Chương 99: Chú đừng có buồn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"......" Thẩm Sơ Trần nghe được câu nói non nớt thật thà này, môi hơi giật giật, sau một lúc lâu mới dựa vào trên tường, nhẹ nhàng cười một tiếng, chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa này thật đáng yêu.

"Đi ngủ đi."

Anh rũ xuống mắt vỗ lưng của cô nhóc, "Sáng mai cháu không đi học à?"

Giọng điệu của Thẩm Sơ Trần trước sau như một vẫn cà lơ phất phơ, như thể kẻ cô đơn thất thần vừa rồi không phải là anh vậy.

Tiểu gia hỏa mở to đôi mắt tròn xoe cố chấp đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, bé rối rắm phồng lên quai hàm, "Chú thật sự không cần ôm Tang Tang một cái sao?"

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tang xoay đi, nhấp môi nhưng ngạo kiều: "Trước kia các ông nội của cháu muốn ôm cháu còn phải xếp hàng đó."

Thẩm Sơ Trần ngồi xổm xuống, đột nhiên có chút buồn cười, anh vươn đầu ngón tay thon dài, chọc má lúm đồng tiền của tiểu gia hỏa, giọng nói nghe có chút khàn khàn, anh hỏi lại: "Ôm cháu còn phải xếp hàng?"

"Vậy cháu có biết hay không, người muốn cho lão tử ôm kéo dài từ Đế Đô ra đến nước ngoài đấy?"

Thẩm Sơ Trần thân là người có địa vị cao nên bị rất nhiều phụ nữ muốn nhào vào trong ngực, nhưng kết cục không hề nghi ngờ đó chính là đều lấy thất bại để chấm dứt.

Sau lại có nhiều thế gia còn cao tay hơn, không đưa phụ nữ, mà là đưa con nít. 

Thẩm Sơ Trần lúc ấy nhìn thấy con nít đứng thành từng hàng khóc không ngừng còn ồn ào muốn ôm một cái, nội tâm của anh lúc đó điên rồi.

Diệp Tang bẹp cái miệng nhỏ, thấp giọng lẩm bẩm, "Chú là kẻ nói dối."

Thẩm · nói dối: "......"

Anh vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng chọc cái trán của tiểu gia hỏa, cười một tiếng: "Đi ngủ đi."

Mỗi lần tới ngày giỗ của mẹ anh, Thẩm Sơ Trần đều lẳng lặng ở phòng khách ngây ngốc một mình cả đêm.

Ngủ không được. 

Cũng không dám ngủ.

Tiểu gia hỏa nghe vậy chớp chớp đôi mắt dứt khoát đặt mông ngồi xuống mặt đất, khuôn mặt có nét trẻ con chưa thoát được lúc này khó được mà mang theo chút phiền muộn.

"Chú cũng ngủ không được sao?" Đôi mắt của bé mang theo sự mong đợi mà hỏi.

Xem vẻ mặt muốn ở phòng khách định cư kia của Diệp Tang, gân xanh trên thái dương của Thẩm Sơ Trần hung hăng nhảy, bước chân dài đi chuẩn bị xách con nhóc này lên.

Kết quả anh còn chưa kịp tới gần, tiểu gia hỏa liền đã thành thạo ôm lấy đùi anh, cong đôi mắt, ngây ngô nói, "Diệp Tang Tang cũng ngủ không được nga."

Cảm giác được tiểu gia hỏa ở trên đùi anh mềm như bông, Thẩm Sơ Trần: "......"

Anh muốn ném nó ra, nhưng lại sợ làm nó đau, chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng, mím môi mỉm cười hỏi lại: "Tại sao cháu không ngủ được?"

Con nhóc này bây giờ không ngủ được còn tới nơi này làm cái gì!

Tự hỏi nhân sinh sao?

Thẩm Sơ Trần hít sâu một hơi, khó được có chút phát điên.

Diệp Tang yên lặng ôm chặt đùi anh, cái miệng nhỏ hơi bẹp, bé nhỏ giọng mở miệng:

"Tang Tang bị mời phụ huynh."

Thẩm Sơ Trần: "......" Chuyện này có liên quan gì tới ta.

Anh cong lưng đem cô bé ôm tới trên sô pha, chợt ngồi vào bên cạnh cô nhóc lười biếng châm điếu thuốc, rất có hứng thú nhìn bé.

Tiểu gia hỏa ngồi vào trên sô pha quơ quơ chân nhỏ, rung đùi đắc ý nói: "Chú ~ hay là chú đi họp cho cháu. Đêm nay Tang Tang có thể ngủ với chú nha ~"

Thẩm Sơ Trần lười nhác cắn điếu thuốc, hơi cười nhạo: "Ai hiếm lạ mà ngủ với cháu?"

Diệp Tang bị cự tuyệt nên có chút buồn bực mà bĩu môi cúi thấp đầu, chùm tóc trên đỉnh đầu lại lần nữa dựng thẳng lên.

Thẩm Sơ Trần thấy thế, vươn tay chọc chọc chùm tóc của cô bé, thoáng nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn lại kia, cong môi tâm tình không khỏi tốt lên vài phần, anh lười nhác kéo dài giọng: "...... Đi họp phụ huynh dùm cháu cũng không phải không thể."

Mắt mèo của tiểu gia hỏa sáng lên cao hứng còn không được vài giây, liền nghe Thẩm Sơ Trần tiếp tục cười nói, "Nhưng tiền đề là cháu phải nói cho chú biết tại sao lại bị mời phụ huynh."

Diệp Tang do dự vài giây, cân nhắc lợi hại giữa việc bị Hoắc Nghiêu đánh cùng với việc ăn ngay nói thật, cuối cùng tiểu gia hỏa ngẩng khuôn mặt nhỏ, thành khẩn nói: "Bởi vì đánh nhau."

Thẩm Sơ Trần cắn điếu thuốc, ý cười cứng lại, "Đánh nhau, ẩu đả?"

Tiểu gia hỏa gật đầu, "Đúng vậy nga ~"

Thẩm Sơ Trần hắng giọng, hơi ngồi thẳng, khuôn mặt yêu nghiệt kia tiến đến trước mặt Diệp Tang, chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: "Cháu xác định là đánh nhau, mà không phải cháu bị đơn phương treo lên đánh?"

Diệp Tang phồng lên khuôn mặt nhỏ, ngây ngô nói: "Bởi vì cậu ta ném đồ vào người cháu, sau đó Tô Thụy Thụy cùng Diệp Niên Niên đem cậu ta ấn trên mặt đất đánh ~"

Sau đó kết quả cuối cùng chính là bốn người đều bị mời phụ huynh.

Độ chú ý của Thẩm Sơ Trần rõ ràng cùng người bình thường không giống nhau, khóe miệng của anh run rẩy, lạnh lạnh hỏi: "...... Ai ném đồ vào người cháu?"

Tiểu gia hỏa quơ quơ chân nhỏ, giòn sinh phun ra hai chữ: "Triệu Viên ~"

"...... Triệu Viên?"

Thẩm Sơ Trần hơi tự hỏi một lát, từ trong trí nhớ xách ra Triệu gia, nếu nhớ không lầm, lúc trước Triệu gia chính vì già mà còn có con nên tự hào mời các đại thế gia tham gia tiệc đầy tháng.

Thẩm Sơ Trần tự nhiên cũng ở trong hàng ngũ được mời.

Nhưng khi đó anh căn bản khinh thường đi tiệc đầy tháng của một gia tộc nhỏ. Dần dà tự nhiên cũng đã quên người nhà này.

Thẩm Sơ Trần nhướng mày, cười như không cười: "Có đánh lại không?"

Tiểu gia hỏa ngơ ngác lắc đầu.

Anh đứng lên, cười lạnh một tiếng: "Được."

Anh lười nhác ngáp một cái, bắt đầu đuổi người, "Chú giúp cháu đánh lại."

Thẩm Sơ Trần cũng không hỏi rõ mọi chuyện, cong môi khinh bỉ ném xuống một câu nói làm người lạnh cả người, thong thả ung dung đứng lên.

Tiểu gia hỏa hơi ngốc, đầu ngẩng ra, liền nhìn thấy anh mới nói xong liền trực tiếp cong lưng xách theo bé, ba bước gộp thành hai bước đi lên lầu.

"Chú ~" tiểu gia hỏa đầu hơi choáng, chưa từ bỏ ý định nói với anh một câu.

"Chú nếu không vui thì nói."

Diệp Tang phồng lên quai hàm, "Cháu có thể dỗ chú đó ~"

Thẩm Sơ Trần cười lạnh, lười nhác vẫy tay bắt đầu đuổi người: "Được. Đi ngủ."

Anh còn không có yếu ớt đến mức cần một con nhóc tới hống.

Tiểu gia hỏa không phụcmà phồng lên quai hàm nhìn thấy Thẩm Sơ Trần nhấc chân đi vào phòng ngủ, cực kỳ vô tình đem cửa đóng sầm.

"Phanh" một tiếng, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt của Diệp Tang.

......

Anh đi vào phòng ngủ, lười nhác dập tắt điếu thuốc.

Xung quanh lại lần nữa lâm vào một mảnh yên tĩnh, anh có chút buồn bã mất mát dựa vào trên tường, hơn phân nửa khuôn mặt chôn ở trong bóng tối, nửa ngày Thẩm Sơ Trần mới cong khóe môi, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Anh có lẽ đã hiểu được. Tại sao Hoắc Nghiêu lại mềm lòng với con nhóc này nhiều lần đến vậy.

Đáng tiếc......

Anh không phải Hoắc Nghiêu. 

Mặc kệ là đã từng hay là hiện tại, anh trước nay đều chỉ có một người.

Trong phòng một mảnh im ắng, chờ thêm một hồi lâu, cửa phòng mới bị lặng lẽ đẩy mở ra.

Thẩm Sơ Trần lười nhác nhấc lên mí mắt, nương theo ánh sáng mỏng manh, nhìn thấy tiểu gia hỏa kia từ phía sau cửa cọ tới cọ lui chạy vào.

Diệp Tang phồng lên quai hàm do dự, cuối cùng bước chân ngắn nhỏ nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía anh.

Ở trước mặt Thẩm Sơ Trần chậm rãi ngồi xổm xuống, thân thể mềm mụp của cô nhóc trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực anh, miệng bé thấp giọng lẩm bẩm nói: "Chú, chú đừng buồn."

"Cháu ôm chú là được."

Dừng một chút, tiểu gia hỏa ngước đôi mắt trong suốt sáng ngời, giòn sinh bổ sung: "Lần này không cần xếp hàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net