Chương 136 - 140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết  

Thế giới thứ 4: Ảnh hậu

Chương 6

Yên Vũ Dao quay chụp cổ phong đã nhiều năm, các fan chỉ nói cô chụp ảnh đều cảm giác ra phong vị cổ xưa, nhưng không biết trong lòng cô vẫn luôn có một tiếc nuối.

Làm một người tôn sùng cổ phong, thích nhiếp ảnh, nhưng trước sau lại không chụp được ra một bộ ảnh có thể kinh diễm chính mình, đáng buồn biết bao nhiêu?

Không hề nghi ngờ, những bức tranh Tô Quỳ gửi tới hoàn toàn kinh diễm đôi mắt cô, cũng làm cô dao động vì vốn dĩ không muốn lại tiếp đơn tử tâm.

Hít một hơi thật sâu, Yên Vũ Dao đột nhiên uống một hớp cà phê, gõ một hàng chữ gửi đi.

Yên Vũ Dao : Họa tác của cô vô cùng khiến người kinh diễm, tiểu thư Giang Nguyên, không biết tôi có may mắn được gặp mặt cô không?

Có họa tác khiến người kinh diễm còn chưa đủ, trừ phi cô ấy còn có vẻ đẹp xứng đôi với cái này, mới có thể làm ra hiệu quả hoàn toàn chấn động.

Đây xem như là đã động lòng? Tô Quỳ khẽ cười, ánh sáng tự tin ở trên mặt cô lóng lánh.

Nguyên ANN: Đương nhiên có thể, ừm, tôi ở Bắc Kinh, là sinh viên năm hai của ảnh nghệ Học Viện Điện Ảnh, không biết ngài có thời gian hay không?

Sau khi nhìn thấy đối phương trả lời là sinh viên ảnh nghệ, vướng bận trong lòng Yên Vũ Dao giảm xuống hơn một nửa. Mọi người đều biết, học biểu diễn, mười người thì có đến tám người dung mạo xuất chúng, mà ảnh nghệ Bắc Kinh, lại là nơi không thiếu tuấn nam mỹ nữ nhất!

Vừa vặn chính là, bản thân cô cũng ở Bắc Kinh, suy nghĩ rồi lập tức trả lời lại.

Yên Vũ Dao : Thật đúng lúc, tôi chính là người Bắc Kinh, vậy đi, ngày mai thì sao? Không biết có được không, chúng ta hẹn gặp ở phố buôn bán Starbucks thì sao?

Trời cũng giúp tôi, chính hợp ý cô.

Ảnh nghệ vẫn luôn cổ vũ sinh viên trải nghiệm nhiều hơn, trong quá trình đóng phim đi tích lũy kiến thức, có một ít sinh viên vì đóng phim thậm chí mười ngày nửa tháng cũng không trở về trường học, vậy nên, thời gian của Tô Quỳ vẫn là vô cùng dư dả.

Nguyên ANN: Có thể, Vậy ngày mai 9 giờ, gặp tại Starbucks!

Yên Vũ Dao : Được.

Sau khi kết thúc đối thoại, Tô Quỳ khép máy tính lại, đem mặt bàn loạn xạ dọn dẹp, cẩn thận cất họa tác vào túi văn kiện, dễ bề bảo tồn.

Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, màn đêm cũng đã buông xuống, Tô Quỳ đứng ở trên ban công, ánh sao trên trời cao giống như chạm vào tay.

Triệu Lan San lúc này đem theo cơm hộp từ bên ngoài đi vào, nhìn xung quanh trái phải một vòng không thấy bóng người, "Nguyên Nguyên? Nguyên Nguyên? Người đâu! Tớ đem cơm về cho cậu rồi đây!"

Nghe tiếng Tô Quỳ chậm rãi đi ra, thuận tay cầm lấy hộp cơm vẫn còn tản ra hơi nóng trong tay Triệu Lan San, nói: "Vừa mới ở ban công, mang theo cái gì thế?"

Nói thong thả ung dung mở ra, trên một tầng cơm tròn tròn no đủ tản ra mùi hương thịt kho tàu nồng nàn. Nhà ăn ảnh nghệ ở cửa Đông, mà ký túc xá nữ sinh ở cửa Tây, khoảng cách ở giữa không hề ngắn. Hiện tại mở ra còn có thể nhìn thấy trên đồ ăn tỏa ra một luồng khói trắng, có thể thấy được Triệu Lan San là một đường chạy vội trở về.

Tô Quỳ không khỏi cười cười, trên khuôn mặt chính là tràn đầy vui vẻ, "Cảm ơn nhé!"

Triệu Lan San liếc cô một cái rồi đi vào toilet bắt đầu tháo trang sức, vừa lẩm bẩm, "Không biết đã bao lâu không ăn cơm tử tế nha, tớ còn tưởng rằng cậu muốn thành tiên đó, không phải chỉ là môt tên đàn ông cặn bã thôi sao! Cậu muốn nghĩ như vậy, ném một cái cây xấu xí đi, chúng ta có được cả rừng rậm đấy!"

Nói xong, mặt đầy bọt nước chớp mắt kì quái với cô mấy cái.

Tô Quỳ bị cô ấy chọc cười, nếu như nguyên chủ có EQ cùng giác ngộ giống như Triệu Lan San, cũng sẽ không thảm đến mức như vậy.

Cô nhanh chóng ăn xong đồ ăn, dọn dẹp hộp cơm rồi nói với Triệu Lan San: "Hiện tại tớ đã nghĩ thông suốt, Lan San, có khả năng tớ phải xin nghỉ học nửa tháng, ngày mai cậu cùng tớ đi tìm giáo viên Bành đi."

Triệu Lan San phản ứng đầu tiên chính là, "Hả? Cậu có rồi?"

________

Chương 7

Tô Quỳ nghẹn một chút, tức giận nói: "Cô nương, cậu suy nghĩ nhiều quá, tắm rửa rồi ngủ đi!"

Tuy rằng Giang Nguyên cùng Dịch Minh hẹn hò hơn nửa năm, nhưng trước sau vẫn duy trì một điểm mấu chốt cuối cùng, bởi vì cô ta am hiểu rõ con đường đầu cơ tích trữ, phụ nữ một khi dễ dàng giao ra lần đầu tiên của chính mình, nhị thế tổ*giống như Dịch Minh này, chỉ sợ cũng sẽ không mới mẻ được lâu.

*Nhị thế tổ: Nhị thế tổ (二世祖) Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.

Biện pháp tốt nhất, là treo hắn.

Tục ngữ nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được.

Không chiếm được mới là tốt nhất!

Triệu Lan San cũng phản ứng được là mình nói sai, gương mặt tròn tròn hiện lên một mảng xấu hổ, giả bộ đánh vào miệng mình, "Hắc hắc, Nguyên Nguyên, cậu đừng để ý ha, tớ là người miệng thẳng, đúng rồi, cậu xin thời gian nghỉ lâu như vậy là muốn làm cái gì? Nhận được diễn à?!"

Tô Quỳ cũng không có đem lời nói của cô ấy để ở trong lòng, "Không có, gần đây cảm xúc mặt trái quá nhiều, muốn ra ngoài giải sầu, vừa lúc cùng một người nhiếp ảnh gia trò chuyện khá ổn, có khả năng đi ra ngoài chụp một bộ ảnh nói không chừng."

"Cũng đúng, đi ra ngoài giải sầu, trở về lại bắt đầu làm một người hoàn toàn mới, tớ tin tưởng cậu nha!"

Tô Quỳ cười đáp lại.

Ngày hôm sau, Tô Quỳ từ tủ quần áo giản dị trong ký túc xá chọn một bộ đầm dài màu xanh lá nhạt in hình hoa đay, mái tóc đen nhánh mềm mại được cột thành tóc đuôi ngựa, tùy ý buộc tại bên sườn.

Thời gian hẹn Yên Vũ Diêu còn đến nửa giờ, nhưng Tô Quỳ quyết định đến sớm, như vậy cũng có thể khiến cho người khác có một cái ấn tượng tốt.

Làm ảnh hậu, duy trì hình tượng tốt, liền bắt đầu từ bây giờ thôi!

Gọi xe tới phố buôn bán, mới hơn 7 giờ nên trên đường phố rất là buồn tẻ, trên đường ngựa xe như nước, người đi làm muộn vội vội vàng vàng, cùng những tòa nhà cao chọc trời lập loè ánh sáng hòa hợp vào nhau.

Đi vào Starbucks, trang hoàng phục cổ, ánh đèn màu cam trong tiệm sáng lên, khách nhân ít ỏi không có bao nhiêu, đa phần là dậy sớm đi làm, mua mấy khối bánh kem nhỏ cùng một ly cà phê, sau đó vội vàng rời đi.

Tô Quỳ tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, gọi nhân viên phục vụ một ly mocha, rồi an tĩnh mở cuốn sách mang theo bên mình chăm chú đọc.

Nắng ấm đầu hạ theo thời gian từng giây từng giây trôi đi, ánh dương cũng thuận lướt, ánh sáng lập loè nhảy nhót trên bậc cửa sổ sát đất bên cạnh thiếu nữ, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời lộ ra một loại trong suốt, khuôn mặt điềm tĩnh thanh nhã, một vẻ đẹp dịu dàng[1].

Yên Vũ Dao là một người phụ nữ có vài phần anh khí, trước nay đi đường đều là sải bước, lại thiên về văn hóa cổ điển, khi đại học chính là học hệ lịch sử, sau khi tốt nghiệp lại cảm thấy hứng thú đối với nhiếp ảnh, nên lại lần nữa học nhiếp ảnh.

Cô mới vừa đậu xe xong, đi đến Starbucks đã hẹn trước với Tô Quỳ, khoảng cách rất xa liền nhìn qua cửa kính chú ý tới thiếu nữ an tĩnh bên cửa sổ.

Trên thực tế, người bị thu hút không chỉ riêng gì một mình cô, dường như mỗi một người đi đường đi ngang qua đều bị cô ấy thu hút mà quay lại nhìn nhiều hơn một chút.

Khuôn mặt thiếu nữ tinh xảo lại vẫn còn đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, thỉnh thoảng cầm ly cà phê lên ngấm một ngụm bên môi, động tác có chút lười biếng không một chút nào để ý, lại có một loại cảm giác tháng năm yên tĩnh.

Phảng phất khi thời gian lướt qua cô ấy, tất cả đều lắng đọng lại, chậm rãi hưởng thụ nắng ấm đầu hạ bao bọc lấy, thích ý thanh thản.

Yên Vũ Dao một lúc lâu mới bình thường trở lại, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần chờ mong, lấy di động vào phần mềm nhắn tin gửi một tin nhắn.

Yên Vũ Dao : Tôi tới rồi, cô ở đâu?

Rồi sau đó không phụ kì vọng, cô nhìn thấy thiếu nữ cúi đầu nhìn di động, tiếp sau đó nâng tầm mắt tìm kiếm khắp nơi.

_________

Chương 8

Thật tốt quá!

Tiểu nhân nhi trong lòng Yên Vũ Dao không khỏi nhảy nhót hai vòng, rồi sau đó cô miễn cưỡng kiềm chế vẻ mặt, không khống chế được giương môi cười đi về phía Tô Quỳ.

"Chào cô, tôi là Yên Vũ Dao , cô chính là Giang Nguyên phải không?"

Cô có một loại dự cảm vô cùng xác định, lần này, nguyện vọng nhiều năm của cô nhất định sẽ được thực hiện.

Giọng nói của thiếu nữ rất đặc biệt, giống như tiếng suối chảy róc rách trong veo, nghe dễ chịu vô cùng.

Tô Quỳ đứng lên, vươn tay nói: "Xin chào, em gọi chị là chị Dao có được không? Mau mời ngồi," sau đó gọi nhân viên phục vụ hỏi, "waiter, chị Dao, chị muốn uống chút gì không?"

Thiếu nữ có chừng mực khiến lệnh Vũ Dao có ấn tượng tốt với cô ấy nhiều thêm vài phần, biểu hiện trực tiếp đó là ý cười trên mặt ngày càng nhiều, cũng nhiều thêm vài phần chân thành tha thiết.

"Cho tôi một ly Latte đi," cô nhẹ nhàng quay quay chìa khóa xe trong tay, tầm mắt không dấu vết đánh giá Tô Quỳ, càng nhìn càng vừa lòng, càng cảm thấy cơ hội này nhất định không thể bỏ qua.

Vì thế, Yên Vũ Dao cân nhắc nói với Tô Quỳ: "Giang......"

Tô Quỳ hiểu ý, ấm áp cười, "Gọi em Giang Nguyên là được."

"Được, chị sẽ gọi em là Nguyên Nguyên nhé?" Nhận được cái gật đầu của Tô Quỳ, cô nói: "Nguyên Nguyên, thật ra lúc chưa thấy em, chị đã quyết định trong khoảng thời gian ngắn không tiếp đơn tử, nhưng mà, lúc nhìn thấy họa tác của em sau đó lại nhìn thấy người, chị thay đổi chủ ý, không biết em còn nguyện ý cùng chị hợp tác không? Đương nhiên, bởi vì trang phục, tạo hình em đã thiết kế rất tốt, xuất phát từ tư tâm, cũng coi như là thỏa mãn một tâm nguyện của chị, chị có thể không thu một chút chi phí nào, chỉ cần em đồng ý làm người mẫu của chị, có được không?"

Tô Quỳ giơ nhướng mày, giả vờ kinh ngạc nói: "Làm sao vậy được? Thật ra em thích những bộ ảnh của chị Dao từ rất lâu rồi, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội hợp tác."

Rồi sau đó có chút gian xảo nói: "Kỳ thật, trước khi liên lạc với chị, trên người em cũng chỉ còn dư lại hơn một trăm khối phí sinh hoạt, nhưng là sau khi hoàn thành một loạt họa tác này, trong lòng có loại xúc động vô cùng muốn đem nó chụp ra, lúc này mới tìm chị Dao, vốn là muốn mượn bạn học một số tiền để chi trả, không nghĩ tới chị Dao chị lại hào phóng như vậy."

Yên Vũ Dao cười ha ha, vì thiếu nữ thẳng thắng không chút nào che giấu, huống chi gia cảnh của cô cũng khá tốt, vốn dĩ cũng không phải là người thiếu tiền.

Tô Quỳ ăn ngay nói thật làm tâm trạng cô rất tốt, cười vỗ vỗ vai cô ấy, "Chị hiểu mà, thật ra ngược lại chị còn muốn cảm ơn em đây, em có biết một loạt tác phẩm này của em sẽ có lợi biết bao nhiêu đối với nhiếp ảnh gia hay không? Nghĩ như vậy mà nói, giống như chị được lợi tương đối nhiều nha!"

Tô Quỳ lại kiên định lắc đầu, "Việc nào ra việc đó, không có đạo lý miễn phí!"

Yên Vũ Dao nhìn người rất chuẩn, cũng biết thiếu nữ rất nghiêm túc, nên cũng không hề kiên trì, chỉ là cô thấy thiếu nữ ăn mặc giản dị, nghĩ đến gia cảnh cũng không phải quá tốt, là sinh viên thì vốn dĩ gửi ngân hàng cũng không dư dả, liền nói: "Được! Nhưng mà không cho phép em đi vay tiền, trước thiếu, chờ khi nào em có tiền, khi đó trả lại chị là được."

Mỗi người đều lùi một bước, Tô Quỳ sảng khoái gật đầu.

Yên Vũ Dao liền thích một cô gái sảng khoái như vậy, nói chuyện làm việc không dây dưa bẩn thỉu.

Hai người sau khi nhất trí, thì cho đối phương số điện thoại liên lạc của mình, Tô Quỳ đem những bộ còn lại đều giao cho Yên Vũ Dao, tổng cộng ba bộ, mỗi một bộ trang sức đi kèm đều khác biệt, cho nên, chờ sau khi Tô Quỳ quay về trường học xin nghỉ xong, liền bắt đầu chế tác.

Yên Vũ Dao thuộc chòm Xử Nữ, chứng cưỡng bách nghiêm trọng lạ thường, cô đối với hệ liệt bộ tranh《 yêu 》 yêu thích bộc lộ ra ngoài, đương nhiên muốn đem trang phục trong bức tranh làm đến hoàn mỹ.

_________

Chương 9

Quá trình xin nghỉ rất thuận lợi, trưa hôm đó Tô Quỳ liền cùng Yên Vũ Dao không chờ được nữa hội hợp.

Bởi vì chức nghiệp kiếp trước của Tô Quỳ là một vị thiết kế thời trang, lực khống chế với trang phục là tuyệt đối. Trong khi cùng Yên Vũ Dao thảo luận, động tác cô nhanh chóng đem ba bộ váy dài vẽ xuống.

Xanh lá, đỏ, hồng - ba sắc thái, váy lụa xánh lá nhẹ nhàng, ống tay áo khoan khoan, càng lộ vẻ tự nhiên.

Màu đỏ lại càng thêm yêu diễm, bên trong là bọc ngực váy dài, phía trên thêu hoa văn phức tạp hoa mỹ, áo ngoài như phồn hoa nở rộ. Đỏ rực như hoa bỉ ngạn dưới hoàng tuyền, mê người rực rỡ.

Hồng nhạt lại khéo léo, cổ áo hơi rộng, khoan tay áo buộc eo, vừa lúc làm nổi bật lên dáng dấp thon gọn. Áo khoác lụa mềm mại mờ mịt như khói, trong thanh thuần lại có mê hoặc không rõ.

Ba bộ quần áo phức tạp đến cực điểm, không thể nghi ngờ vô cùng thách thức thợ thủ công.

Yên Vũ Dao lại tự tin cười, vỗ bộ ngực nói câu giao cho cô ấy.

Kết quả không đến hai ngày, Yên Vũ Dao lại lần nữa gọi Tô Quỳ đi xem trang phục, cũng để Tô Quỳ mặc vào xem thử.

Tuy là Tô Quỳ đã nhìn quen hoa y mỹ váy[2], cũng không thể không tán thưởng, Yên Vũ Dao tìm người may trang phục, không có kinh nghiệm hơn hai mươi năm thì đúng là không thể làm được hiệu quả như thế.

Mỗi một bộ váy làm ra so với trên tranh đều tựa như ảo mộng, chi tiết càng đẹp đến kinh diễm tâm người, cho dù là cô gái nào cũng không thể cưỡng lại được vẻ dụ hoặc của nó.

Mà, giá trị chế tạo, đương nhiên cũng không rẻ. Đây cũng làm Tô Quỳ nhận ra, Yên Vũ Dao là thật sự vô cùng coi trọng lần quay chụp này, trong lòng cũng không khỏi càng thêm nghiêm túc vài phần.

Tất cả chuẩn bị ổn thỏa, nhưng hai người cuối cùng lại đình trệ bởi nơi quay chụp, hệ liệt《 yêu 》Tô Quỳ vẽ ra, không thể nghi ngờ là thích hợp kiến trúc cổ.

Nhưng kiến trúc cổ nhiều như vậy, đến cuối cùng cái nào mới tốt, cuối cùng trải qua hiểu biết trên nhiều phương diện, hai người nhất trí gõ nhịp, quyết định liền đi Vân Nam.

Ở nơi đó, tư liệu sống các cô cần dường như đều đầy đủ!

Tô Quỳ đã nghe nói Yên Vũ Dao trong lúc làm việc hà khắc gần như đáng sợ, ban đầu không cho là đúng, nhưng chờ cho đến phiên cô, cô mới phát hiện, người khác nói một chút cũng không khoa trương!

Động tác, thần thái, thậm chí phải chính xác đến từng góc áo cũng phải hoàn mĩ không sứt mẻ.

May mắn Tô Quỳ là một người mang chức vụ người mẫu, sự thật chứng minh, cô không chỉ không phải là một cái bình hoa, mà là một cô gái rất có nội hàm, rất có ý tưởng.

Trong một thời gian chung đụng, Yên Vũ Dao nhận thức được thiếu nữ này rất khác biệt.

Bạn có thể tưởng tượng được thiếu nữ khoảng chừng hai mươi tuổi, trên người lại trộn lẫn linh động, gian xảo, trong sáng, quyến rũ, ưu nhã, lãnh đạm...... Một loạt từ hình dung đều có thể tìm thấy ở trong đôi mắt cùng khí chất của cô ấy.

Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ linh hồn, mà tướng do tâm sinh, cho nên đôi mắt cùng khí chất, là hai thứ đặc biệt không lừa được người .

Yên Vũ Dao rất hiếu kì, rốt cuộc là sinh trưởng ở trong một hoàn cảnh như thế nào, mới có thể làm một cô gái có được nhiều khuôn mặt khác nhau đến như vậy, lại đồng thời hòa hợp đến kỳ lạ cùng nhau.

Chọc người tìm tòi nghiên cứu, một thiếu nữ thần bí.

Bộ ảnh quay chụp thuận lợi lạ thường, kế hoạch ban đầu mười lăm ngày giờ chỉ dùng mười ngày liền hoàn thành quay chụp. Còn thừa năm ngày hai người mang theo trang phục chạy khắp nơi, gặp được cảnh đẹp liền dừng lại chụp hai tấm, cũng không cố tình, nhưng ngược lại thu hoạch không ít hình ảnh đẹp ngoài ý muốn.

Mà đắm chìm trong Vân Nam tĩnh lặng một thời gian Tô Quỳ cùng Yên Vũ Dao đại khái không nghĩ tới, đề tài của một Weibo có tên là # Tìm kiếm mỹ nữ ngàn năm # đã nhanh chóng trên đỉnh đầu đề, số người tham gia gia tăng mãnh liệt mỗi ngày.

_________

Chương 10

Nguyên nhân mọi chuyện gây ra là như thế này, một tên võng hữu* nào đó yêu thích du lịch, ngày thường không có việc gì liền thích xách theo cái máy quay phim đi dạo khắp nơi.

*võng hữu: bạn trên mạng

Cái loại hình thuộc về người có tiền nhàn rỗi như thế này, số lượng fan Weibo cũng có gần đến mười vạn.

Ngày đó anh ta ngồi trong một quán trà nhỏ của thị trấn cổ uống trà, camera ngày thường đùa nghịch bị anh ta thiết lập chế độ chụp hình tự động, rồi buông tay mặc kệ.

Cùng một địa phương cùng một góc độ, nhưng mỗi phút mỗi giây đều xảy ra những biến hóa khác nhau.

Vị võng hữu này tỏ vẻ, mỗi ngày trước khi ngủ lật lại camera xem sắc màu cuộc sống, vừa hiểu được những điều mới lạ từ cuộc sống.

Trùng hợp thay, ở trong ống kính của anh ta, Tô Quỳ đang cùng Yên Vũ Dao quay chụp đến bộ hoa váy màu đỏ kia.

Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người trên lầu trông cảnh ngắm em.[3]

Tuy rằng so sánh không quá thích hợp, nhưng ý nghĩa lại không khác mấy.

Tô Quỳ ở trong quay chụp một cái nhíu mi một tiếng cười tất cả đều được ghi lại một cách chân thực nhất trong máy ảnh của vị võng hữu này, khi anh ta trở lại khách sạn mở ra camera vào buổi tối, thì nhìn thấy một bộ hình ảnh như vậy.

Tức khắc kinh ngạc vì sắc đẹp của người, không khỏi thầm hận bản thân sững sờ, vậy mà không một chút nào chú ý đến tình cảnh bên ngoài quán trà.

May mà còn có ảnh chụp lưu trong camera, võng hữu nghĩ rằng, một cô gái trưởng thành như vậy, khí chất và dung mạo đều đứng đầu, xem tư thế cô ấy chụp cũng tự nhiên chuyên nghiệp lạ thường, liền nghĩ có phải là vị tiểu minh tinh nào mới xuất đạo đến thị trấn cổ lấy cảnh hay không, liền từ camera chọn hai tấm rõ ràng hơn những tấm còn lại một chút đăng lên trang cá nhân của mình.

Đồng thời phát nổi lên một cái chủ đề là đề tài tìm kiếm mỹ nữ ngàn năm.

Âu Nhiên yêu du lịch: # tìm kiếm mỹ nữ ngàn năm # A a a a a các bảo bối các bạn nhất định không đoán được hôm nay tôi gặp cái gì! Dù sao từ tối hôm qua đến đến bây giờ, thanh máu của tôi cũng chưa đầy đây! Không nói, gửi hai tấm để các bạn tự mình cảm thụ!! ps: Thỉnh trước khi xem ảnh nhất định phải tự chuẩn bị táo đỏ a đem theo một loạt đồ bổ máu nữa. 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】

Gọi là vị võng hữu gọi là Âu Nhiên này, ngày thường không có việc gì cũng sẽ ở trên mạng phát một ít quá trình du lịch tự mình trải nghiệm, mỗi một cái đều khen ngợi như nước.

Cho nên anh ta vừa đổi mới Weibo, dường như là trong nháy mắt, một ít võng hữu dạo Weibo nghe thấy chạy tới.

Sau đó, đó là thuần một sắc mà bình luận ——

Không bằng đi ngủ 233: A a a a a a a a, Thật đẹp!!!

Oh my god: 【doge】 Mẹ tôi hỏi tôi vì sao lại quỳ xem di động!!

Dididi: A a a a a trên thế giới lại có một cô gái hiếm thấy như vậy, quả nhiên khác xa với những kẻ diêm dúa lòe loẹt bên ngoài!!

Đại đao của ta đâu: Mau! Đem quả thận quý báu của trẫm thận lấy lại đây!!

Cũng có phái đáng khinh tỏ vẻ ——

Con sói một đêm bảy lần: 【doge】 Đã lột!

Gió thổi mông lạnh: Ta mặc kệ, từ nay về sau cô ấy chính là nữ thần của ta! Mặt bàn đã đổi, nói với bác chủ này, không có tấm ảnh nào rõ ràng hơn chút sao?!

Đương nhiên, có khen ngợi thì cũng có chửi bới, trên mạng không thiếu nhất chính là bàn phím bình xịt[4], bọn họ mặc kệ tốt xấu thiện ác đúng sai, chỉ cần bới móc, là được rồi.

Ca ca ca ca: 【 Chửi 】Tư thế chụp này cũng quá rõ ràng rồi? Không nghĩ tới Âu Nhiên hiện tại cũng lưu lạc đến loại tình trạng này, đã hủy fan!

Hsiikk: Ha ha, ánh mắt bác chủ không tốt à? Ngay cả loại này mà cũng coi như là mỹ nữ ngàn năm? Ngay cả một ngón tay của nữ thần An Hội nhà ta còn kém xa đấy?!

Đầu: Tầng trên cùng, hiện tại mỹ nữ ngàn năm trên internet nhiều như chó, chó chỉnh dung mau cút xéo!!!

Giang Nam ngày nay kk: Trả lời @ Đầu, làm phiền bạn trước khi chửi người khác thì dội một xô nước tiểu vào cái bản mặt béo phì của mình trước, tiểu tam An Hội cút xéo!!

_oOo_

[1] Nguyên văn [tĩnh nhược xử tử] xuất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net