Chương 96 - 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ 3: Bệnh kiều

Chương 21

Chuông vào lớp vang lên, khi chủ nhiệm lớp Mạc Vũ Đồng tiến vào phòng học, lọt vào trong tầm mắt cô là một mảng hỗn độn.

Cô nheo mắt lại nhìn xung quanh phòng học một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên mặt in dấu chân của Chu Vũ, cùng với bàn học trống trơn không một vật trước mặt Tô Quỳ, một loại tức giận không tên nháy mắt dâng trào.

Lạnh lùng điểm danh, "Chu Vũ, Mộc Khinh Duyên, mau đi theo tôi, những người khác tự học!"

Trong phòng học lặng ngắt như tờ, một mảnh tĩnh lặng, nghe xong Mạc Vũ Đồng nói, nháy mắt trong phòng học lớn vang lên vô số âm thanh xôn xao, đủ để thấy Mạc Vũ Đồng có uy lực lớn như thế nào.

Rốt cuộc có thể chế trụ đám con ông cháu cha, phú nhị đại quyền nhị đại* vô pháp vô thiên, vẫn là điều rất khó khăn, nhưng Mạc Vũ Đồng lại làm được.

*Thế hệ sau của những người giàu có.

Đương nhiên trong đó cũng là vì Mạc Vũ Đồng có chút bối cảnh, Mạc Vũ Đồng, hai mươi chín tuổi, tốt nghiệp học viện Columbia ở Mỹ, tốt nghiệp xong liền tiến vào Hoa Phong nhận chức, còn vừa lên làm giáo viên chủ nhiệm lớp.

Tất cả đều do công lao của ba cô là viện trưởng Hoa Phong, bối cảnh gia tộc cũng tương đối hùng hậu, nghe nói cùng quan chức cấp cao nhà nước bên trên cũng có quan hệ không cạn. Là người có yêu cầu khá cao đối với con gái mình, mừng rỡ đem một đám thiếu niên bệnh trung nhị* đưa vào ban A, chỉ mong có người có thể quản lý bọn chúng, không cho bọn chúng gặp rắc rối.

*"hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".

Mà Mạc Vũ Đồng đương nhiên không phụ sự kì vọng, dần dần, học sinh vốn dĩ thích làm ầm ĩ cũng từ từ an tĩnh.

Nhưng vẫn còn có một số ít tồn tại, mà Chu Vũ, chính là một trong số đó.

Điều Mạc Vũ Đồng khó hiểu chính là, học sinh luôn luôn tốt như Mộc Khinh Duyên, làm thế nào lại sinh sự cùng kẻ ương bướng không phục quản giáo như Chu Vũ.

Bị điểm đến tên, Tô Quỳ bĩnh tĩnh đứng dậy, phủi phủi trên đồng phục không tồn tại tro bụi, dẫn đầu ra khỏi phòng học.

Chu Vũ cũng không cam lòng yếu thế, oán hận liếc mắt trừng Tô Quỳ một cái, rồi cũng theo sát sau đó.

Con nhỏ này xuống tay thật tàn nhẫn, đến bây giờ bụng vẫn còn đau đây? Không biết có nên đi kiểm tra một chút hay không, hắn cảm giác ruột gan đều bị cô đá xuyên.

Hai người song song đứng ở cửa, Mạc Vũ Đồng dẫm giày cao gót đi đến trước mặt bọn họ, đầu tiên nheo mắt đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới xem thử có gì thay đổi, tầm mắt rơi xuống trên người Chu Vũ khó nén kinh ngạc, lớp mỗi một học sinh, tính cách cùng năng khiếu cô đều có chút hiểu biết ít hoặc nhiều. Đương nhiên cũng biết rằng Chu Vũ chính là đã sớm đạt tới đai đen Tae Kwon Do, muốn đánh ngã một tên nam sinh như vậy, cũng không phải là dễ dàng.

Lại nhìn đến Tô Quỳ hoàn hảo không tổn hao gì, trên mặt càng là trắng nõn sạch sẽ, một điệu bộ lạnh nhạt, bình tĩnh, không chút nào nhìn ra là đang chột dạ.

Hay là, là cô suy đoán sai rồi? Gây mâu thuẫn là một người khác?

Mạc Vũ Đồng sau một lúc lâu không mở miệng, chỉ là lấy ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chú vào hai người, đáng tiếc, cô nhất định phải thất vọng rồi.

Chu Vũ đứng ở bên cạnh Tô Quỳ, hơi thở xung quanh cô tất cả đều thấm mùi u hương, nhịn không được giống như liền lạc vào cõi thần tiên.

Mà Tô Quỳ, đừng nói đã có ba kiếp làm người, cho dù là lúc trước khi xuyên không, cô cũng sẽ không sợ hãi ánh mắt liếc nhìn nho nhỏ của một người phụ nữ.

Hai người làm lơ không thể nghi ngờ thành công làm sắc mặt Mạc Vũ Đồng lại đen thêm vài phần, cô rốt cuộc vẫn là thiếu kiên nhẫn mở miệng nói lớn, nâng cằm chỉ về phía mặt Chu Vũ, "Nói đi, mọi chuyện là như thế nào?"

Chu Vũ không thèm quan tâm bĩu môi, "Có thể như thế nào, chính mình tự ngã!"

Mạc Vũ Đồng nghẹn lời, chuẩn bị thao thao bất tuyệt chê trách toàn bộ nghẹn lại trong họng, nói cũng không phải, không nói cũng không phải, cuối cùng tức đến bật cười, "Tự ngã? Vậy cậu lại tự ngã một lần nữa cho tôi nhìn một cái?"

Một học sinh không biết phép tắc, không tôn trọng giáo viên như vậy, Mạc Vũ Đồng luôn luôn cực kì chán ghét, trên cơ bản, ngày thường chỉ cần bọn họ không làm ra hành động khác người nào, cô giống như đều là thực hiện đúng chuẩn trạng thái nuôi thả.

___________

Chương 22

Chu Vũ gãi gãi đầu, "Lão sư, yêu cầu này của cô khó khăn có chút lớn nha, ai mà cả ngày rảnh rỗi không có chuyện gì làm tự ngã chơi? Ngã một lần đã đủ thảm, lại tự tìm cách té ngã lại nữa không phải SB* thì là cái gì? Lão sư cô nói đúng không?"

*SB: Ngu ngốc _cre: lieandtruth_

Nói xong hắn còn thọc thọc Tô Quỳ, làm mặt quỷ với cô, trong lòng nghĩ cái gì đó một chút đều giấu không được, tất cả đều lộ ra trong ánh mắt không thể nghi ngờ.

Nhìn đi! Lão tử nhiều trượng nghĩa, cô đối xử với tôi như vậy, tôi còn không có khai ra cô, cảm động đi! Con nhỏ đáng chết!

Tiểu nhân Chu Vũ trong lòng ở khắp nơi nhảy nhót rít gào.

Sắc mặt Mạc Vũ Đồng đã đen giống như đáy nồi, cô cố gắng kiếm chế tức giận, hít sâu, bật hơi, miễn cưỡng giương lên một nụ cười cứng đờ, quyết định làm lơ đáp án của Chu Vũ, còn nói thêm câu nào nữa, phỏng chừng cô sẽ bị tức chết!

"Mộc đồng học, em nói đi!"

Tô Quỳ nhướng mày, hướng là vừa rồi phản ứng lại, "Sao?" Làm lơ Chu Vũ vẫn luôn liều mạng nhìn cô đưa mắt ra hiệu, bình tĩnh nói: "Là do em đánh."

Bốn chữ, sét đánh giữa trời quang!

Chẳng lẽ học sinh cô vẫn luôn xem trọng bị dạy hư? Hung hăng trừng mắt liếc Chu Vũ một cái, Chu Vũ bị trừng không thể hiểu được, cảm thấy vô tội đến đáng thương.

Cái quỷ gì, rõ ràng người bị đánh chính là hắn, kết quả bây giờ lại bảo lỗi sai là do hắn? Có thiên lý hay không!

Khi Mạc Vũ Đồng nhìn lại về phía Tô Quỳ, trên mặt khôi phục treo lên nụ cười hòa ái, trấn an nói: "Không quan hệ, có cô ở đây, em không cần sợ, dũng cảm nói thật, cô vì em làm chủ!"

Đám lộn xộn đầy đất vừa nãy cô nhìn thấy rõ ràng, có lẽ hai người mâu thuẫn là ở chỗ này đi, mà Chu Vũ bị thương......

Mạc Vũ Đồng nghĩ: Có lẽ thật sự do kẻ khác làm cũng không chừng.

Sau đó Tô Quỳ liền nhìn ánh mắt chờ mong của Mạc Vũ Đồng, một năm một mười nói ra tình hình thực tế.

Cùng lúc, bạn học Chu Vũ biểu tình chuyển biến từ kinh ngạc, phẫn nộ, hận sắt không thành thép lại đến chết lặng, cuối cùng yên lặng bỏ qua một bên, tầm mắt hướng nhìn trời.

Em gái! Sao lại thành thật đến như vậy? Loại khí phách của nữ tráng sĩ vừa mới đánh tôi kia đâu? Bị chó ăn rồi?

Ý cười cứng đờ nơi khóe miệng, Mạc Vũ Đồng chậm rãi liếc mắt nhìn Tô Quỳ một cái, ôm hy vọng một lần cuối cùng hỏi: "Mộc đồng học, em chắc chắn chứ? Em phải biết rằng, lời nói dối này căn bản không thể thành lập, tôi tùy tiện tìm học sinh trong lớp vừa hỏi liền biết......"

"Không cần hỏi, đây chính là chân tướng sự thật!" Tô Quỳ không kiên nhẫn trực tiếp mở miệng đánh gãy lời nói của cô.

Nhớ lại trước đây cô đã sống qua mấy trăm năm, hiện tại lại muốn trở thành tiểu học sinh thực sự, ngoan ngoãn đứng nghe phê bình, nghĩ như thế nào cũng thấy khó chịu!

Mạc Vũ Đồng nhấp môi, Chu Vũ che mặt, không đành lòng nhìn lại.

"Mộc đồng học, em biết làm như vậy hậu quả ra sao không?"

Cuối cùng cũng tới--

Tô Quỳ quyết đoán gật đầu, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nói: "Biết, người gây nên lỗi lầm lớn, phải bị đá ra khỏi ban A."

Không sai, mục đích cô làm những việc này tất cả đều là vì có thể danh chính ngôn thuận chuyển ban! Vốn dĩ cô đến đây để làm nhiệm vụ, không phải thật sự tới làm học sinh ngoan!

Nếu cơ hội không tới tìm cô, như vậy cô chỉ còn cách tự tạo cơ hội!

Chu Vũ nhìn về phía Mộc Khinh Duyên, biểu tình có chút hơi kinh ngạc kì dị, trong lòng không thể nói đây là loại cảm xúc gì, luôn có loại cảm giác kỳ quái giống như mình bị lợi dụng.

Nếu Tô Quỳ có thuật đọc tâm, chỉ sợ sẽ ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sau đó nói một câu: Thiếu niên, là sự thật!

Mạc Vũ Đồng không nghĩ tới cô sẽ trả lời dứt khoát như vậy, nhịn rồi lại nhịn nói: "Tuy rằng em đánh Chu Vũ, nhưng không phải lỗi sai là ở em, được rồi, em về viết bản kiểm điểm không ít hơn 5000 rồi nộp tôi, chuyện này xem như bỏ qua."

Cô cho Tô Quỳ một bậc thang bước xuống, không nghĩ tới Tô Quỳ căn bản không nghĩ theo bậc thang xuống, ngược lại là một lần dự mưu thật lâu sau trốn đi vĩnh viễn!

___________

Chương 23

"Thật xin lỗi cô, là em làm cô thất vọng rồi, vì vậy em cũng không có mặt mũi ở trong ban A, em tự đề xuất đi ban F." Tô Quỳ biểu tình thành khẩn, nhàn nhạt nói với Mạc Vũ Đồng.

Vừa dứt lời, không chỉ có Mạc Vũ Đồng sợ ngây người, ngay cả Chu Vũ cũng là vẻ mặt không biết làm sao.

Tình huống này là như thế nào!

Học sinh nổi tiếng ngoan ngoãn toàn trường, học sinh trọng điểm bồi dưỡng của học viện, hiện tại xin đi ban F!

Ban F là cái cái dạng gì tồn tại, nơi đó tụ tập những học sinh ngỗ nghịch nhất toàn học viện, là ban học tập trung tất cả những học sinh náo loạn nhất, ngầm đều gọi cái lớp này là ban phế tài*.

*phế tài: bỏ đi, vô dụng.

Nhưng mà ở bên ngoài, không ai dám nói ra, thậm chí không dám biểu lộ, bởi vì bên trong có mấy học sinh gia tộc bối cảnh cực lớn, ở trong toàn bộ học viện cũng chưa có người nào dám quản cái loại này.

Mạc Vũ Đồng phức tạp nhìn nhìn vẻ mặt bình tĩnh như không của Tô Quỳ, nặng nề lạnh giọng chất vấn nói: "em có biết rằng mình đang nói cái gì hay không? Ở ban A em sẽ có tiền đồ sáng lạn, chính là em hiện tại đã ăn chơi sa đọa đến mức muốn đi ban F rồi sao!"

"Em nghĩ em đã nói ra rất rõ ràng, hơn nữa, em cũng không cho rằng đến ban F chính là ăn chơi sa đọa, xin lỗi cô, thật cảm ơn cô đã nâng đỡ."

Tô Quỳ không kiên nhẫn thuận theo, lại nói, lấy bối cảnh của cô, muốn một cái tiền đồ tốt cũng không khó khăn nhỉ?

Dứt khoát bỏ qua vẻ mặt hoảng hốt của Mạc Vũ Đồng, Tô Quỳ nhanh chóng đi vào phòng học thu dọn cặp sách, thật ra cũng không có đồ gì cần lấy, chỉ một lát sau liền thu dọn sạch sẽ.

Vô số ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tô Quỳ bước chân nhẹ nhàng, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo hồng hào trước sau vẫn mỉm cười.

Lúc lướt ngang qua Mạc Vũ Đồng, Tô Quỳ chậm rãi tươi cười, "Cảm ơn cô đã chiếu cố em trong thời gian qua, hẹn gặp lại."

Rồi sau đó rời đi không hề quay đầu lại.

"Này......"

Nhìn bóng dáng kiên định không chùn bước của cô, Chu Vũ theo bản năng hô một tiếng, Tô Quỳ tạm dừng nhưng không có quay đầu, hắn cũng không biết kế tiếp nên nói cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh mảnh khảnh của Tô Quỳ rất nhanh biến mất ở cuối hành lang.

Cấp ba ban F được thiết lập ở cuối hành lang, cùng ban A một đầu một đuôi, ranh giới rõ ràng.

Tô Quỳ ngẩng đầu nhìn lên biển số trên đó có khắc chữ F cực lớn, nhướng mày khẽ mở miệng, "Ban F sao?"

Tất cả học sinh trong ban F cùng những ban khác bất đồng đó là bọn họ không mặc đồng phục của trường, tóc nhuộm thành màu sắc rực rỡ, quần áo đủ loại hip-hop năng động, một khi bước vào trong phòng học này, nháy mắt sẽ khiến cho người khác có một loại cảm giác sai lệch.

Các loại sắc thái va chạm quá mức sáng chói, nhóm thiếu nam thiếu nữ trước mắt tóc đủ loại kiểu dáng, trong ánh mắt còn mang theo tính trẻ con không thể hòa tan, nhưng biểu tình trên mặt đều là phản nghịch cùng không kềm chế được.

Tô Quỳ hít một hơi thật sâu, cảm giác trong phổi đều lưu chuyển mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng các loại nước hoa hỗn tạp không rõ xuất xứ.

Không thể không nói, so với ban A rập khuôn mà nói, Tô Quỳ càng thích ban F tự do tự tại không cần kiềm chế, ban phế tài cũng ổn, ban tinh anh cũng được, trước nay cô chỉ quan tâm lựa chọn của cá nhân mình mà thôi.

Những người là học sinh trong ban tinh anh bên ngoài dường như đều khinh thường đối với loại ban phế tài này, kỳ thật trong nội tâm chân chính vẫn là rất hâm mộ.

Hâm mộ một bầu không khí tự do tiêu sái cùng một cuốc sống tự do tự tại như vậy.

"Xin chào tất cả mọi người, tôi là Mộc Khinh Duyên." Tô Quỳ chậm rãi bước lên bục giảng, trên bục giảng có một ông thầy hói đầu đang ngủ gà ngủ gật, toàn lớp cãi cọ ồn ào giống như một cái chợ bán thức ăn.

Giọng nói nhẹ nhàng đạm mạc cất lên ở giữa tiếng người ồn ào ầm ĩ lại cực kì rõ ràng mà truyền vào trong tai mỗi người.

___________

Chương 24

Mọi âm thanh lập tức biến mất, cho nên những người đang xúm lại đùa giỡn giống như là tâm linh tương thông, đồng loạt quay lại nhìn về phía bục giảng.

Có người hô to: "WTF, tình huống này là như thế nào?!"

Trì An mệt mỏi nằm dài trên bàn học, giống như nghe tới giọng nói quen thuộc, lười biếng tùy ý ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói ấy.

Là cô ta?

Sau khi tách ra khỏi tầng hầm ngày hôm đó, Trì An liền phái người điều tra cô, biết cô là chị của Hàn Khinh Âm, chỉ là tính cách con người cô, không quá giống như trên tư liệu đã đề cập.

Nhát gan? Cô ta có thể mặt không đổi sắc nhìn toàn bộ quá trình băm một khối thi thể thành thịt nát, không phát ra một chút tiếng la hét, có thể gọi là nhát gan?

Não tàn*? Cô cho dù ở trong thời điểm có khả năng mất mạng, nhưng như cũ vẫn có thể giữ vững đầu óc lí trí, bình tĩnh tư duy, đây là chuyện mà não tàn sẽ làm ra?

*Chỉ số IQ bằng 0, tức là khi cái bẫy đơn giản đến ai cũng nhận ra thì cô ta lại ngu đến tự mình đâm đầu vào.

Độc miệng? Ừm --

Trì An sờ cằm, cái này có thể có!

Lúc này phía sau hắn có người nhận ra Tô Quỳ, đột nhiên từ trên chỗ ngồi nhảy lên, lập tức đá đổ ghế dựa, "Cậu, cậu không phải Mộc Khinh Duyên ở ban A sao? Có phải đến sai chỗ rồi hay không?!"

Những lời này hỏi ra đều là tiếng lòng của tất cả mọi người.

"Ha ha ha, đúng vậy? Nhưng mà người đẹp, nếu tới rồi thì đừng đi nữa, ban A chỗ quỷ quái kia có gì tốt? Tất cả đều là một đám mọt sách, đầu đều học đến choáng váng, nào có tốt như nơi này của chúng ta?"

Có thể nói ra lời này khẳng định là một nam sinh, lời này của hắn vừa phát ra, nháy mắt dẫn tới đông đảo nam sinh cùng phụ họa theo.

Khuôn mặt Tô Quỳ tinh xảo, mắt to đen trắng rõ ràng giống như đá quý, tỏa sáng bốn phía, mũi cao thẳng, môi nở nang hồng hào, da trắng tuyết, mang theo mái tóc dài có điểm tự nhiên nhu thuận mà rối tung trên vai.

Mỹ lệ lại không hề biết, đặc biệt là khóe môi cô từ đầu đến cuối đều treo một nụ cười không chút để ý, khiến khí chất cả người cô xen vào một loại thanh thuần cùng yêu nghiệt lẫn lộn, khiến người ta không thể nào nắm bắt được.

Những người thần bí mới có thể khiến người ta có dục vọng thăm dò, những người như thế, cho dù là ở độ tuổi nào đi chẳng nữa, đều rất thông dụng.

"Vị bạn học này nói rất đúng, cho nên tôi không phải bỏ gian tà theo chính nghĩa tới đây rồi sao, từ nay về sau chúng ta chính là bạn cùng lớp, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn."

"Móe!"

"Thật sự à?"

"Không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà người đẹp cậu nói rất đúng nha, tớ ủng hộ cậu!"

Nói chuyện đa số tất cả đều là nam sinh, nữ sinh lại giống như ước hảo*, tất cả đều nói năng thận trọng.

*Đại loại là có ước định trước với nhau, hiểu ý bàn bạc với nhau. _Cre: lamphong97_

Tô Quỳ chớp chớp hàng mi dài, nhanh chóng thu liễm mắt gian giảo hoạt, xem ra cô cũng không phải là được nữ sinh hoan nghênh nha.

Tại đây nam sinh nữ sinh hỗn loạn lộn xộn, Tô Quỳ rất dễ dàng tìm thấy được mục tiêu mà cô tìm kiếm.

Nửa nằm dài trên bàn học, tóc đen lộn xộn tùy ý, mắt đào hoa nửa mị hoặc lộ ra ánh nước, từng đốt ngón tay rõ ràng giao nhau che nửa khuôn mặt, ở xung quanh hắn tự động tạo ra một vòng ngăn cách, hắn lẳng lặng, chuyên chú nhìn về phía cô, vô số âm thanh ầm ĩ trước mặt toàn bộ trở thành phông nền.

Ở hàng cuối cùng vị trí thứ ba, Hàn Khinh Âm ngồi dựa vào cửa sổ, từ khi Tô Quỳ bước vào phòng học cô ta liền cúi đầu không nói lời nào, cẩn trọng mà sắm vai bạch liên hoa.

Bên cạnh cô ta chính là một nữ sinh nhuộm tóc vàng, trang điểm dày cộm, cô ta hình như thấp giọng cùng Hàn Khinh Âm nói gì đó với nhau, mà Hàn Khinh Âm nói một lời khiến hốc mắt cô ta đỏ lên, nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Quỳ một cái.

Rồi sau đó nữ sinh đập bàn ' phanh ' một tiếng, đột nhiên đứng lên, hướng về phía Tô Quỳ cười lạnh, "Như thế nào? Mộc Khinh Duyên, vừa tới ban F liền muốn câu dẫn nam sinh, có muốn cùng em gái cậu lên tiếng chào hỏi?"

___________

Chương 25

Tô Quỳ chỉ là nhìn như tùy ý quét mắt một vòng phòng học, sau đó đeo ba lô lập tức ở trong ánh mắt của một đám người đi về phía vị trí hàng cuối cùng, nơi có thiếu niên mang vẻ mặt lười biếng kia.

"Tôi có thể ngồi ở đây được không?" Chỉ chỉ bàn học hắn, Tô Quỳ hỏi.

Từ lúc bước vào phòng học Tô Quỳ liền thấy được cái chỗ ngồi này, hàng cuối cùng chỉ có bên cạnh Trì An là còn trống, nói vậy, lấy tính cách của vị này âm tình bất định*, cũng không ai dám ngồi cùng hắn.

*âm tình bất định: tính cách thất thường, sáng nắng chiều mưa.

Với lại, vị trí này có thể từ phía sau tùy thời chú ý động thái của Hàn Khinh Âm.

Các nam sinh sửng sốt, trong lòng chênh lệch không biết có bao nhiêu lớn, lại là một nữ sinh bị sắc mê hoặc, đáng tiếc cô xem ra lại phải thất vọng.

Đây là tiếng lòng nhất trí của tất cả nam sinh.

Mà các nữ sinh thì không có thương hoa tiếc ngọc như vậy, ánh mắt như xem kịch vui không chút nào che dấu.

Chính là, làm bọn hắn giật mình là Trì An phản ứng chậm chạp ngước mắt nhìn Tô Quỳ, chớp chớp đôi mắt, từ góc độ của Tô Quỳ nhìn xuống, vừa lúc nhìn thẳng vào một hồ nước mát lạnh bên trong.

Dưới mấy chục đôi mắt không thể tưởng tượng nổi, Trì An chậm rì rì dịch sang, nhường ra một nửa vị trí cho cô.

Tô Quỳ nhướng mày cười khẽ, "Cảm ơn." Tùy tay liền đem ba lô ném tới trên bàn, ngồi xuống bên cạnh Trì An.

Nữ sinh tóc vàng thấy Tô Quỳ dám công khai làm lơ câu hỏi của cô ta, khuôn mặt đanh lại, sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn Tô Quỳ, "Này, sao cậu không trả lời, cậu còn có giáo dưỡng hay không? Đã sớm nghe nói Đại tiểu thư Mộc gia làm người khắt nghiệt, khắt khe với em gái, hiện tại xem ra quả nhiên danh bất hư truyền."

Mím lại môi, Tô Quỳ không chút để ý lấy ra một quyển sách tinh tế lật xem, nhẹ nhàng bình tĩnh nói: "Cũng không phải mọi người đều nguyện ý cùng đứa con gái riêng xưng anh gọi chị."

Con, gái, riêng?!

Vừa dứt lời, mấy chữ cuối cùng của Tô Quỳ làm người kinh ngạc, giống như bom ở trong biển sâu ở trước mặt đám người nổ tung, nháy mắt châu đầu ghé tai ồn ào vang lên.

Đang ngồi ở đây không phải ai là không xuất thân từ gia đình danh giá? Không dám nói rằng mỗi một gia đình đều sẽ có mấy đứa con riêng, nhưng khẳng định cũng không phải là ít.

Chuyện này cũng khiến bọn họ không thích cùng xa lánh đối với tiểu tam* phá hư gia đình người khác cùng với tiểu tam sinh con.

*kẻ thứ ba

Sau khi nói ra những lời này, Tô Quỳ liền rũ mi liễm mắt nhìnchằm chằm vào sách, có loại cảm giác mặc người có nói như thế nào thì cô vẫn không lay chuyển.

Hàn Khinh Âm chỉ sợ là đối với người ngoài đều là tự xưng là con gái ruột của Mộc gia nhỉ? Nếu không, thì sao có thể cùng đám nam sinh nữ sinh mắt cao hơn đỉnh hoà nhập, dẫn tới việc người khác vì cô ta nói đỡ.

Chỉ là --

Nhếch môi nghiền ngẫm cười, chỉ sợ là qua hôm nay, Hàn Khinh Âm cô liền phải từ thiên đàn ngã xuống địa ngục.

Thiếu nữ tóc vàng cũng không phải kẻ ngu dốt, cô ta trước kia chỉ tin vào Hàn Khinh Âm phiến diện từ một phía, bởi vì tín nhiệm cũng không có tinh tế nghĩ tới, hiện tại cẩn thận nghĩ lại, có thể nói là tràn đầy lỗ hổng.

Tỷ như, rõ ràng cùng Mộc Khinh Duyên cùng học chung một chương trình học, nhưng một người lại đi ban A, một người lưu tại ban F. Lại nói từ khi cô ta nhập học, trước nay không bao giờ cùng Mộc Khinh Duyên đi chung, thậm chí chưa từng mời bạn cùng lớp đi qua nhà cô ta chơi bời.

Trước kia chỉ nghĩ cô ta không được yêu thương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net