Chương 91 - 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ 3: Bệnh kiều

Chương 16

Nhìn người trung niên trước mặt nước miếng bay tứ tung, gân xanh trên trán nổi lên, lớp mặt nạ nho nhã bình thường bất tri bất giác bị đánh nát, lộ ra sắc thái lưu manh phố phường giống như khuôn mặt vốn dĩ là vậy.

Tô Quỳ nhíu mày, nghiêng người chen qua, vỗ vỗ bả vai không tồn tại chút bụi khi bị Hàn Viễn đụng tới, từ từ nói: "Ba, bất công cũng không phải bất công đến vô lý như vậy, người chỉ chú ý tới việc con bắt nạt Hàn Khinh Âm như thế nào, vậy người có từng chú ý tới, đứa con gái còn lại của người quần áo ướt đẫm, có thể sinh bệnh hay không đây?!"

Lời kia vừa thốt ra, Mộc Hạm lúc này mới phản ứng lại, vỗ ót, nôn nóng nói: "Mau mau mau, đi về phòng tắm nước nóng thay quần áo, ta đi nói dì Lưu làm cho con chén canh gừng xua đi hàn!"

Nói xong liền bước xuống lầu, Tô Quỳ vội vàng kéo bà, cười lắc đầu, "Mẹ, con không sao, hôm nay đều nói ra hết cũng tốt."

Nói hết? Nói hết cái gì?

Hàn Viễn nhăn chặt mày, lời nói của Tô Quỳ như liên châu pháo đổ làm hắn á khẩu không trả lời được, hắn tự biết mình có chút đuối lý, nhưng chủ nghĩa của một đấng nam nhi trong xương tủy làm hắn thẹn quá hóa giận, mắng, "Ta không quan tâm con? Con nhìn xem con một thân chật vật như vậy, nào có chút giống phong thái của một đại tiểu thư, so với Khinh Âm còn kém hơn một nửa! Con nếu là cùng Khinh Âm giống nhau một chút,thì làm gì có việc sẽ gặp mưa? Con gái thì phải có bộ dáng của con gái, tan học không về nhà mà đi khắp nơi lêu lổng? Có bệnh cũng là do con gieo gió gặt bão!"

Lời nói hoàn toàn không có suy nghĩ mà phóng ra, sau khi nói xong Hàn Viễn mới âm thầm cảm thấy không ổn.

Vừa liếc mắt quả nhiên thấy Mộc Hạm hai mắt đỏ bừng, khóe mắt muốn nứt ra, vẻ đoan trang ưu nhã hoàn toàn bị vứt bỏ, "Hàn, Viễn! Ông còn có lương tâm hay không! Mộc gia ta luôn luôn đối đãi ông không tệ, nhưng ông nhìn xem ông lại đối xử với ta như thế nào, đối xử với Duyên Duyên như thế nào? Tôi liều mạng với ông!"

Móng tay phụ nữ cùng giày cao gót từ trước đến nay là vũ khí tốt nhất, Hàn Viễn không đề phòng một cái, không nghĩ tới Mộc Hạm thật sự dám động thủ, móng tay sắc nhọn nháy mắt đem gương mặt hắn cào ra mấy đường vết máu.

"A!" Hàn Viễn giơ tay sờ miệng vết thương, cúi đầu vừa thấy trong lòng bàn tay, vết máu đã loang lổ, lập tức cũng đỏ bừng mắt, " Mụ đàn bà điên này, bà xem bà đã làm chuyện tốt?!"

Bị thương ở vị trí rõ ràng như vậy, làm Hàn Viễn coi mặt mũi còn quan trọng hơn mạng sống của mình như thế nào tiếp thu được.

Hắn tức giận lên, trở tay liền cho Mộc Hạm lại lần nữa nhào lên một bạt tai, sức lực lớn, trực tiếp khiến Mộc Hạm ngã ra một thước xa, đụng phải thanh vịn cầu thang.

Tô Quỳ bên trong con ngươi tơ máu nhanh chóng lan tràn, lấy tốc độ sét đánh không kịp nhanh chóng giữ chặt Mộc Hạm, mới tránh cho bà lăn xuống cầu thang mang đến tai bay vạ gió.

Tay phải trấn an vỗ vỗ lưng Mộc Hạm, lòng bàn tay cảm giác được thân thể run nhẹ, bà phỏng chừng, là thật sự bị dọa rồi.

Đột nhiên quay đầu, Tô Quỳ không có che dấu tầm mắt không chút khách khí trừng Hàn Viễn, mắt đen nửa mị, làm đôi mắt cô nhìn qua giống mắt hồ ly, nguy hiểm mà tà tính.

Lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình, Tô Quỳ nói: "Ba, đây là lần cuối cùng ta gọi người như vậy, đàn ông đánh vợ mình làm ta khinh bỉ. Ta đã qua tuổi khát vọng tình thương của cha, hiện giờ ta, không chiếm được cũng khinh thường muốn, huống chi người cũng căn bản không xem ta như con gái của mình? Ở trong lòng ba, không có ta, không có mẹ, chỉ có tiện nữ nhân kia cùng con bạch nhãn lang mà bà ta sinh ra đúng không?"

"Duyên Duyên......" Khuôn mặt Mộc Hạm vốn dĩ bình thường giờ phút này gương mặt đã bắt đầu sưng đỏ, nói chuyện đều có chút khó khăn, bà có chút đau lòng nói.

Tô Quỳ vỗ vỗ tay bà, ý bảo bà không có việc gì.

Rồi sau đó mới quay đầu lạnh phun trào, "Như thế nào? Là bị ta chọc trúng tâm sự, không còn lời nào để nói sao?"

_________

Chương 17

Một câu sắc bén chọc thẳng vào trong tim, Hàn Viễn giận trừng hai mắt, ngón trỏ run rẩy chỉ vào cô, khó thở nói, "Mày, mày cái đứa con gái bất hiếu này, cút cho tao!"

Vốn dĩ Mộc Hạm đứng ở bên người Tô Quỳ nghe lời nói này, không giậnmà bật cười, lạnh giọng mở miệng, "Ha ha, tôi xem người nên lăn đi chính là ông! Hàn Viễn, tôi chịu ông đủ rồi, chúng ta ly hôn!"

"Bà nói cái gì?!"

Hàn Viễn kinh ngạc, hắn thậm chí hoài nghi lỗ tai chính mình xuất hiện ảo giác. Cùng Mộc Hạm kết hôn gần hai mươi năm, sau khi kết hôn, căn nhà Mộc Hạm cũng nhân nhượng ở chung với hắn, ngay cả hắn muốn đem đứa con gái riêng của mình về nhà ở, bà đều không có cùng hắn sinh sự.

Hôm nay là làm sao vậy?

Hắn áp sự tức giận, trầm giọng nói: "Mộc Hạm, bà có biết rằng mình đang nói cái gì hay không? Duyên Duyên không hiểu chuyện chẳng lẽ ngay cả bà cũng không hiểu sao?!"

Mộc Hạm nghe xong trong lòng cười lạnh,bà chính là bởi vì quá mức hiểu chuyện, mới vẫn luôn chịu đựng ủy khuất, vì thế mới làm con gái bảo bối của mình nhận hết khổ sở.

Bà kiên định chắn trước mặt Tô Quỳ, nhìn về phía Hàn Viễn thần sắc vô cùng bình tĩnh, gằn từng chữ một nói: "Hàn Viễn, ý tôi đã quyết, nếu ông không muốn ly hôn, chúng ta liền đến toà án bàn tiếp!"

Mộc Hạm không biết, giờ phút này hình tượng của bà giống một nữ chiến sĩ lâm nguy không sợ cỡ nào.

Tô Quỳ đem lời bà nói thu hết vào trong tai, trên mặt không chút đổi sắc, kỳ thật trong lòng đã âm thầm vì Mộc Hạm giơ ngón tay cái lên.

Đương đoạn tắc đoạn, cổ nhân có câu nói gọi là: Người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Nếu chính mình không tranh không đoạt, cam nguyện chịu người tra tấn, như vậy cô mặc dù lại ép dạ cầu toàn, cũng là chính mình tự làm tự chịu, trách không được người khác.

Tô Quỳ vừa tới đến thế giới này cùng lắm chỉ mới hai ngày, đương nhiên sẽ không sinh ra bao nhiêu cảm tình với Mộc Hạm. Nếu chính bà không kiên cường, như vậy Tô Quỳ chỉ biết dựa theo tâm nguyện Mộc Khinh Duyên, bảo vệ Mộc thị, sau đó cho Mộc Hạm một cuộc sống ổn định, cũng sẽ không liếc mắt xem trọng bà một cái.

Nhưng mà kết quả luôn ngoài dự đoán, người phụ nữ này chịu đựng hai mươi năm, hôm nay rốt cuộc vì con gái kiên cường đứng dậy, nói ra lời nói vẫn luôn chôn dấu dưới đáy lòng.

Điều đó khiến Tô Quỳ không khỏi nhìn bà nhiều thêm vài lần, trong lòng cũng sinh ra vài phần cảm tình.

Đi đến bên người Mộc Hạm ôm lấy bả vai bà, nhẹ giọng nói: "Mẹ, hiện tại tình huống của mẹ không ổn, đi rửa mặt trước một chút, con đi gọi bác sĩ Lý lại đây."

Mộc Hạm cũng biết bộ dáng hiện tại của mình khẳng định nhìn thật không tốt, hơi hơi gật đầu đáp ứng, liếc mắt nhìn Hàn Viễn đứng ngốc ở một bên thật lâu một cái, xoay người kiên quyết bỏ đi.

Khi sắp bước vào phòng ngủ, phía sau truyền đến giọng nói tức đến muốn hộc máu của Hàn Viễn, "Được, được, được, tao xem như đã biết, hóa ra hai mẹ con chúng mày thông đồng với nhau cùng làm cho tao mất mặt đây, hừ! Ly hôn đúng không? Mộc Hạm ngươi CMN không cần hối hận! Kỳ thật lão tử cũng sớm chịu không nổi ngươi! Lại cứng nhắc không thú vị, ở trên giường giống như một con cá chết!"

Ngôn ngữ thô bỉ khiến Mộc Hạm chán ghét nhíu chặt mày, trong dạ dày ẩn ẩn quay cuồng, yết hầu có chút buồn nôn.

Bà thật sự không nghĩ ra, bà lúc trước là bị cái gì che mắt, mới có thể bỏ qua vô số thanh niên đẹp trai tài giỏi không cần, nghĩa vô phản cố gả cho cái tên đàn ông uổng cho vẻ bề ngoài thanh lịch, nội tâm lại bẩn thỉu này!

May mà, tất cả đều kết thúc trong ngày hôm nay --

Ngẩng đầu ưỡn ngực, Mộc Hạm phun ra một ngụm trọc khí, ngẩng đầu cách mấy cái phòng nhìn lại, lạnh giọng cười nhạo, "Hối hận? Nếu tôi hôm nay không có nói li hôn, thì mới là hối hận thật sự! Nếu chịu không nổi tôi, vậy ông liền dọn ra ngoài lập tức đi! Hiện tại tôi, nhìn thấy ông bản năng đều sẽ dâng lên phản ứng, ghê tởm!"

Phốc --

Tô Quỳ không chút khách khí cười phun, quả nhiên, thà rằng đắc tội tiểu nhân, không thể đắc tội nữ nhân, ai có thể tưởng tượng đến người ưu nhã như Mộc Hạm, cũng sẽ nói ra lời gai nhọn như thế.

_________

Chương 18

Mẹ con hai người một trước một sau rời đi, trong nhà loạn đến quá lớn, những người hầu ai cũng không dám ra trước tìm xúi quẩy. Cho nên cũng tạo thành một cục diện xấu hổ như trước.

Sắc mặt Hàn Viễn lúc đỏ lúc trắng, ngốc đứng tại chỗ không biết suy nghĩ cái gì, nội tâm trào ra cảm giác vô lực thật lớn, hắn biết, hắn không thể ly hôn.

Ngày thường ỷ vào thế lực Mộc gia, hắn ở bên ngoài xã giao từ trước đến nay đều làm cao, cũng không cho người khác chút mặt mũi nào. Một khi hắn ly hôn, chỉ sợ không biết có bao nhiêu người đang chờ hung hăng dẫm hắn nữa.

Lúc này, Hàn Khinh Âm mới do do dự dự mà đi ra, nhẹ nhàng túm túm góc áo Hàn Viễn, lẩm bẩm nói: "Ba ba, con có phải gặp rắc rối hay không......"

Hàn Viễn tâm tình đang bực bội, cũng không có phát hiện người phía sau là ai, vung tay tránh ra, buột miệng thốt lên, "Lăn!"

Sức lực thật lớn đánh vào cổ tay mảnh khảnh, nháy mắt đỏ một mảng, Hàn Khinh Âm đôi mắt sâu thẳm lóe qua một tia sáng lạnh lẽo không dễ phát hiện, nhưng thực mau dấu đi, nửa ủy khuất nửa nghi hoặc nhỏ giọng đau hô, "Ba? Ba làm đau con!"

Giọng nói mềm mại của tiểu nữ sinh làm Hàn Viễn đang trầm tư bừng tỉnh, hắn đột nhiên xoay người, nhìn đến đứa con gái giống như cùng một khuôn với người phụ nữ mình yêu thương, lúc này con ngươi đen tròn trong trẻo lập lòe bọng nước, lã chã chực khóc mà ngước nhìn hắn.

Hàn Viễn nôn nóng, tâm tình tức khắc tan đi không ít, giơ tay sờ mái tóc cô ta, nói: "Xin lỗi Khinh Âm, dọa đến con rồi."

Hàn Khinh Âm nhẹ nhàng lắc đầu, quyến luyến ôm lấy cánh tay hắn, thấp giọng mất mát nói: "Ba, con đã nghe thấy hết rồi, đều là bởi vì con, nên ba với mẹ mới cãi nhau lớn đến như vậy phải không, nếu không, ba đem con, đem con rời đi đi......"

Nói xong lời cuối cùng đã khó nén mất mát, thấp thấp nức nở lên.

Hàn Khinh Âm khóc, trái tim Hàn Viễn đau đớn khồn thôi, đối với mẹ con Mộc Hạm oán niệm càng sâu thêm vài phần.

Hắn miễn cưỡng giương môi cười, hỏi Hàn Khinh Âm , "Khinh Âm, đừng nói bậy, ba sao có thể đuổi con đi? Bất quá ba phải rời khỏi đây, con có đồng ý đi cùng ba ba hay không."

"Đương nhiên!" Hàn Khinh Âm khẳng định, ỷ lại Hàn Viễn không chút nào che dấu, "Ba ở nới nào thì nơi đó mới là nhà của con!"

Trái ngược với đứa con gái đầu hùng hổ doạ người, rõ ràng là con gái út như chim nhỏ nép vào người càng làm cho nhân tâm sinh thương tiếc.

Đây mới là con ruột của hắn, mà Mộc Khinh Duyên --

Hừ! Hắn chỉ muốn chưa từng sinh ra cái đứa con gái như thế này.

Không có thu thập hành lý, Hàn Viễn nắm tay Hàn Khinh Âm đi từng bước một ra khỏi biệt thự Mộc gia.

Đứng ở cửa quay đầu lại nhìn lên, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia không cam lòng.

Nhưng hắn tin tưởng, Mộc Hạm yêu hắn sâu đậm như thế cùng quá là nhất thời tức giận nói, chờ nguôi giận, tất nhiên sẽ hướng hắn xin lỗi, cầu xin hắn không cần ly hôn.

Hàn Viễn nghĩ khá tốt, lại không biết, có Tô Quỳ ở, hắn chỉ sợ vĩnh viễn đều đợi không được đến một ngày như vậy.

Ngồi trên xe màu đen chạy băng băng, một đường vút đi nhanh, trước khi đi xuyên qua cửa sổ xe, đôi mắt sâu thẳm của Hàn Khinh Âm xẹt qua một tia rực máu, khóe môi giương lên tà mị ý cười, lại nhanh chóng dấu đi.

Không tiếng động nhấp môi:

Mẹ, chị, chờ ta trở lại --

Bóng đêm giống như một vùng đen đặc sệt, thâm trầm nhìn không ra một chút ánh sáng, đêm tối có hơi ẩm thoang thoảng ở trong không khí thấm vào mở ra, Tô Quỳ tựa lên cửa sổ, tầm mắt vòng qua suối phun âm nhạc, đường đá nhỏ, đuổi theo chạy băng băng theo một đường sáng ngời của đèn mà ra, thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng.

Thu hồi tầm mắt, Tô Quỳ chậm rãi xoa lòng bàn tay trắng noãn, lẳng lặng trầm tư.

Một bước này của cô, có thể nói là binh hành hiểm chiêu, tuy rằng đem Hàn Viễn cùng Hàn Khinh Âm đuổi ra Mộc gia, tránh cho tương lai sẽ phát sinh vụ án tiết lộ cơ mật của công ty, nhưng không thể nghi ngờ, sẽ khiến Hàn Khinh Âm hắc hóa nhanh hơn.

Nghĩ đến đây, Tô Quỳ không khỏi có chút chờ mong, bước tiếp theo, cô sẽ làm cái gì đây?

_________

Phong Vũ: Cuối cùng ẻm cũng đã đuổi được hai mầm mống tội ác đi rồi =w= =w=

_________

Chương 19

Trong nháy mắt, lá khô rụng, thu đã đến, mùa lặng lẽ thay đổi.

Tô Quỳ ngồi ở trong phòng học, thờ ơ lạnh nhạt nhìn đồng học bên cạnh trước sau bàn đùa giỡn, hơi thở đạm mạc xa cách làm không khí xung quanh cô tự động vẽ ra một vòng tròn cô lập, làm mọi người biết rõ, cái gì gọi là người sống chớ gần.

Hai tên nam sinh đùa giỡn không đúng mực, xô đẩy nhau đụng vào bàn Tô Quỳ, nháy mắt làm sách vở rơi rớt đầy đất.

Hai nam sinh ngượng ngùng dừng tay, ho khan một tiếng, trong đó một người đứng ra nói: "Ngại quá, thật xin lỗi, Mộc đồng học." Sau đó liền chuẩn bị xoay người chạy lấy người, không có chút ý nghĩ phải nhặt sách giáo khoa lên cho cô.

Trong mắt Tô Quỳ hiện lên một tia âm u, nhàn nhạt quét nam sinh liếc mắt một cái, giương môi nói từng câu từng chữ, chậm rãi phun ra một cụm từ, "Người nào làm, nhặt lên cho tôi."

Rõ ràng chỉ là một tiểu nữ sinh có ngoại hình điềm mỹ nhu nhược, lại vô cớ khiến cho nam sinh cảm nhận được một loại hơi thở ngột ngạt, loại cảm giác này, so với việc ba hắn khi nhậm chức chủ tịch hội đồng, chỉ có hơn chứ không kém, cho nên, khi cô liến nhẹ mắt đảo qua, cái gì cốt khí, cái gì tôn nghiêm, hết thảy từ bỏ.

Bất tri bất giác đã ngồi xổm người xuống dưới, nhặt lấy sách giáo khoa rơi đầy trên mặt đất.

Không khí ầm ĩ bốn phía đột nhiên tĩnh lại, làm nam sinh cảm thấy thời gian giống như một thước phim quay chậm, tựa hồ toàn bộ ánh mắt đều tập trung đến trên người hắn, mang theo trào phúng, làm hắn cả người giống như mọc đầy gai, tràn đầy khó chịu.

Những ánh mắt đó giống như là không tiếng động nói với hắn: Chu Vũ, mày điên à, không phải ngày thường mày rất giỏi sao? Hiện tại còn không phải bị một đứa con gái dọa, ngồi xổm trên mặt đất không hề có tôn nghiêm nhặt sách giáo khoa cho người ta.

Não bổ là vô cùng vô tận, rõ ràng người khác chỉ là ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, hắn cũng đã não bổ ra vô số lời châm chọc mỉa mai, cuồn cuộn không dứt trong đầu hắn.

Ngày thường bị người chiều theo thói quen, thiên chi kiêu tử như Chu Vũ sao có thể chịu đựng.

Đột nhiên lập tức đứng dậy, một chân đem chồng sách giáo khoa đã xếp gọn lại lần nữa đá bay ra ngoài, từng trang giấy ở trong phòng học rơi rớt khắp nơi.

Một ngón trỏ thiếu chút nữa chọc đến trên chóp mũi Tô Quỳ, Chu Vũ không có cách nào kìm được lửa giận, giận không thể át nói: "Mộc Khinh Duyên, mày cho rằng mày là ai, mày bảo lão tử nhặt, lão tử liền phải nhặt sao?" Hắn quả thực sắp bùng nổ, hắn cư nhiên...... Hắn cư nhiên bị ánh mắt bất động thanh sắc của một đứa con gái dọa đến hoảng?

Quả thực là vô cùng nhục nhã!

"Ha ha," Tô Quỳ mơ hồ cười, mái tóc mềm mại đen nhánh ngoan ngoãn rối tung trên vai, mắt đen lấp lánh ý cười, đôi môi hồng nhạt căng mọng chọc người lấy, nữ sinh giống như búp bê Tây Dương cố tình khiến cho nội tâm người ta phát ra một loại rét lạnh, "Cậu xác định không lấy lên?"

Chu Vũ bị khí thế của cô chấn trụ, học sinh chung quanh cũng không khỏi nhìn nhau đối diện, nhất trí quyết định cách xa một chút.

Hắn bình ổn cảm xúc, hất cằm lên, thần sắc cao ngạo, "Nói không lấy là không lấy, mày biết tao là ai không mà dám ra lệnh cho tao? Có tin lão tử trong một giây làm mày lăn ra khỏi ban A hay không!"

Nếu xem nhẹ cái trán toát mồ hôi của hắn, có lẽ lời nói tàn nhẫn này còn có vài điểm khí thế. Nhưng người một khi đáy lòng hoẳn sợ, nói chuyện cũng sẽ không thể nắm chắc, Chu Vũ đó là như thế.

"Hửm? Cậu xác định?" Tô Quỳ gợi lên bên môi, đôi mắt híp lại.

"Ha ha ha, tao xác định, như thế nào? Mày còn có thể đánh tao a?" Chu Vũ kiêu ngạo cười, tâm trí bị nhiễu loạn ban đầu cũng dần dần thu hồi, nói, còn lấy chân hung hăng nghiền nghiền thật mạnh trên sách bài tập ở trên mặt đất.

Tìm đường chết!

_________

Chương 20

Tô Quỳ chậm rãi đứng dậy, mọi người liền nhìn theo từng động tác của cô.

"Phanh --"

Cơ hồ chỉ là đứng dậy trong nháy mắt, mọi người còn không có thấy rõ động tác củaTô Quỳ, thân hình cao lớn của Chu Vũ đã bay ngược ra ngoài, nện ở trên bục giảng một cái thật mạnh, thắt lưng coi xương, nửa ngày bò không đứng dậy được.

Ta đi, cũng quá dũng mãnh đi!

Đây là tiếng lòng của tất cả các học sinh vây xem, bọn họ nhất trí đồng thời còn có lùi lại mấy bước.

Phải biết rằng, Chu Vũ là nam sinh có thân hình cao chừng 1 mét 8, thân thể cường tráng, vạm vỡ, gia cảnh ưu việt, học tập tuy rằng chẳng ra gì, nhưng trong hoạt động thể thao, có thể nói là một viên mãnh tướng.

Mộc Khinh Duyên nhìn qua có vẻ ốm yếu, là một đứa con gái xanh xao, yếu đuối, cảm giác giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể thổi bay, cô lấy đâu ra sức lực lớn đến vậy?

Tô Quỳ không nghe được tiếng lòng của bọn họ, liền tính nghe được cũng sẽ không trả lời, chẳng lẽ muốn nói: Đây đều là công lao của hai lần hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ trước, hệ thống khen thưởng cho sao?

Quả thực nói giỡn! Phỏng chừng có nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng.

Bị đánh ruột gan giống như bị thắt lại, đau co thắt, Chu Vũ đầy vặn vẹo, vẻ mặt âm ngoan trừng hướng Tô Quỳ, nổi giận đùng đùng mà buông lời hung ác, "Mộc Khinh Duyên mày CMN đủ tàn nhẫn, Trừ khi mày hôm nay đánh chết tao? Bằng không tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!"

Tay nhét vào trong túi đồng phục kaki của mình, Tô Quỳ từ đầu đến cuối khóe môi đều treo ý cười nhạt nhẽo, giống như đi dạo, từng bước một đi đến trước người Chu Vũ, nhấc chân đạp thật mạnh lên má hắn.

Giày da thủ công màu đen hàng thật giá thật, đạp lên trên mặt tư vị khẳng định không dễ chịu, thân thể Chu Vũ nằm bò xuống dưới, nghiêng đầu hung hăng xoay người nhưng lại không được, cánh tay vừa động, thân thể liền đau đến ứa ra mồ hôi lạnh.

Gót giày nhẹ nghiền, giống như khi Chu Vũ đạp nghiền lên sách bài tập của mình, Tô Quỳ nhếch lên khóe môi, nụ cười cực kì khiêu khích.

"À, tôi quả thật không ngại --" ngón tay điểm điểm môi anh đào, "Nhưng sau đó, tôi nhưng thật ra rất muốn thử nhìn xem, cậu là làm như thế nào không, bỏ, qua, tôi!"

Kiêu ngạo! Quả thực quá kiêu ngạo!

Nhưng là Tô Quỳ xinh đẹp không giống người thường như vậy, cô tựa như đọa tiên đọa vào ma đạo, có khuôn mặt giống như thiên sứ, nhưng lại có tâm địa tàn nhẫn vô tình.

Chu Vũ tuyệt đối không thừa nhận hắn cũng bị nụ cười khát máu tà mị của Mộc Khinh Duyên sững một chút, thiếu chút nữa đã hắn quên giờ này khắc này, hắn cũng giống như một con rùa hình người bị người ta đạp lên dưới chân.

Gân xanh trên trán thẳng nhảy, Chu Vũ yên lặng đem cảm giác kiều diễm thoảng qua kia xóa bỏ, đậu má, đây tuyệt đối là yêu nữ!

Trước kia sao lại không cảm thấy Mộc Khinh Duyên không bình thường như thế.

Thân thể hắn không được tự nhiên giật giật, trên mặt lộ hung ác, kết quả lời nói lại khô cằn, "Uy, người đánh mày cũng đã đánh, dẫm cũng dẫm,  lúc này đem chân của mày thu hồi được không?!"

Ngữ khí mang theo ủy khuất nhè nhẹ là nháo đến loại nào? Mọi người té xỉu.

Ngay cả Tô Quỳ cũng khóe miệng co giật, nâng cổ tay ấn ấn huyệt Thái Dương, nghĩ thầm hay là thể chất chịu ngược của hắn bị cô vô ý tìm ra được?

Ác thú vị nghĩ, chân lại là từ trên mặt Chu Vũ dời đi, cô nửa ngồi xổm người xuống, bàn tay vỗ nhẹ trên gương mặt Chu Vũ, "Đồng học, thế giới quan của cậu yêu cầu cần sửa lại, hiểu không? Cho cậu một câu: Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Trên đời này vĩnh viễn không thiếu người có tiền có thế hơn so với nhà cậu, hôm nay chị liền miễn phí lên lớp chỉ dạy cậu, nhớ kỹ, cậu cứ như vậy, ra cửa là sẽ bị người đánh chết."

Chu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net