Chương 5: Đứa bé này từ đâu ra?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải biết rằng Hoắc Nghiêu cũng không phải là người tốt gì, ở trong mắt của anh vĩnh viễn chỉ có lợi ích cùng tính kế.

Thân tình gì đó, ở lợi ích trước mặt căn bản không đáng giá để nhắc tới.

Hoắc Nghiêu xoa mi, thở dài một tiếng cũng lười giải quyết nhiều vấn đề rối rắm như vậy.

Sau khi xe dừng lại, nam nhân dẫn đầu đi xuống.

Tiểu Diệp Tang nhìn đông oai tây đảo, bé nhìn thấy chân dài của Hoắc Nghiêu, lại đối lập một chút chính là chân ngắn của bé, trầm mặc vài giây không chút nghĩ ngợi trực tiếp ôm chặt đùi Hoắc Nghiêu, cả người treo ở trên đùi anh.

Rất xa a ~

Không muốn đi.

Hoắc Nghiêu: "......"

Anh nhịn xuống xúc động muốn đem người ném đi, mặt không biểu tình lãnh đạm, một bàn tay nhẹ nhàng xách cổ áo bé lên, đi nhanh về phía trước.

Cô bé không an phận mà giãy giụa vài cái, ngay sau đó ngẩng đầu đôi mắt mèo to lớn nhìn khắp nơi.

"Ba ba ~"

"Ba muốn mang con đi chỗ nào nha?"

Hoắc Nghiêu trầm mặc vài giây, đè nặng tính tình nói: "Về nhà."

"Vâng ~" tiểu gia hỏa nghe vậy liền không thích ứng được mà hơi vặn vẹo cơ thể tròn vo của mình, gục đầu xuống, tò mò đánh giá chung quanh khó được mà không phát ra tiếng.

Dọc theo đường đi cô nhóc hay nói đột nhiên im lặng, Hoắc Nghiêu nhếch mắt mị mị, khó được có chút không thích ứng mà nhìn bé một cái.

"Không nói?" Nam nhân một bên xách theo người âm thanh lãnh đạm dò hỏi, một bên không nhanh không chậm mà đi vào biệt thự.

Cô nhóc tức giận lắc đầu không có đáp lời.

Nam nhân gợn sóng bất kinh đáy mắt xẹt qua ý cười nhỏ không thể phát hiện, anh giơ tay nhịn không được nhéo khuôn mặt mềm mụp của Diệp Tang.

Trong đại sảnh biệt thự.

Lý tẩu đang quét dọn vệ sinh nghe được động tĩnh theo bản năng cả kinh.

Ngay sau đó giương mắt nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Nghiêu, bà vội vội vàng vàng buông chổi trong tay, bước nhanh đi lên trước:

"Tiên sinh đã trở lại."

Hoắc Nghiêu nhẹ giọng ừ một tiếng, đem tiểu gia hỏa đặt ở trên mặt đất, phân phó nói: "Dọn cho nó một phòng ở."

Dừng lại một chút, anh nói: "Xong nhớ mang thêm ít áo quần mà trẻ con hay mặc."

Hoắc Nghiêu không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, tự nhiên cũng không có khả năng sẽ cẩn thận.

Huống chi......

Đối phương có phải con gái của anh hay không cũng chưa biết.

Lý tẩu nghe vậy không khỏi nhìn về phía Diệp Tang đánh giá vài phần.

Bà kinh ngạc trợn to mắt.

...... Trẻ, trẻ con?

Đứa bé này từ đâu ra?

Lý tẩu làm việc ở chỗ này cũng gần 5 năm, ngày thường ở Hoắc gia trừ bỏ Hoắc lão gia tử, tiên sinh trên cơ bản rất ít trở về.

Hiện tại đột nhiên trở về cũng đã đủ làm bà khiếp sợ, càng đừng nói bên người còn mang theo đứa bé thoạt nhìn bốn năm tuổi.

Nhưng mà, cái gì nên nói cái gì không nên nói bà vẫn biết.

Mặc dù là trong lòng nghi hoặc, Lý tẩu trên mặt cũng mang theo vẻ mặt bình tĩnh thong dong, bà vẫy tay hướng về phía cô bé, nhẹ giọng hống:

"Tới, bạn nhỏ tới chỗ dì này......"

Mới vừa bị thả xuống, tiểu gia hỏa khó được giải phóng nghe vậy liền ngẩng đầu, vươn tay chậm rì rì nhào tới.

Thân hình tròn vo mềm mụp của tiểu đoàn tử nện ở trong lòng ngực, quả thực làm lòng người đều mềm mại.

Lý tẩu đáy mắt xuất hiện vài phần vui sướng cùng ôn nhu, không nhịn được liền giơ tay xoa đầu tóc xù xù của cô nhóc.

Thật là quá ngoan.

Bà bởi vì vấn đề cơ thể vẫn luôn không thể sinh con, ngày thường nhìn thấy con cái thân thích cũng chỉ có thể nhìn mắt thèm mà tiếc.

Hiện tại Hoắc gia im lặng đột nhiên xuất hiện một đứa bé hư hư thực thực, Lý tẩu làm sao có thể không cao hứng.

"Cô bé, cháu tên là gì?" Lý tẩu ôm lấy cô nhóc tròn vo vào trong lòng ngực, nỗ lực khống chế khoé môi muốn điên cuồng giơ lên của mình, trên mặt ý cười xán lạn.

Tiểu gia hỏa đầu nhỏ cọ cọ mặt bà, nãi thanh nãi khí nói: "Tang Tang."

Lý tẩu cười tủm tỉm khen bé: "Hoá ra là Tang Tang a, tên thật đáng yêu."

Hoắc Nghiêu ở một bên mắt lạnh nhìn hai người.

Căn bản trong nhà mỗi lần anh tới, đám người hầu bao gồm Lý tẩu đều nơm nớp lo sợ hầu hạ.

Nơi nào giống hiện tại, anh hoàn toàn bị làm lơ.

Chỉ thấy khi cô nhóc nhắc tới tên của mình, một đôi mắt mèo đều sáng.

Bé hơi thò lại gần, con ngươi cong thành trăng non, nói:

"Tên là đám gia gia đặt nga ~"

"Bọn họ cũng khen Tang Tang đáng yêu."

—— gia gia?

Gia gia nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net