Chương 148: Tang Tang bị bệnh (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~

Nhưng mà lúc này có rối rắm cũng vô dụng.

Anh cũng không thể quăng Diệp Tang ra ngoài thật.

Sau khi Mộ Sâm bình tĩnh lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, rũ mắt nhìn xuống thông tin viện nghiên cứu thu thập được, kiếp trước anh đã làm phương án này một lần.

Kiếp này chỉ cần anh muốn, cứu những người đó cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai.

Nhưng Mộ Sâm cũng không tính toán cứu những người đó.

Anh trì hoãn vấn đề này hết lần này đến lần khác, bây giờ ngay cả phương án cơ bản nhất anh thậm chí cũng không đưa ra.

Không ngoài dự liệu, viện nghiên cứu bên kia đang rất khẩn trương.

Mộ Sâm đoán không sai, đối phương xác thật đang rất khẩn trương.

Chính là người phụ nữ cách đây không lâu đã gọi điện cho anh để thúc giục anh đưa ra phương án, cô ta sắc bén chất vấn: "Viện nghiên cứu đã cho anh hai tháng, vậy mà vẫn chưa thực hiện được? Ngay cả một cái kế hoạch cơ bản cũng không đưa ra được, viện nghiên cứu giữ anh lại còn có tác dụng gì?"

"......"

Anh bình tĩnh rũ mắt, sau khi yên lặng chờ đối phương nói xong, anh ta mới chậm rãi cong môi ân cần nói: "Trước khi nói chuyện với tôi, tôi thành khẩn kiến nghị cô Lý nên đi mua đất sẵn đi."

"Dù sao khi còn sống cô cũng là người thích thể diện, chọn một miếng đất đẹp đẽ xong là có thể yên tâm ra đi."

"Anh......" Tôn Mạt bị dỗi liền mộng bức trong nháy mắt mới khôi phục lại tinh thần, thiếu chút nữa tức điên lên, "Mộ Sâm!! Anh trù ai thế?"

"Tôi cái gì mà tôi? Tôi là cha cô." Mộ Sâm hơi cười nhạo một tiếng, ngữ khí càng thêm ác liệt, "Cô Lý dám nói chuyện như thế với tôi? Một chìa khóa ba tệ, cô cũng xứng sao*?"

(*Một chìa khóa ba tệ: Ý nói bà chị kia rẻ tiền ý.)

Anh lười biếng chống cằm, cười khẽ, "Ngày thường thì về nhà tự thu âm rồi nghe lại đi, cô không biết giọng của cô khi mở miệng người ta không biết còn tưởng là phần mộ tổ tiên nhà cô bị đào đấy."

"......"

Thành công làm người trong điện thoại tức điên, Mộ Sâm tâm tình không tồi cong môi tỏ vẻ đắc ý, ngước mắt lên liếc về phía Diệp Tang.

Nói thực ra.

Trên phương diện mắng người anh chưa từng thua lần nào.

Duy nhất một lần ăn mệt thế nhưng lại là một đứa nhóc năm tuổi!

Nói ra bạn dám tin không?

......

Mộ Sâm mất gần ba tiếng đồng hồ để giải quyết những kế hoạch đó, đã một hai giờ sáng, anh ngáp dài tiếp tục chậm rãi lật xem.

Kết quả là, anh vô thức ngước mắt lên nhìn về phía giường, loáng thoáng thấy tiểu gia hỏa đã đá hết mền ra.

Mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng phấn, toàn bộ cánh tay và đôi chân nhỏ nhắn mềm mại như củ sen đều lộ ra.

Môi mỏng của Mộ Trần hơi mím lại, nhìn bé chằm chằm mấy giây, cũng không biết xuất phát từ điều gì, do dự một hồi vẫn lạnh mặt đắp chăn lên cho bé.

Động tác chưa nói tới ôn nhu, chăn trực tiếp quấn chặt cô nhóc.

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tang phông lên, hai má ửng hồng mất tự nhiên, bé lắc đầu nhỏ, sau khi đạp tung chăn bông ra, mát lạnh một hồi, sau đó không biết lại bị ai dùng chăn quấn lại.

Tiểu gia hỏa hơi nhíu mày, cái miệng nhỏ chu lên vì quá nóng nên bắt đầu lăn qua lăn lại trên giường.

Kết quả không những không giãy giụa được, ngược lại đem chăn bọc chặt hơn.

Diệp Tang khó chịu, đầu choáng váng, người vẫn còn nóng, cảm giác mình sắp bị nướng chín.

Ô ô ô.

Tiểu gia hỏa nhắm hai mắt học theo cách của chó con lè lưỡi ra lăn qua lăn lại trên giường, kết quả vẫn không có tác dụng gì.

"Ô......"

Bởi vì không quá khó chịu, Diệp Sảng bụm miệng, ôm lấy gối trong tay, bất giác khóc nức nở.

"......" Mộ Sâm lúc này có ngốc tới cỡ nào cũng ý thức được chỗ không thích hợp.

Anh hơi chần chờ một lát, cuối cùng vẫn vươn tay dán lên trán của tiểu gia hỏa.

Ngay sau đó nhiệt độ nóng bỏng từ cái trán của cô nhóc truyền tới tay anh, làm sắc mặt anh hơi thay đổi.

"Chết tiệt."

Anh thấp giọng mắng một tiếng, không ngờ nhãi ranh này nửa đêm lại phát sốt.

"Tỉnh tỉnh, đừng ngủ."

Anh lạnh mặt cau mày, túm tiểu gia hỏa lên, ôm vào trong lòng.

Cảm nhận được nhiệt độ trên người Diệp Tang nóng như cái bếp lò, đáy lòng Mộ Sâm đột nhiên dâng lên vài phần bất lực và hoảng loạn xưa nay chưa từng có.

Anh nhấp môi dưới, thấp giọng nói, "Dậy uống thuốc."

Trong thư phòng của Mộ Sâm thuốc vẫn chiếm đa số, anh hơi căng thẳng vội vàng đào một đống thuốc dành cho trẻ em từ trong ngăn kéo ra.

Vốn dĩ này nhãi ranh này đã không thông minh, nếu nóng hỏng đầu, sau này phải sống như thế nào?

"Ô......" Tiểu gia hỏa nóng mà dụi tới dụi lui trong lòng ngực anh, thân thể mềm mại nóng bỏng như quả cầu lửa nhỏ, cơ thể toát ra mùi thơm của sữa, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta động lòng.

"Không muốn uống thuốc......"

Tay nhỏ của Diệp Tang theo bản năng nắm chặt quần áo của Mộ Sâm, mắt mèo khẽ mở, nổi lên hơi nước.

Con nít ai cũng sợ uống thuốc.

Diệp Tang đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Huyệt thái dương của Mộ Sâm nhảy thình thịch vài cái, anh lạnh mặt đưa ly qua, buồn bã nói, "Uống."

Tiểu gia hỏa lắc đầu, "Không muốn ~"

"Uống ngay cho lão tử." Anh nghiến răng, do dự đứng ở bên cạnh giường.

"Không uống ~"

Một lớn một nhỏ giằng co ở nơi đó mắt to trừng mắt nhỏ, trường hợp này cực kỳ buồn cười.

Mộ Sâm nghiến răng nghiến lợi: "......" Con nhóc này sao lại khó hầu hạ như vậy?!

Tiểu gia hỏa mếu máo, nhìn ly thuốc.

Bé nhớ đến lúc trước sau khi uống thuốc xong mẹ đều sẽ kể truyện cổ tích cho bé trước khi ngủ.

Diệp Tang mắt sáng rực lên, ngẩng đầu nhỏ, mềm mại nói: "Tang Tang uống thuốc xong chú kể chuyện cổ tích cho Tang Tang nghe được không."

Diệp Tang cũng không biết là do bị bệnh hay nguyên nhân khác, thế nhưng khó được không có mệt rã rời, ngược lại mở to mắt mèo xinh đẹp, nhìn anh không chớp mắt.

Ánh mắt của cô nhóc quá trong sáng, làm Mộ Sâm mất tự nhiên quay mặt đi, mày hơi nhíu lại, cảm thấy nhãi ranh này thật đúng là phiền toái.

Buổi tối đêm hôm còn bày đặt nghe chuyện cổ tích?

Anh hít sâu một hơi, nén lại xúc động muốn tét mông con nhóc này, buồn bã nói: "Kể chuyện thì cháu sẽ uống thuốc?"

Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt chứa đầy vẻ chờ mong và trong sáng.

Mộ Sâm không có khả năng, đành phải tùy tiện tìm một quyển sách lịch sử trong thư phòng.

Anh lấy một cuốn sách dày trên kệ, ngồi xuống trước giường với vẻ mặt thất thần, rồi bắt đầu kể cho Diệp Tang nghe một "câu chuyện" bằng giọng điệu không cảm xúc của mình.

"Thuở xưa có một người tên là Chu Du ..." Anh đã cố gắng dùng giọng điệu khi kể chuyện cổ tích để đọc cuốn sách lịch sử này.

Mộ Sâm hắng giọng, ngây ngô nghiêm nghị nói: "Sau đó hắn đã chết."

Diệp Tang: "......" Thật là ngắn gọn.

Tiểu gia hỏa lần đầu tiên nghe thể loại này, nhịn không được giương cái miệng nhỏ, "Sau đó thì sao?"

Mộ Sâm khó chịu liếc cô bé.

Nhãi ranh này lại muốn cái gì nữa?

"Lúc đấy có người tên là Gia Cát Lượng." Mộ Sâm khó chịu nói, "Hắn giết Chu Du, sau đó hắn cũng chết".

"Cháu có biết câu chuyện này muốn nói với chúng ta điều gì không?" Anh nhàn nhạt nhìn bé.

"Câu chuyện muốn nói, nói cho chúng ta biết......" Diệp Tang do dự, mở to đôi mắt mèo ngây ngô nhỏ giọng nói: "Mọi việc vui vẻ là được......"

"Dù sao ai cũng không muốn đang tồn tại lại phải rời đi thế giới này."

~~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa1314

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net