Chương 78: Ba ba tức giận (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chuyện này là sao?" Hoắc lão gia tử hơi hít một ngụm khí lạnh, đáy mắt tràn đầy sự đau lòng cùng yêu thương, "Đứa nhỏ này mới đi nhà trẻ tại sao có thể biến thành như vậy?"

Ông hơi có chút không vui mà lạnh mặt, "Giáo viên ở trường trông trẻ như thế này sao?!"

Mới ngày đầu tiên đã biến thành như vậy.

Sau này thì phải làm sao?

Hoắc Thần Du hơi sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Hoắc Nghiêu.

"......" Nam nhân ôm tiểu gia hỏa, cánh tay run rẩy nhỏ đến mức khó có thể phát hiện, anh nhìn chằm chằm vào đầu gối bị sưng còn dính tơ máu của Diệp Tang, đáy mắt thâm thúy một mảnh hắc trầm.

Hoắc Nghiêu không nói một lời đem người ôm lên lầu, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Hoắc Thần Du, đạm thanh nói:

"Lên thư phòng chờ."

Hoắc Thần Du bình tĩnh, không có hỏi nhiều nhấc chân đi lên theo.

Hoắc Nghiêu thật cẩn thận đem Diệp Tang trong lòng ngực nhẹ nhàng thả ở trên giường, từ tủ quần áo tìm một cái áo ngủ mềm mại, nhẹ nhàng cởi chiếc váy bị dơ của bé xuống.

Kia tay chân nhẹ nhàng động tác thoạt nhìn có chút trúc trắc lại ngoài dự đoán mềm nhẹ.

Đổi xong quần áo, một thân áo ngủ hồng nhạt, tiểu gia hỏa mềm như bông an an tĩnh tĩnh dựa vào gấu bông.

Nhúm tóc trên đầu vẫn không an phận như cũ mà nhếch lên, bộ dáng làm người ta yêu chết.

Bởi vì sợ miệng vết thương nhiễm trùng, Hoắc Nghiêu cũng không để tiểu gia hỏa tắm rửa, gọi điện thoại kêu bác sĩ tư nhân lại đây thoa thuốc cho bé.

"Ô......"

Trong lúc thoa thuốc, Diệp Tang vô ý thức nức nở một tiếng, khi ngủ còn ủy khuất thút tha thút thít đắp, bộ dáng đáng thương kia làm bác sĩ tư nhân nhìn đều có chút không đành lòng.

Hoắc Nghiêu đứng ở trước giường nghe được tiểu gia hỏa thỉnh thoảng thút tha thút thít một chút, anh liền mím môi, mặt vô biểu tình phun ra ba chữ, "Không tiền đồ......"

Diệp Tang mở mắt ra, làm như nghe được tiện nghi ba ba nhà mình đang khinh thường mình, nước mắt lưng tròng như là quả nho mọng nước: "Ô, đau."

Ánh mắt uỷ khuất kia, nháy mắt làm kẻ mới nhậm chức cha già như Hoắc Nghiêu nhìn cũng không dám giận.

Anh lạnh mặt, lạnh lẽo quét mắt nhìn bác sĩ tư nhân: "Nhẹ tay một chút."

"Không nghe được con bé kêu đau à?"

Bác sĩ tư nhân: "......"

Tôi quá khó khăn.

Vừa rồi nói người ta không có tiền đồ chính là ngài, bây giờ nói bà đây thoa thuốc không nhẹ tay cũng là ngài.

Quả nhiên.

Kẻ có tiền chính là khó hầu hạ.

Cũng may miệng vết thương của Diệp Tang không tính là quá nghiêm trọng, khử trùng đơn giản một chút là không có vấn đề gì.

Sau khi thoa thuốc xong, bác sĩ tư nhân trước khi đi không yên tâm dặn dò vài câu, "Nhớ rõ cho bé ăn đồ thanh đạm chút, miễn cho miệng vết thương nhiễm trùng, còn có mấy ngày nay trước đừng để cho tiểu tiểu thư đi học."

"An tâm ở nhà dưỡng thương là được."

Hoắc Nghiêu hơi gật đầu.

Không cần bà ta nhắc nhở, anh cũng sẽ không để tiểu gia hỏa đi.

Nghe được bác sĩ nói không có việc gì, Hoắc Thần Du đứng ở cửa hơi nhẹ nhàng thở ra, chợt thấy Hoắc Nghiêu lạnh lùng nhìn chăm chằm cậu, ánh mắt của tiểu thiếu niên nhàn nhạt, không nói một lời liền đi theo sau.

Trong thư phòng, vừa đi vào liền nghe được mùi sách nhàn nhạt ập vào trước mặt.

Trên bàn còn có mấy phần văn kiện không có xử lý xong, Hoắc Nghiêu lười nhác ngồi xuống ghế, như là tùy ý lật xem văn kiện trên bàn, một tay chống hàm dưới, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vài phần cười như không cười.

"Biết ta tới tìm con có việc gì sao?"

Khóe môi Hoắc Thần Du cong lên, "Vì chuyện của em gái."

Hoắc Nghiêu không có bất luận dao động cảm xúc gì mà nhấc mí mắt lên, dù bận vẫn ung dung:

"Nói đi, nó tại sao lại bị ngã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net