Chương 160: Mộ ba ba chích cho Tang Tang (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trường học Sơ Tễ là học viện quý tộc nhất Đế Đô, những bác sĩ đến đây khám bệnh cho học sinh đương nhiên không thể so sánh với những bác sĩ bình thường.

Nhưng không ai trong số bọn họ có thể nghĩ tới, chỉ có việc kiểm tra sức khỏe cho học sinh cũng có thể làm ảnh hưởng đến viện nghiên cứu.

Chờ một lát, các củ cải nhỏ có ý thức xếp hàng, từ cao đến thấp.

Diệp Tang bị Thẩm Dao kéo đứng cuối, tiểu gia hỏa ngẩng khuôn mặt nhỏ, giọng nói mềm như bông: "Chị ơi."

Thẩm Dao nhìn chiều cao của mình khẽ bĩu môi, quay đầu lại an ủi nhóc con có chiều cao tương đương với cô bé, "Không sao không sao, chúng ta còn nhỏ, còn có thể cao."

Lời này cũng không biết là đang an ủi Tang Tang hay là đang an ủi chính mình.

Các củ cải nhỏ xếp thành hàng, dưới sự dẫn dắt của các cô giáo, một đám hưng phấn kéo nhau tới phòng y tế mà không biết vận mệnh tiếp theo của mình là gì.

"Diệp Tang Tang......" Thẩm Dao nghĩ ngợi, hỏi: "Em sợ chích không?"

Cô nhóc hơi bẹp cái miệng nhỏ, ngẩng đầu nhỏ, thanh thúy nói: "Tang Tang không sợ."

Thẩm Dao: "......" Phải không? Sao bé thấy khó tin thế?

......

Một đám nhóc tụ tập bên ngoài phòng y tế ngoan ngoãn đứng đó bắt đầu xếp hàng.

Có một vài đứa bé tò mò sẽ thò đầu ra nhìn vào bên trong phòng y tế.

Cuối cùng các củ cải nhỏ tựa hồ thong thả phục hồi tinh thần lại, đưa ra một kết luận bất lợi.

Đó chính là: "Cô ơi cô ơi ~ tại sao bọn họ đều mỉm cười đi vào, rồi khóc đi ra vậy?"

Cô giáo Hứa: "...... Khụ, có lẽ mẹ họ đã cho họ uống sữa bò Vượng Tử?"

Các bạn nhỏ lập tức hiểu ra.

Tuy rằng bọn họ cũng không hiểu việc uống sữa bò Vượng Tử với khóc có liên quan gì đến nhau, nhưng điều kỳ lạ là không một đứa trẻ nào thắc mắc về điều đó.

Thẩm Dao nhìn thấy cực kỳ kính nể không thôi.

Một đám củ cải nhỏ xếp hàng dài bước vào, vì vóc dáng thấp bé nên tiểu gia hỏa kiễng chân lên học theo cách mấy bạn khác tò mò nhìn vào bên trong.

Nhưng vào lúc này, bé lại nhìn thấy một người mà mình không thích.

Người đo chiều cao của họ là một cô gái trẻ đẹp dịu dàng, còn người ngồi ở sau cùng là bác sĩ tiêm, cuối cùng lại là một vị khách không mời mà đến.

Tiểu gia hỏa bụm miệng không vui và lẩm bẩm, "Tiện nghi ba ba......"

Bé cũng không biết tại sao ba ba lại muốn đi theo đến đây.

Tóm lại không chỉ có cô giáo Hứa, mà ngay cả những đứa trẻ có mặt cũng có thể cảm nhận được mấy ông lớn viện nghiên cứu này không hề có kiên nhẫn với các củ cải nhỏ.

Cuối cùng, khi đến lượt bé, người phụ nữ đo chiều cao cho bé nhìn tiểu gia hỏa mỉm cười: "Đứng thẳng."

Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn nghe lời đứng thẳng.

Nhưng mà chùm tóc trên đỉnh đầu ngay lúc này lại không chịu cô đơn mà dựng lên.

Nữ bác sĩ sửng sốt, nhìn chằm chằm chùm tóc của bé đột nhiên thấy mắc cười, "Này......"

Đây là thao tác gì vậy?

"Phụt. Bạn nhỏ thật đáng yêu." Nam bác sĩ vẫn luôn banh mặt, không kiên nhẫn vì tiếng khóc của trẻ con cũng không nhịn được cười.

Tiểu gia hỏa trắng trẻo mềm mại được bọc tròn như kẹo bông gòn, mắt ngọc mày ngài, cái miệng nhỏ đỏ bừng hơi nhấp, mắt mèo lộ ra vẻ mềm mại.

Nhưng phàm là người bình thường cũng sẽ nhịn không được mà mềm lòng.

Đáng tiếc.

Mộ Sâm cũng không phải người bình thường.

Anh nghe được người bên cạnh nói thầm, theo bản năng nhìn qua.

Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Diệp Tang, anh mím môi mỏng, nhíu mày quay đầu nhìn người bên cạnh, sau đó nhịn không được cười nhạo hỏi ngược lại: "Cậu có chắc là mắt cậu không có vấn đề chứ?"

Nhãi ranh này mà đáng yêu?

Mắt mù thì có.

Bác sĩ nam ở bên cạnh bị dỗi sửng sốt không thể giải thích được: "???"

Cậu bĩu môi, cũng lười nói chuyện với người đàn ông này.

*

Tiểu gia hỏa lo sợ bất an đi theo làm kiểm tra, cuối cùng bé chậm chạp dịch bước chân, như thế nào cũng không muốn đi qua.

Bé mới không muốn chơi với tiện nghi ba ba này đâu.

"Sao vậy bạn nhỏ?" Thấy bé không chịu đi đến đó, giáo viên bên cạnh không khỏi lấy làm lạ hỏi.

"Tại sao không đến đó?"

Ngón tay trắng nõn của Diệp Tang chậm rãi chỉ Mộ Sâm, cái miệng nhỏ hơi bẹp, nhỏ giọng nói, "Hắn sẽ trả thù nhân gia ~"

Cô giáo Lưu:???

Bọn trẻ thời nay toàn nghĩ mấy chuyện linh tinh gì à?

Đừng nói Diệp Tang có thể chưa từng nhìn thấy vị đại lão này, cho dù có gặp thì người ta cũng sẽ không keo kiệt đến mức bắt nạt một đứa trẻ, đúng không?

Nam bác sĩ phụ trách tiêm lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ thần kỳ như này, buồn cười mà cười hỏi: "Hả? Tại sao chú ấy phải trả thù cháu?"

Diệp Tang ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt mèo cẩn thận liếc nhìn Mộ Sâm, nhỏ giọng nói, "Bởi vì Tang Tang đem, đem chó con để ở trong thư phòng của chú ấy."

Nam bác sĩ: "...... Phụt."

Viện nghiên cứu có ai không biết vị này ghét nhất là chó đâu?

Cô nhóc này đúng là chỉ cần mở miệng cũng đủ chết người, vừa lên tới lại là đem chó để ở trong thư phòng của Mộ Sâm.

Mộ Sâm không lập tức bóp chết nó quả thực chính là kỳ tích.

Quả nhiên, mặt Mộ Sâm trầm xuống vì câu nói này.

Tưởng tượng đến cảnh dưới giường mình có giấu một con chó, anh liền nhịn không được đem nhãi ranh trước mắt này treo lên đánh.

Mộ Sâm cũng là lần đầu tiên gặp được một đứa trẻ thần kỳ như vậy.

Logic và lời nói phát ra thật ảo diệu nhưng anh lại cạn lời đến mức không thể phản bác lại được, mỗi lần anh đều bị tức muốn chết, nhưng tiểu gia hỏa này lại giống như người không có việc gì.

Nhìn thấy điều này, bác sĩ nam bên cạnh nháy mắt với anh, tiếp theo cười ôn nhu với tiểu gia hỏa nói: "Bạn nhỏ."

"Cháu mấy tuổi?"

Diệp Tang nghĩ ngợi, tay nhỏ mềm mại quơ quơ, ngây ngô nói: "Tang Tang năm tuổi ~"

Tiểu gia hỏa đang nghiêm túc nói chuyện với bác sĩ nam, Mộ Sâm đã tay mắt lanh lẹ cầm lấy cánh tay trắng nõn của bé.

Diệp Tang chỉ cảm thấy hơi tê rần, xoay đầu nhỏ qua, liền nhìn thấy Mộ Sâm đã tiêm cho bé xong.

Anh rũ mắt đè bông y tế lên chỗ mới tiêm lười biếng ngước mắt lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt ngờ vực không thể tin được của Diệp Tang.

"......" Diệp Tang đột nhiên cảm thấy cả thế giới đều có ác ý với bé.

Bé nhìn Mộ Sâm, ủy khuất thút tha thút thít một tiếng, nghẹn nước mắt, không có khóc ra.

Bằng không tiện nghi ba ba khẳng định sẽ chê cười bé.

Tiểu gia hỏa thút tha thút thít nức nở rớt nước mắt.

Nhưng nó thực sự rất đau oa ô......

Mộ Sâm: "Ha......"

Kỳ thật anh cũng không phải bác sĩ phụ trách tiêm.

Tới nơi này hoàn toàn là vì nhàm chán, ai biết có thể gặp được nhãi ranh này.

Nhưng nếu đã gặp được, nếu không tự mình tiêm, anh cũng tự cảm thấy có lỗi.

Khuôn mặt anh mang theo ý cười xấu xa, khóe môi cong lên, bộ dáng quả thực thiếu đánh.

Cái miệng nhỏ của Tang Tang bẹp thành vịt con, cặp mắt mèo tròn xoe dần bao nước mắt, vẻ mặt ấm ức gần như không biến dạng.

Nửa ngày, tiểu gia hỏa nước mắt lưng tròng nghẹn ra một câu: "Ngươi, ngươi cố ý......"

Ô ô ô.

Hắn cố ý!!

Khóe môi Mộ Sâm khẽ cong lên, nhàn nhạt nở một nụ cười thanh thuần với cô gái nhỏ.

Vẻ mặt xấu xa kia tỏa sáng như đang nói: Ta chính là cố ý.

~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net