Chương 37: Khóc cái gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một câu, nháy mắt liền làm Diệp Niên Niên tuổi còn nhỏ bị kinh sợ.

Cậu bé hơi ngừng khóc, ánh mắt nhút nhát sợ sệt nhìn chằm chằm Đoạn Cận Diễn, rốt cuộc trì độn mà ý thức được.

Ca ca này......

Khả năng thật sự không thích cậu.

Thấy cậu nhóc rốt cuộc câm miệng, Đoạn Cận Diễn lúc này mới không chút để ý thu lại ác ý nơi đáy mắt, mặt mày tinh xảo lúc này mới giãn ra vài phần, hơi nghiêng đầu, cười như không cười.

Trẻ con a.

Thật đúng là phiền phức.

Nhưng mà.

Lúc này không vì điều gì khác, liền hướng về thân phận của Diệp Niên Niên, vô luận không kiên nhẫn cỡ nào, nên quan tâm thì vẫn nên quan tâm.

Rốt cuộc một đứa nhóc năm tuổi, rất là dễ dỗ, ba lời hai câu liền có thể dỗ được.

Tiểu gia hỏa dùng bàn tay nhỏ bắt lấy góc áo, bất an đứng ở cách đó không xa, mắt mèo tròn xoe nhìn chằm chằm vào Đoạn Cận Diễn.

Ấn tượng đầu tiên chính là, oa oa này thật là đẹp mắt.

"Uông!" Chó con tung ta tung tăng thấy bộ dáng xem đến ngây người của bé, liều mạng cắn góc áo của cô bé, tưởng đem người kéo ra bên ngoài.

"Uông!" Xem cái cây búa a!!

Đại ma vương hắc liên hoa này là ngươi có thể xem sao?

"Chó con?" Mắt mèo của tiểu gia hỏa sáng ngời, khom lưng liền ôm nó, cái miệng nhỏ hơi hơi đô khởi: "Ngươi lại béo nha."

Chó con: "......"

Cảm giác nội tâm đã chịu một vạn điểm bạo kích.

Nó nhìn Đoạn Cận Diễn đang đi về phía bọn họ, đầu hơi oai, ở trong lòng ngực Diệp Tang bày ra một bộ dáng hoàn toàn sống không còn gì luyến tiếc.

Được.

Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.

Đoạn Cận Diễn tuy rằng đa trí gần yêu, nhưng các ba ba kia của tiểu gia hỏa rõ ràng cũng không phải ăn chay.

Hiện tại nam chủ còn nhỏ, có Diệp Tang thay đổi vận mệnh, về sau hươu chết về tay ai còn không nhất định đâu.

Trên con đường cứu vớt vai ác để tiểu gia hỏa thuận tiện xử lý nam chủ cũng là ý kiến không tồi?

Chó con phe phẩy cái đuôi, trong lúc nhất thời suy nghĩ bậy bạ.

"...... Con nít?" Đoạn Cận Diễn thanh âm lười nhác, hơi cúi người nhìn về phía bé, mắt phượng cong lên, một khuôn mặt điệt lệ đến tận cùng mang theo mấy phần khí phách của thiếu niên.

Khi cậu bé tới gần một bước tiểu gia hỏa cơ hồ nhịn không được mà lui về phía sau bước.

Mắt mèo tròn xoe nhìn thẳng vào cậu nhóc.

Trong đầu tự động hiện ra một đoạn cốt truyện.

-- Đoạn Cận Diễn.

Đa trí gần yêu, hắc liên hoa bệnh kiều một bước đi đều tính toán cẩn thận.

Khác với những đứa trẻ khác, trong mắt thấy núi là núi, thấy nước là nước.

Chỉ duy nhất Đoạn Cận Diễn, một đứa trẻ mười tuổi, thích nhất là đùa bỡn quyền thế, tính kế người khác.

Không có xác định thị phi rõ ràng, hoặc là nhổ cỏ tận gốc, hoặc là nghiền xương thành tro.

Lại nói tiếp.

Bệnh kiều ca ca này có duy nhất thiện niệm, cũng chỉ có nữ chủ.

Tiểu gia hỏa hồi ức xong cốt truyện, vẻ mặt ngốc manh, nghiêng đầu một lúc lâu, dưới ánh mắt cười như không cười của Đoạn Cận Diễn, mắt mèo chậm rãi tích hai mắt đẫm lệ, thanh âm mềm như bông gòn mà ngao ô một tiếng, theo bản năng cất bước muốn chạy ra bên ngoài.

Bé không thích nam chủ này!

"Em gái chạy cái gì?"

Kia tiểu thiếu niên thụy mắt phượng thượng cong lên ý vị không rõ cười, hơi hơi cúi người, trực tiếp đem người cấp nắm trở về.

"Tưởng cáo trạng?" Âm cuối lười nhác dương một chút, mặt mày điệt lệ thiếu niên ngữ khí kẹp như có như không cười.

Đoạn Cận Diễn rũ mắt nhìn trước mắt tiểu gia hỏa, giơ tay lạnh lẽo đầu ngón tay cọ qua nàng ửng đỏ khóe mắt, tựa như vuốt ve đào hoa cánh dường như mềm nhẹ.

"Khóc cái gì?"

Thiếu niên lười nhác nghiêng đầu, mắt phượng xinh đẹp nửa cong, trong đôi mắt lộ ra tính trẻ con vô tội, "Ca ca cũng sẽ không ăn em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net