[TG3: Bệnh kiều]Chương 76 - 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Beta-er: Minh Nguyệt

Thế giới thứ 3: Bệnh kiều*

*Từ gốc là tiếng Nhật "yandere". Yandere thường chỉ cho các nhân vật có tính cách yếu đuối, nhút nhát, dễ xấu hổ. Họ thường có ngoại hình dễ thương, chung thủy với người yêu nhưng tâm lý thường bất ổn. Có thể làm bất cứ thứ gì để giữ người mình yêu, đến mức không kiểm soát nổi như giết người chẳng hạn. _Nguồn: Waka_

Chương 1

Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc.

Tô Quỳ cùng Tống Thành làm bạn cả đời, mà thời điểm hắn vĩnh viễn nhắm hai mắt kia, cô cũng lựa chọn lập tức rời khỏi thế giới này.

Linh hồn lại một lần nữa trở lại không gian tĩnh lặng đen tối kia, lúc này Tô Quỳ đã có thể thực bình tĩnh tiếp thu hết thảy.

Màn hình trước mặt tản ra ánh sáng màu lam như cũ lẳng lặng đứng im, thuộc tính không có gì biến hóa, chỉ có kinh nghiệm giá trị cùng giá trị đổi tăng lên 200, biến thành --

Kinh nghiệm giá trị: 300/1000

Đổi giá trị: 3000/100000000

Nhìn qua như muối bỏ biển, nhưng Tô Quỳ tin tưởng, sẽ có một ngày hoàn thành, cho dù ngày đó vẫn còn thật xa.

"Đinh! Chúc mừng ký chủ thành công hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, đánh giá nhiệm vụ cấp bậc: S. Thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng, sau khi thành công hoàn thành ba nhiệm vụ, ký chủ sẽ được hệ thống tặng quà khen thưởng tân thủ*, cố lên nga ~"

*người mới.

Tô Quỳ khóe miệng giật giật, hệ thống dùng âm thanh máy móc lạnh băng đáng xấu hổ của nó bán manh, Tô Quỳ tỏ vẻ: Ha ha, một chút đều không thể cười được chứ?!

Để linh hồn một ngơi một thời gian, thời điểm mọi thứ phục hồi ổn định bắt đầu tiến vào thế giới tiếp theo, Tô Quỳ không chút do dự nhấn đồng ý.

Hệ thống theo thường lệ lạnh băng bắt đầu đếm ngược, Tô Quỳ nhắm hai mắt, trong đầu truyền đến một trận choáng váng, linh hồn thể vặn vẹo xuyên qua giữa đường hầm.

Lại lần nữa mở to mắt, Tô Quỳ sửng sốt.

Không thể nói đây là cái cảm giác gì, cô có chút không dám tin tưởng mà nhìn con dao găm sâu vào trong ngực mình, màu máu đỏ thẫm từ sau đến trước mà trào ra, ngây người sau một lúc rồi nhớ đến vết thương mà hô to ra tiếng đau đớn sau đó mới quay trở lại thực tại.

Này CMN tình huống là thế nào!

Nơi này là một tòa cao ốc cũ bị bỏ đi, khắp nơi giăng đầy mạng nhện, chỉ có một tầng xi-măng trên vách tường bị một ít cái gọi là thám hiểm phần tử dùng sơn màu đỏ sơn tô lên tạo thành một cái rồi lại một cái mô hình kinh dị, trong hành lang tối, vẻ quỷ dị dày đặc.

Tô Quỳ ngồi quỳ trên mặt đất, toàn thân đều phát đau. Váy hồng nhạt liền áo dính đầy bụi đất, cả người có vẻ chật vật, tư thế này làm Tô Quỳ có chút khó chịu, cô thử động đậy một chút, lập tức liền cảm nhận được một cổ đau đớn kịch liệt truyền đến.

Máu từng chút từng chút một trong cơ thể cạn dần đi, Tô Quỳ biết, cô đại khái sống không lâu......

Nhưng ai có thể nói cho cô biết, nhiệm vụ còn chưa có bắt đầu mà cô đã sắp chết, kịch bản rõ ràng không phải như vậy viết được chứ!

Da đầu tê rần, phía sau có một lực mạnh mẽ kéo lấy tóc cô, túm đầu cô về phía sau mà kéo đi.

Tô Quỳ thân thể đã không còn nhiều ít sức lực, cô nhìn qua đôi mắt mơ hồ không chịu khống chế tràn đầy nước mắt nhìn về phía tên đầu sỏ gây tội.

Thực ngoài ý muốn, đó là một cô gái có diện mạo rất đáng yêu, trên người mặc một bộ váy bồng phong cách Lolita, trên làn váy loang lổ dính đầy máu.

Khuôn mặt cô gái tái nhợt, môi lại đỏ như máu, đôi mắt to chiếm gần nửa khuôn mặt, con ngươi đen nhánh chỉ thấy bất quá một tia ánh sáng nhưng bên trong lập loè điên cuồng cùng hận ý sâu sắc.

Giờ khắc này, Tô Quỳ đã biết cô gái này là ai.

Nhưng mà, địa điểm cô rớt xuống giống như xuất hiện lệch lạc?

Hàn Khinh Âm, là nữ chính thế giới này, con gái ngoài giá thú của Hàn gia, mẹ là mối tình đầu của cha Hàn, Hàn Viễn, nhưng bởi vì thân phận thấp kém không thể ở cùng với nhau.

Lúc biết được Hàn Viễn cùng đại tiểu thư Mộc thị kết hôn sinh con, bà dứt khoát mang theo đứa con đã hoài năm tháng trong bụng rời khỏi Hàn Viễn.

Mười sáu năm sau, mẹ của Hàn Khinh Âm chết vì bệnh, trước đó liền nói cho cô ta biết chân tướng sự tình. Bởi vì diện mạo nữ chính có tám phần giống như mẹ mình, mà Hàn Viễn lại còn áy náy đối với mối tình đầu tâm, liền đem tất cả sủng ái đều dành trọn đến trên người Hàn Khinh Âm.

___________

Chương 2

Nữ phụ Mộc Khinh Duyên  thấy Hàn Khinh Âm dám đoạt toàn bộ tình thương của cha  quả thực hận thấu xương, nơi nơi đều cố ý khó dễ cô, làm cô xấu mặt, cuối cùng thậm chí trực tiếp ra tay đoạt bạn trai cô.

Mà màn này, còn không phải là cảnh Mộc Khinh Duyên sau khi đoạt bạn trai Hàn Khinh Âm, bị Hàn Khinh Âm hắc hóa bắt cóc đến tòa cao ốc bỏ hoang hành hạ cho đến chết sao?

Mẹ kiếp!

Hàn Khinh Âm khẽ mở môi đỏ, trong con ngươi nhuộm đầy khát máu giết người, cười khanh khách điên cuồng, "Chị, chị đau không?"

Ngón tay tái nhợt nắm lấy dao găm như cũ vẫn cắm ở ngực cô, một cái dùng sức!

"A......" Dao găm lộ ở bên ngoài một nửa toàn bộ hoàn toàn găm sâu vào ngực, mũi đao từ phía sau lưng đâm ra.

"Ta, ****......" Vốn dĩ hẳn là nghiến răng nghiến lợi một câu, nhưng từ trong miệng Tô Quỳ phun ra đã là hơi thở mong manh, căn bản nghe không rõ ràng lắm.

Hàn Khinh Âm nhíu mày, không thèm để ý mà lau sạch máu sền sệt trên váy bồng, nước mắt cùng máu trộn lẫn vào nhau từ khóe mắt chảy xuống, "Chị đau không?" Cô bướng bỉnh hỏi, ngón tay dùng sức hướng miệng vết thương của Tô Quỳ ấn mạnh, làm máu càng tuôn ra nhiều hơn, nhẹ nhàng nói: "Chính là, tôi so với chị còn muốn đau hơn đây, chị có được nhiều đồ vật như rồi, vì cái gì còn muốn cướp đi hy vọng sống của tôi? Hả?"

Tô Quỳ cảm giác có khả năng hô hấp trong không khí càng ngày càng loãng, lồng ngực khó chịu muốn chết, nàng khụ ra một búng máu, con ngươi đầy máu, cười, "Khụ khụ...... Có thể bị, bị cướp đi bạn trai, tính, tính là cái...... tốt đẹp gì......"

"Phanh!"

Vừa dứt lời, Hàn Khinh Âm đột nhiên túm chặt mái tóc dài của cô đâm xuống mặt đất trát xi-măng.

"A......"

Tô Quỳ nằm trên mặt đất, tóc xoăn rối tung che khuất phân nửa khuôn mặt cô, chỉ lộ ra cái cằm tinh xảo, cánh môi tái nhợt dính đầy máu, giống như điểm điểm hồng mai.

"Nếu chị không cướp đi hắn, hắn liền vẫn là của tôi! Đều là tại chị! Tất cả là do chị làm sai! Mộc Khinh Duyên, chết đã đến nơi mà chị vẫn còn cười được? Tôi muốn phá hủy mặt chị, xem chị còn như thế nào câu dẫn đàn ông!"

Kịch liệt thở hổn hển, bàn tay Tô Quỳ không dấu vết mà vỗ hướng miệng vết thương, nghĩ thầm: Không cười chẳng lẽ còn ở trước mặt cô khóc?

Khuôn mặt trẻ con múp múp đáng yêu của Hàn Khinh Âm vặn vẹo thay đổi, giống một con búp bê ma hung ác, cười khanh khách ngồi xổm xuống trước mặt Tô Quỳ.

"Ha ha ha...... Chị, chị vì cái gì mà không nói lời nào? Chị sợ sao?"

Cô ta âm trắc trắc cúi đầu ghé sát vào Tô Quỳ, đúng lúc này, Tô Quỳ vốn dĩ ở trạng thái gần chết nằm trên mặt đất đột nhiên bộc phát, bàn tay tái nhợt tiêu pha gân xanh cố lấy, gắt gao túm chặt Hàn mái tóc Khinh Âm, kiềm chế trụ cô ta, trở tay đem dao găm cắm trên ngực mình đâm thẳng vào tim cô ta.

"A --"

Hàn Khinh Âm không dám tin tưởng nhìn cô, Tô Quỳ cười tà tứ, rút ra dao găm máu từ miệng vết thương tuôn trào, cô lại không chút nào để ý để sát vào bên tai Hàn Khinh Âm thả hơi, sâu kín mở miệng: "Cái CMM, tao có chết cũng phải kéo mày chôn cùng!"

Chúng ta kiếp sau gặp lại! Không chỉnh chết cô ta Tô Quỳ cô tên viết ngược!

Nói xong câu đó, sực lực cùng kiệt, Tô Quỳ vô lực khép lại con ngươi.

Ở bên cạnh cô, một cơ thể thiếu nữ khác cũng dần dần mất đi nhiệt độ trừng lớn tròng mắt, trong ánh mắt vẫn như cũ còn sót lại sợ hãi.

Còn về ngày mai trên tin tức sẽ đưa tin thành cái dạng gì Tô Quỳ không biết, bởi vì linh hồn của cô lại lần nữa trở về phòng tối.

Đứng ở giữa phòng, khuôn mặt Tô Quỳ bị ánh sáng lam trên màn hình chiếu đến tái nhợt một mảnh, cô hồi phục tâm trí, miễn cưỡng áp xuống lửa giận sắp phun trào, trầm giọng nói: "Nói đi, sao lại thế này?"

"Mắng mắng kéo kéo --"

Sau một trận âm thanh điện lưu, âm thanh máy móc khô khan của hệ thống xuất hiện, "À, ta giống như tính toán sai thời gian rơi xuống."

Nga? Em gái mày!

Cái hệ thống này của mày nên trở về sửa chữa đi?

___________

Chương 3

Khi tỉnh lại,Tô Quỳ nằm trong một căn phòng công chúa mộng mơ, dưới thân là giường lớn mềm mại, xung quanh tất cả đều là một màu hồng.

Màn lụa hồng nhạt bên trên giống như sương khói rơi xuống, Tô Quỳ đi chân trần xuống giường, tiếp xúc với tấm lông dê mềm mại, sô pha nhỏ màu hồng nhạt, bàn màu trắng, trước giường có một cửa sổ sát đất thật lớn, Tô Quỳ chậm rãi đi tới, kéo mạnh rèm cửa.

Ánh mắt trời tươi sáng chói lóa xuyên qua rèm cửa chiếu vào bên trong phòng công chúa, ánh sáng sáng ngời hòa với màu hồng phấn của căn phòng càng làm nó trở nên thơ mộng vô cùng, đại khái bất luận một thiếu nữ có tâm hồn lãng mạn nào cũng đều mơ ước bản thân có một căn phòng trong mơ như vậy.

Càng khiến người kinh ngạc cảm thán chính là khi rèm cửa được kéo ra trong nháy mắt, lọt vào tầm mắt chính là một hoa viên phủ đầy hoa hồng kiều diễm, sương mai còn đọng lại từng giọt trên cánh hồng, dưới ánh nắng phản phất tựa kim cương.

"Ây da, quả nhiên là hoa hồng trưởng thành trong vườn, không biết công chúa nhân gian khó gặp nha."

Kéo môi cười, Tô Quỳ nhẹ nhàng bước vào phòng rửa mặt.

Trong gương thiếu nữ nhìn qua giống như là từ truyện tranh bước ra, tóc đen phủ đến eo, khuôn mặt nhỏ gầy gầy thon nhọn, đôi mắt đen trắng rõ ràng như chứa một uông thanh tuyền, cái mũi nho nhỏ kiều diễm, cánh môi mềm mại hồng hồng nhạt.

Nhìn qua chính là một cô con gái được nuông chiều bảo bọc, chưa nên trải sự đời.

Phi thường tốt đẹp không phải sao?

Tô Quỳ nhìn cô gái trong gương mà nháy nháy mắt, môi rực rỡ tươi cười.

Từ giờ trở đi, cô chính là Mộc Khinh Duyên, cô gái có tính cách đơn giản, được mẹ yêu thương nuông chiều đến mức có chút tính khí tiểu thư kia.

Rửa mặt xong xuôi, Tô Quỳ nện bước nhanh chân xuống cầu thang, mẹ cô - Mộc Hạm đã ngồi sẵn bên cạnh bàn ăn, mái tóc đen nhánh gọn gàng ở phía sau, trong tay cầm tờ báo, thỉnh thoảng cầm tách cà phê uống nhẹ một ngụm.

Tô Quỳ bước tới, từ phía sau ôm cổ bà, hôn một ngụm lên má bà, cười hì hì nói: "Mẹ, chào buổi sáng!"

Mộc Hạm quay đầu lại cười, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô, "Buổi sáng tốt lành Duyên Duyên, tối hôm qua con ngủ được chứ?"

"Vâng!" Tô Quỳ gật đầu thật mạnh, hiện ra sắc thái, nhân tái của một cô gái nhỏ, ngồi sát bên cạnh Mộc Hạm, đầu đặt lên vai có chút gầy yếu của bà, thỉnh thoảng lại nói mấy câu chọc bà vui vẻ.

Lại là một đợt tiếng bước chân từ xa tới gần, Tô Quỳ ngẩng đầu nhìn, hồi ức bi thảm từng đoạn hiện về trước mắt, đây còn không phải là cái kẻ cùng cô đồng quy vu tận Hàn Khinh Âm sao?

Không có đoán sai, Hàn Khinh Âm đi tới, khi nhìn phía cô cùng Mộc Hạm trong ánh mắt hiện lên hận ý, cho dù chỉ chợt lóe qua, nhưng đối với Tô Quỳ đã sống qua mấy đời mà nói, đem cảm xúc mọi người bên cạnh quan sát cẩn thận cơ hồ thành bản năng.

Dựa theo biểu hiện của Mộc Khinh Duyên ban đầu, khẳng định là muốn đi lên châm chọc mỉa mai, kiểu như sống nhờ ở nhà cô như thế nào, lại bắt đầu so đồ vật sở hữu với cô ta gì đó, vân vân...

Bất quá những điều này sau khi Tô Quỳ tiến vào liền không cho phép phát sinh, châm chọc mỉa mai gì đó, trừ bỏ lãng phí nước miếng, thì chính là ném thẳng chỉ số thông minh của mình đi, bất luận đều không có cái gì tác dụng.

Cho nên, Tô Quỳ chỉ liếc nhìn cô ta liếc mắt một cái, rồi lại cúi đầu cùng Mộc Hạm tâm tình nói chuyện, khiến cho Mộc Hạm ý cười vẫn luôn chưa từng từ trên mặt biến mất.

Hàn Khinh Âm sắc mặt hơi đổi, nhưng rất mau che giấu, mỉm cười nhìn hai người, rồi nhanh chóng chào hỏi, "Mẹ, chị, chào buổi sáng!"

Tô Quỳ ngồi gần Mộc Hạm, rõ ràng cảm nhận được, khi Hàn Khinh Âm gọi bà là mẹ, thì thân thể bà có chút cứng đờ mất tự nhiên, trên mặt tươi cười cũng phai nhạt không ít, không nóng không lạnh gật gật đầu, "Ừ, con cũng sớm."

Mà Tô Quỳ, lại trực tiếp làm lơ cô ta.

Biểu hiện của Mộc Hạm, Tô Quỳ có thể lý giải được, một đứa con gái riêng kêu mình là mẹ, nghe sao cũng để lộ ra một giọng điệu châm chọc.

___________

Chương 4

Lúc này, Hàn Viễn cũng từ trên lầu đi xuống, mặc dù đã qua bốn mươi tuổi nhưng dáng người lại được chăm sóc rất tốt, người mặc một bộ đồ sám trắng giản dị, trên mũi đeo một bộ kính đen, hiện lên khí chất nho nhã, nhìn qua giống một như một giáo sư đại học.

Hàn Viễn ánh mắt ẩn sau thấu kính nhìn lướt qua mẹ con Mộc Hạm, Mộc Khinh Duyên ngồi cùng nhau tâm tình nói nhỏ, theo sau nhìn về phía Hàn Khinh Âm đáng thương đứng một người một mình, không khí xung quanh giữa ba người vạch ra ranh giới rõ ràng.

Nhìn đứa con gái nhỏ của mình mắt to tròn tròn, khiến ông mơ hồ nhớ lại dáng vẻ của mối tình đầu lúc xưa, càng thêm thương tiếc tràn lan, trong lòng không khỏi dâng lên một cổ tức giận, "Khinh Duyên, con làm gì vậy, Khinh Âm là em gái của con, sao con cứ như vậy bá chiếm mẹ mình, đây là chuẩn bị cô lập em con sao?!"

Hàn Khinh Âm vừa thấy Hàn Viễn bước đến, mắt to sáng lên, lập tức chim nhỏ như về tổ mà bổ nhào vào trong lòng ngực Hàn Viễn, ngọt ngào nói: "Ba, chào buổi sáng!"

"Ha ha, Khinh Âm cũng rất sớm, ngủ được chứ?" Hàn Viễn yêu thương sờ sờ tóc cô, trong lòng một mảnh mềm mại.

"Được được được, ba thì sao?"

Cha con hai người cha một câu con một câu, lại có loại cảm giác đem hai mẹ con đều bài xích ra ngoài, mà vốn dĩ, cũng đã là như thế.

Tô Quỳ liễm mi cười lạnh, vừa mới còn nhìn cô giận dữ cau có, hiện tại lại nhìn Hàn Khinh Âm yêu quý có thêm, phân biệt đối xử quá rõ ràng.

Hiểu con không ai bằng mẹ, thân thể con mình trong nháy mắt cứng đờ Mộc Hạm làm sao mà không biết? Bà mạnh mẽ áp xuống oán giận sắp phun trào, nhìn Hàn Khinh Âm càng thêm chán ghét.

Hàn Khinh Âm mới bao nhiêu tuổi? Bà sống bốn mươi năm, làm sao không nhìn ra đứa con gái kia từ khi bước chân vào căn nhà này, trong ánh mắt tràn đầy xâm lược cùng giảo hoạt quỷ dị, căn bản không thoát khỏi đôi mắt bà!

Ở trong cái nhà lớn này, đại khái cũng chỉ có một mình Hàn Viễn là bị mỡ heo che mắt, hoàn toàn cho rằng mối tình đầu sinh con gái thì sẽ cũng cô ấy đơn thuần thiện lương giống nhau? Mộc Hạm khinh thường nghĩ: Nếu nữ nhân kia thật sự đơn thuần như Hàn Viễn nghĩ, thì như thế nào biết rõ hắn đã kết hôn sinh con, nhưng vẫn còn dan díu với hắn rồi sinh ra một đứa con ngoài giá thú?

Lúc trước nếu không phải bà đi tìm hiểu, chỉ sợ sau đó không lâu chuyện khôi hài này sẽ nháo đến tất cả mọi người đều biết.

Lúc trước bà vì sao lại bỏ công tử danh môn quý tộc không gả, mà cố tình gả cho một kẻ không có bản lĩnh như vậy, trong bụng tâm địa gian giảo lại không ít!

Hiện tại bà cùng Hàn Viễn vợ chồng quan hệ đã tồn tại trên danh nghĩa, bất quá mặt mũi không có trở ngại thôi.

Dư quang nhìn đến khuôn mặt nhỏ của con gái hai má phiếm hồng giữa vô vàn tia nắng ban mai, những oán hận trong đáy lòng lại bất tri bất giác tan đi không ít, nếu là không có đoạn quan hệ vợ chồng sai lầm này, thì cũng sẽ liền không có đứa con gái bảo bối bà yêu nhất.

Duỗi tay cầm bàn tay Tô Quỳ, trấn an vỗ vỗ, Mộc Hạm đối với Hàn Viễn lộ ra một nụ cười châm chọc mỉa mai, con ngươi không có chút tình cảm, "Hàn Viễn, làm người không nên máu lạnh đến mức này, ngài ôm đứa con gái nhỏ bé yêu quý của mình đuổi hàn tìm ấm, có từng nghĩ tới ngài còn có một đứa con gái lớn hay không?" Ngưng lời, không hề xem Hàn Viễn nháy mắt khuôn mặt cứng đờ, hướng phòng bếp mà nói một câu, "Dì Lưu, đem bữa sáng đưa lên đến đây đi."

Trên bàn cơm, Tô Quỳ cùng Mộc Hạm ngồi ở một bên, Hàn Viễn cùng Hàn Khinh Âm ngồi ở bên kia, mẹ con hai người đồng nhất lúc ăn và ngủ không nói chuyện mà an tĩnh dùng cơm, Hàn Viễn cùng Hàn Khinh Âm lại là ăn mấy miếng liền nói chuyện dăm ba câu, không khí ấm áp hòa hợp.

Người khác không biết đại khái sẽ cảm thấy, này bốn người giống như là người xa lạ ngồi cùng bàn trong tiệm cơm, sẽ không có người nào cảm thấy bọn họ là người một nhà.

___________

Chương 5

Nhận thấy được một ánh mắt đắc ý đặt trên người cô, Tô Quỳ nghiêng mắt nhìn qua lại.

Vốn nên là ánh mắt linh động kiều mị lại trong phút chốc trở nên tà tứ vạn phần, cánh môi hồng nhạt không tiếng động mà phun ra một chuỗi kí tự, "Đến đây, tao giết chết mày ~"

Thân thể Hàn Khinh Âm rõ ràng cứng đờ một lát, trái tim như là bị cái gì nắm lấy, nhảy hai cái, một loại cảm giác áp bách ập vào trước mặt. Khi cô ta cẩn thận nhìn lại, Tô Quỳ đã bình tĩnh thu hồi ánh mắt, khẽ mở miệng uống xong một ngụm sữa bò cuối cùng.

Dùng xong bữa sáng, Tô Quỳ tư thái ưu nhã lau khóe miệng, đứng lên hôn một cái vào gò má Mộc Hạm, "Mẹ, con đến trường học đây!"

"Được," Mộc Hạm hiền hậu cười, vương tay sửa sửa lại mái tóc của cô, "Ở trường học nhớ ngoan."

Tô Quỳ híp mắt cong thành hình trăng non, làm bộ tức giận hờn dỗi nói: "Thật là, con không phải là đứa trẻ! Con đi đây ~"

Hướng tới Mộc Hạm phất phất tay, Tô Quỳ đi tới cửa nhận lấy cặp sách do bảo mẫu đưa, đi ra ngoài.

Trước khi rời đi, không thèm bố thí cấp Hàn Viễn một cái ánh mắt.

Hàn Viễn sắc mặt khó coi tới cực điểm, vừa định giống thường lui tới giống nhau cầm trong tay dao nĩa đặp lên bàn, rồi sau đó chỉ trích Mộc Khinh Duyên vài câu không biết lễ phép, nhân tiện mịt mờ hướng Mộc Hạm biểu đạt bất mãn. Nhưng hiện tại, hắn thình lình ngước mắt chính đâm phải ánh mắt tràn đầy trào phúng của Hạm Mộc, động tác trên tay cứng đờ ở giữa không trung, chung quy ngượng ngùng buông.

Mộc Hạm nhướng mày cười lạnh, ưu nhã đứng dậy ném xuống một câu, "Tôi ăn xong rồi, các người cứ chậm, chậm rãi, ăn!"

Nhà ăn nhanh chóng chỉ còn lại có Hàn Viễn cùng Hàn Khinh Âm hai người hai mặt nhìn nhau, ngay cả Lưu mụ cùng bảo mẫu đều cơ trí nhanh chóng trốn vào phòng bếp, không chịu lộ diện.

Sau một lúc lâu, Hàn Khinh Âm mới lã chã chực khóc mà nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Viễn , "Ba, mẹ cùng chị đều ghét con phải không......" Kia một biểu tình ủy khuất đáng thương đến cùng cực, phảng phất chỉ cần Hàn Viễn gật đầu nói một chữ 'ừ', là ngay lập tức hai dòng nước mắt có thể chảy ra.

Hàn Viễn bị hỏi, có chút xấu hổ.

"Ba......" Hàn Khinh Âm hỏi lại, trong lời nói đã mang theo âm thanh thút thít.

Quá giống, quả thực quá giống. Đứa con gái nhỏ bên người cùng mối tình đầu hoàn toàn quá giống nhau, Hàn Viễn đau lòng không thôi, vội vàng ôm nàng trấn an, "Không quan hệ, không quan hệ, con còn có ba, ba thương yêu nhất chính là con!"

"Thật ư?" Hốc mắt còn đọng nước mắt, Hàn Khinh Âm vui vẻ không thôi.

Sủng nịch véo véo nhẹ cái mũi cô, "Nha đầu ngốc, đương nhiên là thật sự, con chính là tâm can bảo bối của ta, đi! Hôm nay ba đưa con đi học."

Cha con hai người gần đi ra khỏi cửa biệt thự, Mộc Hạm ở sau lưng bọn họ vòng tay ôm ngực hừ lạnh, "Thương yêu nhất? Tâm can bảo bối?"

Hàn Viễn a Hàn Viễn , ngươi đem Duyên Duyên của ta đặt chỗ nào?

A, nếu ngươi vô tình đừng trách ta vô nghĩa, nghĩ từ nơi này của ta lấy tiền đi nuôi đứa con riêng kia, mơ tưởng!

---

Mộc Khinh Duyên mười tám tuổi đi học ở cao trung Hoa Phong quý tộc, hiện tại là một học sinh lớp 12.

Đồng dạng thân là học sinh lớp 12, học sinh khác vì kì thi đại học sắp đến đều liều chết học tập, nhưng mà học sinh học tập ở Hoa phong lại không bị làm phiền bởi điều này, đơn giản là học sinh Hoa Phong đều đều rất phong phú và giàu sang, chỉ cần không làm ra cái gì mất mặt gia tộc, chờ ra khỏi cổng trường cao trung, tự nhiên liền có vô số trường học cho bọn họ chọn lựa.

Bề bộn công khóa đối với người đã sớm học qua chương trình học cấp ba như Tô Quỳ mà nói, tất cả đều như một bữa ăn sáng, một buổi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net