Chương 65: Được cô bé nhỏ bảo vệ (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Viên cười nhạo một tiếng, căn bản không sợ.

Đều là nhị thế tổ được trong nhà cưng chiều, hiện tại tới nhà trẻ thân phận đều không khác nhau, dẫn tới ai cậu cũng không dám khi dễ.

Chỉ có thể thường thường lấy Ngôn An ra xì hơi.

Tiểu mập mạp đạp ghế của Thẩm Ngôn An một chút, thấy đối phương không phản kháng, trực tiếp cầm lấy cái ly tạt thẳng lên mặt cậu.

Một bên tạt nước, còn một bên cười khanh khách, "Quỷ cui xẻo, người câm, không ai đau, không ai thương, thật đáng thương ~"

Độ ấm của nước không cao, nhưng tạt thẳng từ trên đầu xuống là hành vi không thể nghi ngờ là cực kỳ vũ nhục người.

Tiểu Diệp Tang đang nằm bò ngủ bị động tĩnh lớn này làm cho có chút ngây thơ ngẩng đầu lên.

Lông mi cong vút run rẩy, một đôi mắt mèo trong suốt hiếm thấy mang theo vẻ mờ mịt mơ hồ mới vừa tỉnh ngủ.

Triệu Viên thấy cậu vẫn không có phản ứng, lại nhìn xung quanh phát hiện cô giáo không có bên người.

Tiểu mập mạp không khỏi ác từ gan biến lớn, tiến lên một bước không lưu tình chút nào cầm lấy mực nước trên bục giảng của giáo viên, cầm bút lông muốn quẹt vào trên người cậu.

Ngoài miệng thì nói, nhưng lại tới gần một chút: "Dù sao quần áo của mày đã đủ bẩn, tao giúp mày làm cho nó tối một chút, mày cũng nên cảm ơn tao."

Các bạn nhỏ cũng không có bất luận ý định muốn xuất đầu vì cậu, thậm chí một đám xông tới xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Tô Thụy Thụy ở bên cạnh vỗ tay, "Mẹ nó, cho nó chút giáo huấn đi, ai kêu nó dám ngồi cùng Tang Tang!"

Diệp Niên Niên đồng dạng bĩu môi, "Đúng vậy đúng vậy, dám đụng đến người phụ nữ của tớ, chán sống."

Tiểu gia hỏa: "......"

Nàng cúi đầu nghi hoặc chớp chớp mắt mèo, còn không có hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền nhìn thấy Triệu Viên cầm bút lông dính đầy mực nước đi tới chỗ bọn họ.

Nguyên bản Triệu Viên thật sự không tính toán trêu cợt Diệp Tang.

Đi tới phía cô bé hoàn toàn là bởi vì bé ngồi cùng bàn với Ngôn An.

"......" Con ngươi đen nhánh như mực của cậu bé hơi giật giật, cậu nhìn chằm chằm vào bút lông trong tay của Triệu Viên, theo bản năng muốn phản kháng.

Lúc Triệu Viên đi tới, đôi mắt tối tăm của Ngôn An gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Viên, cậu bé điên rồi muốn lui về phía sau, ảo tưởng tránh thoát trận nhục nhã không ngừng nghỉ này.

Nhưng mà.

Đứa bé hơn năm tuổi suy dinh dưỡng sao có thể là đối thủ của Triệu Viên béo lùn chắc nịch.

Cậu bị một đám người kéo lại, gắt gao ấn ngồi lại chỗ, lúc này, Diệp Tang phảng phất từ đáy mắt của cậu nhìn thấy sự sợ hãi cùng kháng cự thâm nhập từ sâu trong cốt tủy gần như đem người cắn nuốt vào trong bóng tối.

Triệu Viên cười khanh khách, cực kỳ cảm thấy có thành tựu mà đem toàn bộ mực nước đổ trên quần áo của Thẩm Ngôn An.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú hung hăng âm lãnh tựa như rắn độc của cậu, trong lòng Triệu Viên không biết vì sao kịch liệt nhảy.

"Mẹ nó." Nửa ngày, ý thức được mình thế nhưng lại sợ một kẻ câm, Triệu Viên hơi thẹn quá thành giận cho cậu một chân.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Kẻ câm nhe mày, tao còn không có vẽ xong đâu, trên quần áo hình như vẫn còn quá ít, nếu không trên mặt cũng vẽ thêm?"

Triệu Viên vừa nghĩ xong, trực tiếp cầm bình mực lại đây, hơi cười hì hì không có ý tốt.

Thẩm Ngôn An ngẩng đầu, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm.

Lúc này.

Cậu cực kỳ hận mọi người ở trong nhà trẻ này.

......

Triệu Viên dính mực nước, quơ quơ bút lông kết quả bởi vì đắc ý vênh váo không khống chế được lực đạo, trực tiếp quăng ra ngoài.

Hơn phân nửa mực nước rơi xuống khuôn mặt tái nhợt kia của Thẩm Ngôn An.

Một bộ phận nhỏ, liền như cá gặp nước mà rơi nhanh vào trên người Tiểu Diệp Tang.

Triệu Viên không để bụng, thậm chí còn tính toán tiếp tục vẽ vẽ viết viết trên mặt Ngôn An

Nhưng mà lần này, Diệp Tang không vui.

Tiểu gia hỏa mộng bức một hồi lâu.

Bé cúi đầu nhìn mực nước màu đen dính vào trên váy trắng, lại nhìn đầu sỏ gây tội, mắt mèo hơi trợn to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net