[TG1: Tàn phế tiểu thư]Chương 1 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ nhất: Tàn phế tiểu thư.

Chương 1

Tiếng thắng xe chói tai vang lên, trước mắt nhiễm sắc đỏ.

Tô Quỳ tỉnh lại lần nữa chỉ thấy trước mắt một khoảng tối đen, mờ mịt.

"Tôi đây là...... Ở đâu?"

Cô giật giật thân thể, phát hiện cả người nhẹ hẫng, một chút cảm giác đau đớn cũng không có.

Không hợp lý!

Cô không phải bị ả đàn bà kia lái xe đụng phải sao? Va chạm mãnh liệt mang theo hận ý như vậy làm Tô Quỳ hiểu được, cho dù cô có còn sống thì cũng đã đến nửa tàn.

Nhưng hiện tại...... Là tình huống gì đây?

Tô Quỳ vốn xuất thân từ gia đình giàu có, từ nhỏ được nuông chiều, đầu óc thông minh. Có lẽ chuyện sai lầm duy nhất trong cuộc đời của cô, chính là cùng một tên đàn ông cặn bã ở bên nhau, còn bị hắn cho đội nón xanh.

Tuy rằng cô quyết đoán ra sức trả thù làm đôi cẩu nam nữ kia thân bại danh liệt. Nhưng cũng chính vì thế mà cô phải trả giá bằng chính sinh mệnh của bản thân.

Đúng vậy, Tô Quỳ rõ ràng biết được rằng cô đã chết......

Cuối cùng, không có người bình thường nào có thể chịu đựng cú va chạm lớn đến vậy.

Tô Quỳ nắm chặt nắm tay.

Đột nhiên, nghe được thanh âm máy móc lạnh băng từ trong không gian vang lên: "Đinh! Chúc mừng cô thành công kích hoạt hệ thống nữ phụ thượng vị. Có muốn cùng bổn hệ thống buộc định không?"

Tô Quỳ ngẩn ra, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại: "Là ai?"

Thân ở địa vị cao hơn mười năm, đủ để cho cô gặp chuyện không sợ hãi.

"Đinh! Bổn hệ thống danh xưng là: Cứu vớt nữ phụ, đánh bại nữ chính bạch liên hoa! Tèng teng!!"

Tô Quỳ: "......"

Cô cũng từng cùng bạn mình xem qua mấy bộ tiểu thuyết trên mạng, chỉ là vẫn luôn cho rằng những thứ kia đều là hư ảo, không nghĩ tới hệ thống này thật sự có tồn tại?

Tô Quỳ trong lòng dần dần dấy lên một tia hy vọng.

"Sau khi buộc định, tôi nhận được gì? Còn có thể sống lại không?"

"Đinh! Sau khi buộc định, ký chủ sẽ xuyên qua đến các thế giới trở thành nữ phụ. Yêu cầu cô thay đổi vận mệnh bi thảm của nữ phụ. Sau khi nhiệm vụ thành công, cô sẽ tích lũy đến điểm nhất định, sử dụng đổi điểm có thể đổi lấy dược thủy Hồi sinh."

"Đinh! Buộc định hay không? Buộc định hay không? Hệ thống đếm ngược. 10, 9, 8, 7...... "

Tô Quỳ còn không kịp vui mừng, nghe đến tiếng đếm ngược khô khốc của hệ thống, vội vàng nói:

"Buộc định!"

"Đinh! Hệ thống tiến hành buộc định......"

Khoảng chừng vài phút lại nghe thấy âm thanh: "Đinh! Hệ thống buộc định thành công, thỉnh ký chủ nghiêm túc đọc kịch bản. Thế giới thứ nhất bắt đầu......"

"5, 4, 3, 2, 1, bắt đầu truyền tống!"

Thanh âm hệ thống vừa rơi xuống, cũng là lúc Tô Quỳ hoàn toàn mất đi ý thức.

-

Đại Nguyên năm thứ bảy, phủ Thái sư.

Bên trong sân của một nơi hào hoa phú quý, trong viện gấm hoa rực rỡ, trong phòng trang sức hào hoa xa xỉ. Lúc này trên giường có một thiếu nữ tuổi chừng mười sáu, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, lông mi cong vút như chấn cánh bướm, môi mỏng nhợt nhạt. Đột nhiên, thiếu nữ trên giường chậm rãi mở mắt, con ngươi trong suốt như một uông thanh tuyền, bình tĩnh không gợn sóng.

Tô Quỳ chậm rãi tiêu hóa cốt truyện giới thiệu hệ thống truyền cho mình.

Nơi này là một triều đại mất quyền lực, gọi là Đại Nguyên. Thân thể hiện tại của cô là đích trưởng nữ đương triều Phùng Thái sư, Phùng Yên Nhiên. Phùng Yên Nhiên là một nữ phụ bi thảm, có thể nói cả đời nàng ta chính là dùng để làm nền cho nữ chính. Còn nữ chính, tên gọi Phùng Thanh Thanh, là tam muội của nàng ta, tuy là con thứ nhưng lại cực kỳ được sủng ái. Phùng Yên Nhiên tuy là con vợ cả, nhưng mất mẹ từ nhỏ, hơn nữa hai chân tàn tật đi đứng không tốt, tự nhiên mà dưỡng thành tính cách thô bạo thay đổi vô thường, khiến người chán ghét.

Nam chính chính là hoàng đế đương triều, hiện tại bị Nhiếp Chính vương Quân Mạc quản chế. Chỉ có điều về sau nam nữ chủ liên thủ, hiển nhiên sẽ đem tất cả trở ngại của bọn họ toàn bộ diệt trừ.

Mà Phùng Yên Nhiên không thể nghi ngờ là một kẻ xứng với danh nữ phụ, muốn tìm đường chết trên đường giơ chân chạy như điên, chỉ vì muốn tình cảm của nam nữ chủ sụp đổ. Nhưng không ngờ sau đó lại khiến cho bọn họ càng thêm ân ái!

____________

Chương 2

Cuối cùng câu chuyện, Phùng Yên Nhiên công thành lui thân*, bị gia tộc vứt bỏ, từ nay về sau thanh đăng cổ phật đến cuối đời.

Công thành lui thân: sau khi thành công thì rút lui

Tô Quỳ nhắm mắt lại, nhịn xuống xúc động muốn chửi thề. Nếu hệ thống có thật thể mà nói, Tô Quỳ tin, cô nhất định có thể tươi sống hủy đi nó!

Tất cả là vì sống lại, Tô Quỳ nhẫn nhịn.

Lại trợn mắt, tròng mắt nhiễm một tia tàn bạo, đây là tính cách vốn dĩ của nguyên chủ.

Tô Quỳ vung tay lên, đem chén thuốc trên kỷ trà bên giường "Lạch cạch" đánh rớt, bát gốm sứ phát ra một tiếng vang, vỡ thành vài mảnh. Vì thế, khi bọn thị nữ vội vã chạy vào liền nhìn thấy đại tiểu thư khuôn mặt tái nhợt, môi anh đào hơi nhếch, trong con ngươi tràn đầy thô bạo.

Các nàng giật mình đồng loạt rùng mình một cái, quỳ xuống: "Tiểu... Tiểu thư, ngài có chuyện gì vậy?"

Tô Quỳ hừ lạnh, "Từ lúc bản tiểu thư thức dậy tới giờ, bên người đến một người cũng không có! Theo ta thấy một đám các người đều thiếu đánh. Bằng không người ngoài còn nghĩ rằng các ngươi là chủ, còn ta là hầu đấy!"

Bị bề trên trừ đi còn làm được gì? Các nàng đều ký khế ước bán thân vĩnh viễn, chủ tử mất hứng tùy ý đánh giết cũng không có người hỏi thăm.

Lúc này hai nha đầu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nước mũi cùng nước mắt tuôn trào, bịch bịch bịch liều mạng dập đầu, trong miệng hô:

"Hu hu hu... Đại tiểu thư tha mạng!"

"Tiền viện của tam tiểu thư dời phòng cần người giúp, vì vậy nên mới nhờ đám nô tỳ đi giúp đỡ. Thỉnh đại tiểu thư rộng lượng, nô tỳ lần sau cũng không dám nữa."

Tô Quy nghe xong không giận mà cười. Đuôi mắt hơi nhấn mang theo phong tình.

"Hửm? Phùng Thanh Thanh nàng ta là cái thá gì! Cũng dám sai khiến nha đầu của ta?? Như vậy đi, các ngươi đã thích ở chỗ nàng hầu hạ, ta cũng nên thành toàn cho các ngươi. Hiện tại liền dọn dẹp một chút, đến viện nhi của nàng ta hầu hạ đi!"

Cô vừa dứt lời, hai nha đầu đồng thời thay đổi sắc mặt: "Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng! Hu hu hu..."

Phải biết rằng quy củ bên trong phủ thái sư, cực kỳ khắc nghiệt. Bị chủ tử ghét, hạ nhân nếu không chết cũng phải bị lột da!

Tô Quỳ lười nghe các nàng gào to, tình tiết này hệ thống đưa cho cô đại khái nằm ở giữa. Hai con đại nha đầu này ở bên người Phùng Yên Nhiên, nhưng sớm đã bị Tứ di nương mua chuộc. Có thể nói Phùng Yên Nhiên dưỡng thành tính cách như ngày hôm nay, vụng về, không biết trời cao đất rộng, cùng kết cục bi thảm về sau. Hai con nha đầu kia không thể không có công.

Hiện tại có cơ hội tốt như vậy, Tô Quỳ muốn buông tha qua chuyện, đó vốn không phải là tính cách của cô.

Sớm thu thập đám tôm tép nhỏ này, kịch hay vẫn còn chờ ở phía sau!

Vì thế Tô Quỳ nghiêm mặt lạnh lùng giương giọng hướng ngoài cửa hô:

"Người tới! Kéo hai con nha đầu này ra ngoài cho ta, không cho phép các nàng lại bước vào sân ta nửa bước!"

Một ma ma lên tiếng trả lời tiến đến, trong tay nàng bưng canh hạt sen, đi theo phía sau hai bà bà thô kệch. Thấy Tô Quỳ tỉnh liền vui mừng quá đỗi, vội vàng đi nhanh đến trước giường cô, thân thiết thăm hỏi:

"Đại tiểu thư thân mình còn khó chịu không?"

Thấy sắc mặt Tô Quỳ khó coi, trước giường lại là một đống lộn xộn, vội vàng truy hỏi là sao lại thế này.

Đợi nghe xong từ đầu đến cuối, Cốc ma ma tức giận, bước nhanh vọt tới chỗ hai nha đầu đang quỳ, một cước đá mạnh, chỉ vào mũi các nàng mắng to: "Hai đứa tiện tỳ chúng bây giỏi lắm! Tứ phòng trước giờ vẫn cho các ngươi biết bao nhiêu là vàng, là bạc. Vậy mà giờ đây lại làm ra vẻ quý giá, chủ tử không hầu hạ lại trông mong chạy tới hầu hạ một con tiện chủng! Ta không ở đây một hồi, các ngươi đều làm phản hết rồi hả?"

Cốc ma ma vung tay, hướng hai bà bà thô kệch kia mà nói: "Đem các nàng đá ra ngoài, nhốt vào phòng củi đánh thật mạnh vào cho ta. Sau đó xin chỉ thị lão phu nhân, trở lại định đoạt!"

Đại tiểu thư nhà bà mặc dù không tốt nhưng cũng là chủ nhân của phủ thái sư đỉnh đỉnh quý giá, lại được lão phu nhân cưng chiều, không chấp nhận được người ngoài ức hiếp!

_____________

Chương 3

Trơ mắt nhìn hai nha đầu xụi lơ trên mặt đất rơi lệ đầy mặt từ từ bị kéo ra ngoài, Tô Quỳ ngáp một cái, một giọt nước mắt trong suốt treo lơ lửng trên lông mi, không rơi xuống hết, chọc người trìu mến đến cực điểm.

Thân thể này mấy ngày trước cùng Phùng Thanh Thanh ra ngoài chơi tiết Thanh Minh. Nào biết trên đường vậy mà cùng mấy kẻ không đội trời chung gặp nhau. Mấy ả tiểu thư kia hiển nhiên châm chọc mỉa mai nàng ta.

Tính cách Phùng Yên Nhiên táo bạo dễ giận. Một phen dây dưa khiến cả người và xe lăn cùng nhau ngã vào hồ sen. Khi người ta vớt lên chỉ còn lại hơi thở thoi thóp.

Có lẽ là oán hận chấp niệm của nàng ta quá sâu nên mới chờ Tô Quỳ đến.

Cốc ma ma thấy Tô Quỳ ngáp một cái, một bộ dáng chọc người trìu mến, tim trong thoáng chốc đều muốn tan chảy, mặt già nua cười nhăn nheo thành hoa cúc.

Có lẽ nha đầu Phùng Yên Nhiên này trong mắt người ngoài là một hỗn thế ma nữ không hơn không kém, tính cách cũng thay đổi thất thường, máu lạnh vô cùng. Nhưng trong mắt đại nãi ma ma, nơi nào cũng đều ổn!

Vì thế, Cốc ma ma ngẩng đầu hướng ra ngoài cửa sổ nhìn trời, hiền lành nói: "Đại tiểu thư mới vừa tỉnh lại thân thể còn suy yếu, vẫn nên nằm xuống nghỉ ngơi đi?"

Vừa mới tỉnh lại đại náo một hồi, Tô Quỳ quả thật có chút mệt. Huống chi cô còn chưa có nghĩ đến việc đối mặt thế nào với người đối tốt với nàng như Cốc ma ma. Vì vậy liền thuận nước đẩy thuyền mà gật gật đầu:

"Được."

Rồi sau đó giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt thay đổi, hung tợn mà nhìn Cốc ma ma nói: "Hung hăng trừng trị hai nha đầu phản chủ kia cho ta. Cũng nói cho các nàng biết ta không phải là loại người dễ chọc!"

Cốc ma ma vội vàng gật đầu, trấn an: "Đại tiểu thư yên tâm, lão nô liền đi về bẩm báo lão phu nhân. Chắc chắn sẽ nghiêm trị hai con tiện nhân này."

Nói rồi lại dịch dịch góc chăn lên trên cho cô, sau đó mới vội vàng mà đi.

Trong phòng nhất thời tĩnh lặng xuống.

Tô Quỳ rũ mắt, muốn thay đổi vận mệnh Phùng Yên Nhiên. Lấy thân thể cô đi đứng không tốt khẳng định gian nan vô cùng. Hơn nữa, trên thế giới này không phải cô nhịn xuống không tìm đường chết là có thể chạy thoát khỏi vận mệnh bia đỡ đạn.

Kết cấu chủ yếu của thế giới này chính là từ nam chính Nguyên dương đế Nguyên Thần và nữ chính Phùng Thanh Thanh tạo thành. Tiếp theo chi nhánh mới là tiểu nhân vật làm bia đỡ đạn râu ria như bọn họ.

Nếu là như vậy, Tô Quỳ nghĩ chúng chẳng thể thoát khỏi cốt truyện ban đầu phát triển đâu nhỉ?

Có thể nói, hiện tại trước mắt cô chỉ có hai con đường:

Một: Tự xử lý chính mình.

Hai: Phản pháo hôi nam chính cùng nữ chính. Chính mình xoay người làm nữ vương, đảo loạn thế giới này!

Đương nhiên, vì nỗ lực kiếm lấy đổi điểm, Tô Quỳ chỉ có thể dũng cảm tiến tới biện pháp tốt nhất.

Rốt cuộc hệ thống gian xảo ở chỗ ngay cả đồ vật trong cửa hàng cũng đắt muốn chết. Muốn đổi đến dược thủy Hồi sinh mà cô tha thiết liền yêu cầu một trăm triệu điểm để đổi!

Nghĩ xong đại khái phương hướng muốn nỗ lực, Tô Quỳ thở dài, thật đúng là gánh thì nặng mà đường thì xa.

Thay đổi vận mệnh Phùng Yên Nhiên không khó, nhưng là tham sống sợ chết cũng không phải tính cách Tô đại tiểu thư Tô Quỳ.

Cô không chỉ muốn giữ được chính mình, còn muốn giữ được Cốc ma ma bên người cùng với tổ mẫu Phùng lão phu nhân hết mực cưng chiều cô.

Nhưng mà, chỉ cần có thể ôm chặt đùi lớn, hết thảy mọi chuyện liền giải quyết dễ dàng.

Mà Tô Quỳ có bàn tay vàng duy nhất có lẽ chính là biết thế giới này đi theo hướng nào. Khéo quá không khéo, hiện tại cách lúc bắt đầu chuyện xưa còn kém ba tháng. Nam nữ chủ còn chưa có gặp mặt. Người điều hành Đại Nguyên triều vẫn là Nhiếp Chính vương Quân Mạc. Nếu có thể leo lên một cái cây lớn như vậy......

Tô Quỳ sờ sờ môi, nghiền ngẫm nghĩ mà cười.

Với tư cách là đại Boss duy nhất có thể chống lại nam nữ chủ, tin tưởng của Tô Quỳ dành cho hắn thật sự không thể lớn hơn nữa ~

_____________

Chương 4

Phúc Trăn viện, một bà lão có hai lọn tóc mai hoa râm, ung dung hoa quý đang nghiêng người nằm trên nhuyễn tháp, tay trái vuốt phật châu, mắt nhắm dưỡng thần.

Hai tiểu nha đầu non nớt một trái một phải vì bà mà niết vai đấm chân. Đàn hương trên án kỉ lượn lờ bay lên, hóa thành mây mù mờ mịt.

Lúc này, một lão ma ma vội vã chạy từ bên ngoài vào. Không một tiếng động mà cung kính thi lễ với lão phu nhân.

Lão phu nhân nửa híp mắt, con ngươi lóe sáng, nhưng mà chỉ trong hai giây, lại rất nhanh biến mất, từ bên ngoài nhìn ra, chính là một vị phu nhân đã qua năm mươi.

Nhưng mà một nữ nhân có thể sau khi phu quân mất sớm, che chở con cháu trong nhà rồi từng bước một đến vị trí cao nhất, làm sao có thể không hề có uy hiếp?

Lão phu nhân khoát tay áo, Cốc ma ma tiến lên hai bước, ghé vào tai lão phu nhân thấp giọng nói nhỏ vài câu.

Lão phu nhân phút chốc mở mắt, sau một lúc lâu vỗ tay cười, "Nhiên nha đầu lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, đầu thật đúng thông suốt. Ta sớm nhìn ra hai nha đầu bên người nàng có dã tâm. Riêng nàng trước đây lại không rõ."

Cốc ma ma cũng cười, "Đây không phải do có lão phu nhân che chở nàng sao? Hơn nữa ta cũng đã nhìn thấy tiểu thư trải qua chuyện này cũng đã trưởng thành hơn."

"Ai, trời thấy, phụ thân nàng thấy nàng như gặp kẻ thù. Ca ca ruột thịt lại không thân thiết với nàng. Một lão thái bà như ta thì sao có thể che chở nàng mãi?" Lão phu nhân ngồi dậy, cười lạnh xua tay, "Nhưng mà ta thấy Tứ phòng tâm càng lúc càng lớn lối. Thứ xuất chính là thứ xuất, ỷ vào Thừa Chí sủng nàng, còn muốn cưỡi đến đầu đích nữ ngồi luôn đây!"

"Được, nên dạy dỗ các nàng một chút, đem hai con nha đầu đó đánh năm mươi bảng, sau đó đưa đến Tứ phòng đi."

Cốc ma ma lập tức cúi đầu xác nhận, vội vã đi ra ngoài chấp hành phân phó.

-

Hôm sau, nắng chiếu rực rỡ, Tô Quỳ chậm rãi mở to mắt.

Thoải mái mà duỗi người, tóc tơ như thác đổ xuống, eo nhỏ không doanh nắm chặt, lộ làm da trắng nõn mịn mà.

Một bức tranh mỹ nhân xinh đẹp, tiểu nha đầu bưng chậu rửa mặt nhìn đến đơ mặt, sững sờ tại chỗ một lúc lâu.

Tô Quỳ liếc mắt nhìn sang chậu nước trên tay nàng, nghiêng đầu: "Sững sờ ở đó làm gì? Còn không lại đây hầu hạ ta rửa mặt."

"Vâng, tiểu thư tha lỗi, nô tỳ đến ngay." Nha đầu giật mình tỉnh lại vội vàng đáp ứng, toàn thân mồ hôi lạnh. Nàng làm sao lại xuất thần trước mắt đại tiểu thư? Hy vọng đại tiểu thư không có để ở trong lòng mà trừng phạt nàng.

Mặc quần áo, súc miệng, lau mặt, trang điểm, tất cả xong xuôi. Tiểu nha đầu kinh ngạc phát hiện, đại tiểu thư cũng không có khủng bố giống như mấy tỷ muội bên kia nói.

Khi chải đầu kéo đứt một mớ tóc đen, đại tiểu thư cũng không có trừng phạt nàng.

Tiểu nha đầu âm thầm thở một hơi, đồng thời lại nhịn không được vụng trộm đánh giá Tô Quỳ, càng nhìn càng thấy rằng đại tiểu thư dung mạo như thiên tiên. Chính là đáng tiếc, haiz...

Tô Quỳ mặt cứng nhắc nhưng thật ra đem tất cả đều thu vào trong mắt. Nội tâm cô buồn cười, cô muốn hiệu quả chính là như vậy. Một chút thay đổi làm cho người ngoài liền nghĩ khác về mình.

Trang điểm xong, Tô Quỳ đứng trước gương soi trái phải, thầm nghĩ vóc dáng nguyên chủ không khác với suy nghĩ của mình cho lắm. Một đôi mắt mèo to tròn, môi phấn hồng. Mặc dù tuổi không lớn nhưng cũng có thể thấy được tương lai khuynh thành chi mạo.

Tô Quỳ yên lặng nghĩ --

Nếu ôm đùi không thành công, vẫn là có thể cân nhắc sử dụng mỹ nhân* kế đi...

*Nguyên văn là mỹ nam kế nhưng Hy nghĩ là mỹ nhân kế thì đúng hơn ^^!

Tất cả đều xử lý thỏa đáng, Tô Quỳ trực tiếp mang theo một đám nha hoàn, bà bà hướng về Phúc Trăn viện của lão phu nhân mà đi.

Xoát hảo cảm, phải từ "Oa nhi" bắt lấy!

Tô Quỳ vốn cho là chính mình tới đã đủ sớm. Không nghĩ tới mới vừa quẹo vào sân liền thấy trước chính viện có một người mỹ phụ cùng hai cô nương tuổi thanh xuân thiếu nữ đang đứng.

_____________

Chương 5

Tô Quỳ lơ đễnh đưa mắt nhìn, người trong Phùng phủ rất ít. Mẫu thân Phùng Yên Nhiên khó sinh mà chết, còn lại hai di nương cũng nối gót theo sau mà chết vì bệnh.

Còn chuyện mờ ám trong đó, thì chờ bàn bạc cân nhắc.

Ngoại trừ Tứ nương bên ngoài, Phùng Thái sư còn có mấy người thiếp thất, mà những thiếp thất không danh phận này đương nhiên cũng không có tư cách tới thỉnh an lão phu nhân.

Còn về hai thiếu nữ trước mặt?!

Người thiếu nữ bộ dáng xinh đẹp, nụ cười nên duyên mặc một thân bạch y, ánh mắt lộ ra một loại thông minh, linh hoạt. Thiếu nữ còn lại có chút ảm đạm hơn, tuy rằng khuôn mặt cũng coi như thanh tú, nhưng biểu cảm chất phác kia nhìn liền biết không được ưa thích bằng thiếu nữ mặc bạch y.

Lướt qua vài lần, Tô Quỳ rốt cuộc cũng hiểu rõ. Nói vậy vị mỹ phụ kia chính là Tứ di nương. Thiếu nữ mặc bạch y kia chính là Phùng Thanh Thanh, quả thật có vài phần xinh đẹp.

Cô hé môi cười, nô tỳ canh giữ trước cửa thấy Tô Quỳ tiến và liền vội vàng chào đón, tươi cười ấm áp.

"Đại tiểu thư ngài tới rồi? Mau tiến vào, buổi sáng lạnh, đừng đứng đây kẻo nhiễm lạnh."

Ai thân ai, người thông minh vừa nhìn liền hiểu.

Tứ di nương một nhà ba mẹ con hận đến cắn chặt môi. Tô Quỳ cố ý ngẩng cao đầu, cười đến vô cùng đắc ý bước ngang qua trước mắt các nàng.

Dù sao cũng không tính toán cùng các nàng kéo gần quan hệ, tăng tiến tình cảm. Cho nên kéo thêm một chút giá trị cừu hận đối với Tô Quỳ bất quá cũng chẳng là gì, không sai biệt mấy.

Sắp đến cửa phòng chính, khóe miệng Tô Quỳ nhếch lên một nụ cười nửa miệng xảo quyệt, quay đầu lại nhìn các nàng, ngữ khí nghiền ngẫm mà bâng quơ nói:

"Ồ ~ đúng rồi, Tứ di nương cùng hai vị muội muội nếu không thì đi về trước đi. Đứng ở chỗ này bị lạnh thì không sao, chỉ sợ sẽ quấy rầy tổ mẫu nghỉ ngơi nha ~"

Quả thực đáng chết!

Đây là Tứ di nương cùng Phùng Thanh Thanh trong lòng đồng thời nghĩ. Mấy ngày trước đây rơi vào hồ nước như thế nào liền không để nàng chết đuối luôn đi!

Phùng Thanh Thanh cắn cắn môi, đang muốn ra tiếng biện giải lại bị Tứ phu nhân một phen giữ chặt. Tứ phu nhân vẫn giữ vẻ điềm nhiên như thường, ha ha cười nói:

"Đại tiểu thư đừng nói như vậy. Đây là bổn phận của bọn làm vãn bối chúng ta, đương nhiên chúng ta nhất định sẽ an tĩnh. Tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến lão phu nhân."

Tô Quỳ liếm liếm môi, hừ mũi một tiếng, quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay. Phùng Thanh Thanh hiện tại vẫn là còn khá non nớt.

Cô lắc lắc tay áo, "Vậy thì Tứ di nương liền ' chậm rãi ' chờ đi!"

Khi tiến vào trong chính sảnh, cô mơ hồ nghe được trong viện truyền ra tiếng lão ma ma kia nói chuyện:

"Tứ phu nhân, lão phu nhân hôm nay thân thể không khoẻ, miễn cho các ngươi thỉnh an, vậy nên về đi!"

"Này...... Thân thể lão phu nhân không khoẻ, vì vậy chúng ta càng muốn vào thăm. Biết đâu có thể chiếu cố ít nhiều."

"Không cần, tứ phu nhân, tam tiểu thư, tứ tiểu thư mời về!"

Đợi lão ma ma vào nhà lại, Tô Quỳ thong thả ung dung mà phất tay ý tiếp tục, một chút cũng không thấy mất tự nhiên.

Trong miệng cô ngân ngân nga nga một khúc hát dân gian. Hiển nhiên sáng sớm xảy ra một màn như vậy cũng đủ làm ảnh hưởng đến tâm tình của cô cả ngày này.

Một lão phu nhân mặc một thân nho bào vạn thọ, trên đầu gắn vài trâm ngọc cao sang được hai tiểu cô nương dìu đỡ vào trong phòng. Vừa thấy tôn nữ mà mình hết mực cưng chiều, tay nhỏ đang gõ nhịp nhè nhẹ, mềm giọng nhẹ thì thầm. Bộ dáng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net