Chương 6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ nhất: Tàn phế tiểu thư.

Chương 6:

Những ngày này, Tô Quỳ theo thường lệ đến chỗ lão phu nhân tranh thủ trau dồi tình cảm. Cũng không ngờ lại gặp được một nam nhân có khuôn mặt thanh tú, ước chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi.

Khuôn mặt hắn nghiêm trang, mắt không liếc không ngó, bước chân vội vàng không ngừng, đi một đường về phía trước, trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của Tô Quỳ.

Tô Quỳ âm thầm cười khổ, trai tráng trong phủ cỡ tuổi này đại khái chỉ có một mình đại ca ruột thịt Phùng Tranh của nàng ta. Cũng không biết Phùng Yên Nhiên sống như thế nào mà ngay cả đại ca ruột thịt cũng ghét bỏ.

Tuy rằng Phùng Tranh mặt không đổi sắc nhưng thật ra ánh mắt sớm đã không biết khi nào mà lặng lẽ bay về phía trên người muội muội ít nhiều. Mặc dù hắn rất phiền chán tính cách kì quái của muội muội. Nhưng nói thế nào cũng là cùng một mẹ sinh ra, không đau lòng thì chính là nói dối.

Nhưng mà nếu hắn mở miệng dò hỏi, không chừng lại sẽ bị cô châm chọc mỉa mai. Vì vậy định vòng qua cô đến phòng lão phu nhân thỉnh an. Lại vô tình thấy cô chậc lưỡi cười khổ, con ngươi hắn hơi dao động, khóe mắt ẩn ẩn lóe sáng.

Lập tức bước chân ngưng lại, giống như có vật nặng đè lên, cuối cùng cũng đứng yên không nhúc nhích. Phùng Tranh bất đắc dĩ thở dài, "Đây là lại làm sao?"

Ánh mắt Tô Quỳ sáng lên, khuôn mặt nho nhỏ ủy khuất lại càng thêm xinh đẹp, cái mũi vừa nhíu, mang theo tiếng khóc nhút nhát sợ sệt hỏi, "Ca ca...... Ca ca rất ghét Yên Nhiên phải không?!"

Phùng Tranh chấn động, Yên Nhiên đã bao lâu không gọi mình là ca ca rồi?

"Này......" Hắn vốn muốn mở miệng an ủi, bỗng nhiên lại nghĩ đến trước kia Phùng Yên Nhiên vô số lần giở trò đùa dai, cùng với hành động ác ý cười nhạo. Muốn nói lời an ủi gì đó bỗng nhiên nghẹn lại ở cổ họng, làm thế nào cũng không thể nói nên lời.

Vì thế hắn dứt khoát câm miệng, lạnh mặt tiếp tục đi về phía Phúc Trăn Viện.
Sắp đến bên người, vạt áo đột nhiên bị một bàn tay nhỏ trắng noãn như ngọc nắm lấy.

"Buông ra!"

"Không!" Tô Quỳ quật cường, "Hôm nay ca ca không nói thật cho ta biết, ta tuyệt đối không buông tay!"

Bà tử bên cạnh đồng thời kêu rên trong lòng, Đại tiểu thư cùng Đại thiếu gia lại cãi nhau!

Phùng Tranh thấy buồn bực, Phùng Yên Nhiên vô cớ gây rối như vậy, một phen xé vạt áo, mở miệng lạnh lùng nói: "Đúng! Ta ghét ngươi!"

Sau đó cũng không quay đầu lại mà trực tiếp rời đi, chỉ để lại mình Tô Quỳ ngơ ngác nắm chặt một mảnh vải nhỏ.

Sau một lúc lâu đột nhiên quay đầu rống giận về hướng Phùng Tranh, "Đúng đúng đúng, ta rất đáng ghét, ta khiến người khác chán ghét. Mẹ không còn nữa! Cha ghét bỏ ta! Hiện giờ ngay cả ca ca cũng ghét ta! Ta còn sống để làm gì nữa! Dứt khoát chết là xong hết mọi chuyện!"

Cách Phúc Trăn Viện không xa có hồ sen nhỏ. Hiện giờ đang giữa hè, nước trong hồ sen lăn tăn, trong suốt, từng cánh sen yểu điệu lượn lờ đang nở rộ.

Tô Quỳ đã sớm nhìn thấy hồ sen. Vừa dứt lời liền chẳng cần tới người trợ giúp, tự mình dùng đôi tay ra sức đẩy bánh xe mà nhào về hướng hồ sen.

Bà tử đồng thời hoảng hốt.

Cốc ma ma sợ tới mức mặt già tái nhợt một mảnh, phản ứng lại vội vàng duỗi tay đi cản, nước mắt giàn giụa chảy dài, "Đại tiểu thư! Đại tiểu thư, ngài làm gì vậy, đừng nghĩ quẩn. Đại thiếu gia chỉ là nhất thời nóng nảy nên mới nói thế, ngài......"

Tô Quỳ chen ngang vào lời nói của nàng, khóc thở hổn hển, nước mắt giống như từng hạt trân châu, từng viên từng viên lăn xuống, "Cốc ma ma, ngươi đừng cản ta, kỳ thật lòng ta đều hiểu rõ. Rằng đại tiểu thư phủ Thái sư là kẻ tàn phế, bên ngoài không biết có bao nhiêu người đang chê cười cha cùng ca ca ta. Ta dứt khoát chết đi, cũng bảo đảm được thanh danh cho phủ Thái sư!"

Tô Quỳ nỗ lực đẩy bánh xe về phía hồ hoa sen. Cốc ma ma liều mạng kéo lại. Tất cả nha đầu đều cảm thấy choáng váng. Cuối cùng mọi chuyện là sao thế này?

"Để ta chết đi! Cốc ma ma, ngươi mau buông tay!"

Mắt thấy sắp đến gần ao, Tô Quỳ làm bộ nhảy, Cốc ma ma lại càng ôm chặt cô, tiếng khóc lại thêm thê lương, thảm thiết:

"Đại thiếu gia! Ngài mau tới đây, Đại tiểu thư muốn tự tử rồi!"

_____________

Chương 7

Tô Quỳ bị tiếng khóc như chọc tiết heo này làm ớn lạnh, vốn dĩ cô cũng không thật sự nhảy mà?

Nhưng mà nếu Cốc ma ma phối hợp như vậy, cô không lợi dụng một chút há chẳng phải quá ngu ngốc sao.

Trong lòng yên lặng mặc niệm một giây về việc lừa dối người lớn tuổi, sau đó Tô Quỳ lại càng thêm giãy giụa lên, "Cốc ma ma, ngươi không cần gọi ca ca, để cho ta chết đi!"

Phùng Tranh vốn không định để ý tới, cho rằng Phùng Yên Nhiên lại cố làm ra vẻ như trước. Không nghĩ tới càng không để ý tới phía sau đã loạn thành một đoàn.

Hắn nhíu mày, xoay người bước trở lại, cả người đầy tức giận tiến tới xách Tô Quỳ lên, "Đủ rồi! Ngươi còn ngại không đủ mất mặt à?!"

Tô Quỳ bị hắn xách lên một cách nhẹ nhàng như đang xách một con gà nhỏ. Trong lòng bực bội muốn đập hắn, mạnh miệng nói: "Buông ta ra! Ta muốn làm gì ai cần ngươi lo! Ngươi không phải ghét ta sao? Vậy ngươi còn trở lại làm gì!"

Phùng Tranh bị chọc tức đến mức bật cười, nói, "Ta mặc kệ, hôm nay ai cũng không được cản. Ta ở bên cạnh nhìn ngươi nhảy!"

Cốc ma ma nghe thấy hoảng sợ, vội vàng ở một bên khuyên, "Đại thiếu gia, ngài đừng xúi dại tiểu thư, nàng cũng có nỗi khổ trong lòng!"

Lời này quả thật không phải là giả, Phùng Yên Nhiên từ khi sinh ra tới giờ hai chân vô lực đi đứng không tốt. Mặc dù mang danh là đích nữ, nhưng lại hoàn toàn không có mẫu thân che chở, còn bị phụ thân chán ghét. Hạ nhân trong phủ tuy rằng cung kính với nàng ta có thừa, nhưng sau lưng không chừng lại bày kế hãm hại nói xấu.

Cho nên Phùng Yên Nhiên cũng chỉ là dùng tính cách ngang ngược vô lễ để làm phụ thân chú ý, che dấu cái tự ti bất an trong lòng mà thôi.

Tô Quỳ nghe Phùng Tranh nói, sắc mắt vặn vẹo thay đổi đổi, một khuôn mặt nhỏ trắng hồng nghẹn đến mức đỏ bừng, hai mắt mở lớn, nhấp nháy trộm liếc Phùng Tranh.

Thấy hắn không thèm nhìn, cô tủi thân muốn khóc.

Xấu hổ và bực mình muốn chết. Hận không thể đâm đầu vào hồ sen để khỏi phải đối mặt với cái thế gian hỗn loạn kia.

Cô cúi thấp đầu, đột nhiên thân thể nhẹ bẫng, cả người nhanh chóng lọt vào một lồng ngực to lớn mà ấm áp.

Bàn tay to, khô ráp nhẹ nhàng xoa đầu cô, thở dài rồi lên tiếng, "Haiz, thật không biết nha đầu như ngươi lại nghĩ đến chuyện xấu gì nữa. Mau thu hết nước mắt cá sấu đi!" Sau đó liền vung ống tay áo.

"Trở về."

-

Từ sau ngày Phùng Tranh đưa Tô Quỳ trở về phòng, lại bị Tô Quỳ quấn lấy đòi hắn dỗ cô ngủ. Giữa hai huynh muội dường như có cái gì đó trở nên rất khác biệt.

Mới đầu Phùng Tranh vẫn đề phòng Tô Quỳ đang âm mưu làm chuyện xấu nên không thèm để ý cô. Cho dù là Tô Quỳ đi tìm hắn thì cũng sẽ bị đuổi ra ngoài.

Có một vài thời điểm tâm tình hòa hoãn, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Nhưng mà là từ ngoài phòng đi vào trong phòng, sau đó Phùng Tranh để cô ngồi ở phía xa để khỏi quấy rầy hắn. Sau đó --

Trực tiếp làm lơ!

Chỉ là chuyện này đối với Tô Quỳ thì đã là một tiến bộ rất lớn.

Từ việc nhìn Phùng Yên Nhiên trợn mắt giận, coi cô như không khí, đến sau đó ngênh ngang vào nhà, Tô Quỳ dùng một tháng lẻ ba ngày.

Hơn nữa, Tô Quỳ đã đến triều Đại Nguyên này suốt ba tháng.

Mà --

Cốt truyện từ đây cũng chính thức bắt đầu.

-

Đại Nguyên năm thứ bảy, tháng tám, lần đầu tiên tổng tuyển cử tú nữ sau khi Nguyên dương đế đăng cơ.

Tất cả văn võ bá quan đến bình dân bá tánh, phàm là những thiếu nữ tuổi cập kê đều mong ước trúng cử. Tất cả phải trải qua sơ tuyển, từ huyện, quận, châu phủ một vòng sàng lọc chọn ra, rồi thông qua xét duyệt cuối cùng. Những người cuối cùng này đều là mỹ nhân khó gặp trên thế gian.

Đương nhiên, quy củ cũng có ngoại lệ. Tỷ như ba tỷ muội Phùng Yên Nhiên, Phùng Thanh Thanh, Phùng Nhược Vũ. Phụ thân các nàng chính là Thái sư đương triều. Mà hoàng đế muốn củng cố quyền lợi, không thể không thu một vài người thân của trọng thần, lấy đó mà trấn an thần dân.

Tô Quỳ biết trước cốt truyện, hôm nay là ngày bi kịch cả đời của Phùng Yên Nhiên bắt đầu, cũng là ngày cô bắt đầu thay đổi vận mệnh của nàng ta.

Nhìn mặt trời dần dần nhô lên, từng tia sáng tỏa rộng khắp nơi, Tô Quỳ khẽ híp mắt, trầm lặng.

Ở một nơi khác, người nào đó đang ở thư phòng lật xem tấu chương, đột nhiên cả người phát lạnh, có một loại cảm giác bị người nào nhìn trộm thật lâu.

______________

Chương 8

Từ khi phủ Thái sư nhận được chiếu thư, bắt đầu liền chuẩn bị một cách có trật tự. Thật ra mà nói, trong phủ từ lão phu nhân Phùng Thái sư, đến di nương, thiếp thất trong lòng đều hiểu rõ việc này.

Đặc biệt là ba tiểu thư trong phủ, Tứ di nương đã có hai. Mấy ngày nay đi đâu, làm gì cũng đều ngẩng cao đầu, đi nghênh ngang, một bộ dáng tiểu nhân đắc chí.

Phùng Thanh Thanh và Phùng Nhược Vũ sớm được Tứ di nương và Phùng Thái sư mời lão ma ma trong cung về dạy dỗ, hiểu biết tường tận với lễ nghi quy củ trong cung.

Ngược lại là Phùng Yên Nhiên, bởi vì lý do thân thể, lại bị xem nhẹ.

Dù sao, tất cả mọi người đều hiểu rõ, vị Đại tiểu thư này, trăm phần trăm sẽ không trúng tuyển.

Chỉ chớp mắt tới ngày ba tháng tám, hôm nay chính là ngày tú nữ vào cung.

Lão phu nhân hòa ái đem cô đưa lên xe ngựa, sờ sờ đầu cô. Nhưng Tô Quỳ không phải vào cung mà chỉ xem như là lên kinh chơi một chuyến, rất nhanh là có thể trở về.

"Nhiên Nhi này, phải ngoan ngoãn đấy." Cuối cùng lão phu nhân chỉ nói một câu đó với cô.

Tô Quỳ cười híp mắt, thật mạnh gật đầu, Vâng! Nhiên Nhi biết rồi!"

Lại đến một nơi khác cách đó không xa, Phùng Thái sư cùng Tứ di nương đứng ở một bên, đưa Phùng Thanh Thanh cùng Phùng Nhược Vũ lên xe ngựa, cẩn thận dặn dò, không thoát khỏi đôi mắt cô.

Tô Quỳ lập tức rũ xuống mi che đi sự khinh thường trong mắt. Phùng Thái sư này cũng máu lạnh đến lợi hại, Phùng Yên Nhiên thật là một nha đầu ngốc, đã bị làm lơ thành như vậy nhưng vẫn còn ôm ảo tưởng với tình thương của cha.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Quỳ, lão phu nhân thở dài, xua xua tay không nói gì. Hiển nhiên bà cũng thấy đứa con trai này không còn gì để nói.

Phùng Tranh vẫn luôn bất động thanh sắc khoanh tay đứng trước phủ nhìn chăm chú Tô Quỳ. Nhìn thấy thế, ánh mắt lóe lóe.

Nhìn cô ngoan ngoãn làm nũng với lão phu nhân, má lúm đồng tiền tựa như rót mật, nhìn cô tha thiết nhìn phụ thân, lại không chiếm được một tia chú ý thất vọng tủi thân. Không biết vì cái gì, trong lòng hắn bỗng có chút rầu rĩ đau xót. Nhớ tới biểu hiện của Tô Quỳ một tháng qua giống như thật sự đổi tính rồi.

Cuối cùng Phùng Tranh vẫn đến gần cỗ xe ngựa đang chuẩn bị xuất phát. Cũng giống như lão phu nhân duỗi tay xoa xoa tóc cô, "Ở trong cung không phải ở nhà, không thể mặc kệ cho ngươi làm loạn. Ngươi cũng không còn nhỏ, ở trong cung nhớ lấy không thể làm điều xằng bậy. Chờ mấy ngày nữa, ca ca sẽ đến đón ngươi."

Đôi mắt Tô Quỳ sáng ngời, ngay sau đó khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, kinh động khiến hắn hoa mắt

"Vâng!"

Xe ngựa chậm rãi khởi động, thẳng tiến về Kinh Đô hoàng cung. Tô Quỳ dùng sức vẫy tay về phía lão phu nhân và ca ca, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ mới chậm rãi buông tay. Ngồi trở lại bên trong xe, Tô Quỳ nhẹ nhàng mỉm môi cười, cô điểm điểm môi anh đào, tâm trạng cực kỳ tốt.

Đây xem như là công lược thành công rồi sao?

Cho nên --

Mặc dù là ôm đùi lớn không thành công, cô cũng có đường thối lui.

Ít nhất, cô không bao giờ là Phùng Yên Nhiên cô độc như trước đây, không đường nào có thể đi.

Vì thế, tâm trạng tốt, Tô Quỳ liền bắt đầu hát vu vơ.

"Ai đã nói vĩnh cữu mãi mãi kéo dài, chàng nói rằng có niềm vui cùng hạnh phúc, chàng cũng nói sầu đau cùng gánh chịu. Đến tận nay, lời ấy tựa chừng như gió thu thoảng qua tai, tất cả ân tình chỉ còn là một câu nói. Chỉ còn lại, một mình thiếp lẻ bóng, một hồi mộng đẹp một khi hóa hư không ~"*

*Lời tự chế, chỉ giữ ý thoáng.

Tô Quỳ nhịp nhịp ngón trỏ, mềm giọng ngân nga, bi thương đem một khúc Đỗ Thập Nương* xướng rất sống động, phảng phất như thực sự có một tên phụ bạc cô.

*Điển cố: "Đỗ Thập Nương": LÀ một kĩ nữ nổi danh xinh đẹp, tài hoa sống vào đời nhà Minh, nhưng lại trải qua một tình yêu bi kịch đầy đau đớn, bị người mình yêu bán đi chỉ vì nhẹ dạ nghe lời chia cách của người ngoài. Nàng tuyệt vọng đem hết của cải vàng bạc tích góp của mình cùng nhảy sông tự vẫn.

Lúc này, một chiếc xe ngựa được tạo hình hào hoa xa xỉ lướt ngang qua xe ngựa Phùng phủ, mành xe bay bay phất phơ, lộ ra bên trong là một ánh mắt nham hiểm tựa sói lang.

Nam tử bên trong xe một tay chống cằm, ngón tay ngọc thưởng thức ly cốt sứ bay lên hạ xuống, ánh vach trên áo bào Lưu Vân lưu chuyển, một bộ dáng nhàm chán đến cực điểm.

Cho nên khi hắn nghe được giọng hát mềm mại nhẹ xướng, thậm chí có vài câu hát bởi vì chủ nhân không thèm để ý đến nên thanh âm lúc lớn lúc nhỏ, nghe không rõ lời, nhưng vẫn có thể lôi kéo tâm hồn.

Nam tử cũng không rõ đây là loại cảm giác gì, nếu nhất quyết muốn nói, thì đó là: Tựa như cô hồn dã quỷ tự do trăm năm đột nhiên tìm được nơi trở về. Hoảng sợ không chịu nổi sinh hoạt ngày thường càng ngày cách xa, khiến hắn nhận ra mình không hề cô độc.

_____________

Chương 9

Hoàng cung Đại Nguyên ngói tráng men vàng, cung điện trùng trùng ẩn sau bức tường màu đỏ, tầng tầng lớp lớp không biết bao nhiêu.

Tô Quỳ ở trên xe ngựa lắc lư đến gần như sắp ngủ. Lúc này Cốc ma ma ở bên ngoài xe vén rèm lên, "Tiểu thư, chúng ta tới rồi."

Mà dựa theo quy củ, tú nữ tiến cung đều phải đi bộ vào cung. Cho dù Tô Quỳ đi đứng không tốt, cũng không có khả năng ngồi xe ngựa vào.

Tuy rằng Tô Quỳ cũng muốn chửi cái bug kiểu này, Nguyên Dương đế thiếu nữ nhân đến tình trạng nào mới mà đem người có thân thể bất tiện như cô cũng liệt vào đội hình tuyển tú nữ chờ xếp vào hậu cung thế?!

Tô Quỳ dựa vào Cốc ma ma mà xuống xe, sau đó ngồi trên xe lăn.

Lúc này cảm giác có một ánh mắt cực nóng đặt trên người cô, cực kỳ có tính xâm lược. Tựa như muốn đem cô từ đầu đến chân đốt cháy hoàn hoàn toàn.

Tô Quỳ ngẩng đầu nhìn qua, liền đập vào mắt là một đôi mắt đen trầm sâu hút như giếng cổ sâu không thấy đáy. Mà đôi mắt đó thuộc về nam nhân mới từ trên xe ngựa bước xuống kia, có mi sắc bén, mắt băng lãnh lạnh lùng, ngũ quan như được gọt giũa mà thành, môi mỏng nhẹ nhấp.

Lúc này hắn khoanh tay đứng yên, dáng người cao lớn đĩnh bạt ở giữa một đám tú nữ liền càng trở nên nổi bật. Mà đôi mắt băng hàn kia lại dừng ở trên người Tô Quỳ.

Tô Quỳ sững sờ ngẩn ngơ một giây, sau đó đột nhiên nhìn thẳng về phía hắn, hé miệng cười toe toét, hai má lúm đồng tiền thật sâu. Nụ cười kia sáng chói như ánh mắt trời mùa hạ, hừng hực khí thế, kinh diễm đâu chỉ một mình hắn.

Chỉ cần nhìn sơ qua ánh mắt của những tú nữ khác nhìn về phía Tô Quỳ, ánh mắt giống như băng đao tử hận không thể hóa thành thật thọc cô vài cái, đủ để thấy được nụ cười này của Tô Quỳ có lực sát thương như thế nào.

Nam nhân híp híp mắt, mắt phượng hẹp dài lộ ra mị hoặc, bỗng nhiên rảo bước về phía cô. Từng bước không nhanh không chậm. Như là bảo kiếm cầm trên tay chiến sĩ, khí thế mang theo đủ để lấn áp thiên địa ập vào trước mặt.

Tư thái này, có thể hủy diệt hết thảy!

Tô Quỳ lẳng lặng dựa vào trên xe lăn, tươi cười nhè nhẹ. Khuôn mặt nho nhỏ xinh đẹp sợ là không ai bì nổi. Mà trong nội tâm, cô khẩn trương có, kích động có. Nhưng tất cả, đều cảm thấy cái loại này từ trong linh hồn tản ra đến rùng mình.

Hưng phấn lớn hơn sợ --

Chỉ là ngắn ngủn mấy chục mét, lại tưởng chừng như là đi dài cả năm trăm mét.

Nam nhân chỉ nhìn cô, yên tĩnh mà xuyên qua đám đông không một tiếng động, một mình đi đến cạnh cô. Hơi hạ mi, từ trên cao nhìn cô, "Ngươi tên là gì?"

Tô Quỳ gợi lên môi cười tùy ý, mang theo một chút khiêu khích, "Ngươi là ai? Ngươi gọi là gì?"

Còn chưa từng có một người nào dám ở trước mặt hắn không kiêng nể gì như thế, chẳng những làm lơ câu hỏi của hắn, còn dám nói thẳng không cố kỵ ép hỏi tên của hắn.

Thú vị...... (Hy: →_→nhiễm Băng_Phong?!)

Nam nhân nhíu nhíu mày, đại khái nhìn thiếu nữ?

Đúng rồi, thiếu nữ, một thiếu nữ xuất chúng kiêu ngạo khó thuần, trong xương cốt lộ ra vẻ gian xảo.

Sau một lúc lâu, hắn cười khẽ, "Ừm, ta gọi là Quân Mạc, nhớ kỹ."

Quả nhiên là hắn!

Tô Quỳ ngẩng đầu lên nhìn. Quân Mạc quá cao, lấy tư thế hiện tại của cô, nhìn lên thực sự rất khó khăn. Vì thế, Tô Quỳ làm một chuyện động trời khiến bàn dân kinh ngạc trợn tròn mắt. Đó là cô vươn tay nhỏ trắng nõn của mình túm chặt bàn tay lạnh lẽo của Quân Mạc kéo xuống dưới. Càng khiến người giật mình chính là, Quân Mạc vậy mà vô cùng phối hợp. Cong hạ thân hình xuống một chút, cuối cùng chậm rãi nửa ngồi xổm trước mặt cô, nhìn thẳng cô.

Cái này được!

Tô Quỳ thu tay lại. Khi tay cô rời đi trong nháy mắt, trong lòng Quân Mạc không hiểu sao có chút muốn giữ lại.

Mà Tô Quỳ như là làm một việc hệ trọng, cười thập phần vui vẻ, "Ta gọi là A Quỳ."

"A Quỳ?"

Quân Mạc đem tên này lặp lại. Như cảm giác có thể lộ ra được bí mật nào.

______________

Chương 10

Trước mắt xảy ra loại hài kịch như thế, đây là trong lòng mọi người không hẹn mà cùng thầm nhủ.

Cốc ma ma một lúc lâu mới phản ứng lại, vừa vặn nghe được Tô Quỳ tự giới thiệu, kinh sợ ngay cả mồ hôi lạnh cũng rơi xuống. Cũng làm khó nàng, đáng ra nên làm một lão thái thái an nhàn hưởng hiếu của con cháu, lại cả ngày vì Tô Quỳ mà lo lắng đề phòng.

Đây chính là Quân Mạc nha!

Quân Mạc - đem toàn bộ Đại Nguyên đều nắm chặt trong lòng bàn tay! Xứng danh với thực Nhiếp Chính vương, sau lưng chủ tử Đại Nguyên.

Nàng run run, phịch một cái liền quỳ rạp xuống đất, run rẩy mở miệng, NNồ tù thỉnh an Vương gia. Vương gia ngài thứ lỗi, tiểu thư nhà ta trong lúc vô tình mạo phạm ngài, mong rằng ngài đại nhân đại lượng bỏ qua."

Động tác này của Cốc ma ma đồng thời bừng tỉnh một đám người, vì thế trước cửa đoan môn đỏ như son ở ngoài hoàng cung, lập tức quỳ xuống một đám người.

Tô Quỳ hơi nhíu nhíu mi, động tác nhỏ không dễ dàng phát hiện. Thầm nghĩ may mắn thân thể này là kẻ tàn tật, không cần ở trong cổ đại này đặc biệt phân biệt sang hèn cấp bậc mà quỳ xuống cúi đầu.

Một động tác tự cho là che dấu rất tốt này của cô, cũng đã không kém mà rơi vào trong mắt Quân Mạc. Không biết sao, nhìn biểu cảm không thoải mái của cô, trong lòng Quân Mạc cũng không chịu nổi.

Quả thực là trúng tà, còn không tự biết!

Khuôn mặt hắn lãnh băng, phất tay áo, "Đều đứng lên đi!" Lạinóio với Cốc ma ma chậm chạp không chịu đứng dậy nói, "Ngươi cũng đứng lên, bổn vương không trách phạt nàng!"

Tô Quỳ lại giống như phản ứng bình thường, mở to mắt mèo, ngạc nhiên trừng mắt hắn, "Hóa ra ngươi là một Vương gia!"

Cái gì gọi là hóa ra ngươi là một Vương gia!

Cốc ma ma chỉ cảm thấy một màn trước mắt biến thành màu đen, vốn tưởng rằng Đại tiểu thư trải qua chuyện mấy tháng trước cuối cùng cũng trưởng thành, lại không nghĩ tới --

Hóa ra là tích lũy phóng đại chiêu đâu!

Lúc này, một thiếu nữ váy xanh dáng người yểu điệu đột nhiên từ trong đám đông chạy ra, phịch một tiếng liền quỳ rạp xuống đất, hướng về phía Quân Mạc, một bộ dáng hoa lê đái vũ, mặt đẹp u sầu khiến người khác nhìn thấy mà thương.

"Vương gia, tỷ tỷ nàng đại khái là trúng tà! Trước kia nàng không phải như thế, lần này không biết là làm sao, lại nói hươu nói vượn. Vương gia, xin ngài xem mặt mũi phụ thân ở nhà mà tha cho tỷ ấy!"

Quân Mạc nhăn mày gắt gao, thiếu nữ này là gì đây?

Còn có nàng không nghe hiểu được người khác nói chuyện sao, nàng là tai điếc sao? Không nghe được hắn đã nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net