Chương 162: Chui lỗ chó (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: KlaraHa1314

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đây không phải là điều tồi tệ nhất.

Điều tồi tệ nhất chính là, bên ngoài lỗ chó còn có một con chó màu vàng lớn.

Diệp Tang: "......"

Diệp Niên Niên: "......"

Đôi mắt của hai tiểu gia hỏa mở to vài phần, vừa ngẩng đầu liền thấy được một con chó màu vàng lớn, đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Diệp Niên Niên nuốt nước miếng, theo bản năng nói bắp: "Xin, xin lỗi."

"Đã, làm phiền!!!"

Hai tiểu gia hỏa chật vật chui ra khỏi lỗ chó, mới phát hiện mình vẫn còn mắc kẹt bên trong, còn con chó to màu vàng trước mắt lại như hổ rình mồi làm cho bọn họ sợ tới mức thiếu chút nữa oa oa khóc lên.

Thẩm Dao cùng Tô Thụy Thụy ở bên kia tường có chút mộng bức liếc nhìn nhau một cái.

Nghĩ cũng không rõ hai người kia bị sao nữa.

"Chó chó chó kìa......" Tiểu gia hỏa ngơ ngác nhìn con chó vàng lớn, giọng nói lắp bắp nói, "Tang, Tang Tang không thể ăn."

Thẩm Dao nghe thấy thì nhíu chặt mày, bé nhấc chân không chút nghĩ ngợi đạp Tô Thụy Thụy một chân, "Ngây người ra đó làm gì? Cứu bọn họ ra đi chứ."

Nếu bị chó cắn thật, lấy tính cách của tiểu ngu xuẩn kia chắc sẽ khóc từ sáng đến tối mất.

"......" Tô Thụy Thụy dần dần phục hồi tinh thần lại, khóe miệng giật giật, trăm triệu không nghĩ tới bọn họ trốn một tiết học mà lại phải trải qua hoàn cảnh như này.

*

Cùng lúc đó.

Hiệu trưởng trường Sơ Tễ vì đón tiếp các ông lớn viện nghiên cứu nên từ sáng sớm đã đứng chờ trước phòng y tế.

Lúc này ông ấy tràn đầy tự tin, nước miếng bay tứ tung giới thiệu trường học của mình với Mộ Sâm.

"Trường học chúng tôi à, là nơi luôn luôn xuất sắc trong phương diện kỷ luật, chưa từng xuất hiện đánh nhau ẩu đả......"

Hiệu trưởng chắp tay sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười tự tin, hiên ngang đi phía trước nói:

"Đối với tình trạng trốn học phổ biến ở các trường khác, nó thậm chí chưa từng xuất hiện ở trường Sơ Tễ chúng tôi."

Mộ Sâm theo ở phía sau không chút để ý nghe, mặt mày buông xuống không nói gì.

Trên thực tế.

Hiệu trưởng nói không sai.

Trường Sơ Tễ thân là học viện quý tộc lớn nhất Đế Đô đệ, quy tắc đương nhiên không thể chê.

Hai người một trước một sau đi tới, toàn bộ hành trình đều là nghe hiệu trưởng miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt khen ngợi trường học nhà mình.

"Học sinh của chúng tôi, đều là những đứa trẻ hiếu thảo chăm chỉ học hành......" Đang lúc hiệu trưởng ý chí chiến đấu dâng trào tràn đầy tin tưởng nói, bước chân dừng lại, thanh âm đột nhiên im bặt.

Chỉ thấy ở chỗ lỗ chó, có hai đứa nhỏ đang túm tụm lại với nhau, ngoài tường loáng thoáng truyền đến thanh âm nói chuyện của một vài đứa bé.

Hiệu trưởng: "......"

Thẩm Dao thấy Tô Thụy Thụy đứng ở ngoài tường hành động dong dài, tức khắc không kiên nhẫn đem người đẩy ra, "Tránh ra, tớ làm."

Cô gái nhỏ nắm lấy đôi chân ngắn ngủi của Diệp Niên Niên không chút do dự kéo ra ngoài.

"......" Làm hiệu trưởng cùng Mộ Sâm lập tức nhíu mày.

Khóe miệng của anh giật giật.

Đây gọi là chăm chỉ hiếu học? Không trốn học?

Mộ Sâm lười nhác rũ mắt, liền nhìn người đang quỳ rạp trên mặt đất bị nhốt ở lỗ chó còn có Diệp Tang.

Mắt mèo của tiểu gia hỏa còn mang theo nước mắt, bộ dáng cực kỳ đáng thương.

Mộ Sâm: "......"

Đôi mắt dài của anh xếch lên nhìn cô gái nhỏ trên mặt đất, khóe môi hơi nhếch lên.

Thành thật mà nói.

Bộ dáng của hai đứa nhóc này, thật đúng là khá buồn cười.

Khóe miệng của hiệu trưởng khẽ giật giật, nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ trên mặt đất, gằn từng chữ một: "Hai đứa tụi con đang, làm, cái, gì?!"

Diệp Niên Niên bẹp miệng, trả lời đúng lý hợp tình. "Chui, chui lỗ chó ạ."

Người sáng suốt không phải đều nhìn ra sao?

Hùng hài tử sở dĩ là hùng hài tử bởi vì bọn họ không sợ chết.

Cậu nhóc còn rất là kinh ngạc cảm thán nói, "Thật trùng hợp nha hiệu trưởng."

Cậu hỏi: "Thầy cũng tới chui lỗ chó sao?"

"......" Lời này vừa thốt ra, quả thực làm hiệu trưởng tức giận đến mức lửa giận cao ba thước:

"Em học lớp nào? Nói tên ra." Ông nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay kêu cha mẹ em tới trường học một chuyến!"

Tức chết tôi!!

Nghe được phải kêu phụ huynh, Diệp Niên Niên phản xạ có điều kiện giật mình một cái.

Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ, quỳ rạp trên mặt đất, hắng giọng nói, lập tức giơ lên khuôn mặt ngoan ngoãn mà cười: "Mời, mời phụ huynh hình như cũng không cần thiết......"

Hiệu trưởng không muốn nghe cậu nói lung tung, nói thẳng: "Em tên là gì? Còn em này nữa."

Ông nhìn về phía Diệp Tang, "Kêu cha mẹ em cũng tới cho tôi!"

Như thế nào cũng phải dạy đám trẻ ngỗ nghịch này một trận!

Diệp Niên Niên bẹp cái miệng nhỏ, "Ta là Tôn Ngộ Không."

Cậu vỗ cô nhóc bên cạnh, nghiêm trang nói: "Đây là muội muội của ta Lục Nhĩ Mỹ Hầu."

"Chui lỗ chó mà thôi, sao còn phải mời phụ huynh? Ông chú này, làm ầm ĩ lên như thế nhìn chú khác gì người thiếu hiểu biết, kém sang."

Hiệu trưởng thiếu hiểu biết: "......"

Con nít bây giờ, thật mẹ nó mỗi người đều là nhân tài.

Thần mẹ nó Tôn Ngộ Không.

Diệp Tang hơi dẫu miệng, quỳ rạp trên mặt đất, "Ba ba ~"

"Ba, ba ôm Tang Tang ra được không?"

Mộ Sâm nghe thấy cách xưng hô này, lông mày của anh nhíu lại thật sâu, hừ lạnh nói, "Đừng thấy sang bắt quàng làm họ."

Tiểu gia hỏa lắc đầu, chậm chạp thay đổi cách xưng hô, "Chú ~"

Hừ.

Bé mới không thèm kêu ba ba.

"Chú ôm Tang Tang ra được không?"

"......" Mộ Sâm từ trên cao nhìn xuống, nhìn bé không nói một lời.

Nghe thấy cô nhóc còn không thèm phản bác lại mà không chút do dự đổi cách xưng hô, tâm trạng của anh càng thêm trầm mặc và khó chịu.

"Không ôm."

Anh lạnh lùng quay đầu muốn đi.

Kết quả tiểu gia hỏa nhanh nhảu nói, "Vậy Tang Tang kêu Thẩm ba ba tới."

Gân xanh trên thái dương của Mộ Sâm giật giật, gằn từng chữ một: "Chú, ôm!"

Anh ôm còn không được sao?!

Tìm Thẩm Sơ Trần cái rắm.

Anh lạnh mặt, dưới cái nhìn chằm chằm hoảng sợ của hiệu trưởng, anh hơi cong lưng chịu đựng ghét bỏ ôm lấy eo của tiểu gia hỏa, thử kéo ra.

Cơ thể của trẻ con mềm như bông, mang theo mùi hương của sữa ngọt ngào dễ ngửi, Mộ Sâm sau khi ôm lấy đối phương, dễ như trở bàn tay liền kéo người ra.

"Đây là......? Hiệu trưởng ngây ngốc trong nháy mắt, theo bản năng hỏi.

Mộ Sâm thờ ơ nói: "Con gái của tôi."

"Có vấn đề gì sao?"

Hiệu trưởng: "......" Đây là vấn đề lớn đó!

Ông đối với cô nhóc xinh đẹp này loáng thoáng vẫn có chút ấn tượng.

Lúc trước khi Hoắc Nghiêu đưa cô bé này tới trường học có nói qua với ông đó là con gái của anh.

Còn Mộ Sâm lại là chuyện gì đây?

Sắc mặt của hiệu trưởng quái dị liếc mắt nhìn đôi "Cha con" này một cái, cũng không nói nhiều lời.

Vòng hào môn cũng thật loạn.

......

Khi đưa bốn đứa nhóc này về lớp, hiệu trưởng đã nghiêm khắc phê bình trước mặt giáo viên.

"......" Hai cậu nhóc lười biếng ngáp một cái, nghe được có chút mơ màng sắp ngủ.

Chờ các giáo viên thay nhau phê bình xong, bọn họ mới chán nản về vị trí cũ.

Hôm nay trường học công bố thành tích, các bạn nhỏ đều rung đùi đắc ý tò mò.

Sau khi các củ cải nhỏ chờ bài kiểm tra phát xong, một đám lại bắt đầu nhỏ giọng nói thầm chuyện mời phụ huynh.

Tô Thụy Thụy thâm cừu đại hận nhìn về mấy câu sai trên bài thi, nghĩ đến cảnh về đến nhà lại bị đánh, cả người cậu liền chán chường không có tinh thần.

Diệp Tang nhìn bài kiểm tra không đạt tiêu chuẩn, dẫu miệng.

Bé đang băn khoăn, sau khi về nhà bé phải mời ba ba nào đi họp phụ huynh mới có thể không bị tét mông đây?

#KlaraHa1314

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net