 145: Trong nhà toàn các vị gia gia là đệ nhất thiên hạ, làm sao bây giờ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~

"Mọi người yên lặng nào." Cô giáo Hứa phất tay, ra hiệu cho các bạn nhỏ đang ríu rít bên cạnh dừng lại.

"Có ai biết đánh đàn tranh không?" Cô hơi nhướng mày, nghĩ tới đàn tranh đối với mấy đứa nhỏ này mà nói quá khó khăn, cho nên lại thay đổi cách hỏi, "Hoặc là có bạn nào biết chơi nhạc cụ gì không?"

Mấy bạn nhỏ ngây thơ nhìn nhau, lắc đầu.

Bọn họ đều đang ở tuổi vui chơi, ai sẽ rảnh rỗi đi học nhạc cụ.

Cô giáo Hứa đau đầu nhìn các bạn nhỏ có mặt ở đây, một lúc sau mới nói: "Thật sự không được, thôi thì hủy bỏ tiết mục này đi."

Còn đỡ hơn là để Thẩm Dao lên.

Trong tình huống này mà để con bé lên khác gì đi tìm chết.

Phụ huynh không cảm thấy đau lòng với con cái của họ, nhưng giáo viên như các cô vẫn cảm thấy đau lòng.

Thẩm Dao không nói gì, lông mi rũ xuống, nhìn tiểu gia hỏa bên cạnh mơ màng sắp ngủ, đầu gật gà gật gù thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, cô bé hơi tiến lại gần, thuận thế để đầu Diệp Tang dựa vào trên vai mình.

Kết quả Diệp Tang bị chạm vào như vậy liền mờ mịt lắc đầu, ngược lại tỉnh táo không ít.

Tiểu gia hỏa sinh ra trắng nõn đáng yêu, chùm tóc cố chấp dựng thẳng lên, biểu cảm nho nhỏ mang theo chút mềm mại vừa tỉnh dậy.

Quả thực làm lòng người hóa thành một bãi nước.

Thẩm Dao nửa cong mi, cảm thấy cô ngốc này có đôi khi cũng rất đáng yêu.

Cô giáo Hứa thấy tiểu gia hỏa mơ mơ màng màng ngủ gật, chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần thứ hai, "Có ai trong lớp chúng ta biết đánh đàn tranh ngoại trừ Thẩm Dao không?"

"Không phải đàn tranh cũng được, có biết chơi loại nhạc cụ nào khác không?"

"......" Đáp lại cô như cũ vẫn là tiếng ngáp của các bạn nhỏ trong lớp.

Cô giáo Hứa: "......" Cái lớp này là cái lớp tệ nhất mà cô dạy.

Diệp Tang nghe được hai chữ "Đàn tranh" này, phản xạ có điều kiện giật mình một cái, chùm tóc dựng lên, vẻ mặt hoàn toàn mông lung ngây dại.

Trong nhà toàn các vị gia gia từng là đệ nhất thiên hạ, làm sao bây giờ?

Tiểu gia hỏa đã bị các vị gia gia làm cho ám ảnh tới nỗi khi nghe được thứ mà bọn họ am hiểu thì chùm tóc theo phản xạ dựng thẳng lên.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Diệp Tang lắc đầu nhỏ, nhấp miệng nhỏ không có hé răng.

Cô giáo Lưu khẽ đảo mắt, đột nhiên liếc nhìn Diệp Tang đang mơ màng sắp ngủ, giọng nói của cô ấy nhẹ đi một chút, mỉm cười gọi: "Tang Tang."

"Con có thể lên sân khấu đánh đàn tranh hộ chị được không?"

Dừng một chút, cô nói: "Tỳ bà cũng được." Chỉ cần có thể nắm được thì không có vấn đề gì.

Diệp Tang lắc đầu, nháy mắt liền tỉnh táo lại, theo bản năng mà cự tuyệt, "Không muốn không muốn, nhân gia không biết đàn."

Cô giáo Lưu hiểu mà: "Không có việc gì không có việc gì, không học cũng không sao, Tang Tang đừng khẩn trương, chúng ta chỉ đi ngang qua sân khấu mà thôi."

Rốt cuộc chỉ là một tiết mục mà thôi, không cần thiết để cho bọn nhỏ áp lực nhiều như vậy.

Tiểu gia hỏa cọ tới cọ lui dựa gần Thẩm Dao, đầu nhỏ cúi thấp xuống.

Bé, bé không muốn đi.

Thẩm Dao ở bên cạnh nhìn tiểu gia hỏa uể oải ỉu xìu, mày liễu hơi nhíu lại.

"Em đang thẹn thùng?" Nghĩ xong cô bé thấp giọng hỏi một câu.

Diệp Tang ngượng ngùng gật đầu.

Bé chưa bao giờ đối mặt với nhiều người như vậy.

Còn nữa, trước kia bé từng học qua tỳ bà, mấy vị gia gia ai cũng đánh giá bé đánh đàn đều ở mức trung bình.

Điều mà tiểu gia hỏa không biết chính là, các vị gia gia ngoài miệng đối với bé hà khắc, sau lưng lại là rạo rực vui sướng nhất.

Một lời không hợp chính là: "Gu âm nhạc cháu gái nhà tôi quả nhiên giống tôi."

"Bức thư pháp kia là cháu gái nhà tôi tự cầm bút lông viết, nhìn là biết rất có phong thái của tôi hồi trẻ."

Đương nhiên, này đó Diệp Tang đều không biết.

Thẩm Dao nhẹ giọng nói, "Coi như đi lên chơi, không cần khẩn trương."

Giọng nói của cô bé khó được mà ôn nhu, Diệp Tang nghe vậy hơi che lại khuôn mặt nhỏ, có chút thẹn thùng gật đầu, "Dạ ~"

Tiểu gia hỏa hôm nay mặc vốn dĩ chính là váy, căn bản không cần phải thay.

Bé bị dẫn đến phòng hóa trang, tóc dài búi thành một nụ hoa nhỏ, khuôn mặt trắng nõn căn bản không cần trang điểm nhiều, trên tóc điểm xuyết hai sợi ruy băng, tôn lên khuôn mặt ngọc tuyết đáng yêu.

Cô giáo cong mi cười để Diệp Tang chọn tỳ bà hoặc đàn tranh, cô nhóc lập tức không chút do dự chọn tỳ bà.

"Tỳ bà ~" bé cong mắt mèo, ngây ngô nói.

"Được." Cô giáo Lưu vỗ vai Diệp Tang, dẫn người tới vị trí hậu trường, nói nhỏ: "Tang Tang đừng căng thẳng, tập trung tham gia......"

Ngập ngừng một hồi, cô nhận ra rằng những đứa trẻ ở lớp khác có thể đàn hay hơn, cô sợ tổn thương đến lòng tự trọng của tiểu gia hỏa, vì thế nhanh chóng an ủi, "Đàn không hay không sao, con còn nhỏ, chúng ta lần này coi như là đi chơi."

Tiểu gia hỏa dẫu miệng nhỏ, nghiêm túc gật đầu, "Dạ ~"

......

Nói không khẩn trương tuyệt đối không có khả năng.

Chương trình lấy bối cảnh không gian mở bên ngoài trường học, có phụ huynh ngồi ngoài trời, cũng có một số phụ huynh vì quá lười biếng mà trực tiếp ngồi trong xe, giống như Mộ Sâm lười xuống xe, trực tiếp ngồi trong xe, không gần không xa vừa lúc có thể nhìn thấy được toàn cảnh.

"Đứa nhỏ này thật đáng yêu." Có người nhìn thấy bé gái lên sân khấu, nhịn không được thấp giọng cảm thán. "Tôi muốn trộm nó về nuôi quá."

Mộ Sâm ngồi ở trong xe cũng nghe được tiếng thảo luận của những người đó, ánh mắt nhìn qua cửa sổ, vừa nhìn thấy tiểu gia hỏa kia đứng trên sân khấu, anh khẽ a một tiếng.

Đáng yêu?

Sao anh không thấy?

Mấy người này chắc bị mù rồi.

Mộ Sâm còn chưa có công kích xong đám "Người mắt mù" kia thì đã nghe thấy một cô gái khác xì xào bàn tán, "Đứa bé kia là con nhà ai vậy? Tư thế ôm tỳ bà rất tiêu chuẩn."

"A a a đáng yêu muốn chết, mọi người xem kìa! Tay ngắn chân cũng ngắn, ôm tỳ bà quả thực quá chọc người a!!"

"Tiểu bảo bối được giáo viên chuyên nghiệp dạy à?"

Mộ Sâm nghe được liền trực tiếp trợn tròn mắt.

Nhãi ranh kia không làm anh mất mặt là chuyện tốt.

Đàn tỳ bà?

Một đứa bé năm tuổi như nó có thể làm được gì?

Anh nghiến răng, nhớ tới đêm qua kèm con nhóc này làm bài tập thì gân xanh trên thái dương hung hăng nhảy.

Một đứa nhóc ngay cả bảy nhân tám bằng bao nhiêu cũng không biết, anh còn có thể trông cậy vào nó làm được gì?

Mộ Sâm đến bây giờ vẫn không hiểu rõ, tuy rằng Hoắc Nghiêu cùng Thẩm Sơ Trần không biết ai mới là cha ruột.

Nhưng hai người kia, mặc kệ ai là cha ruột, thì chỉ số IQ của con gái cũng không thể thấp như vậy, đúng không?

......

Tiểu gia hỏa đứng ở trên sân khấu có khuôn mặt non nớt tinh xảo như họa, lông mi cong vút buông xuống, mơ hồ lộ ra khí chất của khuê nữ cổ đại đang ôm đàn tỳ bà.

Các vị gia gia từ nhỏ đã dạy bé nhận biết chữ Hán, thưởng thơ từ, ngắm phong nguyệt.

Có đôi khi khí chất của một người từ trong xương cốt không thể thay đổi được.

Bọn họ đã từng là truyền kỳ một thế hệ, không ai so với bọn họ càng thật lòng yêu thích những thứ cổ xưa đó.

Cho dù đó là y thuật, võ thuật cổ, nhạc cụ, những thứ đã từng bị người đời lãng quên, chỉ có thế hệ đi trước như bọn họ mới nhớ rõ.

Tiểu gia hỏa bởi vì lớn lên lùn nên bộ dáng ôm đàn tỳ bà phá lệ đáng yêu, bé rủ xuống đôi mi cong vút, nhìn các vị phụ huynh dưới sân khấu, có chút e thẹn cúi đầu, cố gắng tưởng tượng đám người kia chính là củ cải trắng.

Diệp Tang mím môi, chợt hồi tưởng lại, lúc mà gia gia cầm tay dạy mình đánh đàn, hơi điều chỉnh tốt tư thế.

Đầu ngón tay trắng nõn chạm nhẹ vào dây đàn, nhẹ nhàng búng nhẹ, một âm thanh thanh tao trong trẻo đột nhiên rơi xuống, xung quanh chìm vào im lặng trong giây lát.

~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa1314

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net