Chương 111 - 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ ba: Bệnh kiều

Chương 36

Khóa học buổi chiều trôi qua một nửa, giáo viên hói đầu vẫn ngủ gà ngủ gật trên bục giảng như cũ, mà các thiếu niên phía dưới trước sau như một điên điên, nháo nháo.

Lúc này, hai người đàn ông mặc đồ cảnh sát đi đến, gõ gõ cửa phòng học, hướng giáo viên hói đầu đưa ra giấy chứng nhận, nói: "Chúng tôi là cảnh sát đồn công an Lợi Viên, đây là giấy chứng nhận của tôi, xin hỏi ai là Mộc Khinh Duyên, chúng tôi hiện tại hoài nghi cô cùng vụ án cố ý phanh thây giết người có quan hệ, làm phiền cô theo chúng tôi đi một chuyến!"

Lời này vừa nói ra, trong lớp nháy mắt nổ tung!

Cái gì? Cố ý giết người? Còn là phanh thây?

Có nhầm lẫn hay không?! Ánh mắt mọi người không tự chủ quay sang khuôn mặt trắng nõn điềm tĩnh của thiếu nữ, tuy rằng ngày thường cô nói chuyện làm việc quả thật có chút quái dị, nhưng nói cô giết người, mọi người cũng sẽ không tin tưởng!

Đặc biệt là Ngải Toa, là thật tình xem Tô Quỳ như bạn bè, mấy ngày nay cũng ít nhiều hiểu được cô là loại người gì, nghe được cảnh sát nói, tức khắc nổi giận, đập xuống bàn, "Này! Mấy người cho rằng mấy người là cảnh sát thì ghê gớm lắm sao! Không nói rõ ràng dựa vào cái gì nói Khinh Duyên giết người chứng cứ đâu!"

Tô Quỳ trong lòng hơi ấm, cầm tay cô ta, yên lặng nói lời xin lỗi.

Thật xin lỗi đã lợi dụng cô, nhưng tôi sẽ dùng cả đời kế tiếp để đền bù cô. (Ý chỉ là sẽ giúp NT sống tiếp chứ không chết trẻ như trước)

Đứng lên, Tô Quỳ nhìn Ngải Toa trấn an cười, "Không quan hệ, cây ngay không sợ chết đứng, hay là cậu thật sự tin rằng tôi là tội phạm giết người?"

Ngải Toa giật mình, "Sao có thể được?!"

Buông tay, Tô Quỳ cười nheo lại mắt to, "Không phải là được rồi."

Nói nhàn nhạt về phía cảnh sát đang chờ đợi trước cửa, nói: "Tôi chính là Mộc Khinh Duyên, các anh tìm tôi? Vậy đi thôi."

Giọng điệu bình tĩnh, không có chút nào hoảng loạn.

Nếu không phải ở hiện trường phát hiện chứng cứ vô cùng xác thực, nói không chừng hai cảnh sát thật sự tin nữ sinh này cùng toàn bộ án kiện không có quan hệ.

Tô Quỳ đi xuống lầu trực tiếp bị xe cảnh sát đưa đi, còi cảnh sát vang vọng trong vườn trường, không ít học sinh nghe nói ở tầng hầm ngầm khu thí nghiệm bỏ đi phát hiện không ít thi thể bị phanh thây, mặt đều trắng bệch.

Người có lá gan lớn chạy tới, nhìn túi chứa thi thể bên trong tòa cao ốc bị tuyến cảnh giới vây lại, chỉ cảm thấy một cổ ghê tởm từ dạ dày nảy lên yết hầu, tất cả đều chân mềm mà té ngã trên mặt đất nôn mửa.

Những cái đó...... Từng khối, đã bị chất hóa học hủy hoại không còn hình dáng, nếu còn có thể gọi là người......

Quá tàn nhẫn, nhìn đến đó cả người không khỏi cảm thấy lạnh lẽo từ xương cụt một đường lẻn đến cổ, có loại cảm giác bị Tử Thần theo dõi.

Sau khi khôi phục chút sức lực, nhanh chóng bò dậy, cũng không quay đầu lại xoay người liền chạy, liều mạng muốn chạy ra khỏi cái nơi giống như địa ngục nhân gian.

Ngoài Hoa Phong có vài án mạng, người bị hại là những nữ sinh con nhà giàu đã mất tích lâu, tìm kiếm không thấy, những gia trưởng đó gây chuyện lên, vốn dĩ vườn trường bình tịch nháy mắt giống như là viên đá lớn đập mặt hồ không gợn sóng, khơi dậy sóng to gió lớn.

Trì An từ bên ngoài trở về, tay nhét túi quần, lòng bàn tay nắm một cái kẹp tóc hình dạng xinh đẹp, đính đầy viên kim cương nhỏ , trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo cười nhẹ nhàng sung sướng, mắt đào hoa sáng như sao trời, lộ ra lập loè khiến người vì nó trầm mê.

Cho đến khi những lời đồn đãi vớ vẩn bay múa đầy trời không chịu khống chế chui vào lỗ tai hắn ——

"Ai, cậu nghe nói không? Trong trường học xảy ra án mạng!"

"Chậc! Bây giờ còn có ai không biết sao?"

"Chậc chậc, nghe nói có người đi nhìn, hồi lâu liền sợ tới mức đái trong quần, trường hợp kia......"

"Ai? Bắt được hung thủ sao?"

"Bắt được rồi, là Mộc Khinh Duyên lớp 12 ban F, thật không nghĩ tới......"

___________

Chương 37

Câu nói tiếp theo Trì An đã nghe không được, môi đỏ chậm rãi cứng đờ, hình thành một cái vòng cung quỷ dị, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn mấy từ ngữ ——

"Bắt được, giết người, Mộc Khinh Duyên......"

Mộc Khinh Duyên!

Giờ khắc này, Trì An thậm chí hoài nghi lỗ tai của mình xuất hiện ảo giác, sao có thể là cô?!

Không có người nào có thể hiểu được đầu sỏ gây tội cuối cùng là ai hơn hắn, hắn nghĩ không hiểu là sai lầm ở đâu, cảnh sát như thế nào lại thả hung thủ không bắt, mà đi tìm một người cùng chuyện này quăng tám sào cũng không tới quan hệ như Tô Quỳ!

Tâm tình nhộn nhạo trong lòng hoàn toàn biến mất, một chút cũng không có tung tích.

Trì An miễn cưỡng bình tĩnh, nói với chính mình: Không có việc gì, cô ta chỉ là vừa mới bị mang đi, hơn nữa hung thủ căn bản không phải cô ta, cô ta sẽ không xảy ra chuyện......

Cứ như vậy mà liều mạng, một lần lại một lần ám chỉ chính mình, mới khiến mình không quá kinh hoàng, giống như bị ngàn vạn bàn tay to hung hăng lôi kéo trái tim trấn định lại.

Trong lòng bỗng dưng quyết định, Trì An nhếch môi mỏng, trên khuôn mặt tinh xảo thanh tuấn hiện một mảnh băng sương, xoay người sải bước hướng cổng trường tinh chế bằng thép của Hoa Phong bước nhanh mà đi.

Trong cục cảnh sát.

Tô Quỳ an tĩnh ngồi trong phòng thẩm vấn, sống lưng thẳng thắn, tóc đen mềm mại ngoan ngoãn mà rối tung ở hai vai, hai tròng mắt chớp rồi lại không chớp nhìn về phía nữ cảnh sát đối diện, môi hồng khẽ mở, gằn từng chữ: "Tôi nhắc lại một lần nữa, chuyện này không liên quan đến tôi, cho dù chị có ép hỏi tôi một trăm lần, tôi cũng sẽ không thừa nhận!"

Khuôn mặt thiếu nữ nhu hòa cùng biểu cảm cương nghị dung hợp đến kỳ dị, nữ cảnh sát thở ra một ngụm khí, miễn cưỡng áp xuống tức giận trong lòng, nói với chính mình, thiếu nữ trước mặt không phải người xuất thân bình thường, trước khi không có chứng cứ cực kì xác thực, còn không thể quá mức đắc tội.

Như thế lặp lại mấy lần, nữ cảnh sát rốt cuộc có thể tâm bình khí hòa lại lần nữa đối mặt với Tô Quỳ từ khi tiến vào phòng thẩm vấn, biểu cảm liền trở nên bình tĩnh không gợn sóng.

Như vậy hỏi không biết lặp lại bao nhiêu lần, đối thoại vẫn không hề có tiến triển, "Hửm? Em nói không phải em làm, vậy thì vì sao ở hiện trường vụ án phát hiện kẹp tóc hẳn là đeo ở trên người của em?" Nói nữ cảnh sát lại kích động lên, nghĩ đến những sinh mệnh tuổi trẻ non nớt chết thảm, trong lòng càng là ngăn không được thương tiếc, trên mặt trào phúng nói: "À, chẳng lẽ em muốn nói cho tôi, không phải em làm, chỉ là do em trùng hợp đến tầng hầm ngầm đi dạo, sau đó không cẩn thận làm rớt?"

"Không" Tô Quỳ nhàn nhạt phun ra một chữ, cũng cười, thân thể về phía sau nhích lại gần, tìm kiếm một cái tư thế thoải mái, "Ăn cơm trưa xong sau khi trở về kẹp tóc của tôi liền mất, trước khi đi tôi đem kẹp tóc ném vào trong hộc bàn của mình, trở về đã không thấy tăm hơi."

Nữ cảnh sát nghiến răng, "Em cảm thấy tôi sẽ tin?"

Làm da thiếu nữ trước mắt trắng nõn, khuôn mặt điềm tĩnh tốt đẹp, giống như thiên sứ không nhiễm khói lửa trần gian, nữ cảnh sát cũng không nghĩ ra, tâm của cô đến tột cùng là lớn lên như thế nào, cư nhiên có thể làm ra một chuyện cực kỳ độc ác đến như vậy!

Tô Quỳ nhắm mắt cười khẽ, sau một lúc lâu mới mở mắt, con ngươi trắng đen rõ ràng, sạch sẽ tựa như một đầm nước mát, ghé sát đôi mắt vào nữ cảnh sát, nhẹ giọng nỉ non, "Cảnh sát, chuyện này không phải do chị không tin đâu, rốt cuộc, tất cả mọi việc, đều phải có chứng cứ ——"

"Em!"

Nữ cảnh sát đột nhiên vỗ án dựng lên, "Thái độ của em là như thế nào!"

Tiếng vang thật lớn ở trong phòng thẩm vấn chật hẹp quanh quẩn thật lâu, Tô Quỳ thân mình trước khuynh, con ngươi nửa mị, thanh âm trầm có thể chứa nước, "Cảnh sát, chú ý lời nói việc làm của chị."

Ngón tay uốn lượn một chút một chút đánh mặt bàn, "Mà —— thái độ của chị quyết định thái độ tôi đối với chị!"

___________

Chương 38

Đồn công an văn phòng cục trưởng, Mộc Hạm đang ngồi trên sô pha tiếp khách, trước mắt phẫn nộ nhìn cục trưởng, giọng nói lộ ra thấu xương rét lạnh, "Lý cục, tôi nghĩ các người có phải đã nhầm rồi hay không! Duyên Duyên nhà tôi vẫn luôn rất ngoan, tuyệt đối sẽ không dính liên quan đến vụ án giết người!"

Đúng vậy, sau khi trải qua sự hoảng loạn ban đầu, Mộc Hạm rất rõ ràng nhận thức được, đứa con gái lớn bà một tay nuôi dưỡng, sẽ tuyệt đối không làm ra loại chuyện ngoan độc tàn khốc này.

"Ai nha nha, Mộc nữ sĩ, chúng tôi cũng là ở hiện trường phát hiện kẹp tóc của con gái ngài, mới có thể truyền lệnh gọi cô bé lại đây dò hỏi," Lý cục mập mạp chà xát bị mùi thuốc lá huân đến phát hoàng đại chưởng ba phải nói: "Tạm thời đừng nóng nảy, tạm thời đừng nóng nảy nhé!"

Tôi tạm thời không nóng nảy em gái ông!

Giáo dưỡng tốt đẹp làm Mộc Hạm làm không thể chửi ầm lên mọi chuyện, trong lòng bà tức giận mắng vài câu, cười lạnh chất vấn, "Xin hỏi Lý cục trưởng, làm một người mẹ, con gái âu yếm ngoan ngoãn của mình bị đưa đi khỏi trường học, vẫn là lấy danh nghĩa giết người, đổi lại là ông, ông có thể an tâm được sao?"

"Tôi......" Lý cục trưởng bị nghẹn cái chết khiếp, trong lòng lẩm bẩm, cũng chỉ có kẻ có tiền đến sợ như mấy người mới có thể làm ra chuyện biến thái như vậy, con gái hắn ngoan ngoãn đáng yêu sẽ không có biến thái như thế!

"Không còn lời nào để nói sao?" Mộc Hạm đứng dậy, sửa sang lại y phục không chút cẩu thả, thành khẩn thả kiên định mà nói, "Cho nên, còn thỉnh Lý cục trưởng có thể thông cảm người làm mẹ như tôi một mảnh khổ tâm."

Đi tới cửa, bà quay đầu lại nói: "Tôi hy vọng gặp con gái của mình một lần, mong Lý cục trưởng cho phép!"

Lý cục trưởng có chút chần chờ, nhưng thấy dáng vẻ Mộc Hạm một bộ không đạt mục đích không bỏ qua, không khỏi càng thêm đau đầu, liên tục gật đầu, "Được được được, vậy ngài vào đi, chỉ có năm phút, đây là điểm mấu chốt của tôi!"

Mộc Hạm gật đầu, lại khôi phục trạng thái thong dong ưu nhã, "Đương nhiên, tôi có thể hiểu, cảm ơn."

Nữ cảnh sát nói miệng khô lưỡi khô, lại không có được đến một chút tin tức hữu dụng, tiểu nha đầu thật là dầu muối không ăn, cho dù sau đó cô ta dò hỏi như thế nào, đều cự tuyệt mở miệng nói một lời.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, nữ cảnh sát có chút nhụt chí trừng Tô Quỳ liếc mắt một cái, đứng dậy đi ra ngoài.

Tiếng giày cao gót đập trên mặt đất truyền vào bên tai, cửa sắt phòng thẩm vấn lại lần nữa ' bang ' khép lại.

Tô Quỳ nhéo nhéo ấn đường có chút mệt mỏi, nghe tiếng không có chút động tác nào.

Mà cử chỉ này dừng ở trong mắt Mộc Hạm, nháy mắt đau lòng đến tột đỉnh, bà cảm thấy con gái khẳng định ở bên trong đã chịu ngược đãi, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không có chút máu.

Lại mở miệng, đã mang theo âm khóc nghẹn ngào, "Duyên Duyên......"

Có người gọi cô? Nữ cảnh sát ồn ào ở bên tai cô lải nhải 2 tiếng đồng hồ, Tô Quỳ thậm chí cảm thấy lỗ tai cũng sắp điếc, còn nghĩ rằng xuất hiện ảo giác.

"Duyên Duyên của mẹ! "

Thẳng đến khi nghe gọi tên cô lại một lần nữa, thân thể rơi vào một cái ôm ấp tràn ngập hơi thở ấm áp, Tô Quỳ lúc này mới phục hồi tinh thần.

"Mẹ?"

"Ừ, ừ, mẹ ở đây, Duyên Duyên đừng sợ......"

Lòng bàn tay ấm áp từng chút từng chút vuốt ve tóc cô, mỗi một chút đều ấm đến tận xương tủy, đây là tình thương của mẹ nhỉ.

Tô Quỳ nhịn không được dựa vào gần thêm một chút, động tác nhỏ này lại khiến Mộc Hạm cho rằng, đây là do con mình sợ hãi, hướng bà tìm kiếm sự che chở.

Nhịn không được ôm càng chặt, "Duyên Duyên đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ tin rằng Duyên Duyên tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, rất nhanh, rất nhanh chúng ta có thể về nhà!"

Dựa vào trong lòng ngực của Mộc Hạm, trong lòng là một mảnh an bình, Tô Quỳ thật sâu hít một hơi, giương lên khuôn mặt tươi cười lôi kéo Mộc Hạm ở đối diện cô ngồi xuống.

"Mẹ, người ngồi, con có lời muốn nói với mẹ......"

___________

Chương 39

Thời gian năm phút thật nhanh qua đi, lúc Lý cục trưởng đang muốn gõ cửa thúc giục, Mộc Hạm bình tĩnh mà mở cửa ra ngoài.

Sau khi ra, bà đem một câu rơi xuống sau tai, nhàn nhạt nói với Lý cục trưởng: "Tôi vẫn như cũ tin tưởng vững chắc con gái tôi là vô tội, sau một buổi nói chuyện tôi càng thêm xác định, cho nên, tôi yêu cầu mời luật sư."

Nữ cảnh sát đứng ở một bên nghe được Mộc Hạm kiêu ngạo nói như thế, tức khắc xem thường một phen, châm chọc nói: "Mộc nữ sĩ, cho dù bà mời đến luật sư nổi danh nhất cả nước tới vì lệnh ái* để nộp tiền bảo lãnh, cũng koong xóa sạch được sự thật ở hiện trường án mạng phát hiện đồ vật bên người lệnh ái, mong ngài vẫn là không cần uổng phí công sức!"

*[từ tôn kính]con gái yêu, con gái rượu

Cô không quen nhìn những hào môn quý tộc đó có quyền thế liền không đem mạng người để ở trong mắt! Từ nhỏ mưa dầm thấm đất, làm cô cảm thấy, kẻ có tiền trên thế giới này đều là một đám người lòng dạ đen tối.

Mộc Hạm nghe được lời này, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, cũng không để ý tới, bước chân ưu nhã rời đi.

Khi đi ngang qua bên cạnh Lý cục trưởng, bà lạnh lùng nói câu tiếp theo, "Lý cục, xem ra chế độ dùng người của quý sở cần thiết cải thiện thôi, trước khi không có chứng cứ vô cùng xác thực, liền đã mặc định nghi phạm là thủ phạm, là truyền thống tốt đẹp của các người sao? Hửm?"

Lý cục trưởng thân thể cứng đờ, ngượng ngùng nói: "Sao, làm sao thế được, Mộc nữ sĩ ngài bao dung, cô ấy vừa mới tốt nghiệp cảnh giáo, không hiểu quy củ, không hiểu quy củ, ngài thứ lỗi, tôi thay cô ấy xin lỗi ngài!"

Lý cục trưởng trọc một nửa Địa Trung Hải, lúc này phát sáng bóng loáng, mồ hôi trên trán đổ nhiều có thể so với thác nước, lúc thành khẩn xin lỗi, trong lòng cũng không dâng lên vài phần ấn tượng không tốt với nữ cảnh sát không lựa lời mà nói bên cạnh.

Không thể phủ nhận, nữ cảnh sát có lẽ là một thiếu nữ có lòng nhiệt tình, cũng là người tốt, nhưng cô ta không phải là một cảnh sát tốt, bởi vì cảnh sát tốt sẽ không ở lúc trước khi có chứng cứ, tùy tiện nói bậy.

Bọn họ thi hành chính là làm nhiều nói ít, bởi vì bất kì cái án kiện nào, trước lúc không có triệt để định tội, đều có khả năng lật lại bản án.

Mộc Hạm liếc nhìn như cũ không hề xin lỗi nữ cảnh sát, trào phúng cười, "Không cần, không phải thành tâm xin lỗi, có làm cũng vô dụng! Lý cục trưởng, gặp lại!"

Theo sau bước đi ra cục cảnh sát.

Sau khi cùng con gái ngắn ngủi nói chuyện, Mộc Hạm nhận thức được con gái không muốn người biết một mặt khác, bình tĩnh, lý trí, bình tĩnh phân tích ra mỗi một cái đều có lợi không ở tại chỗ chứng minh, sau đó dặn dò từng việc cho Mộc Hạm đi xử lý.

Bởi vì giữ lại, kiểm tra, Tô Quỳ nhất định phải ở cục cảnh sát đợi đủ 24-48 tiếng đồng hồ, phỏng chừng là thấy căn bản hỏi không ra cái gì, nữ cảnh sát cũng không có thẩm tra lại để mất mặt.

Phòng giữ người của đồn công an rất nhỏ, trên dưới 5 mét vuông, máy giám sát thăm dò trên đỉnh đầu trong bóng đêm điểm đỏ lập loè, song sắt chế luyện hoàn mỹ treo lên đỉnh đầu, nhỏ hẹp dày đặc, ánh sáng nhỏ bé yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào, trong không khí lơ lững nghiền nát tro bụi.

Tô Quỳ hai tròng mắt nửa khép nửa mở, thần thái lười biếng hững hờ, cánh môi hồng phấn hiện ra bóng nước, khiến người âu yếm.

Ngũ quan tinh xảo một nửa hiện ra ở dưới ánh sáng nhu hòa, đường cong xinh đẹp duyên dáng không giống người thường.

"Kẽo kẹt ——"

Hàn Trần chân mới vừa bước vào, liếc mắt một cái liền thấy được ngồi ở trên ghế cạnh tường, thiếu nữ nhắm mắt trầm tư giống như con rối búp bê, tóc đen mềm mại mà rũ xuống che kín hơn một nửa gương mặt, lông mi cong mà kiều vũ ở đáy mắt tỏa ra xếp theo hình quạt bóng mờ.

"Mộc Khinh Duyên?" Hàn Trần nhịn không được ra tiếng đánh thức thiếu nữ đang trong trầm tư.

Hắn là một pháp y, khi nhìn thấy cục cảnh sát kéo từng khối thi thể đến trung tâm giải phẫu, liền sinh ra một loại xúc động muốn gặp nghi phạm một lần.

___________

Chương 40

Hiện tại, như hắn mong muốn gặp được, khi hắn đối với cảnh sát cho câu trả lời, thấy nghi phạm, mới tiến thêm một bước phân tích tâm lý động cơ nghi phạm phạm tội.

Thiếu nữ dường như là đột nhiên từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, đột nhiên mở mắt, lông mi cong vút trong nháy mắt như con bướm hoảng sợ, vỗ cánh sắp bay.

Con ngươi trong suốt như một cái hồ nước trong thẳng tắp nhìn về phía người tới, trong mắt lập loè không vui bị người quấy rầy.

Mà khi nhìn đến người tới trong nháy mắt, Tô Quỳ sửng sốt.

Nhịn không được buột miệng thốt ra, "Tống Thành ?!"

"Cái, cái gì?" Hàn Trần nhíu nhíu mày, không nghĩ tới trong mắt thiếu nữ chợt lóe qua kinh ngạc, sau đó là lướt nhẹ thật nhanh trong mắt nảy lên vui sướng.

Cô đem hắn trở thành ai?

Trong lòng không hiểu có chút khó chịu, Hàn Trần miễn cưỡng áp xuống cảm giác kì lạ trong lòng, đi đến đối diện cô, buông tập hồ sơ trong tay, ngồi xuống.

"Mộc tiểu thư, tôi nghĩ cô đại khái là nhận sai người, kẻ hèn* Hàn Trần, chức nghiệp là một người pháp y."

*khiêm ngữ, lời khiêm tốn tự gọi mình

Giọng nói trong trẻo từ tính chậm rãi truyền vào trong tai Tô Quỳ, cũng khiến thần kinh Tô Quỳ vừa mới hưng phấn lên chậm rãi bình lặng, có chút châm chọc cười, trong lòng không thể nói là mất mát hay là vui sướng nhiều hơn.

Đúng vậy, người đàn ông trước mắt có khuôn mặt cùng Tống Thành giống nhau như đúc, thậm chí đến tinh thần đến cơ thể cũng không kém chút nào*. Trừ bỏ sắc mặt tương đối tái nhợt, thân hình hơi bạc nhược bên ngoài.

*không chắc nghĩa lắm

Hắn một thân sơ mi trắng, tay áo xoắn lên một nửa, khí chất thanh lãnh lộ ra phong độ trí thức, cùng Tống Thành kiếp trước cả người tản ra hơi thở bá đạo phúc hắc hoàn toàn bất đồng.

Hắn lại quên ——

Từ từ thở hắt ra một đợt khí, Tô Quỳ một lần nữa giương lên tươi cười, lên tinh thần nói: "Thật ngại quá, anh cùng người quen cũ của tôi rất giống, cho nên vừa mới không cẩn thận nhìn lầm, xin thứ lỗi."

Hàn Trần rất muốn hỏi, là người quen cũ nào, mà làm cô nhìn hắn lần đầu tiên liền nhận sai thành người khác, phải là giống đến trình độ nào.

Nhưng hắn cuối cùng vẫn là không hỏi ra miệng, khóe môi tái nhợt treo nụ cười nhạt, khẽ lắc đầu, "Không quan hệ, tôi không ngại."

Được rồi, Tô Quỳ nhướng mày, xem ra này một đời bọn họ lại phải quen lại một lần nữa.

Những cũng không quan hệ, đây cũng vẫn có thể xem là một loại thú vị đúng không?

Có lẽ chờ tương lai trần ai lạc định, cô có thể viết một quyển # Một trăm cách công lược bạn trai # ra, Tô Quỳ xoa lỗ tai mượt mà, thú vị mà thầm nghĩ.

"Hàn pháp y, xin hỏi anh......" Cân nhắc một chút dùng từ, Tô Quỳ nói: "Ừm...... Tới tìm tôi, là có chuyện gì sao?"

Nói đến chính sự, Hàn Trần mới nhớ tới mục đích bị hắn vứt đến sau đầu, vội vàng cầm lấy hồ sơ trên bàn, lật lật, nắm tay hờ bên môi, "Khụ khụ, cô trước nhìn xem cái này đi."

Từ kẹp hồ sơ lấy ra mấy tấm ảnh chụp, Hàn Trần đặt ở trên bàn đẩy đến trước mặt Tô Quỳ.

Nơi trong ảnh là ở phòng chứa đồ trong tầng ngầm bị bỏ hoang của Hoa Phong, đồ vật bên trong cùng lần trước Tô Quỳ nhìn thấy không có gì thay đổi, điểm khác duy nhất, đại khái là, ở chỗ dễ thấy nhất trong phòng, có một tượng thiếu nữ trưởng thành đứng thẳng đã chế thành.

Tô Quỳ liếc mắt một cái liền nhận ra thiếu nữ kia cả người bởi vì bị tiêm thuốc mà làn da có vẻ cứng đờ là Chu Thiến, cô ta một đầu tóc đỏ* mất đi sức sống ngày xưa, đã không còn rực rỡ, giống như cỏ khô.

*không nhìn nhầm đâu, tác giả quả thật ghi tóc đỏ chứ không phải tóc tím.

Mí mắt gục xuống, tròng mắt lật ngược lộ ra, môi xanh xanh, trên mặt thậm chí còn lưu lại sợ hãi trước lúc tử vong.

Sợ hãi như vậy ở trước máy chụp hình nổi bật đặc biệt, bị phóng đại vô số lần.

Đây hiển nhiên là một tác phẩm thất bại, không hề đẹp đẽ mà nói, cho nên Hàn Khinh Âm không chút do dự từ bỏ cô ta.

__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net