Chương 151 - 152

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Chương 21

Tòa nhà JK, bên trong văn phòng giám đốc tầng cao nhất.

Ánh dương sáng ngời chiếu lên toàn bộ văn phòng làm nó trở nên sáng sủa rực rỡ. Tần Triệt tựa người trên ghế làm việc, khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng, không nói một lời mà nhìn màn hình di động.

Thư kí Mạc Châm Ngôn mặc một bộ tây trang màu đen, cũng cùng một vẻ nghiêm túc đang đứng trước bàn công tác cách đó không xa.

Anh ta cho rằng BOSS đang làm quyết định trọng đại gì đó, thần sắc chuyên chú như thế nhịn không được ngay cả hô hấp của anh ta cũng nhẹ vài phần, lẳng lặng chờ đợi BOSS phân phó.

Mà anh ta vốn cho rằng BOSS đang làm chuyện khó lường nhưng ngược lại lúc này trên màn hình di động --

Rõ ràng là Weibo ngắn gọn đến giận sôi của bản thân hắn, ngay cả hình cái đầu cũng là hình được cài đặt sẵn khi vừa mới đăng kí.

Tần Triệt mày kiếm nhăn lại, định đánh chữ định nghĩa, muốn lựa một tấm ảnh chụp của mình đăng lên. Nhưng lại phát hiện, album trong di động ngoại trừ một tấm ảnh có một cô gái có lúm đồng tiền như hoa đang mặc đồ cổ trang, thì ngược lại không tìm thấy tấm ảnh nào khác.

"..."

Xoa bóp ấn đường, Tần Triệt có chút bực bội ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện tay Mạc Châm Ngôn vẫn còn chéo lại để trước bụng, an tĩnh cung kính chờ đợi.

Tần Triệt nhíu mày, "Sao cậu vẫn còn ở đây?"

"Hả?" Mạc Châm Ngôn đẩy đẩy mắt kính, vô tội mà chớp chớp mắt, BOSS có ý gì thế? "Ngài... không có phân phó gì khác sao?"

Tầm mắt không chút để ý nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, Tần Triệt thầm nghĩ, mình có nên yêu cầu đổi một người trợ lý khác không nhỉ?

Là một trợ lý mà không thể lĩnh hội tốt tư tưởng của hắn, thì có ích lợi gì?

Tần Triệt nghĩ như vậy nếu để Mạc Châm Ngôn theo hắn cũng gần 5 năm mà biết, phỏng chừng sẽ oan ức mà ôm lấy đùi hắn khóc kêu: Ngài kia ý tưởng luôn thay đổi thất thường, mà tôi chỉ là người thường làm sao có thể đoán được hết?

Nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại đến việc Mạc Châm Ngôn nhìn sắc mặt của Tần Triệt. Vừa thấy có biến, vội vàng giương lên khuôn mặt tươi cười theo chức nghiệp, pha trò nói: "Là do tôi nghĩ sai rồi, BOSS hẹn gặp lại!"

Nói xong xoay người liền muốn chuồn đi.

"Từ từ!"

Giọng nói trầm thấp từ tính như đàn violon ở sau người nhàn nhạt vang lên, Mạc Châm Ngôn đưa lưng về phía Tần Triệt, trên mặt nhăn lại thành một đoàn, không tiếng động hô to: Xong rồi xong rồi, xem ra tiền thưởng tháng này sắp giữ không nổi!

Quay đầu lại khuôn mặt không hề hiện ra biểu cảm kia, cười như xuân phong. Chỉ có thể nói người có thể ở bên Tần Triệt, thì đó cũng không phải là người thường, dù sao thì cũng coi như là bán tiên đi.

"Ha ha, BOSS, ngài gọi tôi à?"

Tần Triệt thấp thấp ừ một tiếng, thần sắc im lặng.

Mạc Châm Ngôn lại bị hắn dọa sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống trên mặt đất, nhịn không được trưng một khuôn mặt sầu khổ, nói: "BOSS à, muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng với tôi đi?" Anh như vậy, tiểu nhân sợ hãi đó!

Trên thực tế, có thể đi theo Tần Triệt công tác lâu đến 5 năm, đều là do anh ta mới vào công ty liền bắt đầu đi theo nguyên lão của hắn. Tuy rằng Tần Triệt người này khí chất mạnh mẽ không có người bình thường nào có thể thừa nhận nổi. Nhưng vật họp theo loài, trợ lý cấp dưới cũng không phải là người bình thường có thể so.

Nhưng nếu như bạn ở dưới mí mắt hắn phạm vào sai lầm nhỏ nhặt, thì Tần Triệt cũng sẽ xử phạt không bỏ.

Tuy rằng không đến mức bị sa thải, nhưng mà Mạc Châm Ngôn nghĩ đến mớ tiền thưởng phong phú kia, vẫn là nhịn không được đau lòng cắn răng.

Giống như tội phạm bị phán tử hình, chờ đến cây súng kia chỉa ra trong nháy mắt, không biết khi nào viên đạn xuyên qua đầu và cướp lấy tính mạng anh ta.

Đại khái cảm giác của Mạc Châm Ngôn lúc này chính là như vậy.

Thật lâu sau Tần Triệt mới lên tiếng.

"Đi tìm cho tôi một bức ảnh."

"Cái gì?" Mạc Châm Ngôn dại ra, không phải từ tiền thưởng à?

"Tôi không bao giờ nói lại lần hai, hiểu?" Ngón tay Tần Triệt linh hoạt mà thưởng thức bút máy mạ vàng màu đen, giọng điệu vẫn lạnh nhạt trước sau như một.

_________

Chương 22

Tuy rằng không thể lý giải hết ý của BOSS, nhưng Mạc Châm Ngôn lại không ngại ôm đùi, liên tục gật đầu đáp ứng, "Hiểu hiểu! Là ngài muốn tìm một tấm ảnh chụp đúng không?"

Tần Triệt nghiêng đầu, "Tốc độ, sau đó gửi vào hòm thư cho tôu." Lời nói lời ít mà ý nhiều.

Cho dù yêu cầu này rất kỳ lạ nhưng chỉ cần không phải trừ tiền thưởng, thì Mạc Châm Ngôn tỏ vẻ tất cả đều rất dễ nói chuyện. Anh ta vội vỗ ngực tỏ vẻ, nhất định tìm tấm soái nhất gửi cho BOSS.

Thật ra thì ý tưởng của Mạc Châm Ngôn hoàn toàn dư thừa. Anh ta trở lại văn phòng của chính mình, tìm những cuốn tạp chí mà BOSS đã từng chụp làm trang bìa. Mỗi một tấm đều hoàn mỹ giống như thần tiên cao cao tại thượng, ngũ quan hình dáng rõ ràng như điêu khắc, thân hình cao lớn đĩnh bạt, khí chất thanh lãnh cấm dục, hoàn toàn là loại hình phụ nữ cầu mà không được.

Tuyển chọn ngàn lần, cuối cùng thì Mạc Châm Ngôn mới tìm ra một tấm mà bản thân anh ta tự mình cảm giác là tấm ảnh 360 độ không góc chết, rồi gửi qua hòm thư của Tần Triệt.

Cùng thời gian gửi đi đó, máy tính trong văn phòng của Tần Triệt cũng liền vang lên âm báo có tin nhắn mới.

Mở ra, rồi sau đó lưu lại, rồi lại thay avatar, làm xong hết tất cả cũng chỉ tốn có hai phút thời gian.

Xong xuôi, hắn mới vừa lòng giương lên khóe môi, sau đó lại nhìn đến bình luận bên dưới Weibo liền cứng đờ.

Triệt Nam Thần Cao Quý Lãnh Diễm: Nam thần! Nói cho tui đây không phải sự thật! Mà chỉ là do anh run tay không cẩn thận chia sẻ!

Skkkk: Tiện nữ nhân, đoạt ông xã tao đi tìm chết đi tìm chết đi!!

MAM Không: Xấu thì đừng ra đây mất mặt xấu hổ biết không! Ai cho cô có dũng khí đi thông đồng nam thần của tôi thế!

......

Nhìn lướt qua sơ sơ, bình luận chửi rủa chiếm hết phần lớn, mà kẻ gây tội khiến Tô Quỳ nhận lấy sự vũ nhục này, hình như là chính mình.

Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn không khỏi phát lạnh, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy giật. Tuy rằng hắn không thường chơi Weibo, nhưng cũng không ngại mấy người bạn tốt bên cạnh hắn lải nhải hôm nay vị nữ minh tinh nào ở Weibo cùng XX cãi lộn, ngày mai nói ai ở Weibo thả lời nói cự tuyệt ẩn chứa quy tắc linh tinh.

Cho nên, tuy hắn không hiểu nhiều nhưng cũng biết lời đồn đãi là đáng sợ đến mức nào. Mà bạo lực internet so đồn đãi vớ vẩn trong hiện thực còn đáng sợ hơn nhiều.

Trong lòng không khỏi lo lắng cho cô gái chưa từng gặp mặt kia sẽ phản ứng ra sao. Sẽ bởi vì nó mà không gượng dậy nổi ư? Hay là hận hắn - cái kẻ đã khiến mọi chuyện trở nên như thế này?

Nghĩ đến chuyện sẽ bị cô hận, trái tim liền giống như bị xé rách ra một cái miệng lớn, tàn sát bừa bãi ở trong lòng trống rỗng.

Cảm giác xa lạ tràn ngập đại não lý trí, khiến cho hắn một loại cảm giác quen thuộc mơ hồ.

Do dự sau một lúc lâu, hắn mới trầm mặc đánh ra một đoạn chữ.

Cũng là đoạn chữ đầu tiên hắn tự mình biên soạn đăng lên Weibo nói về ý nghĩa nhân sinh của chính mình.

Tần Triệt: @Giang Nguyên Ann: Tôi thật sự xin lỗi vì đã khiến cho cô vướng vào cục diện bối rối. Mặt khác, cảnh cáo những kẻ lấy danh nghĩa của tôi chửi mắng người khác khắp nơi, làm ơn ngừng lại hết. Quyết định của tôi chẳng quan hệ đến bất kỳ kẻ nào, mà vui giận của tôi cũng không cần các người đến bình luận! Cũng sẽ không bởi vì các người nói mấy câu như vậy mà buông tay, cảm ơn đã hợp tác!

Sẽ không buông tay? Có ý gì chứ?

Không ít fan sau khi thấy Weibo thanh minh này, trên mặt nóng rát phát đau, giống như bị người tát cho mấy bàn tay, tự mình đa tình nan kham khiến các cô không có chỗ dung thân.

Trong đầu lại không tự chủ được mà đoán rằng, chẳng lẽ lần này Tần Triệt nghiêm túc ư, hắn coi trọng người gọi là mỹ nữ ngàn năm - Giang Nguyên kia ư?

Một số fan não tàn có chút chấp mê bất ngộ nhìn thấy Weibo, điên cuồng quăng hết tất cả những thứ có thể quăng bên người mình, điên cuồng kêu to không có khả năng, bổ nhào vào phía dưới Weibo hắn nhắn lại, nhưng lại phát hiện, công năng bình luận Weibo sớm đã bị đóng cửa.

Đúng theo như lời của Tần Triệt, quyết định của tôi chẳng quan hệ đến bất cứ kẻ nào.

Trước kia, hắn không để bụng, không để bụng những người phụ nữ đó lấy hắn ra mà tưởng tượng này nọ, lấy hắn làm vũ khí công kích người khác.

Nhưng hiện tại, hắn đã có người mà mình muốn bảo hộ, cho nên, hắn đứng ra!

_oOo_

Thời gian hạn hẹp, nên bắt đầu từ bây giờ một lần Hy sẽ chỉ đăng 2 chương thôi vậy :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net