Chương 82: Bảo đảm sẽ không đánh chết con nhóc này.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân mặt vô biểu tình nhìn tiểu gia hỏa bị Hoắc Thần Du ôm vào trong ngực, môi mỏng hơi cong, cảm thấy chính mình cần thiết cùng cái khuê nữ ngốc này phổ cập khoa học một chút cái gì kêu là khu mỏ.

"Khu mỏ Diêm Thành, con biết là gì không?" Nam nhân híp mắt,

Khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của tiểu gia hỏa hơi run, "...... Diêm Thành?"

Bé chớp mắt mèo đen nhánh tròn xoe một cái, không biết nghĩ đến cái gì, vội vội vàng vàng trả lời:

"Con biết!"

Diệp Tang hưng phấn giơ lên tay nhỏ, "Tang Tang biết!"

Cốt truyện có đề cập khu mỏ Diêm Thành là nơi quốc gia quy hoạch xuống, căn bản không cho phép khai thác.

Nhưng mà vai ác ba ba nhà bé không chỉ có ngược gió gây án mà còn khai thác, thậm chí cùng Triệu gia cấu kết với nhau làm việc xấu, trực tiếp chia đôi vật tư ở bên trong.

Hoắc Nghiêu sở dĩ rơi vào kết cục thê thảm như vậy, tuy rằng có dính dáng tới Đoạn Cận Diễn, với Hoắc Thần Du quạt gió thêm củi thoát không được liên quan.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là chính anh tự tìm đường chết.

Rốt cuộc cùng quốc gia đối nghịch có thể có kết cục tốt gì?

Hoắc Nghiêu xem bộ dáng hưng phấn kia, nhướng mày, rất có hứng thú:

"Con biết?"

Anh cười nhạo: "Con biết cái gì?"

Tiểu gia hỏa quơ quơ chùm tóc trên đầu, nâng cằm, khuôn mặt tràn đầy ngạo kiều: "Con biết tiện nghi ba ba muốn Diêm Thành khu mỏ nha ~"

Hoắc Nghiêu lạnh mặt: "...... Còn gì nữa?"

Nó biết cái rắm.

Con nhóc này chính là được phái tới để khắc anh.

Diệp Tang ôm chặt ca ca nhà mình, cọ cọ cậu, thần thần bí bí thấp giọng nói, "Tang Tang còn biết, tiện nghi ba ba chuẩn bị giết người phóng hỏa đó."

Tiểu gia hỏa nói xong, làm lơ vẻ mặt âm u của Hoắc Nghiêu, ngẩng khuôn mặt nhỏ mở to mắt tròn xoe bày ra một bộ dáng cầu khen ngợi.

Hoắc Thần Du buồn cười nhéo mặt cô bé, phá lệ vô tình chọc mà thủng lớp quật cường cuối cùng của Hoắc Nghiêu:

"Tang Tang thật thông minh."

Diệp Tang nhấp miệng nhỏ cười rộ lên.

"......" Hoắc Nghiêu che lại ngực, gắt gao nhìn chằm chằm tiểu tử thúi Hoắc Thần Du này.

Nguyên bản anh đã xem đứa nhỏ này phá lệ không vừa mắt.

Hiện tại càng nhìn càng khó chịu làm sao bây giờ?

Tiểu gia hỏa thấy anh còn trừng mắt nhìn oa oa nhà mình, tức khắc không vui dẩu cái miệng nhỏ trừng lại.

Hoắc Nghiêu: "...... Làm gì?"

Cùng anh so xem mắt ai lớn hơn à?

Anh cười lạnh một tiếng, vươn tay muốn nắm cổ của tiểu gia hỏa này.

Hoắc Thần Du xem động tác thành thạo kia của đối phương, khóe miệng vừa kéo, không chút nghĩ ngợi che chở cái ót của tiểu gia hỏa lui về phía sau một bước.

Dưới cái nhìn chăm chú lạnh băng của Hoắc Nghiêu, trên mặt cậu đồng dạng cũng không có bất luận biểu tình gì.

Thậm chí không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn qua.

Hoắc Nghiêu: "......"

Vốn dĩ độ tồn tại của Hoắc Thần Du ở Hoắc gia không cao.

Thậm chí nếu không phải bởi vì Diệp Tang, thì cậu cũng không giao tiếp nhiều với Hoắc Nghiêu.

Hoắc Nghiêu câu khóe môi, đối với Hoắc Thần Du cố gắng mạnh mẽ nở ra một nụ cười từ ái: "Con thả nó xuống xuống."

Nam nhân âm trắc trắc mỉm cười nói: "Ba bảo đảm sẽ không đánh chết con nhóc này."

"......" Nụ cười dữ tợn kia của ngươi căn bản không có sức thuyết phục.

Hoắc Thần Du còn chưa nói thêm cái gì, Diệp Tang liền không vui mà từ trong lòng ngực cậu nhô đầu ra, nãi thanh nãi khí lắc đầu: "Con không."

"Ba hung như vậy, khẳng định sẽ đánh con."

Hoắc Nghiêu liếc xéo cô bé, "Con tin hay không ba hôm nay sẽ cho con biết tình thương của cha ấm áp đến như nào?"

Diệp Tang không phục mà hừ một tiếng.

Nhớ tới gia gia ngày thường thuyết giáo, tiểu gia hỏa ngẩng khuôn mặt nhỏ, nghiêm trang khuyên anh, "Hoắc Nghiêu ~"

"Gia gia nhà ta nói rằng, ngươi thiếu đánh như vậy ra cửa là sẽ bị đánh ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net