Chương 101 - 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ 3: Bệnh kiều

Chương 26

Cô ta không dám nói lời nào, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn bạn thân trước đây nhìn về phía mình bằng ánh mắt căm ghét.

Bởi vì lừa gạt sao? Cô ta cũng không cảm thấy cách làm của mình có cái gì không đúng, hết thảy cũng chỉ là muốn cho chính mình sinh hoạt bình thường giống bao người mà thôi, từ nhỏ cô ta đã phải chịu đựng ánh mắt những người đó nhìn về phía cô ta, tuỳ tiện, chán ghét, như là đang xem một đống rác rưởi.

Cái loại ánh mắt đó làm cô ta có loại xúc động muốn đem tròng mắt bọn họ móc ra rồi hung hăng dẫm nát !

Làm sai chính là mẹ cô ta, không phải cô ta! Dựa vào cái gì muốn cô ta phải thừa nhận tất cả chuyện này?

Mộc Khinh Duyên, ả ta đáng ra không nên tồn tại!

Nhưng trước khi tất cả chưa kết thúc, cô ta chỉ có thể nhẫn, cho dù trong lòng có cuồn cuộn sóng to gió lớn, cô ta lại chỉ có thể buông xuống đầu, ý đồ trốn tránh hết thảy.

"Phanh!"

Thiếu nữ tóc vàng hung hăng đập bàn, "Tôi CMN hỏi cậu trả lời đi! Cậu là người câm à? Cứ nói thật ra! Nói một câu cậu không phải là con riêng, phải không?"

Tô Quỳ cười, cô ta đương nhiên không dám, bởi vì tất cả đều là sự thật.

Làm một lão yêu tinh sống một hai trăm năm, Tô Quỳ đương nhiên có thể nhìn ra Hàn Khinh Âm suy nghĩ cái gì.

Chỉ xem hơi thở càng ngày càng tối tăm quanh thân cô ta liền biết, cô ta đang cực lực nhẫn nại.

Làm tiểu tam là có tội, nhưng đứa trẻ là vô tội. Những lời này có thể áp dụng trên phần lớn người, nhưng tuyệt đối không thích hợp trên người Hàn Khinh Âm .

Từ nhỏ đến lớn, trong tay cô ta không biết lây dính nhiều ít máu tươi, chút này cùng lắm cũng chỉ là trào phúng cô ta hai câu thôi, mà đã bị cô ta phát rồ hành hạ đến chết rồi sau đó hủy thi diệt tích.

Xuất thân người không thể thay đổi, nhưng tư tưởng người có thể thay đổi, nếu Tô Quỳ là cô ta, liền sẽ trong lúc được Hàn Viễn bảo hộ, tìm một khu nhà cũng không phải cao quý như vậy bình phàm cao trung đọc sách, rồi sau đó thi đậu đại học, đi rất xa, hoàn toàn cùng chuyện quá khứ tạm biệt.

Mà không phải không chút nào thấy đủ muốn có càng nhiều, đoạt lấy những thứ vốn dĩ không thuộc về mình.

Phá hư gia đình người khác chính là mẹ cô ta, Mộc Hạm đối xử với Hàn Khinh Âm như vậy cũng đã là tốt lắm rồi, cũng không có xuất hiện tình huống như trong tiểu thuyết ngược đãi con riêng gì đó.

Tâm người a, cùng ba của cô ta Hàn Viễn giống nhau như đúc.

Lòng tham không đáy xà nuốt tượng, cẩn thận nghịch lửa chết cháy như chơi --

Hàn Khinh Âm trầm mặc hoàn toàn đồng nghĩa với cam chịu.

Thiếu nữ tóc vàng tức đến bật cười, ngón trỏ liên tục chỉ vào Hàn Khinh Âm , "Giỏi, giỏi, giỏi, cậu thật giỏi! Cũng là do chúng tôi ngu xuẩn, đều bị cậu lừa đến xoay mòng, cậu thắng! Nhưng lão nương nói cho cậu, chuyện này không để yên!"

Gia đình cô ta cũng chính là bị tiểu tam phá hủy, tiểu tam kia mang theo đứa con riêng ngênh ngang vào nhà, nơi chốn mách lẻo cô ta, làm cô ta có nhà không thể về!

Khiến cô ta làm sao không hận!

Đại khái là tin tức quá mức khiếp sợ, thế cho nên đàn nhóm Hỗn Thế Ma Vương này còn chưa có nghĩ ra biện pháp tốt để ứng phó, vì vậy, khi chuông tan học vang lên, Hàn Khinh Âm lập tức đứng lên chạy như bay ra ngoài, khiến người khác thậm chí không kịp ngăn cản.

"Ây da, chạy rất nhanh!" Tô Quỳ lắc đầu, xoay xoay cổ, hài hước thấp thấp nỉ non một câu.

Trì An gục mặt nằm nghiêng trên bàn, nghe vậy hừ lạnh, "Chiêu mượn đao giết người này của cô quả thật rất nham hiểm."

Tô Quỳ hì hì cười, không đau không ngứa tiếp nhận, "Cảm ơn khích lệ, chỉ là......"

Đầu ngón trỏ điểm điểm môi hồng, trong đầu tìm kiếm hình dung từ thích hợp, sau một lúc lâu mới nảy ra chỉ nói: "Nghĩ tới! Chỉ là cậu không đi bảo hộ công chúa của cậu sao? Hửm? Kỵ sĩ điện hạ!"

Kỵ sĩ điện hạ?

Đây là cái kiểu xưng hô điên khùng gì, Trì An vùi mặt sau cánh tay môi nhẹ nhếch, cong lên thành một vòng cung xinh đẹp, nhịn không được lên tiếng phản bác, "Kỵ sĩ là đang nói tôi? A, muốn làm công chúa của tôi, cô ta còn chưa đủ tư cách!"

___________

Chương 27

"Phải không?" Tô Quỳ nhướng mày, không tỏ ý kiến.

Gò má trắng mịn như ngọc phân nửa lộ ra dưới ánh nắng, khuôn mặt tinh xảo nửa tối nửa sáng, một nửa là thiên sứ, một nửa là ác ma, ma lực vận mệnh chú định khiến cho nhân loại không tài nào tránh thoát.

Khi Trì An nheo mắt nghiêng đầu nhìn cô, liền đúng lúc gặp được một cảnh này, hô hấp không khỏi cứng lại, làn da thiếu nữ dưới ánh nắng chiếu rọi, lộ ra một loại hồng nhạt, sạch sẽ gần như trong suốt.

Xinh đẹp đến như vậy, làm trong lòng hắn nổi lên một loại xúc động mãng liệt, muốn đem cô giấu đi.

Ánh mắt nóng bỏng đến mức có thể khiến người bị bỏng, Tô Quỳ mặc dù có chút chậm chạp trong chuyện này nhưng cũng cảm giác được, không muốn quan tâm đến nó, nhưng nhận thấy được ánh mắt Trì An nhìn cô càng ngày càng lộ liễu, càng ngày càng làm càn.

Không thể không buông quyển sách trên tay xuống, nghiêng đầu nhìn qua.

Nhướng một bên mày, hỏi: "Như thế nào? Có việc gì?"

"Hả?"

Trì An bừng tỉnh, sau một lúc lâu mới phản ứng lại đây là đang nói với hắn, không có chút nào ngượng ngùng, nhếch lên cánh môi, nửa là trêu đùa: "À, nhìn mỹ nữ nhìn ngây người, hy vọng cô có thể hiểu được rằng nhân loại thường theo đuổi những thứ tốt đẹp. "

Xì --

Tô Quỳ cười lạnh, cũng không phải quá mức muốn để ý đến hắn, nhàn nhạt ném xuống một câu, "Vậy tùy ý cậu." Liền một lần nữa cầm sách chuyên chú đọc.

Ở trong lòng cô, vị này cũng không phải cái thứ tốt đẹp gì, từ lúc cốt truyện bắt đầu tới nay, Hàn Khinh Âm đã làm nhiều ít chuyện ác, thiếu niên có gương mặt tuấn mỹ tinh xảo bên cạnh cũng không biết đã đồng lõa bao nhiêu lần.

Tô Quỳ tự nhận rằng mình không phải người tốt gì cho cam, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc động chút liền giết người, ham mê coi mạng người như cỏ rác.

Huống chi, vốn dĩ tâm tình cô cũng không tính là quá tốt, từ khi đến thế giới này, cô liền hoàn toàn mất đi liên hệ cùng người yêu, chờ mong trong lòng nhanh chóng giảm đi, cho tới hôm nay, cô thậm chí cảm thấy, có lẽ cô cùng người yêu duyên phận liền ngăn tại đây, không còn có khả năng gặp mặt.

Trì An mím môi, nội tâm vốn mẫn cảm làm hắn rất dễ dàng liền cảm nhận được, thiếu nữ bên cạnh cũng không muốn cùng hắn liên quan quá nhiều, không, đúng hơn là, căn bản không nghĩ cùng hắn có bất luận cái gì tiếp xúc mới đúng!

Mí mắt buông xuống, lông mi cong vút run rẩy che khuất đáy mắt lãnh quang, thiên chi kiêu tử như hắn khi nào chịu qua sự lạnh nhạt như thế, dư quang qua khuôn mặt tuyệt mỹ thiếu nữ, cả người đều để lộ ra hơi thở cự người mãnh liệt và cách xa ngàn dặm.

Ở trong đó, bao gồm hắn --

Cho dù thực không muốn thừa nhận, nhưng Trì An không thể không nói sự thật, hắn, người thừa kế duy nhất Thái Cực quốc tế, thiếu chủ thế lực Mafia lớn nhất Italy, không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn tiếp cận hắn, chỉ duy nhất mình cô.

Cảm giác bị ghét bỏ một chút đều không dễ chịu, Trì An rõ ràng cảm giác được đại não phản hồi cho hắn tin tức.

Hai tiết học lại bình yên vô sự trôi qua, giống nhau đều là giáo viên ở trên giảng bài, phía dưới học sinh tự mình chơi, không can thiệp chuyện của nhau, do đó cũng có thể nói là không có việc gì.

Tô Quỳ nhìn đến thú vị, ánh mắt lại một lần lơ đãng hướng qua bàn thứ ba cạnh cửa sổ từ dưới đếm lên, nơi đó không có một bóng người, Hàn Khinh Âm sau khi từ lần trước tan học chạy về, cũng chưa từng trở lại.

Cô đối với việc này cũng không có bao nhiêu cảm xúc dao động, tuy rằng Tô Quỳ trong lòng rõ ràng, Hàn Khinh Âm chỉ sợ đã bị cô bức đến cực hạn. Hôm nay chuyện này không thể nghi ngờ là đè bẹp cọng rơm cuối cùng của cô ta.

4: 30 phút, chuông tan học đúng giờ vang lên.

Một ngày sinh hoạt trong trường cuối cùng cũng kết thúc, duỗi người, Tô Quỳ xách ba lô lên chạy lấy người.

Phía sau theo sát truyền đến một trận tiếng bước chân, "Này! Cô sống ở đâu? Tôi đưa cô về!"

___________

Chương 28

Thanh âm mát lạnh sâu kín êm tai, một giọng nói rất dễ đễ nhận biết, không hề nghi ngờ, tự nhiên là đến từ Trì An.

Hai tay hắn trống trơn, không có đem theo một thứ gì, bước nhanh đuổi theo Tô Quỳ nói.

Tô Quỳ bước chân không ngừng, tùy ý có lệ, "Ờ, không cần, tài xế nhà tôi sẽ đến đón tôi."

Lời nói đạm mạc dứt khoát, nhưng ý cự tuyệt lại vô cùng rõ ràng.

Chỉ là không biết sợi dây thần kinh nào của Trì An có vấn đề, chính là muốn thân cận cô, thân cận hơn một chút nữa.

Nhấp môi nghĩ nghĩ, phục lại tươi cười, "Kia...... Tôi cùng cô đi cùng nhau thôi!"

Tô Quỳ mặc kệ hắn, bước chân nhanh hơn. Cô không có đi về hướng cổng trường, mà là đi thẳng mấy bước rồi quẹo vào, bước vào một đường nhỏ u tĩnh.

"Này! Cô sao không nói lời nào!"

Mắt lạnh liếc hắn, ngữ khí nặng nề, "Câm miệng!"

"Này......" Trì An còn muốn nói, lại bị đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của Tô Quỳ nhìn chằm chằm, nháy mắt đem lời muốn nói nuốt trở vào.

Tô Quỳ vừa lòng, thế giới rốt cuộc an tĩnh.

Môi hồng nhạt hé mở, động tác giống như thuận tiện vỗ vỗ Trì An đầu lông xù xù, "Ngoan ~"

Còn chưa tới gần cuối đường nhỏ, cách xa liền nghe được tiếng mắng chói tai cùng với âm thanh khóc thút thít của nữ sinh.

Trì An ngốc lăng tại chỗ đương nhiên là không có chú ý tới việc Tô Quỳ đã đi xa, đầu cúi xuống, trong miệng lẩm bẩm, "Cái gì chứ, đầu của đàn ông con trai mà cô cũng có thể sờ sao!" Nhưng không biết lỗ tai đã đỏ lên từ lúc nào.

Càng lúc càng nóng, giống như là từng luồng điện đang chen chúc trong thân thể vậy.

Nói xong câu đó lại cảm thấy giọng điệu chính mình giống như biệt nữu! Không giống như là đang tức giận, ngược lại như là đang......

Điên rồi điên rồi! Trì An quơ quơ đầu, hắn cư nhiên cảm thấy chính mình vừa mới hoàn toàn giống một con chó nhỏ thú cưng, đang làm nũng với chủ nhân.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện ra một hình ảnh hắn mặc một bộ đồ thú liền quần, đầu đội mũi tai chó, cái đuôi trên mông còn lắc lư.

Mà đối tượng hắn làm nũng, không phải ai khác, chính là Mộc Khinh Duyên!

Trời --

Hắn thật là si ngốc, hai má dần đỏ lên, vừa định liếc mắt giận trừng đầu sỏ gây tội trước mặt, lại phát hiện bóng dáng người nọ đâu còn ở đây?!

"Này! Người như cậu sao lại làm như vậy!"

Rừng cây Hoa Phong hẻo lánh, đối diện là thiếu nữ Ngải Toa tóc vàng ngồi xổm trên mặt đất, cùng Hàn Khinh Âm quần áo đã bị lột một nửa  đang tức giận, thình lình nghe được động tĩnh phía sau, đột nhiên quay đầu lại gầm lên, "Ai ở đó?!"

Một nữ sinh mặc tiểu tây trang màu kaki, váy caro, khuôn mặt tinh xảo đạm nhiên đi ra, giày da đen bóng đạp trên lá khô phát ra những rung động.

"Là cậu!"

Ngải Toa có chút kinh ngạc, muốn đi lên ngăn trở đồng bạn, quay đầu lại nhìn nhìn Hàn Khinh Âm hai tay ôm đầu gối, hai tròng mắt mang theo mong đợi nhìn Tô Quỳ.

Chần chờ hỏi, "Cậu...... Là tới giúp cậu ta?" Nếu thật là như vậy, cô ta phải suy xét kĩ càng, thật sự thả người hay không.

Từ phương diện ích lợi mà nói, gây xung đột với Tô Quỳ mà nói chẳng khác nào cùng toàn bộ gia tộc Mộc thị gây xung đột, nghĩ như thế nào cũng đều không đáng.

Cô ta sở dĩ sẽ tìm Hàn Khinh Âm phiền toái, thứ nhất là chán ghét thân phận của cô ra, còn lại đó là do bị lừa gạt sau thẹn quá thành giận.

Trong lòng nghĩ, nếu Tô Quỳ thật sự muốn nhúng tay vào việc này, tuy rằng có không cam lòng, nhưng cô ta cũng nguyện ý cho cô một ân tình.

Nhưng thật không ngờ Tô Quỳ châm chọc cười, trào phúng nói: "Cậu suy nghĩ nhiều, tôi làm sao sẽ đồng tình đối với một kẻ đã phá hư gia đình của mình, nhưng mà tôi tới đây thật ra là muốn nói vài câu với cô ta, cậu không có ý kiến gì nhỉ?"

Lời nói này của Tô Quỳ làm Ngải Toa tức khắc phát lên cộng minh, ý cười cũng chân thành hơn vài phần, "Cậu nói rất đúng! Loại người này liền không đáng để đồng tình! Cậu tùy tiện nói, có cần tôi tránh đi không?"

"Không cần." Lắc đầu, Tô Quỳ khoanh tay trước ngực đi tới vài bước.

___________

Chương 29

Thân mình nửa ngồi xổm xuống, Tô Quỳ nhàn nhàn mà phủi phủi làn váy, chậm rãi nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy oán độc của cô ta, từ từ cười, "Mày hận tao?"

Hai ngón tay nắm cằm cô ta, liếc nhìn cô ta giống như nhìn một con kiến, Tô Quỳ thủy mắt nửa mị, ánh mắt lăng liệt dừng trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Hàn Khinh Âm, lạnh lùng nói: "Mày dựa vào cái gì mà hận tao? Hận mẹ tao? Hửm? Mẹ mày cho dù là mối tình đầu của Hàn Viễn,  nhưng nếu hắn đã kết hôn hơn nữa còn có tao, thì đáng rah không nên lại trêu chọc hắn, bà ta trêu chọc cũng thế, còn không biết chết sống nuôi đứa con trong bụng là mày tới cửa làm loạn, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm cũng là do bà ta tự mình gánh lấy!"

[Chụy dữ quá! =]]]

"Cô câm miệng!!" Hàn Khinh Âm hung hăng đẩy cô ra, khóe mắt muốn nứt ra, hai mắt đều lộ ra dữ tợn.

Tô Quỳ thân mình bị đẩy về phía sau không vững, mộtbàn tay hơi lạnh lẽo đỡ lấy cô, làm cô không đến mức chật vật té ngã.

"Cám ơn," quay đầu lại lơ đãng liếc mắt nhìn một cái, lại phát hiện người đỡ lấy cô không phải là Ngải Toa, mà là  Trì An.

Trong mắt xẹt qua một tia ngoài ý muốn, sau một lúc lâu, Tô Quỳ cong môi hơi hơi cười khẽ.

Hiện tại Trì An vừa thấy cô tươi cười, trái tim liền không tự chủ được loạn nhảy, như là con mồi bị thợ săn mê hoặc, cam tâm tình nguyện mà nhảy vào bẫy rập.

Đứng lên, khoanh tay trước ngực, trên cao nhìn xuống nhướng mày cười nhạo, "A, thẹn quá hóa giận? Hiện tại biết giữ gìn? Mày cho rằng giả nai là một bước có thể xóa sạch đi những thứ kia, vậy lúc đi gọi một người mày hận thấu xương là mẹ, mày đã nghĩ những gì? Hả?"

Hàn Khinh Âm không nói lời nào, chỉ là mở to đôi mắt to đen láy lã chã chực khóc nhìn về phía Trì An, hận ý mãnh liệt ở đáy mắt lưu động, môi bị cắn đến chảy máu.

Ở trong mắt của người ngoài, hình ảnh này giống như là một đứa con gái ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt nữ sinh đáng thương, yếu đuối.

Nhưng mọi chuyện thật ra là như thế nào, cũng chỉ có đương sự rõ ràng nhất.

Tô Quỳ nhìn theo ánh mắt Hàn Khinh Âm, liền nhìn đến tình huống trước mắt này, buồn cười hướng Trì An nháy mắt, ý tứ là: Mau xem, công chúa của cậu hướng cậu cầu cứu rồi, còn không ra tay?

Ánh mắt hài hước dừng ở trong mắt Trì An, chỉ cảm thấy trong lòng thêm khó chịu, hắn nhấp bờ môi đỏ thắm, hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Quỳ một cái, xoay người rời đi.

Thân ảnh thon dài rất nhanh liền biến mất ở cuối đường đá nhỏ.

Tô Quỳ vô tội chớp chớp mắt, cùng vẻ mặt không thể hiểu nỗi của đám người Ngải Toa đang nhìn mình với ánh mắt dò hỏi, tùy ý nhún vai.

Ý tứ là, tôi cũng không biết vị  Đại thiếu gia này làm cái trò  gì!

"Chậc chậc, còn muốn nhìn?Giả bạch liên hoa làm gì, người ta căn bản không muốn để ý đến cậu!" Ngải Toa quay đầu lại khó nén được lên giọng trào phúng.

Hàn Khinh Âm không nói, cố chấp nhìn bóng dáng Trì An  không lưu tình biến mất khỏi tầm mắt, mí mắt rũ xuống huyết ý tràn ngập, giọng nói khàn khàn giống như mụ phù thủy, "Tôi bất quá chỉ là muốn có một cuộc sống tốt hơn, tôi có làm gì sai?"

Thế giới này xem ra phải nhiều vặn vẹo mới được? Kết cục hôm nay cũng là do cô làm mới đúng không?

Tô Quỳ nhéo nhéo ấn đường, hôm nay tới tìm Hàn Khinh Âm muốn gây phiền nhiễu, quả nhiên không phải một quyết định sáng suốt, cô không có kiên nhẫn cùng Hàn Khinh Âm bàn chuyện nhân sinh!

Ngay sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: "Đúng, muốn có cuộc sống tốt hơn đương nhiên không sai, nhưng mày sai ở chỗ là không nên đi vọng tưởng những thứ không thuộc về mình. Nước từ trên đổ xuống, người hướng dưới lên cao, không thể nghi ngờ, đây đều là phương hướng nỗ lực của mỗi người. Mày là nên hận, nhưng mày nên hận chính là Hàn Viễn, là kẻ luôn miệng nói yêu thương mày Hàn Viễn! Hết thảy nghiệt quả đều là hắn tạo ra, mày không có bất luận cái lý do gì để đi oán hận người khác, hiểu không? "

___________

Chương 30

Không có lý do gì đi oán hận người khác --

Là...... Như vậy sao?

Khi còn bé lang thang khắp nơi, sau khi lớn lên bị trào phúng chán ghét, người khác đối với cô ta bất nhân, vì sao phải cản cô ta bất nghĩa?

Hàn Khinh Âm trong cơ thể ý khát máu sôi sục trở lên, tất cả, tất cả những người lừa gạt cô ta, tổn thương cô ta, nhục nhã cô ta toàn bộ đều đáng chết!!

Giờ khắc này, cô ta có một loại xúc động muốn hủy diệt thế giới. Nháy mắt nâng lên con ngươi, kiêu ngạo như Ngải Toa đều nhịn không được lui ra phía sau vài bước, đơn giản là vì đôi mắt to chiếm cứ gần nửa khuôn mặt của Hàn Khinh Âm trong con người giăng đầy tơ máu, bên trong tràn ngập nồng đậm đến mức tận cùng điên cuồng.

Mặt trời dần ngả về tây, ánh chiều như máu, tia nắng đầy trời đổ xuống, làm vạn vật trên thế gian đều tạo nên một vẻ đẹp kinh sợ.

"Tôi không biết! Cũng không muốn biết! Tôi chỉ biết là cuộc sống từ nhỏ đã dạy tôi, người chết vì tiền, chim chết vì mồi!" Để sống tốt hơn, có cái gì là không thể làm?

Quả thực chính là người điên!

Tô Quỳ gần như có thể kết luận, gần như không cần cô ra tay, Hàn Khinh Âm cũng tự  mình liền có thể tự tìm đường chết!

Đến bây giờ, không còn có ý muốn nói chuyện nữa.

Ngón ray thon dài cầm chiếc lá khô rơi xuống bên đầu vai, cầm ở trong tay tinh tế thưởng thức, Tô Quỳ ngước mắt mất hứng thú nhàn nhạt ném xuống một câu, "Tùy mày," dù sao mục đích chuyến này của cô cũng không phải đến đảm đương thánh mẫu, "Tao tới chỉ là muốn mày nói lại với Hàn Viễn một câu, hắn trốn không ly hôn cũng vô dụng, chuyện này không có đường nào cứu vãn, mẹ tao nói, bà không có kiên nhẫn trễ mãi thời gian với Hàn Viễn, nếu hắn lại không xuất hiện, vậy ra toà gặp!"

Chậm rãi đem lá khô nắm chặt vào lòng bàn tay, mở ra, mảnh vụn khô vàng liền theo gió bay đi.

"Đến lúc đó, tự gánh lấy hậu quả!"

Ánh mắt cuối cùng kia trống rỗng, khiến Hàn Khinh Âm cảm thấy áp lực chưa từng có.

Cuối cùng, đám người Ngải Toa ngơ ngác mà nhìn thiếu nữ người mặc đầm caro kia ưu nhã bước đi càng lúc càng xa.

Trong đôi mắt sùng bái không chút nào che giấu, hiện tại so sánh, bọn họ làm Hàn Khinh Âm nhục nhã một trận, lại không có khả năng thực tế làm ra hành vi gì đó mà nói, vẫn là một phen lời nói của  Tô Quỳ chọc thẳng nhân tâm.

Có đối lập, tự nhiên liền có tổn thương, Ngải Toa yên lặng nội thương, đồng thời cũng khắc sâu nhận thức hành vi của chính mình rốt cuộc là có bao nhiêu ấu trĩ, cô ta buồn bực trong chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Tô Quỳ gọi to một câu, "Này! Mộc Khinh Duyên, Ngải Toa này đã quyết định làm bạn bè với cậu. "

Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ làm kinh động chim nhỏ trong rừng, Tô Quỳ không có quay đầu lại, chỉ là đưa lưng về phía Ngải Toa, giơ lên cánh tay quơ quơ xem như đáp lại.

Chỉ là một chút động tác nhỏ bé như vậy, cũng đã đủ Ngải Toa vui vẻ nửa ngày.

Trải qua một đợt tuồng kịch kịch tính hạ màn mới vừa rồi, đám người Ngải Toa cũng không còn tâm tình đùa dai,  lạnh lùng cảnh cáo vài câu, liền tốp năm tốp ba rời đi.

Dư lại một mình Hàn Khinh Âm tại chỗ, ôm bộ đồ bị xé hư, nhìn bóng dáng đoàn người rời đi, trong con ngươi tất cả đều là ấp ủ tàn bạo hành hạ đến chết.

-

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư...... Hàn Khinh Âm đều không có trở lại trường học, lời đồn đãi vớ vẩn thuộc về cô ta cũng theo thời gian trôi đi mà dần dần nhạt.

Trong lúc đó, Trì An không biết phát điên cái gì, càng lúccàng dính lấy cô, nếu cô cự tuyệt, liền sẽ nghĩ cách hấp dẫn sự chú ý của cô.

Mà chuyện này vẫn luôn luôn tiếp diễn, thường thường đều là ở Tô Quỳ không chịu nổi dùng bạo lực trấn áp thì mới ngừng.

Ngày 16 tháng 9, cũng là ngày toà án mở phiên toà.

Không biết Hàn Khinh Âm rốt cuộc là có đem lời nói của cô truyền lại hay không, tóm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net