Chương 36 - 40 [Hoàn TG1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ nhất: Tàn phế tiểu thư

Chương 35

Thói quen thật là một thứ đồ vật đáng sợ.

Lúc trước thời điểm khi Quân Mạc còn ở, Tô Quỳ tổng cảm thấy nam nhân này rất lợi hại, chỉ cần ở nhà liền tuyệt đối muốn cùng cô ở bên nhau. Nhưng mà, lúc này mới rời đi ngắn ngủn hơn một tháng, Tô Quỳ trong lòng liền bắt đầu ngăn không được hốt hoảng lên, cốt truyện thế giới đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Cô không có tiến vào hậu cung, tổ mẫu như cũ khoẻ mạnh, Phùng phủ cũng là tiền đồ vô lượng.

Nhưng ——

Đúng là như vậy cô mới sợ hãi, ngày nào vào ban đêm cũng đều bị ác mộng bừng tỉnh, mơ thấy Quân Mạc hai mắt nhắm nghiền nằm giữa vũng máu, mơ thấy cô lại bị kéo về kịch bản lúc trước, từ đây thanh đăng cổ phật, kết liễu thân tàn này.

Nhiệm vụ thất bại, rốt cuộc không thể nhìn thấy người thân kiếp trước.

Thẳng đến khi mồ hôi đầy đầu kinh hoảng ngồi dậy, mới phát giác tất cả đều là ác mộng tàn khốc đến cực điểm.

Đều nói mộng là tương phản, hy vọng có thể là như thế!

Ngoài cửa sổ giữa trưa hè, hoa đoàn cẩm thốc, một cây hoa bạch lan lộ ra hương thơm hơi thở bay vào trong nhà, ánh mặt trời vừa lúc, hạ hoa làm bạn.

Lục Yêu nghe được Tô Quỳ thê lương kêu sợ hãi vội vàng chạy vào trong phòng, thấy trên trán cô ướt đẫm mồ hôi, gương mặt vốn nở nang cũng gầy gò lộ ra chiếc cằm nhòn nhọn, không khỏi có chút đau lòng, "Chủ tử, lại gặp ác mộng?"

Lúc trước nhìn thấy Tô Quỳ đều là hi hi ha ha, mang vẻ xinh đẹp tràn đầy sức sống, khi nào gặp qua cô như thế tiều tụy?

Lục Yêu nhìn đến mức hoảng sợ.

Xua xua tay, Tô Quỳ thân thể có chút bất lực, lại chậm rãi thu xếp đệm chăn bên trong, rũ mắt nói: "Không có việc gì, đại khái là mấy ngày gần đây suy nghĩ quá nhiều chuyện, nên thân thể có chút mệt, ngủ một lát sẽ khỏi."

Lục Yêu nhìn cô muốn nói lại thôi, "Chủ tử...... Ngài lại không cần dùng bữa sáng sao?"

"Không muốn ăn." Tô Quỳ mơ màng sắp ngủ.

"Ngài xem ngài gầy đến như vậy rồi, ít nhiều gì cũng nên ăn một chút, Vương gia trở về gặp dáng vẻ ngài như thế này khẳng định sẽ rất đau lòng......"

Vốn đã thiêm thiếp sắp chìm vào trong bóng tối Tô Quỳ bừng tỉnh trợn mắt, nhớ tới trước lời triền miên khi đi nam nhân kia đã ôn nhu nói, "Ở nhà chờ ta, ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm cho chính mình bị thương, đáp ứng ta, được không?"

Lúc ấy cô đã trả lời như thế nào!

Cô hì hì cười, giảo hoạt cắn trên dấu răng cũ tại bả vai của hắn, nơi đó, có một dấu răng thật sâu, là đêm tân hôn trước đó, bị cô cắn.

Hiện giờ sớm đã thật sâu nằm trên vai hắn, rõ ràng có thể thấy được.

"Ta là ai a? Sao có thể ủy khuất chính mình! Nhưng thật ra là ngươi, chính là nam nhân đã bị bổn vương phi đóng dấu, ở bên ngoài không được xằng bậy ——"

Lúc trước lời thề son sắt tỏ vẻ sẽ đem chính mình chiếu cố thực tốt, nhưng mới hơn một tháng, cũng đã bị tạp niệm của chính mình tra tấn thành này bộ dạng chật vật như hiện tại.

Đây vẫn là Tô Quỳ sáng chói như khi xưa ư?

Hôn mê mấy ngày con ngươi đột nhiên mờ hẳn, môi anh đào mân khẩn, bởi vì có vẻ gầy yếu càng thêm đôi mắt mèo lớn cũng chậm rãi nheo lại.

Đúng rồi, đây thật sự là cô sao?

Chiến dịch của cô cùng Phùng Thanh Thanh còn chưa kết thúc, hoàng gia càng là thời thời khắc khắc giống như chó dữ nhìn chằm chằm phu quân cô, phòng khi tùy thời tùy khắc sẽ nhào lên cắn hắn một ngụm.

Cô thân là hiện giờ là người duy nhất Vương phủ có thể đảm nhiệm làm chủ, như thế nào có thể mềm yếu như thế?

Cô đứng dậy, thanh âm khôi phục dĩ vãng thanh minh kiên định, "Lục Yêu, đem đồ ăn đến."

Lục Yêu tuy rằng không biết chủ tử mới vừa rồi rốt cuộc nghĩ thông suốt cái gì, nhưng cũng đủ vui mừng quá đỗi, lập tức gật đầu, bên ngoài sớm có một bọn nha đầu chờ liền bưng khay nối đuôi nhau mà tiến vào.

Tô Quỳ được hầu hạ mặc quần áo, rửa mặt xong, mới vừa ngồi trước bàn ăn trước ăn không được mấy miếng, Vương phủ quản sự Lý Tấn liền tiến đến bẩm báo, nói là trong cung Nhu phi nương nương truyền khẩu dụ, mời Tô Quỳ tiến cung.

Tô Quỳ cười lạnh, cầm khăn lên lau miệng, lúc này mới được mấy ngày, liền gấp không chờ nổi muốn đối phó cô rồi sao?

___________

Chương 36

Như vậy cô sẽ đến gặp nàng ta!

Lại nói tiếp, trong ba năm này, Phùng Thanh Thanh không lúc nào không đi tìm cô phiền toái, nhưng đều bị cô không đau không ngứa đẩy ra.

Phùng Thanh Thanh vốn dĩ đối với sự tồn tại của Quân Mạc sinh ra cố kỵ, vì thế cũng không dám lỗ mãn với cô, thường thường là xấu hổ phản công không thành dẫn đến nhục nhã.

Vì thế nàng ta càng ngày càng hận Tô Quỳ.

Có khi, Tô Quỳ cũng không rõ, Phùng Thanh Thanh là một thứ nữ, ngày qua ngày sống còn sung sướng hơn đích nữ như cô, vì cái gì còn luôn cùng cô tranh chấp.

Cô lại không ôm con cái nhà nàng ta nhảy sông!

Vì vậy mới nói, tiểu thuyết nữ chính nữ phụ ghét nhau, đều là đi theo một con đường phức tạp khó hiểu nào đó mà người thường không biết được.

Tô Quỳ thong thả ung dung ăn xong bữa sáng, súc miệng rồi trở về phòng thay đồ.

Ngay khi cô bước ra, mọi người chỉ cảm thấy ánh sáng trong phòng đều sáng hắn lên vài phần.

Cô chải lại tóc, búi tóc phi tiên được cắm bởi vô số trâm ngọc chói lọi, mỗi cái đều được đính đá quý đỏ như máu, nhìn qua chính là hàng chính phẩm khan hiếm.

Mày liễu lãnh đạm nhìn, mắt như hồ nước mùa xuân, làn da tinh tế như trắng như ngọc, ánh sáng nhu hòa mềm mại, nếu như bây giờ trên môi điểm một chút son càng thêm vẻ kiều diễm ướt át.

Hai loạn tóc nhỏ tùy ý buông xuống ở hai bên sườn má, càng tăng thêm vẻ phong tình động lòng người.

Trên người mặc một thân váy đỏ thêu đầy hoa mẫu đơn, nhìn qua phi thường cao sang quý phái nhưng lại không cảm thấy già dặn.

Sớm đã mất đi vẻ ngây thơ thiếu nữ khi nào, giờ đây càng giống thêm một phu nhân cao quý, bễ nghễ.

Thấy một đám người nhìn đến ngơ ngác, Tô Quỳ khẽ môi cười, trong mắt hiện lên vui vẻ, không sai, cô chính là ra oai phủ đầu, đương nhiên trang điểm càng xinh đẹp càng tốt.

Ra khỏi phủ, Lục Yêu đưa cô lên kiệu, sau đó thẳng tiến đến trung tâm thành hoàng cung.

Một đường xóc nảy, tới Cảnh Dương Cung của Phùng Thanh Thanh thì mặt trời cũng đã nhô cao, gần đến giữa trưa.

Lục Yêu đỡ cô xuống, vào Cảnh Dương Cung.

Phùng Thanh Thanh một thân cung trang màu hồng phấn, ngồi ngay ngắn ở trên ghế chủ vị uống trà, nhìn thấy Tô Quỳ xuất hiện trong nháy mắt, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét.

Một bộ y phục đoan chính màu đỏ rực kia quá mức chói mắt khiến mí mắt nàng ta giật giật, môi run lên vài cái rồi mới bình tĩnh trở lại.

Lòng bàn tay chậm rãi nắm chặt, khóe miệng mỉm cười vui vẻ, "Tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc tới rồi!"

"Ha ha," Tô Quỳ ngồi trên xe lăn thân thể thẳng tắp, thi lễ qua loa nói, "Tỷ tỷ có nhiều bất tiện, còn phải thỉnh muội muội thứ lỗi."

Kia rõ ràng là làm có lệ!

Phùng Thanh Thanh hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, Phùng Yên Nhiên cái này nữ tiện nhân một ngày không cho nàng ngột ngạt liền không được tự nhiên có phải hay không! Trang sức giá trị định đầu liên thành đem đi rêu rao khắp nơi đã không nói, mà là hoa phục màu đỏ chỉ có chính thất mới có thể mặc khiến nàng càng thêm căm phẫn.

Mặc dù nàng thân ở địa vị cao, thế gian này đã rất ít người có thể làm khó nàng, chính là, nàng như cũ vẫn không thể mặc y phục màu đỏ!

Ở trong lòng những người khác, trừ bỏ cái vị trí Hoàng Hậu kia, phi tần cũng chỉ có thể tính là thiếp!

Cái này bảo nàng làm sao không hận? Trong lòng nàng vẫn luôn chấp niệm cái vô thượng bảo tọa kia ——

Trong lòng muôn vàn vết nứt nhưng trên mặt vẫn duy trì ý cười không giảm, nàng khe khẽ ôn nhu oán trách, "Tỷ tỷ sao lại nói như vậy, tỷ muội chúng ta còn cần phải khách khí sao?"

Liền để cho ngươi kiêu ngạo hai ngày, chờ Nhiếp Chính vương ngã ngựa, ta muốn ngươi sống không bằng chết!

Tô Quỳ kiểu gì khôn khéo, ánh mắt chuyển động, làm sao hiểu được kẻ nham hiểm suy nghĩ cái gì?

Cô cũng cười cười trở về, "Muội muội nói rất đúng—— chỉ là không biết muội muội gọi ta tới là vì chuyện gì?" Mày nhẹ nhướng, ai thắng ai thua, còn chưa biết chắc đâu?

Phùng Thanh Thanh đi đến bên người Tô Quỳ ngồi xuống, thân mật ôm cánh tay cô, có chút làm nũng nói: "Muội muội hiện tại ở trong cung thật sự nhàm chán, Vương thúc ngày gần đây lại xuất chinh không ở bên trong phủ, cho nên ta liền xin chỉ thị Hoàng Thượng, để tỷ tỷ ở lại trong cung nhỏ mấy ngày, được không?"

Tuy là ngữ khí dò hỏi, nhưng kết quả cũng đã là ván đóng thuyền.

Tô Quỳ trong lòng cười lạnh, này xem như là giam giữ con tin chăng?

___________

Chương 37

Ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt càng thêm trầm tĩnh như nước, Tô Quỳ nhướng mày cười như không cười, "Chỉ là không biết lời này đến tột cùng là ý tứ của muội muội hay vẫn là của Hoàng Thượng? Lấy thân phận của ta chỉ sợ không thích hợp ở lại lâu trong hoàng cung."

"Lý nào lại không thích hợp, tỷ tỷ dứt khoát hôm nay cũng đừng trở về, thiếu cái gì cái gì nơi này đều có, tuyệt đối sẽ không bạc đãi tỷ tỷ!" Phùng Thanh Thanh một phen cầm tay Tô Quỳ, âm thầm dùng lực.

Hoàng Thượng phân phó nàng làm chuyện này, nàng nhất định phải làm được!

Tô Quỳ con ngươi tối đen, xem ra Nguyên Thần đã hạ quyết tâm muốn giam cô để tạo áp lực cho Quân Mạc.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, bỗng nhiên nghe ngoài điện truyền đến âm thanh sắc nhọn của đại thái giám tổng ——

"Hoàng Thượng giá lâm ——"

Phùng Thanh Thanh vội vàng chỉnh lại váy hoa, cắm châu ngọc đầy đầu, mặt cười tươi như hoa mà đi lên đón tiếp,cúi người hành lễ, thanh âm nhu tình như nước, "Thần thiếp gặp qua Hoàng Thượng, cung nghênh Hoàng Thượng thánh giá."

Còn chưa quỳ gối thì cả người lập tức được một bàn tay nâng dậy, "Ái phi mau đứng lên."

Trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập ý cười ôn hòa, không hề có sự lạnh mà nghiêm của hoàng đế thường thấy, thấy Tô Quỳ vừa mới dịch tới cửa, mở miệng ngăn cản, "Đều là người một nhà, Vương phi không cần đa lễ."

Hay cho câu đều là người một nhà.

"Đa tạ Hoàng Thượng." Tô Quỳ cười lạnh, trên mặt lại không biểu hiện, nào có người một nhà cả ngày chỉ nghĩ cách giết chết đối phương?

Trong đầu đang tìm tòi biện pháp, lại nghe bên ngoài đột nhiên truyền đến vội vã tiếng bước chân, một tên thị vệ đầy người bụi đất, nhìn qua đặc biệt mỏi mệt đột nhiên phác gục ở trước mặt Nguyên Thần, lời nói tràn đầy bi thống, "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Nhiếp Chính vương hắn...... Hắn......"

Tô Quỳ suy nghĩ nửa câu lấp lửng còn lại, cả người rét run, như là bị tưới thẳng vào đầu một chậu nước lạnh.

"Ấp a ấp úng làm gì? Mau nói!" Nguyên Thần vung tay áo, hừ lạnh.

Thị vệ nhắm mắt, cắn răng, "Nhiếp Chính vương hắn ở cùng quân Kim thủ lĩnh trong trận chiến dịch, gặp mai phục, hiện tại người đã mất tích ba ngày, sợ, sợ là......"

Tô Quỳ siết chặt lòng bàn tay, "Sợ là cái gì!"

"Lành ít dữ nhiều!"

Bốn chữ, tựa như có ngọn núi đè nặng lên tim, khiến cô ngạt thở.

Không khí trở nên loãng, tầm mắt có chút mơ hồ.

Tô Quỳ không kịp khóc thút thít liền trực tiếp ngất đi.

Trước khi chìm hẳn vào bóng tối cô nghe được một thanh âm kinh hoảng phát ra sau đó tới đỡ cô, đi gọi thái y, ồn ào đến đau não.

Sau đó tỉnh lại, người nằm ở Cảnh Dương Cung trắc điện, sa lụa hồng nhạt ái muội đem giường đệm cùng bên ngoài ngăn cách.

Tháng năm gió đêm mang theo những lời thì thầm xao động xao động, Tô Quỳ chậm rãi mở mắt, trong con ngươi trong suốt một mảng tĩnh lặng.

Phùng Thanh Thanh ôm mèo con thỉnh thoảng phát ra từng tiếng nức nở, tại đây hậu cung chen đầy vong hồn xương khô, đặc biệt thấu người.

Tô Quỳ lại lạnh lùng cười, một đôi mắt mèo ở trong bóng đêm lóe sáng bất thường, bình thường thị vệ đều là ở bên ngoài triều bẩm báo sự việc, sao có thể chạy đến cung vua?

Chỉ sợ là Nguyên Thần bên kia mới vừa có động tác, bên này liền gấp không chờ nổi muốn đánh đánh cô một hồi đi!

Quân Mạc có rất có khả năng lớn là mất tích, nhưng, thị vệ cũng nói, mất tích ——

Cũng không có nghĩa là đã chết.

Ít nhất, cô còn lưu tại thế giới này không phải sao? Cô còn tồn tại, vậy đại biểu nhiệm vụ vẫn còn tiếp tục, Quân Mạc ...... Cũng vẫn còn tồn tại!

Quân Mạc trước khi đi từng dặn dò cô bảo vệ tốt chính mình, thời gian gần một tháng, cô cảm nhận được bên người ám vệ nhiều đến mấy lần, cảm giác này, đến khi vào hoàng cung cũng không có biến mất.

Như vậy, lúc đó Quân Mạc sớm đã có dự cảm, hắn một khi xuất chinh, Nguyên Thần chắc chắn lấy Tô Quỳ còn ở Vương phủ mà khai đao.

Nam nhân này a ——

Thật đúng là hời hợt, trong lòng luân chuyển khiến người ta không thể nắm bắt, hắn đã sớm an bài tốt hết tất cả.

Nguyên Thần đế tổng cảm thấy bản thân nắm chắc thắng lợi, lại không biết đạo lý bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau.

___________

Chương 38

Liền từ sau ngày đó, Tô Quỳ liền bị Phùng Thanh Thanh lấy lý do sợ cô luẩn quẩn trong lòng mà làm chuyện dại dột liền cưỡng ép cô ở tại trong cung.

Hơn nữa ngày ngày đến trước mặt cô xoát cảm giác tồn tại, một phen làm bộ làm tịch an ủi, rồi sau đó nhìn biểu tình giống như ăn phải ruồi bọ của cô, đắc ý nghênh ngang mà đi.

Đốivới việc này, Tô Quỳ rất muốn nói: Mỗi ngày nhìn đến ngươi, ta càng sẽ luẩn quẩn trong lòng hơn!

Đại khái là bởi vì thi thể của Quân Mạc vẫn chưa tìm thấy, cho nên Nguyên Thần cũng án binh bất động.

Không có biện pháp, Quân Mạc người này tính cách quá mức giảo quyệt, không tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn, mặc cho ai cũng không yên lòng.

Phòng trường hợp không tốt, nếu Tô Quỳ có chuyện, mà Quân Mạc thật sự không chết, sau khi trở về tính tình quá độ, vốn dĩ có bảy phần tâm tư soán vị nhất định tăng lên tới mười phần mười.

Nguyên Thần đế không dám mạo hiểm.

Cho nên, không chỉ không thể làm gì Tô Quỳ, mà còn phải cho cô ăn ngon uống tốt.

Từng ngày rồi lại từng ngày, Phùng Thanh Thanh số lần đến đây cũng dần dần giảm bớt, trong nội viện hoàng cung không khí càng thêm áp lực.

Từ hoàng đế cho đế phi tần, chỉ sợ người duy nhất có thể cười được, chỉ có một mình Tô Quỳ.

Thi thể Quân Mạc vẫn luôn không tìm được, Tô Quỳ bấm ngón tay tính tính thời gian, từ Nhạn Môn Quan chạy đuổi tới Kinh Đô, không ngủ không nghỉ đại khái cần khoảng ba ngày, hiện giờ đã hơn bảy ngày rồi.

Như vậy không bao lâu nữa, là có thể nhìn thấy hắn đi?

Nghĩ vậy, Tô Quỳ không khỏi xoa xoa vành tai đang nóng lên, thầm mắng chính mình không có tiền đồ.

Đại Nguyên năm mười một, tháng sáu ngày mười chín.

Ngày này là ngày Đại Nguyên trong lịch sử đặc biệt rực rỡ kí sự, Nhiếp Chính vương Quân Mạc soán vị.

Nhiếp Chính vương Quân Mạc lòng mang Thiên Hạ, vì dân thỉnh mệnh, chân trước mới ra chinh chiến, sau lưng Vương phi hằng âu yếm liền bị hoàng đế cưỡng ép muốn giam ở trong cung, sự tình này dần dần ở trong dân gian lưu truyền rộng rãi.

Vô số bá tánh ở trong lòng não bổ Nhiếp Chính vương phi ở trong cung nên chịu đựng tra tấn nhiều như thế nào, cũng khó trách Nhiếp Chính vương trái tim băng giá, phẫn nộ khởi binh soán vị.

Kinh Đô lớn như vậy gần hoàng cung lại không thấy một bóng người, phàm là những người vô tội cùng hoàng quyền không quan hệ đều được an bài lặng lẽ sơ tán.

Quân Mạc một thân chiến giáp đen tuyền, mang theo binh khí hắc ám đẫm đầy máu, ngồi trên chiến mã đã bị máu nhiễm đỏ trên lông.

Ánh mắt hắn hung ác nham hiểm, bàn tay to đầy gần xanh cầm trường kiếm, đối với cung tiễn đồng loạt nhắm vào hắn trên tường thành không một chút sợ hãi đáng nói.

Nguyên Thần đế đứng ở sau tấm chắn, ánh mắt tàn nhẫn lãnh huyết thẳng tắp bắn đến trên mặt nam nhân một thân sát phạt kia, siết chặt tay thực khẩn.

Hắn dùng hết toàn lực nghĩ xem nhẹ cái cảm giác vô lực trong lòng, thanh âm đông lạnh, vang lên hữu lực, "Ngươi chờ loạn thần tặc tử, chết không đủ tiếc, nếu như buông xuống binh khí, trẫm sẽ suy xét tha cho ngươi một mạng, nhưng nếu ngươi như cũ chấp mê bất ngộ, cũng đừng trách trẫm ra tay độc ác!"

Quân Mạc cười, nét tà tứ hiện rõ không một chút giấu diếm, áo choàng màu đen không gió tự động, mang theo huyết ý âm u tung bay.

Mưa từng giọt thưa thớt rơi, Quân Mạc mắt phượng híp lại nhìn trời, nhẹ giọng nỉ non câu tự thầm, "Chờ ta......"

Quay đầu chuẩn xác không nhìn lầm xuyên qua tầng tầng tấm chắn, ánh mắt lạnh thấu xương chống lại đôi mắt hơi né tránh của Nguyên Thần, gằn từng chữ một, "Không cần vô nghĩa, ngươi muốn chiến, vậy liền chiến!"

Trường kiếm giơ cao lên, thật mạnh rơi xuống, "Giết!"

" Giết! Giết! Giết!"

Phía sau vô số tinh binh đồng thời đáp lại, trường giáo trong tay giơ lên cao, khí thế đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Kết cục đúng như dự kiến, Nguyên Thần cũng không nghĩ tới hắn sẽ thua nhanh như vậy, trong vũ lâm vệ xuất hiện phản đồ, phần lớn biện pháp đều bị Quân Mạc nhìn thấu, trước sau đều chặn, lui không thể lui.

Lợi thế duy nhất cũng trong lúc hỗn loạn hoàn toàn không có tung tích.

Nguyên Thần bất lực trên long ỷ, nháy mắt như già thêm mười tuổi, đột nhiên có chút điên cuồng cười to ra tiếng, vô lực nói: "Ha ha ha ha ha ha ha...... Không hổ là Vương thúc tốt của ta, tính kế tốt, tính kế tốt! Trẫm hổ thẹn không bằng!"

Quân Mạc xoay người, cũng không thèm liếc mắt nhìn Nguyên Thần một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói, âm thanh vọng mãi trong Kim Loan điện thật lâu không dứt, "Hoàng Thượng, đừng quên, chiến thuật của hoàng đế, là do ta dạy."

___________

Chương 39

Đại Nguyên diệt vọng vào năm mười một tháng sáu ngày mười chín, Nhiếp Chính vương Quân Mạc đăng cơ, đổi tên nước thành Hạ triều, xưng là Thuấn Ngu đế, phong Vương phi lên làm Hoàng Hậu.

Thuấn Ngu đế cả đời hậu cung chỉ có một mình Hoàng Hậu, hai người hoạn nạn giúp nhau, phu thê tình thâm.

Tuy cả đời không con, nhưng vẫn như cũ yêu thương Hoàng Hậu càng lúc càng nhiều, theo dân gian truyền miệng, hai người chưa bao giờ từ mặt nhau, thật sự khiến người khác ghen tị.

Thuấn Ngu đế đối với Hoàng Hậu kính trọng cũng dần dần tăng lên, làm thay đổi cái nhìn về phụ nữ trong mắt đủ loại quan cho đến tất cả bình dân bá tánh, vợ cả địa vị càng ngày càng cao, thậm chí quan viên nạp thiếp đều có khả năng ảnh hưởng đến con đường làm quan, vậy nên xuất hiện mấy đôi thần tiên quyến lữ.

Mà lúc này đây, nữ tử cả triều đối với Tô Quỳ cực kì tôn sùng, nếu là dùng từ hiện đại mà quát nói, chỉ có ba chữ để hình dung: Fan não tàn.

Một chút cũng không quá!

Có lần sau cơn triền miên, Tô Quỳ nằm trong ngực Quân Mạc thở dốc, cười hỏi hắn vì sao lại chọn Hạ làm quốc hiệu.

Quân Mạc nhưng cười không nói, bàn tay trìu mến mà vuốt ve sống lưng mềm mại của nàng, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Thời điểm chúng ta gặp nhau, chính là giữa mùa hè, hoa hướng dương tuyệt đẹp."

_

Hạ triều năm ba, ngày hội trăng rằm.

Pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm từng đóa nổ tung, tuôn ra nhiều ánh sáng sặc sỡ, ánh sáng chiếu xuống mặt đất loang lổ rời rạc, có chút xuyên qua cửa sổ hoa cũ nát chiếu vào trong.

Bên trong có một nữ nhân ngồi yên, dáng vẻ tiều tụy, tóc tai khô vàng, nhìn qua như một phụ nhân ba mươi lăm tuổi.

Tiếng sấm thấu tận trời xanh vang vọng bên tai bừng tỉnh nàng, đôi đồng tử dại ra dần dần khôi phục ý thức, nàng chậm rãi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn xuyên qua sân vườn hiu quạnh tồi tàn, tầm mắt lại không biết nhìn đến hướng nào.

"Hương Hà, tối nay là ngày mấy? Thật là náo nhiệt......" Nữ nhân thanh âm sâu kín, không hề gợn sóng phập phồng.

Cung nữ được gọi là Hương Hà bỗng nhiên rung mình, do dự ngập ngừng đánh giá nàng, "Nương nương......" Không không không đúng, nữ nhân này sớm đã không phải nương nương, Hương Hà nhanh sửa miệng, "Chủ, chủ tử, hôm nay là trung thu......"

"Trung thu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net