Chương 16 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ nhất: Tàn phế tiểu thư

Chương 16

Sáng sớm hôm sau, Tô Quỳ đã bị Lục Yêu kéo từ trong ổ chăn mềm ra để nói về hoạt động hôm nay, "Một lát nữa Đàm cô cô phường Ti Nghi sẽ tới dạy các lễ nghi trong cung."

Đối với việc này, Tô Quỳ chỉ lãnh đạm nhướng mày, hỏi lại một câu, "Ngươi nhìn ta có thể học tập mấy thứ này à?"

Lục Yêu im lặng, cạn lời.

Sau đó yên lặng đem chăn xốc lên đắp lại lên người cho cô. Tô Quỳ xoay người lại nheo mắt nhìn rồi lười biếng nói:

"Ngươi tới phường Ti Nghi nói với Đàm cô cô, ta bị bệnh, không thể đi, nói càng nghiêm trọng càng tốt!"

Lục Yêu một vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ có thể đi ra ngoài.

Giáo phường tư rộng mở, bên trong có cả trăm thanh xuân thiếu nữ sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề, dáng người đứng thẳng, mặt nhìn thẳng về phía trước.

Đàm cô cô đứng trước mặt đám thiếu nữ, người mặc một thân cung phục màu đỏ tím, tư thái đoan chính, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc.

Đôi mắt lạnh lẽo tựa băng đao từ trên người thiếu nữ đảo qua. Phàm là người bị nàng coi trọng, đều nhanh chóng rời mắt, ánh mắt né tránh, không dám cùng nàng đối diện.

Đàm cô cô bỗng nhiên sựng lại, tầm mắt dừng lại ở vị trí thứ ba vắng tanh không một bóng người kia, nheo mắt.

Trong điện nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, phảng phất không khí đều như ngưng tụ lại. Dưới áp lực vô hình như vậy, các thiếu nữ sợ tới mức ngừng thở, không dám nhúc nhích.

Thật sự là quá áp lực, Đàm cô cô từ đầu đến cuối không mở miệng, khuôn mặt lãnh có thể kết thành băng.

Sau một lúc lâu, Đàm cô cô chỉ về hướng vị trí không người kia, lạnh giọng hỏi: "Người ở vị trí này đâu?"

Tầm mắt quét ngang đến chỗ của mình, các thiếu nữ không tự chủ được cúi thấp đầu xuống.

"Hả?!" Nàng cất giọng, ngữ khí tăng lên.

"Một đám đều điếc không thành, nếu tố chất của các ngươi đều giống như vậy, còn tuyển cái gì? Học cái gì? Dứt khoát thu dọn đồ đạt cút về nhà đi!" Nàng lớn giọng quát, từng câu từng chữ nói năng có khí phách, dư âm vang vọng khắp cả điện.

Trong đám người bắt đầu truyền ra một ít âm thanh khóc thút thít, vừa khe khẽ nói nhỏ, "Hỏi chúng ta làm gì? Chúng ta làm sao mà biết!"

"Đúng vậy, nàng dựa vào cái gì nói chuyện với ta như vậy!"

Lời vừa dứt, Đàm cô cô tầm mắt đã nhìn xuống thiếu nữ đứng vị trí thứ sáu, ra lệnh: "Ngươi, bước ra khỏi hàng!"

Đội ngũ nháo nhào lên, âm thanh nức nở giống như bệnh truyền nhiễm, một số ít không chịu được mà bắt đầu khóc lớn.

Thiếu nữ đứng ở vị trí thứ sáu mặc một thân váy lụa màu hồng phấn, khuôn mặt tươi trẻ, mái tóc dài đen nhánh nhu thuận được làm thành linh xà búi tóc*, bên trên cắm một cây trâm phượng dát vàng, theo thân hình nàng khẽ run.

*Linh xà búi tóc: lười search =)) Đại loại như tóc thiếu nữ cổ đại trong cung đi.

Thiếu nữ kia thấy không ít người đều nhìn mình, mặt bỗng đỏ lên, tiến lên một bước tức giận nói: "Ra thì ra! Ngươi có biết ta là ai không? Cùng lắm cũng chỉ là một nô tài hầu hạ, ngươi kiêu ngạo cái gì? Chúng ta tiến cung là vì tuyển tú, không phải tới nghe ngươi quở trách! Nếu là ta có chuyện gì sơ xuất, người gánh vác nổi sao?"

Lời này vừa nói ra giống như sét đánh giữa trời quang, đến mức tiếng khóc nức nở mới vừa rồi cũng im bặt. Trong đại điện, đại cung nữ đồng loạt gục đầu xuống, đầu óc cảm thấy có chút không rõ.

Đàm cô cô cười lạnh, khuôn mặt hoàn toàn kết một tầng hàn băng làm người có một loại ảo giác, chỉ sợ nàng vừa mở miệng thì băng phun ra đủ giết người.

"Là tam tiểu thư Dụ Oanh Oanh trong phủ Tả Thừa tướng phải không? Lớn lên quả thật không tồi." Nhưng mà ngay lập tức, hàn băng trên mặt Đàm cô cô thoáng chốc biến mất.

Dụ Oanh Oanh vốn có chút rụt rè nhưng khi nghe được những lời kia, khuôn mặt nhỏ đột nhiên nâng lên, một lát sau lộ ra đắc ý. Phảng phất như đang nói: Nhìn đi nhìn đi! Ta đã nói là lão nô tài chính là mấy một con hổ giấy, vực không dậy nổi trời!  

___________

Chương 17

Nhưng mà khuôn mặt vừa mới tươi cười được một chút sau đó liền cứng lại.

"A! Nhưng ngươi cũng biết, nữ tử khuynh quốc khuynh thành lớn lên trong cung rất nhiều, tùy tiện gọi ra một người cũng là nhân gian tuyệt sắc, thân phận địa vị so với ngươi càng là cao hơn nhiều! Ngươi lấy cái gì mà ở trước mặt ta khoe khoang? Ngươi cho rằng thân phận địa vị của mình còn có thể cao hơn Hoàng Thái Hậu sao? Ta phụng ý chỉ của Thái Hậu dạy dỗ các ngươi. Cho nên, đừng ở trước mặt ta làm cái điệu bộ Đại tiểu thư như khi ở nhà, ta không quan tâm!"

Khuôn mặt Dụ Oanh Oanh cứng đờ đến đáng sợ. Trên mặt có xấu hổ, có giận, có hận, các loại tâm trạng trộn lẫn hỗn tạp vào nhau, hình thành một loại biểu cảm quái dị.

Đàm cô cô khoanh tay đứng, không hề nhìn nàng, nói: "Nếu đã vào chốn thâm cung này, thân phận địa vị của các ngươi ở ngoài cung liền không đáng một đồng! Ở chỗ này, các ngươi chỉ là một tuyển tú nữ. Lúc còn chưa có trở thành chủ tử, ta khuyên các ngươi, là hổ cho ta sai, là long cũng cho ta khiến!"

"Ngươi, đi ngoài điện quỳ một canh giờ, cẩn thận nghĩ lại!  Còn những người khác tiếp tục huấn luyện!"

Cái gì?!

Quỳ một canh giờ? Dụ Oanh Oanh trừng to mắt. Giờ khắc này nàng thậm chí nghĩ lỗ tai xuất hiện ảo giác, cái lão nô tài xấu xí này lại có thể bắt nàng đi phạt quỳ?!

Thân là con gái của đương triều thừa tướng, khi nào nàng đã trải qua sự việc như thế, vì vậy tức giận phản kháng nói: "Ngươi dựa vào cái gì phạt ta!"

"Chỉ bằng ta là cô cô chỉ dạy người thân của Thái Hậu, có quyền lợi đem tất cả những tập tục xấu của các ngươi loại bỏ sạch sẽ! Đi ra ngoài!" Giọng điệu của Đàm cô cô bình tĩnh, một tay chỉ về phía  ngoài điện.

"Ta không phục!" Nàng tức giận phừng phừng. Dựa vào cái gì, đáng chết nàng dựa vào cái gì lại làm như vậy?

"Hai canh giờ!"

"Ngươi!" Dụ Oanh Oanh trợn mắt, tròng mắt như muốn nứt ra.

"Ba canh giờ."

Dụ Oanh Oanh còn muốn nói gì đó nhưng lại bị thiếu nữ bên cạnh lôi ra. Nàng liều mạng đưa mắt ra hiệu, nói nhỏ: "Oanh Oanh, ngươi cùng Đàm cô cô sinh sự không tốt, ngươi còn muốn ở lại nữa không?"

Dụ Oanh Oanh cắn răng một cái, "Được! Ta ra ngoài. Việc này ta nhớ kỹ! Ngươi chờ đó!" rồi quay đầu ra đại điện.

Ngày cung huấn đầu tiên của phường Ti Nghi liền quậy thành phong ba gió lớn như vậy tạm thời không đề cập tới, Lục Yêu ung dung tới muộn sau đó liền thấy một đám thiếu nữ trên đầu đội một bình nước bằng men sứ, hai tay dang rộng để giữ thăng bằng rồi chậm rãi từng bước luyện tập dáng đi.

Đàm cô cô đứng ở một bên quan sát, Lục Yêu lặng lẽ đi đến bên cạnh nàng ghé người thì thầm một câu. Ánh mắt Đàm cô cô hơi lóe sáng, cười nói: "Vậy sao? Thế cũng thật không khéo, vậy thay ta thỉnh an Phùng tiểu chủ, bảo nàng  nghỉ ngơi thật tốt, việc bên này nàng không cần lo lắng."

Lục Yêu nhẹ hành lễ, "Vậy làm phiền cô cô rồi."

Nói rõ hết lý do, Lục Yêu mới im ắng rời đi giống như lúc tới. Ngoại trừ Phùng Thanh Thanh thì không có người chú ý đến sự xuất hiện rồi biến mất của nàng.

__

Kiếp trước Tô Quỳ thiếu ngủ quá nhiều, hiện tại đầu dính gối liền muốn ngủ.

Tô Quỳ nghĩ rằng là Lục Yêu nên không để ý đến mà tiếp tục ngủ, không nghĩ tới người tới không có đi, ngược lại tiến gần tới trước giường cô. Bước chân kia lực trầm ổn, cũng không có cố tình che dấu cái gì.

Lúc này, Tô Quỳ nghe rõ ràng, cô bỗng mở to mắt, trong mắt một mảnh trong suốt, quay đầu quát lạnh, "Là ai?"

Sau đó liền đụng phải một đôi mắt đen như giếng cổ sâu yên lặng, thâm thúy đến mức có thể đem linh hồn người khác nuốt trọn vào trong.

"Quân Mạc?"

Người đứng ở trước giường cúi đầu nhìn cô, một thân y phục thêu hoa văn sắc sảo gợn sóng, sang trọng bao bọc thân hình to lớn thon dài bên trong, khóe môi hắn hơi gợi lên nhàn nhạt. Nhưng điều qua trọng là, hắn còn không phải là người hôm qua mới gặp mặt Nhiếp Chính vương Quân Mạc hay sao? Là BOSS lớn mà cô muốn ôm đùi?

Điều cô nghi hoặc chính là, hắn tới đây để làm gì?!

___________

Chương 18

Trong lòng nghĩ ra sao cô liền thuận lý thành chương hỏi ra miệng, "Sao ngươi lại tới đây?"

Rảnh rỗi?

Tô Quỳ nhíu nhíu cái mũi nhỏ, mày thanh mục tú hơi nhíu lại, khuôn mặt nhỏ mới vừa tỉnh ngủ còn vương nét ngây ngốc, nhìn qua cực kỳ đáng yêu. Nhưng mà đôi mắt kia nhìn hắn đầy ghét bỏ Quân Mạc lại thấy đến rõ ràng. Hắn đưa tay lên gần miệng ho khan hai tiếng, giọng nói tràn ngập ý cười, "Nghe nói ngươi bị bệnh?"

Bất đắc dĩ khinh bỉ nhìn hắn, Tô Quỳ nghĩ, lúc này mới một chút mẹo nhỏ không bao nhiêu, sau này hắn sẽ biết.

Nhưng không phải hắn sắp xếp người ở bên Tô Quỳ hay sao?! Nếu xếp vào cơ sở ngầm, chẳng lẽ hắn không biết sinh bệnh là chuyện giả?

Nam nhân nhàm chán.

Cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Quân Mạc nhìn Tô Quỳ chỗ nào cũng đều thuận mắt. Hắn cũng không hiểu nổi bản thân, hôm nay tổng cộng chỉ là thấy hai mặt của cô, nhưng lại không kiềm lòng đặt tâm tư của mình dừng trên cái tiểu nha đầu vô lương tâm này, không thể nào ngừng lại.

"Đa tạ Vương gia quan tâm. chỉ là Vương gia, ngài có biết nam nữ thụ thụ bất tương thân, huống chi nơi này là Trữ Tú Cung, mà A Quỳ là tuyển tú nữ! Ngài như vậy, đem Hoàng Thượng, đem A Quỳ đặt chỗ nào?"

Nếu như bị người khác phát hiện, tỷ như Phùng Thanh Thanh vẫn luôn nhìn cô như hổ rình mồi, có mười Tô Quỳ cũng đều không đủ chết.

Một phen lời nói lãnh đạm ẩn ẩn tức giận phá vỡ sự trầm tư của Quân Mạc.

"Ta......" Quân Mạc nhíu mày, hắn rất muốn nói rằng hắn quả thật không đem hoàng đế để vào mắt, nhưng lại sợ lời nói đại nghịch bất đạo này dọa đến Tô Quỳ.

Nghĩ nghĩ, thật đúng là không biết nên nói như thế nào mới thích hợp.

Lục Yêu là hắn xếp vào ở trong cung làm nội gián nhưng hiện giờ lại bị hắn phái tới phụ trách chiếu cố và bảo hộ Tô Quỳ. Có thể nói nếu Tô Quỳ xảy ra chuyện gì thì ngay sau đó liền sẽ được thủ hạ trình bày rõ ràng với hắn.

Hắn đương nhiên biết là Tô Quỳ giả bệnh. Nhưng mà trong lòng luôn có chút không được tự nhiên, lo lắng nàng vạn nhất là thật sự bị bệnh thì sao bây giờ.

Lúc này thấy khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, nhăn nhăn cái mũi nhỏ, môi anh đào hơi hơi nhếch lên, tự cho là thực uy phong giận trừng mắt hắn.

Chỉ là hiệu quả kia......

Giống như là một con mèo nhỏ đang xù lông, Quân Mạc nén cười, đưa tay vỗ vỗ đầu con mèo nhỏ đang xù lông nào đó, "Không phải sợ, có ta ở đây không ai có thể tổn thương ngươi."

Hắn còn dám cười!

Móng vuốt của Tô Quỳ  cào cào hắn, cọ cọ cọ dịch hướng vào trong giường, trừng trừng mắt mèo lên án hắn, "Ai nói với ngươi như vậy? Đừng nói ngươi không hiểu, ta là tuyển tú nữ! Từ khi bước vào cửa cung này liền trở thành người của Hoàng Thượng. Ngươi, ngươi như bây giờ, là muốn hại chết ta sao!"

Nói xong nước mắt ủy khuất thẳng rơi xuống, từng viên lạch cạch lạch cạch thấm vào chăn gấm, nháy mắt nhuộm thành một mảnh ướt đẫm.

Vừa ăn cướp vừa la làng đại khái chính là như thế.

Quân Mạc dở khóc dở cười, cô cho rằng hắn không thấy được đáy mắt giảo hoạt kia hay sao? Trên mặt khóc đến thương tâm là vậy, nhưng trong ánh mắt một chút sợ hãi cũng đều không có.

Lại nói, hắn thân là đương triều Nhiếp Chính vương, cô chẳng lẽ không biết nói như vậy có ý nghĩa gì sao?

Tô Quỳ cúi đầu khóc thút thít, nước mắt rơi như mưa, trong lòng tiểu nhân lại nhảy nhót chờ đợi: Mau đến an ủi ta! Mau an ủi ta! Đem đùi ngươi đến đây! Nói cho ta ngươi sẽ để ta dựa vào! Đến đây đi đến đây đi!

Trong lòng cô nhảy múa đến vui vẻ, nếu để Quân Mạc biết cô trong đầu YY như vậy, hắn đại khái không biết nên khóc hay nên cười tốt hơn.

Đang lúc Tô Quỳ oán niệm nghĩ tên nam nhân Quân Mạc này rốt cuộc đang làm gì, lại còn chưa tới an ủi cô thì nhanh chóng cảm nhận được bàn tay to khô ráo ấm áp khẽ nâng mặt mình, tay còn lại ôn nhu lau nước mắt trên mặt cô.

__________

Chương 19

Tiếp theo Quân Mạc liền nói ra một câu làm Tô Quỳ trợn mắt kinh ngạc, "Về sau không được khóc cũng đừng khóc, sẽ đau mắt. Ta thích nhìn ngươi cười."

Như là tháng sáu nắng gắt, tươi đẹp, nồng nàn như lửa, giống như một kiếm bách chiến bách thắng, đem nội tâm hắc ám của hắn xé toạc.

Sau đó lúc hắn không hề để ý, từng tia sáng lặng yên không một tiếng động mà nhè nhẹ chiếu tới từng đợt từng đợt. Trong nháy mắt, hắn hoảng hốt như thấy được mầm non đang từ từ đâm chồi trong thân tâm.

Tô Quỳ vẫn còn ngây ngốc, tiếng nói ôn nhu đầy từ tính kia vẫn như cũ ở bên tai cô tiếp tục, "Ngươi không phải là người của hoàng đế, ngươi sẽ là người của ta, là vật báu vô giá ——" Hắn nhìn cô chăm chú cùng loại ngữ khí thông báo, phảng phất trong đôi mắt kia như đem cô làm trung tâm, là toàn thế giới của hắn.

Trong nháy mắt kia, Tô Quỳ thậm chí cho rằng chính mình lại xuất hiện ảo giác.
Nam nhân trước mắt nhìn cô mỉm cười, mắt phượng đong đầy tình cảm. Thật là Nhiếp Chính vương Quân Mạc nghe đồn tàn nhẫn độc ác, thiết diện vô tình sao?

Đây không phải là giả mạo chứ?

Tô Quỳ cẩn cẩn thận thận dịch trở về, khẽ run run mà vươn hai tay nhỏ đến trước khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ không tì vết của Quân Mạc.

Rồi sau đó, mạnh mẽ nhéo!

Quân Mạc khuôn mặt vừa kéo, có chút nghiến răng nghiến lợi, tiểu nha đầu thật đúng là bỏ được xuống tay.

Nhưng thật ra Tô Quỳ thu hồi tay, chống nạnh, trừng mắt căm tức nhìn hắn nói: "Nói! Ngươi là ai! Ai phái ngươi tới? Lại dám giả mạo Vương gia!"

Quân Mạc cũng không giận, như cũ ôn nhu nhìn cô ở trước mặt mình mặt giương nanh múa vuốt, dáng vẻ tràn đầy sức sống. Cho đến chừng mười lăm phút, Tô Quỳ mới cảm thấy mất mặt.

Quân Mạc lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng, "A Quỳ, chơi vui sao?"

Lời này vừa ra, Tô Quỳ vốn đang tức giận, nháy mắt như bóng cao su bị xẹp lập tức chột dạ. Cô méo miệng, xấu hổ buồn bực không thôi, lẩm bẩm nói: "Người thấy diễn còn không xuất sắc à?! Nhìn ta một người tự biên tự diễn rất thú vị có phải hay không!"

Hại ——

Nguyên lai vừa ăn cướp vừa la làng là trò sở trường của cô.

Quân Mạc tỏ vẻ vô cùng vô tội, từ đầu tới đuôi hắn cũng không có làm cái gì được không.

Mắt mèo Tô Quỳ  lóe sáng nhưng không dám nhìn đối diện hắn. Một bộ dạng đáng thương kia, hốc mắt hồng hồng, miệng nhỏ chu chu, hai tay ôm đầu gối. Một bộ dáng hận không thể chiêu cáo Thiên Hạ, hắn Nhiếp Chính vương Quân Mạc, ban ngày ban mặt xâm nhập vào phòng của thiếu nữ, ý đồ bất chính.

Thật không biết nên nói cái gì cho tốt.

Quân Mạc bất đắc dĩ thở dài, lắc lắc đầu, "Lúc này ta liền thuận theo ngươi nói sang chuyện khác, nhưng nếu có lần sau, ta cũng sẽ không theo."

Tô Quỳ nói gần nói xa, chính là không chịu nói trực tiếp với hắn, cắn môi chột dạ nói, "Ai, ai nói sang chuyện khác! Ta chỉ là ——"

"Chỉ là cái gì?"

Chỉ là sợ ngươi không được a! Rốt cuộc ngươi là lão nam nhân ba mươi tuổi, nghe nói nam nhân cổ đại như vậy đều đã sớm già.

Trong lòng nghĩ đề tài bỉ ổi nhưng trên mặt vẫn một bộ ngạo kiều như trước, "Ta, ta không muốn nói!" Mặt cô ửng đỏ.

Nhìn vậy tiếng lòng Quân Mạc vừa động, lời nói cường đại đè xuống sự hứng phấn bên trong, dung túng nói: "Được, đều tùy ngươi, ngươi không muốn nói, vậy liền không nói."

Cô chính là nữ nhân đầu tiên mà hắn động tâm trong cuộc đời, đại khái cũng là người duy nhất trên cuộc đời này, tiểu nữ nhân của hắn còn quá nhỏ, Quân Mạc không muốn dọa đến cô.

Bất tri bất giác Quân Mạc đã ở trong phòng Tô Quỳ ngây người ước chừng hơn nửa canh giờ, hắn vốn không sợ có tú nữ đột nhiên trở về gặp được một màn này, nhưng hắn sợ huỷ hoại thanh danh của cô. Cho nên hắn nhìn sắc trời rồi xoa xoa đầu Tô Quỳ, nhẹ giọng dặn dò nói: "Ta đi trước, mấy ngày nay chiếu cố chính mình thật tốt, chờ ta tới......"

Tới cưới ngươi!

__________

Chương 20

Lời sau Quân Mạc không có nói ra.

Hắn không muốn để cô hoảng sợ, liền chờ hắn đem hết thảy mọi thứ đều chuẩn bị tốt, không còn có bất kì cái gì ảnh hưởng đến bọn họ rồi hẳn nói sau.

Sau khi Quân Mạc rời đi, Tô Quỳ ngờ nghệt chớp chớp mắt, hắn cuối cùng muốn nói cái gì?

Thật ra Tô Quỳ đối với phương diện tình cảm hơi chậm hiểu. Kiếp trước sở dĩ cô ở cùng với tên đàn ông cặn bã kia không phải là cô mắt bị mù không thấy rõ mà là cô căn bản lười đi tìm hiểu. Điều này cũng là một phần nguyên nhân khiến cô xuất hiện ở nơi này.

Quân Mạc rời đi không lâu, bước chân Lục Yêu liền vội vàng, thần sắc cung kính đi vào.

"Chủ tử, mọi chuyện ổn thỏa. Đàm cô cô dặn dò chủ tử nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện bên kia ngài không cần để ở trong lòng." Lục Yêu nói vô cùng đơn giản mà thô bạo. Hoàn toàn lượt bỏ những lời giảng đạo, phân tích đầy chiều sâu của Đàm cô cô nói ra. Vì thế Tô Quỳ nghe lại ra một ý tứ khác. Nhưng mà Tô Quỳ cũng không để ý, cô chỉ cần được đến kết quả thì tốt rồi.

Dựa người trên trụ giường Tô Quỳ nghiêng đầu nhìn về phía Lục Yêu, thanh thản hỏi: "Lúc ngươi đi có việc gì thú vị xảy ra không?"

"Ừm...... Có," Lục Yêu nghĩ nghĩ, vẫn là đem tất cả những điều mà nàng thấy một năm một mười kể lại cho Tô Quỳ.

Tô Quỳ nghe xong nhướng mày, "Ngươi nói người bị phạt quỳ chính là đích tam nữ nhà Tả Thừa tướng sao?"

Lục Yêu khẳng định gật đầu.

Không thể tưởng tượng được trong cung còn có người như vậy, có thể ở trong cung leo đến vị trí Nghi Ti cô cô, nào có đơn giản đâu? Phàm là người có địa vị cao có ai mà không phải khéo đưa đẩy, hay không dễ dàng đắc tội với người? Theo lý thuyết, Dụ Oanh Oanh là con gái của Tả Thừa tướng. Có cha như vậy, muốn bị loại đều khó.

Nhưng...... Vì cái gì mà Đàm cô cô lại không sợ hãi? Chẳng lẽ nàng không sợ Dụ Oanh Oanh về sau bay lên cao rồi trả thù nàng sao? Hoặc là có ẩn tình khác?

Đại não Tô Quỳ xoay chuyển, Đàm cô cô đến cuối cùng là người của ai?

Nghĩ đến trăm lần cũng không ra, dư quang lơ đãng quét đến Lục Yêu đang cung kính đứng ở một bên, đột nhiên trong đầu lóe sáng, "Lục Yêu, ngươi có biết Tả Thừa tướng thường ngày hay tiếp xúc với những ai không?"

Đổi câu nói đơn giản hơn, chính là ——

Tả Thừa tướng đến tột cùng là người của ai!

"Này......"

Lục Yêu hơi do dự cau mày, trong mắt hiện lên một chút lúng túng, sau một lúc lâu mới nói: "Chủ tử, nô tỳ chỉ là một cung nữ, thật sự không rõ ràng lắm việc ở trong cung."

Tô Quỳ vẫn luôn quan sát Lục Yêu, thấy thế chỉ cười cười, "À, ra là như vậy, thật đúng là tiếc nuối nha ~"

Lục Yêu không hiểu Tô Quỳ đang ám chỉ cái gì, nghi hoặc, "Chủ tử?"

"Hửm?" Tô Quỳ tươi cười, xua xua tay, "Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta còn muốn ngủ tiếp một chút nữa."

"...... Vâng."

Lục Yêu hành lễ cáo lui, từ bên ngoài đem khắc hoa cửa gỗ mở ra. Trước khi đóng kín cửa, xuyên thấu qua khe hở, nàng vội vàng liếc sơ qua trên mặt Tô Quỳ. Chỉ thấy nụ cười trên mặt cô thoáng chốc biến mất, mày hơi nhíu lại, ngón tay theo thói quen đặt lên môi như tự hỏi cái gì. Thái dương Lục Yêu căng thẳng, nàng hồi tưởng sơ lược lại đoạn đối thoại ngắn ngủi vừa rồi, nàng có nói ra lời gì không nên nói hay không. Đại não đem tin tức lọc lại một lần, Lục Yêu mới thoáng đem tâm tình bình ổn lại.

Từ khi được Vương gia phái đến bên người Tô Quỳ, nàng là càng ngày càng nhìn không thấu được cô.

Chính xác mà nói, trước giờ vẫn không hiểu hết được con người cô.

Một cái mặt lạnh tâm nhẫn, một cái mặt nóng tâm bình, Lục Yêu cảm thấy thiếu nữ trong phòng cùng Vương gia càng ngày càng giống một loại người.

____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net