Chương 147: Tang Tang bị bệnh (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~

Hoắc Nghiêu: "......"

Anh mới ra nước ngoài có mấy ngày, mà nhãi ranh này sao lại có thêm một người cha?!!

【 Hoắc Nghiêu: Xét nghiệm ADN là sao? Cậu nói rõ cho tôi 】

Thẩm Sơ Trần cách màn hình đều có thể nhận thấy được sự khó tin trong giọng điệu của đối phương.

Anh hơi nhướng mày, cười khẽ.

Anh cũng không thiếu đánh đến nỗi block Hoắc Nghiêu, mà thong thả ung dung reply một câu: 【 xét nghiệm ADN là thật, đến nỗi chuyện như thế nào, tôi cũng không thể nói qua điện thoại.

Thẩm Sơ Trần vừa gửi tin nhắn, trực tiếp hỏi Hoắc Nghiêu. 【 không bằng anh nói cho tôi, anh đem con gái tôi gửi cho ai đi? Diệp gia? Hay là Tô gia? 】

Thế gia có quan hệ tốt với Hoắc gia cũng không có mấy cái.

Hoắc Nghiêu đang trong trạng thái hoài nghi nhân sinh nên không có trả lời anh.

Thẩm Sơ Trần cũng không giận, thậm chí cong môi dưới cười.

【 Thẩm Sơ Trần: Ha, anh không nói cho ông đây, tôi sẽ không tra ra hay sao? 】

Hoắc Nghiêu: "......"

Anh nắm chặt điện thoại, cảm xúc vốn đã nhạt nhòa dần dâng lên cảm giác khủng hoảng xưa nay chưa từng có.

Trợ lý Triệu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nhìn boss nhà mình, nghĩ cũng không rõ lúc này lại xảy ra chuyện gì, làm sắc mặt ngài ấy âm trầm đến như này.

Với tinh thần không sợ chết của mình, cậu bước tới, mỉm cười nhắc nhở: "Boss, nửa tiếng nữa có cuộc họp, ngài xem ở đâu......"

Đáng thương cho trợ lý Triệu, chưa nói xong liền bị vô tình cắt ngang.

Hoắc Nghiêu lạnh lùng liếc trợ lý Triệu, chợt lạnh mặt cắn răng nói ra hai chữ: "Về nước."

Họp mẹ cậu!

Con gái nhà anh sắp không còn!

Ai còn có thể bình tĩnh ở chỗ này mở họp?

*

Hoắc Nghiêu có bao nhiêu hoảng Diệp Tang tạm thời không rõ lắm, tan học bé đi theo Mộ Sâm về nhà, đem túi nhỏ đeo bên vai che lại cái bụng nhỏ đói bẹp, mềm mại mở miệng, "Chú......"

Tiểu gia hỏa ngẩng khuôn mặt nhỏ, "Nhân gia đói rồi."

Mộ Sâm liếc bé, "Câm miệng."

"Ỏ......" Diệp Tang ngoan ngoãn câm miệng.

Anh hơi kinh ngạc nâng mí mắt, thấy bé khó được ngoan ngoãn không có nói nhiều, lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra.

Rốt cuộc mấy đứa nhóc con phiền chết đi được.

Nó nếu dám nói thêm một câu nữa, anh phỏng chừng sẽ khống chế không được mà trực tiếp ném Diệp Tang ra ngoài.

"Chú......" Dừng một chút, tiểu gia hỏa lại mềm mại mở miệng nói, cúi thấp đầu xoa đôi mắt có chút buồn ngủ.

Bé muốn ngủ.

Cô nhóc hơi bẹp miệng, ôm lấy khuôn mặt mềm như bông.

Nếu người cẩn thận liền có thể nhìn ra được, trạng thái của Diệp Tang lúc này xác thật là không thoải mái.

Nhưng mà Mộ Sâm bây giờ nhìn thấy Diệp Tang liền khó chịu, sao có thể quan tâm đứa nhóc này nói gì.

"Chuyện gì?" Anh nhấc mí mắt lên, cười như không cười nhìn về phía cô nhóc.

Mắt mèo của Diệp Tang trong vắt, con ngươi phiếm hơi nước, má lúm đồng tiền mềm mại hiện ra, thì thào nhỏ giọng nói:

"Tang Tang không thoải mái."

Mộ Sâm không để ý nhiều, "Uống nhiều nước ấm."

Quản gia đứng bên cạnh: "......" Hai người này đúng là có thiên phú đùa chết trời.

Tiểu gia hỏa bẹp miệng, tức giận đứng tại chỗ vài giây, thấy tiện nghi ba ba này thật sự không muốn quan tâm đến mình, bé lắc đầu liên tục, nổi nóng.

"Ba ba hư."

Mộ Sâm nghe vậy, nhấc mí mắt lên nhìn về phía Diệp Tang, lãnh đạm nhắc nhở nói, "Tôi không phải là ba của cháu."

Tiếp theo, anh lại hừ cười một tiếng, lạnh lùng nói, "Lại nhận cha bậy, tin hay không ông đây đem cháu nhét vào thùng rác, bảo đảm cha cháu cũng nhận không ra cháu."

Diệp Tang: "......"

Thật quá đáng!!

Tiện nghi ba ba không cho bé ăn cơm thì thôi, thế nhưng còn muốn nhục mạ bé.

Tiểu gia hỏa ủy khuất ôm lấy cánh tay của quản gia gia gia, lắc đầu, cảm thấy mình chính là cải thìa không ai cần.

Mộ quản gia bị ôm như vậy liền sửng sốt một chút, chợt ôn nhu cười xoa đầu của cô bé, cũng không hiểu một cô bé ngoan như vậy, ông chủ nhà mình nhằm vào cô bé này làm cái gì.

Ông nếu có một đứa cháu gái ngoan ngoãn như vậy, ngày thường khẳng định là ngậm ở trong miệng sợ tan, nâng ở trong tay sợ bay.

"Quản gia gia gia......"

Bé nhón mũi chân, vô lực ôm lấy cổ đối phương, thanh âm kéo dài, mang theo khí lực mềm yếu, "Tang, Tang Tang buồn ngủ."

Quản gia đem người ôm lên, vỗ lưng của cô nhóc, nhẹ giọng hống đối phương, "Tiểu tiểu thư ngoan, cơm nước xong ngủ tiếp được chứ?"

"Dạ ~"

Hai người một hỏi một đáp, không khí hài hòa hơn nhiều so với hồi nãy.

Sau khi Diệp Tang an tĩnh lại không thèm để ý đến mình, Mộ Sâm nhìn thấy hai người bọn họ "Ấm áp" liền dần dần có chút khó chịu.

"Quản gia." Anh lạnh nhạt mở miệng.

Mộ quản gia hơi sửng sốt, theo bản năng đáp, "Ông chủ."

"Thả nó xuống." Mộ Sâm nhìn phía Diệp Tang, "Cháu đi đến thư phòng ngủ."

Chùm tóc của tiểu gia hỏa hơi dựng lên, có chút không vui mà hỏi lại: "Tại sao?"

Bé mới không cần ngủ chung với tiện nghi ba ba.

Mộ Sâm mỉm cười, "Không có lý do, bởi vì chú của cháu vẫn là chú của cháu."

Ở Mộ gia này, ai kêu nhãi ranh này không biết trời cao đất dày?

Muốn đấu với anh?

A.

Chùm tóc của Diệp Tang gục xuống dưới, vốn dĩ có chút không thoải mái, bây giờ lại càng uể oải ỉu xìu.

Bé không muốn ở chung với Mộ ba ba chút nào.

Nhưng mà ——

Chính cái gọi là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tiểu gia hỏa muốn kháng nghị cũng vô dụng.

# cúi đầu trước thế lực tà ác của đại lão #

Quản gia ngẩn người, nhịn không được nói, "Nhưng mà ông chủ, ngài không phải còn có hạng mục không có làm sao?"

Sao có thể có thời gian chăm trẻ?

Mộ Sâm duỗi tay đem tiểu gia hỏa kia ôm lấy, anh tựa như một người máy không hề có cảm tình, cười lạnh một tiếng, "Không muốn làm."

"Có vấn đề sao?"

Quản gia: "......" Từ khi ông làm việc ở Mộ gia tới nay, đây là lần đầu tiên ông thấy ông chủ tùy hứng như vậy.

......

Diệp Tang lưu luyến nhìn quản gia gia gia vài lần, sau đó bĩu môi không cao hứng rúc ở trong lòng ngực của Mộ Sâm.

Ai cũng nói cái ôm của ba ba là ấm áp nhất, nhưng Tang Tang chưa thực sự cảm nhận được điều đó.

Cô gái nhỏ thở dài thườn thượt.

Vai ác ba ba lần này thật khó công lược a.

*

Mộ Sâm cúi đầu, nhìn về phía cô nhóc uể oải ỉu xìu trong lòng ngực, hừ cười hỏi lại: "Như thế nào? Ngủ với chú không vui sao?"

Diệp Tang mềm như bông lắc đầu, bé nhỏ giọng ghé vào trên đầu vai anh lẩm bẩm một câu, "Chú không thích Tang Tang......"

Anh hơi khựng lại.

Sau đó, Mộ Sâm bật cười, thừa nhận đặc biệt nhanh chóng, "Đúng, chú không thích cháu."

Tiểu gia hỏa không cao hứng nói, "Vậy thì cháu cũng không thích chú."

Anh hơi nhướng mày, "Ai cần cháu thích?"

Nhóc ranh.

Diệp Tang ủy khuất phồng mặt, xoa đôi mắt, bởi vì không phục mà chu cái miệng nhỏ không để ý tới anh.

Một phút sau khi Mộ Sâm đưa Diệp Tang tới thư phòng liền hối hận.

Anh nhíu chặt mày, liếc nhìn tiểu gia hỏa ôm gối ngủ ngon lành.

Cũng không biết hồi nãy mình trúng gió hay gì, mà lại ôm nó theo lên đây.

~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa1314

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net