Chương 106 - 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ 3: Bệnh kiều

Chương 31

Lệnh triệu tập của tòa án rất nhanh được đưa đến chỗ của Hàn Viễn, lúc mới vừa nhận được lệnh truyền kia, Hàn Viễn còn thẹn quá hóa giận gọi điện thoại đến Mộc trạch tranh cãi kịch liệt một phen, kết quả không nghĩ tới là Tô Quỳ lại bắt máy, không nói việc lớn tiếng không thành, ngược lại còn bị chế nhạo một câu có mặt không da.

Cuối cùng hung hăng ném xuống một câu, "Chúng ta chờ xem!" Liền dập điện thoại.

Đến cuối cùng vẫn ra vẻ trấn định cùng tự tin mười phần, nhưng không biết được ra sao.

Tô Quỳ hôm nay mặc một bộ trang phục mùa thu cao cấp, một chiếc áo thun màu hồng với một chiếc váy xếp li màu trắng mang theo hương vị thiếu nữ.

Toàn bộ hành trình cô vẫn luôn an tĩnh đứng ở bên người Mộc Hạm, thẳng đến khi tờ giấy ly hôn được đưa ra, bởi vì Tô Quỳ đã thành niên, đã có quyền tự chủ của riêng mình, thẩm phán liền dò hỏi ý kiến của cô muốn sinh sống cùng với ai.

Đáp án đương nhiên không cần nói cũng biết, khi Tô Quỳ và Mộc Hạm cùng nhau đi ra đại sảnh toà án, ngày mùa thu tươi đẹp ánh mặt trời nhu hòa chiếu vào trên mặt Mộc Hạm, ánh sáng rực rỡ làm từng nếp nhăn trên khuôn mặt bà hiện lên rõ ràng không chút nào che giấu, nhưng không thể phủ nhận chính là, bà thật sự rất đẹp.

Mang theo vẻ thành thục, cao sang của người phụ nữ trưởng thành, đẹp đến bất phân tuổi tác, Tô Quỳ đồng ý với những lời này.

Sau khi ra ngoài, Mộc Hạm bảo tài xế đưa Tô Quỳ về nhà, mà bà, đương nhiên là bị một đám tỷ muội chị em bạn bè kéo đi chúc mừng bà rốt cuộc thoát khỏi bể khổ, trở lại độc thân.

Nhún nhún vai, Tô Quỳ liền tùy bà đi.

Cốt truyện của thế giới nguyên tác thong thả nhưng kiên định không biết lúc nào đã di chuyển lệch khỏi quỹ đạo, việc này khiến Tô Quỳ thực vừa lòng.

Bởi vì Hàn Viễn ngoại tình chứng cứ đầy đủ, sơ hở lớn nhất của hắn đại khái chính là có một đứa con riêng đã mười sáu tuổi, cái này dù hắn muốn che dấu cũng che dấu không được.

Cho nên, thẩm phán bác bỏ yêu cầu chia đều gia sản của hắn, ngược lại nghe theo ý kiến Mộc Hạm, ngoại trừ mấy năm nay công tác kiếm được từ bên ngoài của hắn, những thứ khác tất cả đều không thể mang đi.

Mộc Hạm thắng, mà Hàn Viễn, có thể nói là tay không rời nhà.

Nghe được điều đó, tinh thần hắn liền lập tức uể oải, từ khi hắn kết hôn tới nay được Mộc Hạm chiếu cố áo tới duỗi tay cơm tới há mồm, ăn uống đều là nhà hàng 5 sao, mặc đều là quần áo cao cấp, xe ra vào giá cũng phải hơn trăm vạn, động một chút liền mời khách quý vung tiền bạc, mà tất cả, toàn bộ là ỷ lại vào Mộc Hạm mới có.

Hiện giờ, hắn trừ bỏ công tác kiếm được thu vào, những thứ khác đều không thuộc về hắn, cái này bảo hắn làm sao có thể tiếp thu.

Còn chưa đi ra ngoài, hắn cũng đã có thể lường trước được từ nay về sau, hắn hoàn toàn từ thiên đàn ngã xuống địa ngục, không biết có bao nhiêu người tránh ở trong bóng tối, e sợ cho hắn ngã không đủ tàn nhẫn, muốn tùy thời lại đá hắn một chút đây.

Ánh sáng bên ngoài thật chói mắt, chiếu vào trong ánh mắt nóng rực, sưng phồng đau rát, có chút xúc động muốn rơi lệ.

Hắn nheo mắt, đột nhiên trông thấy bóng dáng một người mặc váy dài màu xanh ngọc, nửa hợp với áo choàng, thân ảnh kia trước sau như một mà ưu nhã thong dong, lại mang theo một loại hương vị khó tả của một người phụ nữ.

Thẳng đến khi thân ảnh kia lên xe, tiếng xe ô tô vang vang lên, đuôi xe toát ra một hàng khí rồi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.

Phảng phất giống như cách một thế hệ, cũng bất quá như thế đi --

Mọi thứ trở lại như bình thường, nếu không có một hai con chuột nhỏ luôn ẩn mình trong cống thoát nước ẩm ướt rình xem cô mà nói.

Tô Quỳ nghĩ, cô sẽ càng thêm vừa lòng.

Một buổi sáng lại qua đi, hôm nay Tô Quỳ đeo một cái kẹp hồng bảo thạch*, dưới ánh nắng chiếu rọi, lộ ra một màu đỏ như máu.

*ngọc đỏ

Tô Quỳ tùy tay tháo xuống kẹp tóc kiểm tra thưởng thức, đá quý màu đỏ máu ở trên đầu ngón tay trắng trong như ngọc quay cuồng, thậm chí làm cho người khác cảm thấy bàn tay mang theo ánh sáng.

___________

Chương 32

Trì An mấy ngày nay luôn theo dõi động tác của Tô Quỳ, có khi chỉ là lẳng lặng nằm, cũng không nói lời nào.

Khuôn mặt tinh xảo lười biếng lộ ra một loại bình thản hiếm thấy, tiếp đó lông mi cong cong uông như nước mắt đồng*, mũi cao thẳng, cánh môi trước sau vẫn hồng hồng.

*Nghĩa gốc: 汪如水眸瞳 - Uông như thủy mâu đồng, đại khái Hy cũng không rõ hình dạng ra sao.

Lơ đãng nhìn qua, thế nhưng cảm thấy còn quyến rũ hơn so với hồng bảo thạch trong tay Tô Quỳ ba phần.

Nhưng cố tình nào đó người không hề phát giác, cũng không biết chính mình kinh diễm ánh mắt bao nhiêu người, chỉ dùng một ánh mắt si mê nhìn chằm chằm ngón tay tinh tế như ngọc của Tô Quỳ.

"Khinh Duyên! Đi canteen không?" Ngải Toa đột nhiên nhảy ra, nhìn Tô Quỳ hỏi.

Giọng điệu hô to gọi nhỏ khiến Trì An không vui nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh băng liếc Ngải Toa một cái.

Ngải Toa chỉ cảm thấy ớn lạnh cả người, toàn thân rùng mình lên một cái, nhìn sang xung quanh, giống như không phát hiện cái gì. Quay lại đầu lẩm bẩm câu "Chẳng lẽ năm nay phạm thái tuế*?" Sau đó liền kéo Tô Quỳ lên, "Đi một chút đi, hôm nay canteen có sườn xào chua ngọt tớ thích nhất, chậm nữa thì hết mất!"

*Thái tuế còn gọi là Thái tuế tinh quân, Thái tuế chính là Mộc tinh (sao Mộc ) trên trời, bởi Mộc tinh cứ 12 tháng quay 1 vòng, cho nên người xưa gọi Mộc tinh là Tuế tinh hoặc Thái tuế; Thái tuế còn được gọi là Thái tuế tinh quân, hoặc Tuế quân, nó vừa là sao, lại vừa là thần linh trong tế lễ dân gian. Phạm thái tuế là ngày sinh của người nào đó nếu xung với trị niên Thái tuế thì trong dân gian gọi là phạm, còn gọi là xung Thái tuế. Khi phạm thái tuế thì trong năm đó cũng chắc chắn là trăm sự không thuận, sự nghiệp nhiều trắc trở, nhiều bệnh tật, ... _Cre:vforum_

Tô Quỳ bất đắc dĩ, nhìn nữ sinh vẫn là một đầu tóc vàng kiêu ngạo, trang điểm trên mặt dày kín, trên móng tay nạm kim cương càng làm lóe mù mắt người, "Cậu muốn ăn, thì tự mình đi được rồi."

Ngải Toa trừng mắt, lên án nói: "Vậy không được! Cậu chính là người tớ che chở, nói chính xác hơn là muốn cùng cậu làm bạn, bạn thân không phải hẳn là cùng nhau ăn cơm sao!"

"Tôi......"

Tô Quỳ mở miệng định nói, cuối cùng từ bỏ, nhận mệnh đứng dậy. Cô sống mấy đời, cũng không có bạn bè chân chính nào, cũng không thể lý giải được cảm giác chị em tốt cùng tiến cùng ra là như thế nào.

Ánh mắt Ngải Toa sáng lên, nháy mắt cười tủm tỉm đi lên cầm chặt tay cô hướng bên ngoài phòng học đi đến.

Tay thiếu nữ mềm mại nắm lấy tay cô, Tô Quỳ giật giật, không tránh ra, bất quá cảm giác cũng không đến nỗi tệ? Nên cũng mặc kệ cô ta kéo đi.

Trước khi đi tay tùy tiện đem kẹp tóc ném vào hộc bàn, sau đó người đã nhanh chóng bị Ngải Toa kéo đi.

Trì An nhìn Tô Quỳ cùng Ngải Toa tay trong tay, môi nhấp đến gắt gao, cả người phát ra áp suất thấp đủ để đem không khí trong phòng đông lạnh thành băng.

Một đám học sinh ngồi trong phòng học chơi di động nháy mắt cảm giác được một cổ ớn lạnh lạ thường từ lòng bàn chân lẻn đến đỉnh đầu, buồn bực đồng thời cũng không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn đến như vậy, có thể đem Trì đại thiếu chọc tức.

Còn chưa chờ bọn hắn phản ứng lại, Trì An đã quăng sách giáo khoa xuống rồi đi ra ngoài.

Những người vây xem nhìn thế là đủ rồi.

Canteen trường học Tô Quỳ cũng không có tới ăn qua nhiều lần, đơn thuần là do không thích cái bầu không khí chen chúc của đám đông, chẳng qua lần này, cô trực tiếp ngồi ở trên ghế, chờ Ngải Toa lấy cơm.

Khi ăn cơm, Ngải Toa ríu rít nói chuyện tin đồn thú vị trong trường học, mà Tô Quỳ, nhiều phần là có truyền thống ăn cơm không nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ chính mình đang nghe.

"Này cậu biết không? Lần trước khi chúng ta cùng ở trong rừng cây nhỏ ấy, chắc cậu cũng đã gặp qua? Nữ sinh có mái tóc tím ấy, ừm, gọi là Chu Thiến, cậu ta mất tích rồi!"

"Hửm?" Việc này rốt cuộc khiến cho Tô Quỳ có chút phản ứng, cô buông chén đũa, hướng Ngải Toa nâng nâng cằm ý bảo, "Tiếp tục đi."

Ngải Toa liếc mắt nhìn cô một cái, "Tuần trước lúc cậu rời đi, chúng tớ cảnh cáo Hàn Khinh Âm vài câu rồi cũng đi, chỉ là ngày hôm sau không biết sao Chu Thiến lại không có đi học, nghe nói ba mẹ cậu ta đã báo án, buổi sáng cậu ta từ trong nhà đi ra ngoài thì không còn có tin tức."

"Như vậy à......" Tô Quỳ một tay chống cằm, đầu ngón tay điểm điểm gương mặt, lông mi cong vút che lại lạnh lẽo trong mắt, lẩm bẩm nói: Đây thật đúng là đáng tiếc nha......"

Cô ta, đại khái lại ra tay rồi --

___________

Chương 33

Ở nhà ăn ngồi lại một lát, nghe Ngải Toa xả đông xả tây nói những chuyện bát quái gần nhất cho cô nghe.

Cho đến khi thời gian vào tiết sắp bắt đầu, hai người mới không nhanh không chậm chậm rãi trở về.

Tới phòng học, giáo viên đã sớm vào, bất quá ở ban F, có giáo viên hay không cũng không có gì khác biệt, hai người tùy tiện chào hỏi rồi đi vào, mà giáo viên, hoàn toàn coi bọn họ như không khí.

Trở lại chỗ ngồi, Trì An bên cạnh lại không thấy tung tích, Tô Quỳ nhún nhún vai, duỗi tay sờ vào trong hộc bàn, nhịn không được nhướng mày.

Quả nhiên --

Kẹp tóc không thấy!

Ngải Toa quay đầu lại liền thấy bạn thân cau mày, vẻ mặt sốt ruột, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy? Mất thứ gì sao?"

"Ừm...... Cũng có thể là tôi để sai vị trí, để tôi tìm lại thử," nói rồi cúi đầu tìm kiếm trong hộc bàn, kẹp tóc hồng bảo thạch lại như là tự nhiên biến mất.

"Là thứ rất quan trọng sao?" Ngải Toa hỏi, tầm mắt đã ở trên người của học sinh bốn phía đang ngồi hoặc bò đảo quanh, trong miệng không ngừng an ủi, "Cậu đừng lo, trước tiên nói cậu làm mất thứ gì."

Ngải Toa có thể thấy được, thứ có thể làm bạn thân mất đi bình tĩnh, nhất định đối với cô rất quan trọng.

Tô Quỳ gật gật đầu, cảm kích nhìn cô ta cười cười, nụ cười miễn cưỡng, "Ừ, nó rất quan trọng với tôi, hôm nay tôi làm mất kẹp tóc đá quý, đó là lễ vật thành niên mẹ đưa cho tôi, đối với tôi có ý nghĩa rất quan trọng."

"Cái gì?!" Ngải Toa trừng mắt, đột nhiên cất cao giọng dọa người nhảy dựng.

Cô ta đập bàn, giận dữ nhìn đám người trong phòng học ầm ỹ la, "Im lặng, đều CMN im lặng một chút cho lão nương!"

Lặp lại thêm một lần, cả lớp quả nhiên chậm rãi an tĩnh lại, đây cũng có thể chứng minh, Ngải Toa ở bên trong đám thiếu niên này, vẫn có sức ảnh hưởng nhất định.

"Người trong ban chúng ta ăn trộm, tôi không biết là ai, nhưng tôi hy vọng cậu có thể tự động ngoan ngoãn đem thứ đã trộm trả lại, mà không phải chờ tôi đi lục soát!"

Lời nói rơi xuống, trong phòng học yên tĩnh không tiếng động.

Giáo viên hói đầu đã sớm đứng lên trong nháy mắt lúc Ngải Toa đứng lên, cơ trí chuồn mất.

Bất quá trong chốc lát, liền có một người nữ sinh đứng lên biểu đạt bất mãn, "Ngải Toa, cậu có ý gì! Có phải hôm nay kẻ trộm không đứng ra, cậu liền đem toàn bộ ban F lật tung lên à?!"

Ngải Toa ôm ngực hừ lạnh, cà lơ phất phơ nói: "Ai biết được, bất quá nếu là kẻ trộm không tự giác, tôi cũng không ngại tự mình ra tay."

"A, trộm đồ? Không duyên không cớ làm giảm giá trị con người của chúng ta, Ngải Toa cậu uống lộn thuốc à?!"

Ngải Toa bị nghẹn đến sửng sốt, sau một lúc lâu mới căm tức nhìn lại, "Đúng vậy, tôi hôm nay không uống thuốc, cho nên cái tên làm trộm kia còn không biết hối cải, nhưng ngàn vạn đừng để tôi bắt được! Nếu không, cái gì tôi cũng sẽ làm!"

Lúc này cũng có người tò mò, hỏi: "Ai, thật ra tớ rất hiếu kì đến cuối cùng là mất cái gì, có thể làm phiền Ngải đại tiểu thư cậu nói rõ một chút?"

"Một cái kẹp tóc hồng bảo thạch, là lễ vật thành niên mẹ tôi tặng," Tô Quỳ nhàn nhạt nói, từ trên chỗ ngồi chậm rãi đứng lên.

Sách giáo khoa trong tay tùy ý cuốn lại, không nhẹ không nặng mà đánh lên mặt bàn.

Khuôn mặt thiếu nữ tinh xảo trắng nõn không chút để ý, đáy mắt lại đi chuyển thấy thấy rõ mọi thứ. Tầm mắt cô đảo qua thần sắc của ba mươi sáu nam sinh nữ sinh trong lớp, buồn bã nói: "Tôi biết, mỗi vị bạn học ở đây trong nhà cũng không thiếu tiền mua một cái kẹp tóc, nhưng cũng không chắc rằng sẽ không có sở thích tìm kiếm thứ mới lạ mà đi trộm đồ, sở dĩ tôi lựa chọn điều tra, là bởi vì không muốn oan uổng bất kì người nào, vì vậy nên xin thứ lỗi!"

___________

Chương 34

Tô Quỳ biểu tình nhàn nhạt, nhưng lại vô cớ khiến cho người ta có cảm giác áp bách, khi tầm mắt cô nhẹ thoáng nhìn, nữ sinh mới vừa rồi còn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng lên biểu đạt bất mãn kia liền ngượng ngùng ngồi xuống, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, "Cái gì chứ!"

Một hành động vĩ đại này thành công thu hoạch được đôi mắt sùng bái nho nhỏ của Ngải Toa.

Tô Quỳ đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là môi anh đào hé mở, bâng quơ nói: "Nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, tôi đây liền xin lỗi, hy vọng khi tôi đi đến bên cạnh các cậu, mong các cậu tự mình đem đồ vật lấy ra, khiến các cậu cảm thấy không tiện, thì thật xin lỗi."

Nói xong, đột nhiên đôi mắt lạnh nhạt liếc về phía góc cuối phòng học, không quá nửa giây lại không dấu vết thu hồi, khóe môi nhẹ nhếch, chậm rãi đi về phía nam sinh nhuộm tóc đỏ, lúc cô còn chưa tới gần, nam sinh mặt hưng phấn liền lập tức đầy đem đồ vật trong hộc bàn lấy ra đặt trước mắt Tô Quỳ, "Này, mỹ nữ, cậu xem tôi đẹp trai như vậy, làm sao có thể sẽ là loại người như vậy được chứ!"

Tô Quỳ thực nghiêm túc mà nhìn nam sinh mụn mọc đầy mặt, lại tự mình cảm giác tốt đẹp vài lần, đúng trọng tâm gật đầu khẳng định, "Giống!"

Nam sinh nội thương, đã chết.

Mọi người tuy rằng nhìn đồ vật trân quý bị lấy ra, nhưng lại không có tâm tình hậm hực, ngược lại cùng nhau trêu chọc Tô Quỳ, vốn dĩ tâm lý nghịch phản cũng không nghiêm trọng đến như vậy, thậm chí có vài người thoải mái hào phóng đem đồ của mình lấy ra để cô tự kiểm tra.

Tô Quỳ rất nhanh đi một vòng phòng học, người trong ban F vốn dĩ không đông lắm, hơn nữa đều rất phối hợp, ý định ban đầu của Tô Quỳ cũng không phải thật sự muốn tra ra cái gì, cô hầu như có thể khẳng định, cái kẹp tóc kia hiện tại không chừng đã tới trên tay người nào đó, sao có thể sẽ còn xuất hiện trong phòng học, chờ cô bắt được đâu?

Nhưng mà cô chính là muốn gây chuyện đến mọi người đều biết, chỉ có như vậy, kết quả đối với cô mới có thể càng có lực không phải sao?

Rốt cuộc chỉ còn lại có một người cuối cùng, Tô Quỳ bước đi ưu nhã, như sân vắng chậm rãi bước đến gần, cuối cùng chính là một người nữ sinh, cắt tóc ngắn, trên mũi có lấm tấm tàn nhang nhỏ, rõ ràng đã tiến vào cuối thu, nhưng trên trán nữ sinh lại chảy đầy mồ hôi.

"A? Bạn học Vương, cậu rất nóng sao? Chảy thật nhiều mồ hôi ~" Tô Quỳ nhướng mày, đôi mắt chớp chớp, giống như kinh ngạc hỏi.

"A? Ha, ha ha...... Tớ, tớ không có nóng...." Xấu hổ cười cười, Vương Tiểu Khả buông mí mắt, ánh mắt né tránh không dám nhìn cô.

Vương Tiểu Khả là kế nữ Kinh Đô Vương gia, mẹ cô ta mang theo cô ta gả vào Vương gia, ngày thường ở Vương gia cũng không được sủng ái, mẹ cô ta vội vàng giữ quan hệ tốt với người trong Vương gia, không có thời gian quan tâm cô ta, mà những người khác, đương nhiên cũng sẽ không xen vào việc người khác.

Vì vật cũng dưỡng thành tính cách tự ti nhút nhát của cô ta, ở trong ban không có một bạn bè, những nữ sinh khác cũng không thích chơi cùng nữ sinh im lặng như vậy.

Trong ban những người khác đều xóa bỏ hiềm nghi, lúc này tất cả đều đem lực chú ý đặt ở trên người Vương Tiểu Khả tại một góc phòng học, đáp án là gì, dường như không cần nói cũng biết.

Bị mấy chục đôi mắt nhất trí nhìn chằm chằm, Vương Tiểu Khả vốn dĩ rất khẩn trương, cái trán trong nháy mắt mồ hôi như mưa hạ, mặt hết đỏ lại trắng.

Ngải Toa nghi ngờ nhìn Vương Tiểu Khả, biểu tình cổ quái, "Này! Có phải là do cậu trộm hay không?"

"Cậu đừng ngậm máu phun người! Tớ, tớ không trộm!" Không nghĩ tới Vương Tiểu Khả lại giống như bị kim đâm lập tức từ ghế nhảy dựng lên, lớn tiếng phản bác nói.

Phảng phất giống như chỉ cần cô ta lớn tiếng hô lên, chuyện này liền cùng cô ta không quan hệ vậy.

Ngải Toa có chút giật mình, sau một lúc lâu chạy thoát đào lỗ tai, biểu tình cực kì không tốt trừng cô ta, "Không phải cậu thì CMN rống tôi làm cái gì? Hay là có tật giật mình, giấu đầu hở đuôi hả!"

___________

Chương 35

"Tớ......" Dưới mấy chục đôi mắt nhìn chăm chú, Vương Tiểu Khả mặt đỏ sắp lấy máu, cắn môi nhất thời không thốt nên lời.

Vốn dĩ cô ta không có khiếu nói chuyện, sao có thể nói lại được miệng lưỡi sắc bén như Ngải Toa?

"Hừ!" Ngải Toa như là hiểu ra cái gì, khoanh tay trước ngực ỷ ở bàn duyên thượng cười lạnh, "Như thế nào? Chột dạ sao? Có dám để tôi lục soát hay không?"

"Đúng vậy, Vương Tiểu Khả, cậu nếu không có làm thì sợ cái gì!"

"Để cậu ta lục soát luôn đi!"

Những người khác cũng đều mở miệng.

Tô Quỳ đã sớm biết chân tướng đương nhiên sẽ không sinh ra đồng tình đối với nữ sinh trước mắt, vẻ mặt cô hàm chứa một tia ngượng ngùng, con ngươi trong suốt rõ ràng lại che kín trào phúng, "Đúng không dậy nổi a, bạn học Vương, cậu xem, phần lớn người trong ban đều kiểm tra qua, hiện tại chỉ còn duy nhất một mình cậu, vì chứng minh cậu trong sạch, vẫn là để tôi xem qua đi? Được chứ?"

"Cậu, các cậu không thể như vậy! Các cậu đây là xâm phạm riêng tư của người khác!" Vương Tiểu Khả tiến lên hai bước, trong mắt đầy phẫn nộ trừng cô, thân thể gầy nhỏ vừa lúc che lại hộc bàn.

Cô ta càng làm như vậy, càng là khiến người hoài nghi, cái gọi là chuyện càng khác thường tất có quỷ, cô ta một mặt che dấu, ngược lại càng giấu đầu hở đuôi.

Tính tình nôn nóng như Ngải Toa đã sớm nhịn không được, một bước nhanh đi lên, đẩy Vương Tiểu Khả đứng chắn hộc bàn ra, một phen liền đem cặp sách bên trong lôi ra, toàn bộ trút lên trên bàn học.

Sách giáo khoa, hộp bút, từ điển, sách bài tập, bài thi......

Một đống đồ vật toàn bộ rớt ra, sắc mặt Ngải Toa khó coi tới cực điểm, không thể tin được nói: "Làm sao mà......" Không có? Trong lòng cô ta gần như xác định chính là Vương Tiểu Khả lấy kẹp tóc Tô Quỳ, nhưng lại không tìm thấy trong cặp sách cô ta, "Đúng rồi, thời gian nghỉ trưa lúc giữa trưa dài như vậy, có phải cậu đã giấu ở nơi nào đó rồi không?!"

Lúc này Vương Tiểu Khả trong lòng giống như cuối cùng cũng rơi xuống một tảng đá lớn, nghe được lời của cô ta, giọng điệu kì quái mà trả lời: "Cậu không phải đều đã nhìn thấy rồi sao? Nếu không có chứng cứ, làm ơn không cần ngậm máu phun người được không?"

Giọng nói cực kì chuẩn xác, nhưng mà nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn được trên mặt cô ta chợt lóe chút không được tự nhiên.

"Cậu CMN nói thêm câu nữa?!" Ngải Toa lửa giận dâng lên, vốn là đã làm mất mặt mũi cô ta, cầm lên hộp bút muốn quăng qua.

Một bàn tay nhỏ trắng nõn đúng lúc giữ cô ta lại, "Được rồi, Ngải Toa, chuyện này thôi bỏ đi? Coi như không có gì xảy ra là được rồi."

"Không được! Loại chuyện ăn trộm này tự nhiên lại xảy ra ở trong ban F chúng ta, truyền ra đi còn không khiến những kẻ vốn dĩ khinh thường chúng ta có chuyện để cười ngạo?!"

Tô Quỳ nhàn nhạt cười, tia lạnh nhạt hiện ra trong con ngươi nhìn chung quanh bốn phía, vân đạm phong khinh nói: "Tôi nghĩ, vì danh dự của mọi người suy nghĩ, chắc cũng sẽ không ai nói lung tung nhỉ?"

Trong cái loại không khí khiến người lần lượt cảm giác hơi thở đè nén lại xuất hiện, chính là loại ánh mắt này, quá dọa người có biết không!

Mọi người nhất trí gật đầu, kỳ thật không cần Tô Quỳ mở miệng, các thiếu niên thích sĩ diện cũng tuyệt đối sẽ không nói bậy.

Tô Quỳ vừa lòng cười, vỗ vỗ tóc vàng Ngải Toa, "Được rồi, thu phục!"

Rồi sau đó giúp Vương Tiểu Khả đem những thứ bị Ngải Toa đổ ra lung tung cất vào cặp sách, ôn nhu nói: "Thật ngại quá, khiến cậu cảm thấy phiền rồi."

Vương Tiểu Khả thật sự sợ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net