Chương 116 - 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế giới thứ ba: Bệnh kiều

Chương 41

Mà Hàn Khinh Âm không có Trì An bảo vệ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị bại lộ ra ngoài sáng, cho nên, tất cả rơi vào đường cùng ——

Không, có lẽ là có mưu tính khác, cô ta quyết định đem Tô Quỳ hận thấu xương đẩy ra ngoài, làm kẻ chịu tội thay.

Nhưng mà, Hàn Khinh Âm đại khái cũng không thể nghĩ được, Mộc Khinh Duyên luôn luôn đơn hình chiếc bóng ở trường học, sẽ kết giao bạn bè.

Đây cũng là Hàn Khinh Âm tính lậu một điểm, chỉ cần Tô Quỳ không có bằng chứng chính xác, vừa vặn sau khi ăn xong cơm trưa trở về, ở trước mắt bao người làm mất kẹp tóc.

Hàn Khinh Âm lại không có cách nào tính kế đến cô, ngược lại, còn có khả năng bởi vì một quyết định qua loa này, mà tự vạch trần chính mình.

Dư lại một tấm hình, nó khiến người có cảm giác không thể nuốt trôi, nếu những đống thịt nát đó còn có thể nhìn ra đã từng là người......

Nhưng Tô Quỳ mắt đều không nháy, mặt không đổi sắc xem xong, sau đó, bình tĩnh đem tấm ảnh ném lại trên bàn, khoanh tay trước ngực dựa vào lưng ghế, "Hàn pháp y, tôi nghĩ anh nghĩ sai rồi, ở chỗ này của tôi, anh sẽ không có được bất luận cái tin tức hữu dụng nào, tôi nghĩ, trước khi vào đây, hẳn là có người nói qua với anh rồi nhỉ?"

Lúc Tô Quỳ xem ảnh, Hàn Trần cũng nhìn cô không chớp mắt, không buông tha trên mặt cô dù một tia biểu cảm rất nhỏ.

Nhưng hắn thất vọng rồi, học pháp y nhiều năm như vậy, phụ tu (phụ giúp + tu sửa) tâm lý học, ra trường tới nay chưa có gì mà chưa từng nhìn thấu, cuộc đời này duy nhất bị thua đại khái chính là cô.

Hàn Trần hoàn toàn nhìn không hiểu thiếu nữ ngồi ở đối diện, biểu tình của cô trước sau nhàn nhạt, không hề gợn sóng phập phồng, lúc nhìn đến tấm ảnh hắn đưa, vẫn như cũ không có phản ứng.

Cô gái bình thường gặp được loại tình huống này, không phải tất cả nên bị dọa đến thét chói tai, hoặc là trực tiếp bị ghê tởm đến nôn mửa sao?

Chính là cô ——

Không thể không nói, một cô gái khác lạ như thế, thành công làm Hàn Trần hiện lên hứng thú.

Mọi chuyện càng ngày càng có chút thú vị, rốt cuộc là vốn dĩ chính là cô làm, cho nên mới không kinh ngạc, hay là bởi vì tâm lý mạnh mẽ, căn bản không biết sợ hãi là gì?

Trong lòng gợn sóng phập phồng, trên mặt Hàn Trần lại như cũ như công tử văn nhã, buông tay nói: "Không, tôi cũng không có muốn từ trong miệng cô được đến tin tức gì, trên thực tế, loại chuyện thẩm vấn phạm nhân này, còn không tới phiên một kẻ pháp y như tôi phải làm, hơn nữa, cô là phạm nhân sao?"

"Anh nói xem?" Tô Quỳ hỏi lại, cánh môi hồng nhạt nở nang gợi lên vòng cung xinh đẹp.

Trong ánh mắt trong suốt rõ ràng mắt lập loè giảo hoạt, chớp chớp mắt cười xấu xa.

"A," Hàn Trần thấp giọng cười khẽ, "Cô đương nhiên không phải." Lời nói chắc chắn, trả lời không chút do dự.

Khóe môi không chịu khống chế mà nhếch lên, Tô Quỳ nhướng mày cười khẽ, không tỏ ý kiến, "Hửm? Anh liền dám khẳng định như vậy? Không sợ nhìn lầm?"

"Nếu là thật sự nhìn lầm, như vậy tôi liền phải sùng bái cô, dù sao, không phải mỗi người đều có thể tránh khỏi đôi mắt của một người đã học qua tâm lý học."

Một phen lời nói đè nén đến cực điểm, Tô Quỳ lại nghe hiểu một cách kì lạ. Tự nhiên cũng nghe ra lời nói trong giọng hắn có ý trêu ghẹo, nhưng cũng không để ý tới.

"Vậy trước cảm ơn anh đã tín nhiệm, chỉ là, thứ anh muốn đại khái không có được."

"Ồ? Làm sao cô biết tôi không có được?" Hàn Trần buồn cười, thiếu nữ trước mắt so với hắn phải nhỏ hơn đến bảy tám tuổi, lại khiến hắn sinh ra một loại cảm giác nói chuyện với bạn bè cùng lứa.

Hắn nói không sai, mục đích ban đầu của hắn chỉ là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, tới gặp nghi phạm làm ra cái án mạng cố ý giết người hủy thi này.

Mà hiện tại, hắn gặp được, kết quả quả nhiên không làm hắn thất vọng, hơn nữa, giống như còn có thu hoạch không nhỏ?

"Vậy đi, chờ tôi ra ngoài, có thể hỏi anh muốn một thứ không?"

___________

Chương 42

"Là cái gì?" Hàn Trần trái tim nhảy mạnh, nhịn không được hỏi.

"Bí mật!" Tô Quỳ hài hước cười, không hề nhiều lời.

Mở quà kinh hỉ liền lưu đến ngày mọi chuyện kết thúc hết đi, cô có thể chờ.

Hàn Trần buồn cười tạm biệt Tô Quỳ, chậm rãi đi ra khỏi phòng giam, mới ra cửa liền chống lại một đôi con ngươi lạnh băng như hàn ngọc.

Trong lòng còn đang nói thầm trẻ con hiện tại sao đều kì quái như vậy, không để ý tới thiếu niên có khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo đã lướt qua hắn, lập tức đi đến phòng giam giữ Tô Quỳ.

Trì An ở bên ngoài đợi gần hơn một giờ, tâm trạng nôn nóng vẫn luôn treo nửa vời, thật vất vả chờ đến khi người bên trong ra tới, không nghĩ tới lại là một gã đàn ông diện mạo không tầm thường, khí chất lại còn không tồi!

Mấu chốt là, hắn đi vào, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Tô Quỳ khóe miệng ngậm ý cười, vẫn chưa dứt hết, đó là một loại biểu cảm vui vẻ hắn chưa từng gặp qua, ngay cả trong ánh mắt đều là ánh cười rực rỡ.

Trên má trắng nõn sạch sẽ xinh đẹp tuyệt trần mang theo phiếm đỏ nhỏ, như sắc đỏ sau khi uống xong rượu, biểu cảm này lọt vào mắt Trì An, hoàn toàn là một dáng vẻ thẹn thùng khi yêu của thiếu nữ.

Tức khắc con ngươi đen nhánh như vực sâu không thấy đáy tràn đầy tơ máu, lửa giận trong ngực pập phồng, môi mỏng nhấp chặt muốn chết, cánh môi đỏ sẫm lần đầu tiên mất đi sắc màu kiều diễm.

"Ủa? Trì An ? Sao cậu lại tới đây?" Tô Quỳ thình lình ngẩng đầu, vốn dĩ nghĩ Hàn Trần quay lại, không nghĩ tới cư nhiên là thiếu niên thanh lãnh như ngọc này.

Trì An cắn răng, cảm giác khoang miệng đã tràn ra rỉ máu, "Ta không thể tới sao?"

Trì An cảm thấy chính mình CMN thật là tự mình đa tình, mắt trông mong lo lắng cô nên chạy tới, liền muốn gặp cô xem sao, kết quả người ta chế giễu, căn bản không muốn thấy hắn, hai người này ở trong một cái phòng đóng kín, không biết đang làm cái gì!

Càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, hốc mắt đều thiêu đỏ, Trì đại thiếu đã khi nào trải qua loại ủy khuất phát bực này, trước nay đều là người khác vội vàng lấy lòng hắn, hiện giờ hắn muốn quan tâm một người, người ta lại căn bản không cảm kích.

Căm giận mà trừng cô liếc mắt một cái, xoay người muốn đi, trong con ngươi ngập nước tất cả đều là ngọn lửa bùng cháy.

Tô Quỳ bị trừng đến không thể hiểu được, thấy Trì An vừa tới lại muốn đi liền càng khó hiểu, không khỏi ra tiếng gọi lại hắn.

"Này! Vừa tới liền đi?"

"Vậy, vậy thì thế nào, dù sao người nào đó cũng không chào đón ta!" Trì đại thiếu oán hận mà lấy giày da đen được chế tác thủ công kia rầm rầm rầm mà đá cửa sắt, cũng không quay đầu lại.

Ô? Đây là nói bóng nói gió ai đây?

Tô Quỳ nhướng mày, buồn cười nhìn bóng lưng hắn nói: "Ây da, coi giọng điệu ủy khuất này, khóc?"

"Ai CMN khóc! Mộc Khinh Duyên cô câm miệng cho lão tử!"

Tô Quỳ chỉ là đùa giỡn một chút, không nghĩ tới phản ứng của Trì An lại lớn như vậy, lúc ấy liền tạc mao, xoay người dậm chân rống giận cô.

Ánh lửa trong đáy mắt và viền mắt cùng mũi đều đỏ lên ứng lên với lời Tô Quỳ nói, Tô Quỳ có chút kinh ngạc, ngược lại xem nhẹ tia đau lòng ẩn giấu tận trong đáy lòng.

"Thật sự khóc? Chuyện gì xảy ra? Tới tới tới, lại đây ngồi."

Tô Quỳ gặp qua rất nhiều bộ mặt khác nhau của Trì An, cao ngạo, phúc hắc, vô lại, dính người, không ai bì nổi, cao cao tại thượng, dường như mọi biểu cảm của hắn trước nay cô đều gặp qua, nhưng trước nay không có nhìn qua hắn khóc.

"Ai khóc! Mộc Khinh Duyên cô CMN câm miệng không được nói! Không ai bảo cô là người câm!"

Tô Quỳ thập phần bất nhã mà mắt trợn trắng, nhận mệnh giơ tay đầu hàng, "Được được được, Đại thiếu gia không khóc, là tiểu nhân nhìn lầm, tôi đáng chết, được chưa?"

___________

Chương 43

Trì An trừng mắt, "Cô còn nói! Còn có giọng điệu dỗ con nít này là sao? Mộc Khinh Duyên cô phải nói rõ ràng cho lão tử!"

Nước mắt trong đáy mắt thật nhanh biến mất không thấy, nhanh đến mức khiến Tô Quỳ thậm chí cho rằng chính mình hoa mắt nhìn lầm rồi.

Đại thiếu gia đặt mông ngồi vào ghế đối diện Tô Quỳ, mặt đầy kiêu ngạo nhìn cô, đôi mắt nhỏ phảng phất viết: Nhân loại ngu xuẩn, mau trả lời vấn đề của trẫm!

Tô Quỳ nhịn không được liền phụt một tiếng bật cười.

Không cười còn tốt, nụ cười này khiến khuôn mặt trắng nõn của Trì An nháy mắt trướng thành màu gan heo, "Mộc Khinh Duyên!"

Tô Quỳ cười nước mắt đều chảy ra, còn có một viên nước mắt treo trên lông mi cong vút vũ đang run run rẩy rẩy, óng ánh long lanh chọc người trìu mến.

"Ha ha ha...... Trì An , cậu là đang làm nũng với tôi sao? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha......"

Tiếng cười của thiếu nữ giống như tiếng ngọc châu rơi trên mâm ngọc, thanh thúy uyển chuyển, mắt mèo thật to híp thành hình trăng non đáng yêu, trên gò má bởi vì cười to hiện lên một mảng đỏ ửng.

Trì An nhìn đến ngây người, đột nhiên cảm thấy, giống như bị cô cười nhạo khi dễ cũng không khó có thể chịu đựng lắm.

Ngược lại bởi vì cô đối đãi với hắn khác biệt, trong lòng dâng lên một chút vui sướng nho nhỏ.

Cô có thể hay không, cũng thích hắn một chút?

Tô Quỳ cười đủ rồi, rốt cuộc miễn cưỡng dừng cười, lại thấy đôi mắt Trì An ngây ra, nhìn cô phát ngốc.

Nhịn không được duỗi tay trước mắt hắn quơ quơ, "Này, Trì An, phát ngốc cái gì đây?"

"A? Ừm......" Trì An lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cúi đầu, một mảnh màu đỏ say lòng người không tự chủ được mà bò lên đến tận vành tai.

"Cậu tới sẽ không phải là cũng chỉ là vì nhìn tôi đi?" Tô Quỳ có chút buồn cười hỏi, giống như có Trì An tại bên người, tâm tình liền sẽ vẫn luôn thực tốt.

Cho dù ở trong phòng giam giữ âm u nhỏ hẹp.

Nghe được lời này, Trì An rốt cuộc nhớ tới hắn là tới làm gì, kết quả vừa nhấc đầu, vừa lúc cạm phải cặp mắt giảo hoạt thủy nhuận kia, lại không tự giác rũ xuống mí mắt né tránh tầm mắt, "Kia, cái kia, Mộc Khinh Duyên, cô có muốn đi ra ngoài không? Ta mang cô đi ra ngoài được không?"

Tô Quỳ nghe rất rõ ràng, thiếu niên hỏi chính là cô có muốn đi ra ngoài không, dường như chỉ cần cô gật đầu, Trì An liền sẽ đưa cô lập tức rời đi nơi này vậy.

Cô đương nhiên không hề có hoài nghi qua năng lực của Trì An, không nói chuyện này vốn dĩ cùng cô không quan hệ, liền tính cùng cô có quan hệ, chỉ cần Trì An muốn, không cần hắn mở miệng, đều có rất nhiều người nguyện ý ra mặt bảo lãnh cô.

Rốt cuộc, Trì đại thiếu một ân tình, đủ để cho ít người phấn đấu nửa đời người.

Còn có ai không muốn đi lấy lòng đây?

Chính là Tô Quỳ lại kiên định mà lắc đầu cự tuyệt, "Trì An , chuyện này không cần cậu nhúng tay, tôi có thể giải quyết."

Lại khôi phục, phảng phất vừa mới cười tươi như hoa không phải là cô. Trì An không thích nhất chính là dáng vẻ này của Tô Quỳ, luôn là làm cái gì cũng đều tỏ thái độ nhàn nhạt, đem hết thảy đều đẩy xa đến ngàn dặm.

Hắn đột nhiên đứng lên, tức giận bật cười, "Cô CMN cái gọi là có thể giải quyết chính là bị nhốt tại phòng tối lãng phí thời gian?" Trì An không rõ, Tô Quỳ vì cái gì không muốn để hắn đưa cô ra ngoài, hắn có năng lực này, không phải sao?

Vẫn là cô căn bản liền không muốn cùng hắn nhấc lên một chút ít quan hệ, cho nên mới năm lần bảy lượt cự tuyệt hắn?

Trì An giọng nói có chút sắc bén, giọng điệu châm chọc đã vô cùng rõ ràng. Tô Quỳ luôn giương môi cười cũng chậm rãi rơi xuống, biểu tình cũng lạnh vài phần, không nói một lời mà nhìn hắn.

"Ta......" Hắn há miệng thở dốc, lại mệt mỏi bậm lại, kỳ thật lời nói mới ra miệng, Trì An liền hối hận, chính là lời nói đã thành chương, cũng không cho phép hắn hối hận.

___________

Chương 44

Chẳng qua là một Đại thiếu gia tư tưởng còn chưa thành thục, bị trong nhà sủng đến hư a.

Tô Quỳ thở dài, vốn dĩ khuôn mặt lạnh tinh xảo cũng chậm rãi thu hồi, "Trì An, ý tốt của cậu tôi đã hiểu, nhưng mà tôi có thể tự mình giải quyết, cậu đi về trước đi?"

Trì An khổ sở, "Đây là lần thứ hai cô đuổi ta đi!"

Tô Quỳ: "......"

Chàng tra, nơi này là đồn công an, cậu hiện tại đợi trong phòng giam tốt sao? Không đi chẳng lẽ cậu còn muốn coi như nhà mà ở sao?!

Bất quá đối với thiếu niên ngạo kiều bệnh trung nhị, còn là thiếu niên lai lịch không nhỏ, Tô Quỳ chỉ có thể ôn thanh dụ dỗ, nếu không hùng hài tử này phỏng chừng lại muốn pha lê tâm*.

*Trái tim dễ tổn thương như pha lê, đa số chỉ cho thiếu nữ có tâm hồn yếu đuối.

Vì thế, cô duỗi cánh tay trắng nõn, động tác nhanh chóng trong lúc Trì An còn chưa phản ứng lại, nhanh chóng vỗ vỗ đầu lông xù xù của hắn mà nói, "Ngoan, cậu đi về trước, chờ tôi đi ra ngoài sẽ mời cậu ăn cơm được không?"

Đại khái là thanh âm của Tô Quỳ quá mức ôn nhu, nhu hòa giống như sắp chứa nước, ít nhất Trì An chưa từng thấy loại vẻ mặt này xuất hiện trên mặt cô, thậm chí có thể nói, hắn đến dáng vẻ tươi cười cũng rất ít nhìn thấy.

Trên da thịt trắng trong như ngọc của Trì An nhanh chóng nhiễm một mảng đỏ, khiến cho cả khuôn mặt tinh xảo có vẻ hoa nhan hoa lệ.

"Thật sự?"

Tô Quỳ buồn cười, "Đương nhiên."

"Vậy ta chờ cô!" Bên môi đỏ thắm giương lên ý cười đẹp như hoa, Trì An trước khi đi vẫn là không yên tâm bỏ lại một câu, "Nếu...... Ta nói là nếu, cô gặp được vấn đề gì không thể giải quyết, đều có thể tới tìm ta, cô, cô đừng hiểu lầm a!"

Tô Quỳ cười lắc lắc tay, xem như là đáp lại.

Ngày thứ hai, nắng sớm bình minh chậm rãi mọc lên từ phía đông, ánh dương màu vàng làm một chút hơi lạnh đầu thu tràn ngập ra.

Thời gian Tô Quỳ bị đưa vào phòng giam giữ đã qua mười hai tiếng đồng hồ, tính qua thời gian sơ lược, đại khái luật sư của cô cũng sắp tới rồi.

Mộc Hạm mời luật sư là người đứng đầu văn phòng hành chính nổi danh cả nước Lưu Văn Sưởng, thông thạo các loại hình sự án kiện luật pháp, tài ăn nói tốt đến mức khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật.

Luật sư giống nhau không chút nào khoa trương nói, chỉ cần nghe được luật sư biện hộ của đối phương là Lưu Văn Sưởng, liền tính hộ khách có đưa nhiều tiền hơn đi chăng nữa, cũng không muốn tiếp được án tử.

Bởi vì, đi lên cũng chỉ là tự rước lấy nhục, thua rối tinh rối mù không nói, thanh danh cũng sẽ vì vậy mà tổn hại.

7 giờ 15, Lưu Văn Sưởng đúng giờ tới đồn công an Lợi Viên, tiến vào văn phòng cục trưởng liền yêu cầu nộp tiền bảo lãnh Tô Quỳ, lý do là, hắn đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ, chứng minh Tô Quỳ ở giữa trưa cùng ngày đó căn bản không có đi qua tầng hầm ngầm bỏ đi.

Mà cái kẹp tóc xuất hiện ở hiện trường hung án trong tầng hầm ngầm kia, cũng là sau khi nghỉ trưa hôm qua ở trong phòng học bị mất, học sinh ở đây đều có thể làm chứng.

Theo như học sinh trong ban F kể lại, lúc ấy trong ban cũng không có xuất hiện qua người ngoài, cho nên, Lưu Văn Sưởng đề nghị cảnh sát tốt nhất từ học sinh khả nghi trong ban bắt đầu, có lẽ có thể được đến một ít thứ hữu dụng.

Nghe lời này, sau khi xác nhận tính chân thật của sự việc, Lý cục trưởng lập tức bắt đầu phái người đi tìm hiểu tình huống, quả nhiên, khi bọn hắn tra từng dãy, có nữ sinh bộ dạng bình thường liên tục cúi đầu, ánh mắt né tránh không dám nhìn người, hành động quái dị này khiến cho cảnh sát hoài nghi.

Bọn họ chẳng qua là theo thường lệ dò hỏi, không nghĩ tới nữ sinh cư nhiên kinh không qua nổi sợ như vậy, một loại ý thức đem mọi chuyện nghẹn trong lòng như cây đậu ngã xuống toàn đổ ra hết.

Nói cái gì mà cô ta không biết mọi chuyện sẽ là như thế này, là bạn tốt nhờ cậy cô ta làm như vậy, mục đích đều chỉ là vì làm Tô Quỳ sốt ruột một chút mà thôi.

Ai có thể nghĩ đến, kết quả lại là sự kiện giết người khủng bố ác tính như thế.

Nữ sinh này không thể nghi ngờ chính là Vương Tiểu Khả, lúc ấy nội tâm cô ta gần nhưcó thể nói là hỏng mất, bất quá ngắn ngủn một ngày, lúc trước bạn tốt như liền một thể, hiện tại trở nên xa lạ vô cùng.

___________

Chương 45

Sau khi cảnh sát trải qua kiểm tra nhiều lần, quả nhiên phát hiện, việc này có điểm đáng ngờ rất lớn.

Một phen kéo tơ lột kén, pháp y ở trên móng tay người chết bị phá hủy phát hiện một chút mảnh vụn làn da, trải qua DNA so sánh, kết quả cùng DNA của bạn tốt mà Vương Tiểu Khả cung cấp Hàn Khinh Âm hoàn toàn ăn khớp.

Đến tận đây, án kiện xem như chính thức cáo phá, cảnh sát lập tức triển khai toàn phương hướng lùng bắt Hàn Khinh Âm.

Hung thủ sau lưng vụ án ác tính giết người hủy thi cư nhiên là một vị thiếu nữ non nớt mới vừa học cấp ba, tin tức này bị các mạng lưới truyền thông tranh nhau đưa tin, trong xã hội dẫn đến phản ứng thật lớn.

Không ít người đều đoán rằng, có phải áp lực trường học quá lớn hay không, hoặc là bạo lực học đường làm cho trong lòng hung thủ biến hóa bất thường, hô hào mọi người quan tâm trẻ em cùng tuổi trong nhà nhiều hơn, không cần khiến bọn chúng áp lực quá lớn.

Tóm lại, về chuyện này ý kiến rầm rộ, mọi thuyết phân đàn, lệnh đuổi bắt từng ngày phát ra, hung thủ lại chậm chạp không bị bắt lấy quy án, nhiệt độ tin tức càng xào càng cao, hầu như tới nước toàn dân đều tham dự.

Mà những thứ này, đều là lời phía sau.

Rất nhanh, Tô Quỳ được thả ra, Lý cục trưởng cúi đầu khom lưng xin lỗi, nữ cảnh sát đi theo một bên lơ đãng chống lại ánh mắt cười như không cười của Tô Quỳ, chỉ cảm thấy trên mặt giống bị giáng mấy cái tát, nóng rát đau nhức.

Có lẽ, cô ta trước nay không nghĩ tới, mọi chuyện đến cuối cùng còn có thể trình diễn một cái kinh thiên đại nghịch chuyển chứ? Rốt cuộc, mọi người đều có cảm nhận tốt với ấn tượng ban đầu, lần đầu tiên đã cảm thấy hung thủ là Tô Quỳ, như vậy, càng về sau càng nhiều điểm đáng ngờ, lỗ tai cô ta sẽ giống như bị ngặn chặn, hoàn toàn không nghe được giọng của ai khác.

Nhìn sắc mặt nữ cảnh sát quẫn bách xấu hổ, Tô Quỳ tốt bụng hừ hừ, cất bước uyển chuyển nhẹ nhàng từ trước mặt cô ta lướt nhanh qua.

Hôm nay Mộc Hạm không có tới, đây cũng là Tô Quỳ phân phó, cô thề son sắt nói cho Mộc Hạm, chỉ cần bà tìm luật sư đáng tin cậy, như vậy cô tuyệt đối có thể bình an ra ngoài.

Cho dù người kia có phải là Lưu Vĩnh Sưởng hay không, quan hệ đều không lớn.

Sự thật cũng chính xác như thế, sau khi ra đồn công an, Lưu Vĩnh Sưởng liền ôn hòa lại không kiêu ngạo không siểm nịnh mà rời đi.

Một chiếc màu đen điệu thấp Audi Q7 dừng lại cách đó không xa, nhan sắc trầm ổn nội liễm vừa đúng hiện ra tính cách chủ nhân.

Tô Quỳ vẽ lên một cái phấn môi, sắc thu đầy trời cũng không nồng nặc dương quang, hướng về chiếc xe ngừng ở mấy chục mét kia đi đến.

Đi đến trước mặt, ngón tay tinh tế trắng nõn cuộn lên, gõ gõ gương thủy tinh trơn bóng như màu trà, kính chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt hơi có vẻ bệnh trạng quen thuộc.

Một đôi con ngươi màu đen trong suốt lộ ra ôn nhuận, lông mày nhạt mà có hình, mũi cao thẳng thở mạnh, môi mỏng lại hơi chút tái nhợt không có huyết sắc.

Dung mạo giống nhau như đúc, nhìn lại cũng đã cách một cái luân hồi, tâm tình Tô Quỳ vẫn là có chút phức tạp.

Phần cảm giác phức tạp này thậm chí trực tiếp che dấu ở trong nội tâm ban đầu, khiến cô lúc sau đó không lâu kêu khổ không ngừng.

"Tin tức rất nhanh sao, đợi lâu chưa?" Tô Quỳ trong mắt lóe linh động giảo hoạt, hài hước hỏi.

Hàn Trần trước sau như một ôn hòa hài hước, cuốn lên tay áo sơmi màu trắng cánh tay đặt ở cửa sổ xe, nhìn cô cười: "Không có, tôi cũng vừa đến, lên xe đi! Tôi mời cô ăn cơm?"

Xe tích một tiếng, Tô Quỳ thuận tay liền kéo ra cửa xe chui vào, hai người dựa vào cực gần, hơi thở Tô Quỳ hầu như sắp dán lên hắn.

Cười tươi như hoa, hơi thở như lan nói: "Có thể nha, chỉ là trước khi ăn cơm, tôi muốn xác nhận một chuyện đã ~"

Hô hấp Hàn Trần có chút không ổn, nhích về phía sau một chút, "Chuyện gì?"

___________

Hắc hắc hắc, giữa Trì An và Hàn Trần mọi người nghĩ ai là nam chính, và thích ai là nam chính đây?

Trì An làm ta cảm thấy nhớ đếnCửu đại thiếu nhà Boss Thù =w= cả hai đều chọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net