Chương 21 - 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ nhất: Tàn phế tiểu thư

Chương 21

Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Quỳ dùng xong cơm trưa rồi nằm nghỉ trên giường, mắt mèo hơi híp lại, một bộ dáng tự nhiên tự tại, thoải mái vô cùng.

"Phanh --"

Tiếng vang lớn truyền đến từ cửa cùng với một mớ âm thanh hoảng loạn kinh hô, khuyên giải, an ủi.

Cái người gây ra một trận hỗn loạn kia tức giận hùng hổ bước nhanh tới chỗ Tô Quỳ.

"Ta muốn đến nhìn xem ai mà có mặt mũi lớn đến như vậy, những người khác ở giáo phường tư kia bị lão yêu bà tra tấn cả ngày, cũng có người vì nàng ta mà bị phạt, vậy mà nàng ta lại thật tự tại, lại tránh trong phòng ngủ này!"

Sau đó là Lục Yêu lên tiếng, giọng nói bình đạm không có một tia tình cảm, "Vị tiểu chủ này, chủ tử nhà ta đang nghỉ ngơi. Trước khi ngủ đã dặn qua nô tỳ, cho dù là kẻ nào cũng không được quấy rầy."

Không khí bên ngoài trong chớp mắt phảng phất như ngưng động lại, rồi sau đó một giọng nói vang lên truyền rõ ràng vào tai Tô Quỳ. Lời chanh chua còn tiếp tục, "Tiện tì! Ngươi coi mình cái thứ gì, cũng dám chắn đường bổn tiểu chủ, còn không mau tránh ra cho ta!"

Dường như Lục Yêu cũng không có nhượng bộ, bởi vì Tô Quỳ lại lần nữa nghe được một tiếng tát tai còn vang dội hơn so với vừa rồi.

Tô Quỳ không chút để ý mà nghiêng đầu, trong con mắt hiện lên một tia lạnh lùng, cô nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Lục Yêu, để nàng vào đi."

Tiếng nói vừa dứt, thiếu nữ tức giận kia cũng đã phi như bay tới trước mặt cô. Dụ Oanh Oanh nheo mắt tàn nhẫn trừng mắt nhìn cô một hồi, thấy Tô Quỳ không có phản ứng, trong lòng không hài lòng một chút, càng cảm thấy có một ngọn lửa đang từ từ xông thẳng lên đại não.

Trào phúng cười, Dụ Oanh Oanh hừ lạnh: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Kinh Đô đỉnh đỉnh đại danh Phùng người què nha!"

"Ngươi!" Lục Yêu mới vừa bước một chân ra ngoài liền ngoắt người trở lại, Tô Quỳ giơ tay ngăn chặn lời nói của nàng ấy.

"Ờ, là ta." Tô Quỳ nhàn nhạt nói, một bộ dáng không đem Dụ Oanh Oanh để vào mắt, "Dụ tiểu chủ hùng hổ xông vào phòng của ta như vậy, còn đánh cung nữ của ta, xin hỏi, như vậy là vì sao?"

Ả ta còn dám dùng lời nói hợp tình hợp lý như thế để phản bác?! Quả thực đáng chết!

Dụ Oanh Oanh nghiến chặt răng, nhếch miệng cười, "Ha! Ngươi còn dám hỏi ta vì sao à?! Thật ra ta còn đang muốn hỏi ngươi một chút, vì sao không đi tham gia cung huấn, ngược lại hại chúng ta bị cô cô quở trách hả!"

Tô Quỳ lười biếng ngước mắt, "Người bệnh vắng họp, ngươi có ý kiến à?"

Kết quả lời này của cô dừng ở trong tai Dụ Oanh lại mang một loại hàm nghĩa khác, nàng ta cười như không cười nhìn Tô Quỳ từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên chân của Tô Quỳ ác độc nói: "Cũng khó trách, một người què mặc dù là may mắn thông qua sơ thẩm vào cung, cũng không thể chắc rằng có thể bay lên làm phượng hoàng, chim sẻ chung quy vẫn là chim sẻ, vẫn không thể đậu ở nơi thanh nhã được!"

Tô Quỳ thu lại sắc mặt, không giận chỉ cười, mày hơi nâng lên, từ từ mở miệng, "Dụ tiểu chủ, thứ ta nhiều lời, nơi này là hoàng cung, không phải hậu viện nhà ngươi. Hôm nay ngươi chưa được sự đồng ý liền tự ý xông vào phòng ta, thậm chí còn đánh cung nữ của ta, có ý đồ muốn hành hung ta. Chuyện này, ngươi xem nên giải quyết như thế nào đây?"

Dụ Oanh Oanh trừng lớn hai mắt, mặt khác những tú nữ xem náo nhiệt nhìn thấy Tô Quỳ này lợi hại như vậy, liền đồng loạt lui về phía sau, sợ trêu chọc phải nữ la sát như lời đồn này.

"Hành hung cái gì?! Phùng Yên Nhiên ngươi không cần ngậm máu phun người!" Nàng khi nào có ý đồ muốn hành hung ả? Dụ Oanh Oanh khóe mắt muốn nứt ra, hận không thể bước tới xé cái miệng bẻ thiên nghịch lý của cô.

Tô Quỳ lại không đáp trả nàng ta, tự nói: "À, thì ra là ngươi không có ý định hành hung, vậy ngươi đến đây làm gì thế?" Cô chỉ chỉ tay về phía Lục Yêu, "Nha đầu này của ta trên mặt vẫn còn giữ chứng cứ đây!"

"Ai bảo tiện tì này dám can ngăn cản ta, bổn tiểu chủ là thiên kim tiểu thư, há để cho một tiện tỳ lôi kéo?" Dụ Oanh Oanh khinh thường.

_____________

Chương 22

Trong mắt Lục Yêu nổi lên một tia sát ý không dễ phát hiện. Tô Quỳ cong cong môi, "Ồ, ai lôi kéo ai ta không quan tâm......"

Dưới ánh nhìn chăm chú của một đám người, cô ác liệt cười mang theo khí thế ngạo nghễ thiên hạ, nhẹ nhàng mở miệng, "Nhưng ta biết...... Lục Yêu, đi mời Đàm cô cô tới đây một chuyến, đem những sự việc phát sinh trong phòng ta bẩm báo đầy đủ và chi tiết cho cô cô, cũng mời nàng ấy tới đây chủ trì công đạo giúp ta!"

Ánh mắt Lục Yêu sáng lên, lập tức cúi người trước Tô Quỳ, "Nô tỳ liền đi ngay!"

Sắc mặt Dụ Oanh Oanh thoáng chốc trắng bệch, lời quở trách khắc nghiệt của Đàm cô cô vẫn còn quanh quẩn bên tai, hiện tại nhớ tới xương bánh chè* còn ẩn ẩn đau.

*vùng xương gần đầu gối.

Nàng ta tiến lên hai bước chắn trước người Lục Yêu, "Ta không cho phép đi!"

Đôi mắt Tô Quỳ lạnh lùng, "Dụ Oanh Oanh, không phải là ngươi quản cũng hơi nhiều rồi sao? Cung nữ của ta, khi nào đến lượt người ra lệnh vậy?!"

Thanh âm thanh thúy dễ nghe giống như châu lạc ngọc bàn, từng câu từng chữ nói năng có khí phách, lại vô tình khiến người khác ớn lạnh, hàn băng lan tỏa lạnh lẽo từ dưới chân thẳng lên trên.

Cuối cùng cũng lộ mặt thật! Những tú nữ vây xem đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, theo lý mà nói, không phải người tức giận đều tương đối đáng sợ sao?

Nhưng hiện tại lại trái ngược, trên thế giới này, có thể tức giận chứng tỏ mọi chuyện ocòn chưa tới mức không thể vãn hồi. Ngược lại là giống Tô Quỳ mới vừa rồi, cho dù là Dụ Oanh Oanh có nhục mạ cô như thế nào, cô đều cười tươi như hoa bình tĩnh mà chống đỡ, đó mới nghiêm túc tiếu lí tàng đao*, không chừng thình lình nhân lúc ngươi không để ý liền cho ngươi một đao.

*tiếu lý tàng đao: giấu đao sau nụ cười: ý chỉ những người lòng dạ khó lường.

Nhưng các nàng đều tính sai rồi, thế giới này còn có một loại người, tức giận hay bình tĩnh, đều rất đáng sợ.

Mà loại người này, gọi là Tô Quỳ.

"Dụ tiểu chủ, phiền toái nhường một chút, không cần chắn đường, cũng để cho Đàm cô cô chứng kiến một chút. Ngươi có ý kiến gì thì có thể nói trước mặt nàng!"

Ánh mặt ngoài cửa sổ trời hơi ngả vàng, ánh sáng sáng ngời chiếu lên trên cây hoa quế, xuyên qua từng hoa của rậm cây già rồi tiếp tục đến từng phiến loang lổ.

Tô Quỳ ngồi trên giường, nhìn xung quanh bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ kiều diễm hiện ra dưới ánh mặt trời, càng làm cho làn da trở nên trắng hồng, khuôn mặt tuyệt mỹ.

Một mỹ nhân như vậy, giống như tiên nữ, một đôi mắt sáng nhìn quanh sinh động. Sao lại là nữ la sát như trong lời đồn được?

Nghi hoặc không chỉ mỗi một người, mà dường như trong lòng tất cả mọi người đều nghi ngờ như vậy, ánh mắt những người đó phức tạp, có ghen ghét, có hâm mộ, mà sợ hãi cũng không ít.

Tô Quỳ cũng mặc kệ các nàng nhìn mình với ánh mắt thăm dò, không hề có chút không được tự nhiên nào mà ngược lại cười hì hì nói: "Dụ tiểu chủ, sao mà ngươi vẫn còn chắn ở nơi này, cũng tránh qua đi thôi, bằng không đợi lát nữa Đàm cô cô tới, không chừng lại định tội các người tụ tập làm loạn, việc này cũng chẳng có gì tốt? Các người nói đúng không nào?"

Nói xong còn không thèm nhìn sắc mắt khó coi của các tú nữ khác, tự mình che miệng cười khanh khách trước tiên. Đến lúc đó, đừng nói là tuyển tú, có thể làm cung nữ hay không cũng đều khó nói.

Vì thế liền nhìn đến một đám thiếu nữ cực kỳ có trật tự, nhanh chóng tự động nhường ra một con đường, có thể thấy được mấy câu nói đó của Tô Quỳ có lực sát thương lớn đến cỡ nào!

"Các người...... Các người......" Dụ Oanh Oanh chán nản, đi cũng không được, tránh cũng không xong.

Thời điểm mấu chốt, Tô Quỳ thuận thế cho nàng ta một cái bậc thang bước xuống "Thật ra, muốn không để cho Đàm cô cô tới, cũng rất đơn giản!"

"Làm sao?" Đầu óc Dụ Oanh Oanh còn chưa có phản ứng lại, lời nói đã buột miệng thốt ra.

"Ngươi lại đây, ta nói cho ngươi." Tô Quỳ cười, hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào hiện ra, ngoắc ngoắc ngón tay, giống như sói xám lớn dụ hoặc Khăn Đỏ.

Dụ Oanh Oanh nghi ngờ nhìn cô, nhưng cuối cùng vẫn bước tới trước, mới vừa tới gần cô cúi nhẹ đầu, một cái tát đã nhanh chóng hạ trên khuôn mặt nàng ta.

"Bốp --"

__________

Chương 23

Dụ Oanh Oanh không thể tin được mà trừng mắt, miệng run rẩy nói, "Ngươi, ngươi dám đánh ta?!"

Đáp lại nàng ta lại là một cái tát, âm thanh vang dội thanh thúy thanh làm mọi người ngơ ngác, sững sờ chút lâu.

Tay đánh có chút đỏ lên, Tô Quỳ vẫy vẫy tay, không chút để ý nói: "Không phải là ngươi muốn biết biện pháp giải quyết như thế nào sao? Đây chính là biện pháp."

Đáng giận!

"Ngươi, ngươi quả thực hiếp người quá đáng!"

Tô Quỳ xuống tay không hề lưu tình, trên khuôn mặt Dụ Oanh Oanh nháy mắt sưng phồng lên, đỏ ửng một mảng, năm dấu tay còn in rõ ràng.

Lắc lắc ngón trỏ, Tô Quỳ cười, "Không không không, Dụ tiểu chủ chỉ sợ đã quên, có câu nói gọi là gậy ông đập lưng ông."

Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, đây là châm ngôn sống của Tô Quỳ. Từ nhỏ cô đã ngâm mình trong vòng quyền quý mà lớn lên, Tô Quỳ đương nhiên cũng có một mặt kiên trì, tự phụ.

Cô không muốn chết, nhưng cũng không muốn sống quỳ lạy, luồn cúi!

Nếu là như vậy, mặc dù về sau cô có thể đổi được dược thủy Hồi sinh, một lần nữa trở lại thế giới trước đây thì tất cả mọi thứ cũng không còn giống nhau. Bởi vì cô đã bị mất tôn nghiêm, cốt khí, còn mặc mũi nào đối diện với sự dạy dỗ từ nhỏ, cũng như sự kỳ vọng của ông mình.

Con cháu Tô gia, cần thiết phải có một thân tranh tranh thiết cốt*, mới không làm thất vọng dòng họ này!

*tranh tranh thiết cốt: tâm hồn thanh cao, minh bạch từ trong xương tủy. => Đại loại là thế.

Khuôn mặt Dụ Oanh Oanh vặn vẹo một hồi, hung ác nhào tới. Tô Quỳ giống như tùy ý chắn trước, trở tay nắm lấy cổ tay nàng ta, rồi sau đó hung hăng lôi kéo. Lại lần nữa giáng xuống cái tát.

Tô Quỳ ghé sát vào bên tai nàng, thả từng đợt khí nhẹ âm trầm nói: "Bàn tay này là nói cho ngươi biết, ra khỏi Thừa tướng phủ, ngươi chẳng là cái gì cả! Mau thu lại tính tình kia của ngươi đi, thật sợ ngươi một ngày nào đó, lại đột nhiên như chân trời sao băng, giây lát lướt qua đâu ~"

"A a a a! Tiện nhân --" gương mặt đau đớn làm Dụ Oanh Oanh nói chuyện mơ hồ không rõ, mắt hạnh trợn lên, nơi nào còn nhìn ra một bộ yểu điệu, thục nữ của thiếu nữ.

"Ta muốn giết ngươi!"

Tô Quỳ bắt lấy cánh tay còn lại của nàng ta đang vung lên làm loạn, đôi tay giống như vòng sắt, làm nàng ta không thể động đậy. Sau đó ở giữa đám người vẫn đang ngơ ngác, mạnh mẽ đẩy nàng ta ra ngoài.

"Lục Yêu, ta mệt rồi." Che miệng ngáp một cái, một giọt nước mắt trong suốt treo trên lông mi cong vút, kiều diễm ướt át.

"Vâng!" Lục Yêu trầm giọng gật đầu, cũng không hề cùng Dụ Oanh Oanh khách khí, dùng nội công một tay đem nàng ta nhấc lên, không chút lưu tình mà ném ra cửa phòng.

"Bịch" một tiếng, bụi đất mịt mù.

Một tiếng này cũng làm mọi người bừng tỉnh, các nàng hoàn hồn, sắc mặt khó coi, có một ít đã lặng lẽ rời khỏi.

Mắt thấy khoảng cách chỉ kém một bước xa, một tiếng nói nhỏ ngạnh sinh sinh từ trên trời giáng xuống làm các nàng đồng loạt ngừng bước.

"Các vị tiểu chủ, chuyện hôm nay các người cũng đã nhìn thấy, cũng đã nghe qua, Dụ tiểu chủ không phân rõ trắng đen tự ý xông vào phòng ta, động thủ đánh người thì không nói, thậm chí kêu gào muốn giết ta, việc này --"

"Các người đều nghe rõ phải không? Nên nói như thế nào, làm như thế nào. Ta tin tưởng không cần ta chỉ dạy, các người cũng biết làm như thế nào, đúng hay không? Nhỉ?" Cô tà tà híp mắt, lạnh lùng liếc các nàng một cái. Một đám thiếu nữ bị cô dọa sợ tới mức như con chim cút nhỏ sức đầu, gật đầu như giã tỏi. Tô Quỳ vừa lòng cười, thật tốt, xem ra nữ phụ ác độc như cô đây càng thêm thuận buồm xuôi gió rồi.

"Ta đây không thể đích thân tiễn các vị, các vị tiểu chủ phải tự động rời đi rồi --"

Như là sợ lại bị nữ ma đầu Tô Quỳ này gọi lại, một đám thiếu nữ hoảng đến mức không chọn đường mà đi, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Lại nghĩ đến Tô Quỳ ở phía sau các nàng khanh khách cười không ngừng, lập tức bước chân chạy nhanh hơn.

Lục Yêu im lặng không nói, không nghĩ tới cô còn chưa có ra tay, vị chủ tử này đã đem người thu thập thảm đến không nỡ nhìn.

Nghĩ đến tình trạng thảm hại của Dụ Oanh Oanh, tuy rằng cách làm của Tô Quỳ có chút lỗ mãng thô bạo, nhưng Lục Yêu lại cảm thấy trong lòng ấm áp. Vì từ trước đến nay vẫn chưa có người nào thay mặt nàng nói giúp--

__________

Chương 24

Mành hoa phập phồng bị bao phủ giữa màn đêm của cung điện, gió nhẹ đưa, bóng cây xào xạc, xào xạc từng nhịp.

Một bóng đen mảnh khảnh chợt lóe mà qua, tốc độ cực nhanh, lính tuần canh ban đêm chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, xoa xoa mắt lại phát hiện trước mắt cái gì cũng không có.

Sâu bên trong lãnh cung hoang vắng, nam nhân mặc hoa phục khoanh tay đứng, ngẩng đầu nhìn về màn sương mù dày đặc ẩn ẩn hiện hiện che khuất nửa vầng trăng ngoài cửa sổ, lẳng lặng trầm tư.

Thân ảnh mảnh khảnh nhẹ bước vào trong điện, quỳ một gối xuống đất, rũ mắt cung kính nói: "Chủ tử."

Nam nhân không quay đầu lại, tay phải vuốt ve nhẫn ban chỉ, mở miệng lạnh nhạt, vô cảm: "Ngươi làm nàng thiếu chút nữa bị thương."

Giật mình, tia sáng từ ánh trăng xuyên thấu qua khung cửa rọi vào thân ảnh đang quỳ trên mặt đất, không ai khác chính là Lục Yêu.

Khuôn mặt nàng trắng bệch, khắc chế sự sợ hãi sắp phun trào, nói, "Là thuộc hạ không làm tròn bổn phận, thỉnh chủ tử trách phạt!"

Khẽ nhắm mắt, nàng không phản bác. Bởi vì quả thật là do nàng cố kỵ, do dự mới khiến cho Tô Quỳ thiếu chút nữa chịu thương tổn. Nếu lúc  sáng nàng dùng hết toàn lực, đừng nói một cái Dụ Oanh Oanh, dù là có mười, cũng chẳng là gì cả.

Nhưng mọi chuyện cũng chẳng thể quay trở lại, sai vẫn cứ là sai.

Môi cắn trở nên tái nhợt, Lục Yêu đứng một bên lẳng lặng chờ đợi Quân Mạc đưa ra phán quyết cuối cùng.

Thật lâu sau, lâu đến mức Lục Yêu một lần cho rằng tim mình như muốn ngừng đập.

Quân Mạc lạnh lùng quay đầu lại, đôi mày sắc bén tà phi như tấn, môi mỏng phun ra lời lạnh lùng, tàn nhẫn, "Tự mình đến hình đường lãnh năm mươi roi, hôm nay liền tha ngươi, nếu có lần sau......" Ngươi cũng không cần tới gặp ta.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lục Yêu vội vàng dập đầu tạ ơn, "Đa tạ chủ tử khoan dung!" Nàng đương nhiên biết lời sau Quân Mạc không nói ra là có ý tứ gì.

Nhưng tối nay có thể nhặt về một cái mạng nhỏ thì đã may mắn lắm rồi. Vốn dĩ nàng chắc rằng hôm nay mình sẽ chết không còn gì để nói, bởi vì nàng thấy trên người Quân Mạc có một loại tình cảm nồng nhiệt, hắn vì Tô Quỳ hết lần này đến lần khác lần lượt phá lệ, thậm chí còn không màng lộ con át chủ bài nguy hiểm, chỉ vì bảo vệ sự an toàn của Tô Quỳ.

Quân Mạc xoa bóp ấn đường*, phất tay, "Đi đi, ngươi nhớ kỹ, từ lúc bổn vương đưa ngươi đến bên nàng, ngươi đã không còn là thuộc hạ của ta nữa, mà là...... nô tài của nàng!"

*Ấn đường: phần giữa hai đầu lông mày.

Lục Yêu tâm run lên, "Vâng!"

-

Thời gian như bóng lướt qua khe cửa, vội vàng chạy mất. Chỉ chớp mắt liền tới ngày rằm trung thu.

Ban đêm, hoàng gia mở tiệc chiêu đãi đủ loại quan lại cùng vui vẻ, trên hành lang dài treo đầy đèn lồng màu đỏ, ánh nến lay động đem cung tường lục ngói bao phủ trong một mảnh trong mông lung.

Thẳng say đắm lòng người ——

Hôm nay cũng là thời cơ các tú nữ biểu hiện, đối với tú nữ có dã tâm mà nói, có thể biểu diễn trước mặt ngự giá cùng cả triều văn võ bá quan một lần, chính là cực kỳ nổi bật.

Cho nên, còn chưa tới trung thu, một đám tú nữ liền đã chạy khắp nơi lôi kéo quan hệ, các ma ma cô cô là những người được hối lộ nhiều nhất, kiếm mãn bụng nước luộc*.

*kiếm mãn bụng nước luộc: ý ở đây là được hối lộ nhiều đến thỏa mãn, người được lời nhiều nhất.

Chỉ là chuyện này cùng Tô Quỳ không dính một xu quan hệ, chưa nói đến cô bản thân đi đứng không tốt, lấy kiêu ngạo của cô mà nói làm sao có thể để tên toàn cấp hoàng đế nhét vào hậu cung được chứ?

Tối nay vai chính không phải Tô Quỳ, không phải một đám tú nữ loạn nhảy, mà là Phùng Thanh Thanh.

Nguyên kịch bản, Phùng Thanh Thanh ở trong dạ yến trung thu mặc một thân y phục thêu tơ vàng bướm vũ, nhảy một khúc hồng vũ cực khó, kinh diễm đủ loại quan lại, thành công khiến cho hoàng đế chú ý.

Lần này, Tô Quỳ không có nhúng tay vào, cốt truyện vẫn diễn ra như trước.

Thân là quan gia thiên kim, thì có thể cùng người nhà ngắn ngủi đoàn tụ trong chốc lát.

Tô Quỳ sớm đã bị Lục Yêu đẩy đến bên cạnh lão phu nhân, không tránh được bị lão phu nhân than thở, nói cô gầy đi nhiều quá.

Ngay cả Phùng Tranh ngồi bên trái trong yến hội cũng liên tiếp quét mắt nhìn cô vài lần, Tô Quỳ cười thầm, cũng thoải mái hào phóng mà trưng ra một khuôn mặt tươi cười. Sau đó thu hồi tầm mắt, lơ đãng lướt qua đôi mắt lạnh lẽo như sương lạnh ngàn năm.

Là hắn ——

__________

Chương 25

Quân Mạc đứng ở giữa yến hội, tóc đen được kim quan trâm cài đầu buộc gọn, một thân mãng bào làm hắn càng thêm soái lãnh bức người.

Hắn chỉ đứng yên một chỗ nơi đó, khí chất toàn thân trang nghiêm, tôn quý bất phàm liền thoáng chốc bao phủ toàn trường, làm mọi người kinh sợ.

Tô Quỳ nháy mắt với hắn vài cái, nhe răng cười.

Nam nhân này đúng là chọc người a ——

Chỉ nhìn sơ sơ nữ quyến ở đây liên tiếp nhìn trộm trộm hắn liền có thể biết được, sức quyến rũ của người nam nhân này lớn đến mức nào.

Đều nói hồng nhan họa thủy, đó là do các ngươi chưa gặp được nam nhân nào như Quân Mạc.

Tim có chút ngưa ngứa, Quân Mạc giật giật ngón tay, thật muốn đem tiểu nữ nhân cách đó không xa đang nhìn mình vui cười lại đây âu yếm một phen. Chỉ là may mắn đúng lúc hắn kịp thời thức tỉnh, ngăn lại ý niệm điên cuồng ở trong lòng sắp phá kén mà ra.

Hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Ngọn đuốc rời rạc, mọi người bắt đầu nhỏ giọng bắt chuyện, một thanh âm lảnh lót đánh vỡ sự náo nhiệt nơi này.

"Hoàng Thượng giá đáo ——"

"Thái Hậu nương nương giá đáo ——"

Đại thái giám một thân giáng hồng phục sức kéo thật dài âm cuối, trong lòng ôm phất trần, thanh âm kia không âm không dương, lọt vào trong tai không hiểu sao lại khiến người khác không thoải mái. Nhưng cũng thành công làm mọi người ở đây an tĩnh lại, chỉ một thoáng đồng loạt quỳ xuống.

"Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Thái Hậu thánh an, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Tô Quỳ bị túm ngã vào đám người chồng chất, cúi đầu bĩu môi, còn vạn tuế thiên tuế? Dã tâm thật không nhỏ, có thể sống đến trăm tuổi nên cười trộm!

Khẽ liếc mắt đột ngột nhìn thấy một thân ảnh, hắn vẫn đứng yên thẳng người như trước. Bóng dáng cao ngạo tuyệt trần đứng ở giữa một đám người quỳ xuống, thật sự đặc biệt chói mắt.

Đặc biệt là địa vị của hắn so với vị hoàng đế kia càng cao  càng cường đại hơn, có khí chất bễ nghễ thiên hạ.

Ánh mắt Tô Quỳ vẫn rất tốt, cho dù cách một khoảng cách rất xa, cô cũng xác định mình không có nhìn lầm.

Khuôn mặt anh tuấn, còn mang theo một chút khí chất hoàng đế của thiếu niên, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

Nheo mắt lại, xem ra, hoàng đế muốn xuống tay đối phó Quân Mạc nha ——

Cũng đúng thôi, thân là kẻ địa vị cao, ai lại không muốn đem tất cả quyền lợi đều nắm giữ trong tay mình. Hiện giờ Quân Mạc cầm quyền lớn nhất, ẩn ẩn có loại cảm giác thay thế, càng là kêu tiểu hoàng đế phòng đơn gối chiếc.

Sợ là gấp không chờ nổi muốn đem hắn diệt trừ cho sảng khoái nhỉ?

Nghiêng mắt liếc mắt nhìn sang Quân Mạc, thấy hắn vẫn là một bộ dáng không lạnh không nóng, bình tĩnh mà đáng sợ. Tô Quỳ mắt mèo khẽ híp, cô cũng không tin hắn lại không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net