Chap 4 : Gặp nam chủ và gợi nhớ kí ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Oa tắm xong thật thoải mái mà "

Tôi bước ra khỏi phòng tắm và đi thay đồ . Tôi bây giờ chắc nên đi ăn sáng rồi đi phỏng vấn xin việc mới được. Nghĩ là làm , tôi đi chuẩn bị đồ để ra khỏi nhà thôi .

Mà phải công nhận rằng đây là phòng trò đầy đủ tiện nghi lại hiện đại và rộng nữa ấy chứ . Không biết tiền trả tiền phòng là bao nhiêu đây ? Cầu cho không cao lắm nhỉ ? Mà nữ phụ này khá nghèo mà ta , sao lại ở nơi này nhỉ ? Chắc chủ nhà cho thuê chơi chứ gì , chứ có kiếm tiền đâu nên lấy rẻ.

Bước ra khỏi phòng trò ,khóa cửa cẩn thận tôi đi xuống lầu bằng thang máy . Thật ra phòng trọ của tôi nằm ở tầng 20 đó , một tầng là một phòng trọ hay bây giờ nên gọi căn hộ cho hay vậy.

Tôi xuống đại sảnh thì gặp một người phụ nữ trung niên đứng ở đó để khi có ai đến thuê không cần lâu lắc. Hình như người phụ nữ đó gọi là bác Hương thì phải . Thật may khi nãy uống viên thuốc trắng nó có đưa cho tôi quá khứ của nguyên chủ không là chết chắc .

"Bác Hương vẫn khỏe chứ ?" Tôi cất tiếng hỏi

"À là cháu à Lam Lam , bác vẫn khỏe lắm . Sao hôm nay cháu đi sớm thế?" Bác Hương cười chào tôi đáp lại

" Dạ cháu hôm nay định xin việc làm nên đi sớm , thôi cháu đi đây ạ "

Tôi cuối đầu chào bác Hương rồi đi ra ngoài . Tôi khi đi ra còn nghe tiếng loáng thoáng của bác Hương nữa

"Cháu đi về sớm nhé, nhớ cẩn thận sức khỏe "

Đó là câu tôi nghe được . Thật lâu rồi mới có người quan tâm tôi như vậy tôi cảm thấy tim như muốn vỡ òa ra vì hạnh phúc mất . Cũng đã lâu rồi mà tôi cũng có thể nói chuyện được thật là không còn gì vui bằng . Tôi không ngờ trên đời này cũng có nhiều điều kì diệu như thế . Bằng chứng là tôi đã xuyên không hay nói đúng hơn là tôi tá thi hồn nhỉ ?

Nơi tôi ở hiện giờ là Túy Nhã lâu , một khu chung cư . Nó nằm trong thành phố A cũng là thành phố tôi đang sống hiện giờ . Đất nước tôi đang ở là nước S được chia làm nhiều thành phố , tỉnh khác nhau . Thành phố A là thành phố phát triển mạnh mẽ và lớn nhất nước S , cũng có thể gọi thành phố A là đô thị cũng không chừng . Ở đây có rất nhiều công ty hay tập đoàn nằm trong top Thế giới mới dữ . Tôi không biết ai là người tạo ra thành phố này nữa . À nhớ rồi đó là tác giả của bộ truyện ' Cuộc sống của con người hai mặt Mộc Điềm Điềm " tôi mới đọc xong và hiện giờ đang ở trong bộ truyện đó . Thật là đau lòng mà haizzz.

Tôi đi bộ trên con đường đông đúc đầy ấp người. Tôi lại bỗng cảm thấy như tôi lại một lần nữa đang lạc lõng trong một thế giới đầy màu sắc vậy .

Tôi bỗng gặp một quán cà phê bên đường . Quán cà phê tên là 'Góc Thư Giãn' .Ừ một cái tên thật kì lạ , thường thì người ta sẽ đặt một cái tên đặc biệt hay gì đó . Thôi không quan tâm nữa .

Nhưng tôi không biết tại sao ở đó lại có nhiều khách hàng như vậy . Mới có 7'15 thôi mà . Mà đa số là nữ , họ cầm điện thoại chụp chụp gì đó qua cái cửa kính trong suốt . Nam thì ít hơn nữ một chút và cũng lấy điện thoại chụp và bàn tán gì đó.

Tính tò mò tôi nổi dậy nên tôi lại gần và nhìn vào . À thì ra trong đó đang có hai người một trai một nữ uống cà phê nói chuyện với nhau.

Người nam rất đẹp nha đẹp đến yêu nghiệt luôn ấy chứ ,cỡ khoảng 24 - 25 tuổi , tóc màu đen tím giống tôi , mắt có màu tím thật đẹp , ai nhìn vào đều sẽ bị cuốn hút vào trong đó. Nhưng xin lỗi tôi không có bị cuốn hút đâu . Khuôn mặt hoàn hảo đến từng mi-li-mét chậc chậc thật là tạo hóa trêu người mà . Trên người vận lên bộ vest trắng đen làm cho hắn thêm lịch lãm trưởng thành và phong độ . Cộng thêm khí chất ôn nhu nhưng ẩn ẩn một chút hàn khí nếu tôi không cảm nhận kĩ thì chưa chắc biết được , thật là một người bí ẩn mà . Đây là một người đàn ông trong mộng bao cô gái chậc chậc . Nhưng xin lỗi tôi không mê trai đâu , tôi bị miễn dịch với trai rồi nên tôi sẽ không dính vào một người đàn ông bí ẩn đâu.

Khoan khoan hình như người này tôi từng thấy ở đâu đó thì phải . Hình như trong kí ức thì người này rất thường hay xuất hiện trong tivi mà nguyên chủ thường coi . Tên là gì ấy nhỉ ? À nhớ rồi tên là Lãnh Ngạo Hiên - Ảnh đế của giới điện ảnh đây mà .

"....."

What? Cái gì ! Ảnh đế ? Lãnh Ngạo Hiên ? Đây chả phải nam chủ sao ! Ôi mẹ ơi ! Mới ra đường mà gặp nam chủ sao số tôi xui quá vậy ! Huhuhu.

Bây giờ Lãnh Ngạo Hiên chưa gặp nữ chính nên chắc cô gái xinh đẹp đi cùng hắn là Lục Tố - Ảnh hậu hiện tại bây giờ .

Ừm cô ta rất xinh đẹp . Khuôn mặt hoàn hảo, da trắng không tì vết, mắt đen láy long lanh . Mái tóc nâu đỏ dài ngang lưng được uốn ở phần đuôi . Đúng là ảnh hậu có khác thật đẹp .

Không biết tôi ra sao đây haizzz . Thật ra tôi bị mù về sắc đẹp nên dù tôi khen hai người đó đẹp nhưng tôi lại thấy bình thường vô cùng không có gì khác biệt cả .

Tôi biết được nguyên do mọi người bàn tán ở đây rồi nên tôi định đi nhưng .....

Rột Rột Rột

Bụng tôi kêu lên rồi thật mắc cỡ mà . Haizz nãy giờ đi nên giờ đói bụng là phải , nhưng xung quanh lại không có quán ăn gì cả chỉ cả quán cà phê này . Mà hình như trong đây có bán bánh thì phải , vậy vào đây chút vậy . Tôi là một nữ phụ nhỏ bé nên chắc không bị nam chủ chú ý đâu nhỉ ? Thế là tôi đi vào quán .

Tiếng leng keng vang lên khi tôi đẩy cửa làm mọi người xung quanh để ý nhìn tôi một cái . Tôi thấy họ đang thất thần và kinh diễm nhìn tôi . Tôi đây có xinh đẹp gì đâu mà nhìn tôi như vậy .

Thật ra tôi có xinh đẹp hay không tôi còn không biết nữa. Từ sáng đến giờ tôi chưa xem gương nữa , nếu có thì tôi chỉ xem loáng qua không chú ý cho lắm.

Tôi mặc kệ xung quanh đi đến chỗ quầy để gọi món . Tôi gọi hai chiếc bánh kem và một tách cà phê . Phục vụ đưa cho tôi những thứ tôi gọi vào khay  rồi tôi cầm cái khay đó tìm một góc ngồi .

Tôi ngồi xuống một chỗ khuất kế bên cửa kính . Tôi ăn thử một miếng bánh socola . Nó khá ngọt và hơi đắng lại mềm , khi ăn giống như nó đang tan tròn miệng vậy . Ừm rất ngon . Ăn xong một cái , tôi ăn cái thứ hai vị vanila . Có vị ngọt nhưng không béo ngậy , mềm và giống như cái trước khi ăn có cảm giác tan trong miệng , vị ngọt hòa nguyện với đầu lưỡi rất ngon rất tuyệt . Tôi đã chấm quán này rồi nha.

Ăn xong hai cái bánh , tôi để dĩa sang một bên . Tôi bắt đầu thưởng thức ly cà phê nóng hổi của tôi .

Ngoài kia , bầu trời đang mưa nhẹ . Những hạt mưa rơi xuống cửa kính tạo ra những tiếng lộp bộp rất vui tai nhưng lại nhẹ nhàng, sâu lắng như một bản tình ca mưa vậy . Thật làm cho tôi cảm thấy bình yên và gợi nhớ ký ức hồi nhỏ của tôi .

Tôi nhấm nháp ly cà phê . Nó đắng và ngọt và thêm một bản tình ca mưa do thiên nhiên tạo ra làm tôi thật dễ chịu . Tôi lấy một tay chống cằm , một tay cầm ly cà phê nhấm nháp nhìn ngoài kia.

Tôi bỗng cảm thấy cuộc đời tôi như ly cà phê . Lúc đầu ngọt ngào làm tôi chìm đắm , lúc sau lại trở nên đắng đi không còn vị ngọt như ban đầu cho tôi nhiều nỗi đau buồn . Cuộc đời là vậy mà . Lúc vui , lúc buồn, lúc đau , lúc ân hận , lúc hối tiếc , lúc câm hận ,ai mà biết được khi nào thì xảy ra.

Nhớ lúc khi tôi còn nhỏ , tôi là được một đứa trẻ vui vẻ không biết suy tính là gì cả , được mọi người yêu thương . Nhưng rồi vào một ngày tôi kết bạn với cô bé . Tôi lúc đó tưởng rằng tôi đã có tình bạn thật sự . Nhưng rồi sao ? Tôi bị cô bé đó cho uống thuốc độc không cho nói được , từ đó tôi bị câm rồi cô bé cũng mất tích .

Do không chữa trị nên ai cũng rầu rĩ rồi không còn ai quan tâm tôi , yêu thương tôi nữa và từ lúc đó tôi hứng chịu sự lạnh nhạt của gia đình .

Tôi cô độc , đau khổ nhưng ai hiểu thấu cho tôi . Tôi chỉ là một đứa nhỏ cần được yêu thương thôi. Tôi không có một người bạn nào nữa , tôi không muốn được yêu thương rồi phản bội thì chẳng khác gì đang tự làm đau khổ bản thân thêm thôi.

Họ vẫn cho tôi ăn học đàng hoàng cho tới lớn . Nhưng khi tốt nghiệp thì họ tống tôi ra khỏi nhà . Kể từ đó tôi và họ không còn là gì của nhau , gặp nhau coi như là người dưng .

Tôi bắt đầu thuê phòng trọ và làm việc . Tôi bị câm nên thường xuyên đóng những vai quần chúng  và tôi thường bị bắt nạt . Dù đồng lương ít ỏi nhưng cũng đủ để tôi sinh sống qua ngày và trả tiền phòng.

Rồi đến một ngày tôi bị điện giật chết và xuyên qua đây .

Quá khứ của tôi không mấy tốt đẹp lắm nên nhiều lúc không muốn nhớ lại chút nào cả. Đôi mắt tôi thoáng qua tia u buồn , đau khổ rồi biến mất.

Nghĩ một hồi , thì ly cà phê hết hồi nào không hay . Bầu trời cũng đã tạnh mưa nên chắc tôi phải đi thôi .

Bỗng tôi cảm thấy có một ánh mắt nhìn tôi . Tôi quay lại và thấy người nhìn tôi là Lãnh Ngạo Hiên . Thật bất ngờ , nhưng tôi cũng bỏ qua và đứng dậy đi ra khỏi quán .

Thật là một buổi sáng gợi nhớ quá khứ mà.

_____________End chap 4______________

Câu văn không được hay lắm với lại tả người không được cho lắm nên mong mọi người thông cảm nha .

Mong mọi người đọc vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC